Trạm Hi đang ngồi tựa trên giường, suиɠ sướиɠ ăn đồ ngọt do Mẫn Tiên Nhu tự tay đút, thấy mật tín dâng tới chỉ tùy tiện ném qua một bên, không buồn để ý tới. Tận cho tới khi đã ăn no, hết súc miệng rồi rửa xong mặt, mới uể oải gối đầu lên chân Mẫn Tiên Nhu, ngáp một cái, chậm rãi kể lại chi tiết mọi chuyện tối nay, sau đó cười nói: "Người làm chủ chiêu đãi tiệc như ta cũng thật đau khổ, đã không bỏ chút tiền còn không được động đũa, ngay tới hớp trà cũng chẳng được uống xong."
Mẫn Tiên Nhu nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương cho nàng, nói: "Bọn họ là sợ bị hạ độc. Hoàng đế còn tại thế, đang ở kinh thành mà bọn họ phải đề phòng tới tình trạng này, đủ thấy đã chẳng còn cách nào hòa giải được nữa. Chỉ gϊếŧ một người đã lập được uy trong lòng dân chúng kinh thành, cách này của Hi Hi rất hay. Thuận tiện cũng cho Mẫn Thuân nghĩ Hi Hi ngạo nghễ kiêu căng, cay nghiệt thô bạo, đúng là nhất cử lưỡng tiện. Hi Hi nói thử ấn tượng của mình về ba huynh đệ kia xem."
Mẫn Tiên Nhu hỏi: "Làm sao lại nói thế?"
"Hôm nay trong bữa tiệc, Mẫn Vĩ chờ Mẫn Huyễn uống xong rượu mới dám uống chén của mình, thật đúng là ngu ngốc, bộ không thể bôi độc lên chén rượu sao? Đây không phải dũng mà không mưu thì là gì? Còn về Mẫn Dục, môi chỉ hơi dính chút rượu đã lập tức lấy khăn ra lau, trước sau còn cần bốn vị cao thủ che chở, không phải kiêu mà đa nghi à? Mẫn Huyễn thì lỗ tai mềm, thủ hạ của mình không nghe lệnh, chỉ quỳ xuống van cầu vài câu đã tha cho. Đây không phải nóng nảy mà do dự?" Trạm Hi tiếp tục chờ Mẫn Tiên Nhu khích lệ.
Mẫn Tiên Nhu lại lắc đầu: "Tình báo của phủ Đoan vương về ba người này còn ít sao? Mẫn Vĩ không mưu là thật, nhưng nơi nào có dũng? Lúc ở Cự thành, mỗi khi Bắc Địch xâm lấn, hắn có lần nào không tới cầu xin cha vợ cứu giúp? Hắn coi thô bỉ là hào sảng, tới đâu cũng khoe khoang vũ lực, chẳng qua chỉ là một đống bùn lầy miệng cọp gan thỏ. Mãng mà không mưu mới chuẩn xác. Còn Mẫn Dục, thường tỏ ra thân hòa với cấp dưới, lấy được cái mỹ danh chiêu hiền đãi sĩ, người này rất thích tỏ vẻ, coi trọng thanh danh, cũng có chút kiêu ngạo. Có điều nhìn cách đối xử của y hôm nay với ông chủ Vương, ngay cả loại tiểu nhân này mà y cũng đi lấy lòng, có thể thấy được cũng không phải thật sự hiền. Ngụy kiêu mà đa nghi mới là bản tính của y. Mẫn Huyễn do dự là thật, có điều người này giảo hoạt, lại hay thay đổi, không có một trăm phần trăm thắng chắc thì sẽ nhất quyết không mạo hiểm, vậy sao là kẻ nóng nảy đây? Là giảo hoạt mà do dự mới đúng. Tối nay hắn ba lần bốn lượt khiêu khích Mẫn Vĩ là có nguyên do, Hi Hi đoán được không?"
"Hi Hi đó nha," Mẫn Tiên Nhu chọt trán nàng, gắt giọng: "Em biết Hi Hi không coi trọng triều đình này, nhưng tuyệt đối không thể suy nghĩ tự đại khinh xuất. Hi Hi nói thử chút, vì sao Mẫn Dục lại giúp Mẫn Vĩ?"
"Hi Hi dám!" Mẫn Tiên Nhu dùng sức nhéo lỗ tai nàng, thở phì phì đẩy nàng ra, kêu người bưng giấy và bút mực tới, trước tiên viết xuống hai chữ Mẫn Thuân ở hàng đầu, hàng thứ hai thì viết tên ba người Mẫn Vĩ, Mẫn Dục, Mẫn Huyễn. Ở phía dưới chữ Mẫn Vĩ viết tên Phạm Hách, dưới Mẫn Huyễn viết tên Đổng Hoa, lại ở cạnh Đổng Hoa viết tên Mã Cường, sau đó dưới Đổng Hoa viết tên Đổng Bình, lại dưới Đổng Bình viết tên Đổng Thế Kiệt. Bên phía Mã Cường thì viết tên Mã Chí Khiết phía dưới, ở ngay cạnh tên Đổng Thế Kiệt, ngừng một chút, lại viết thêm tên Hàn Lượng Tiết ở bên.
Sau đó mới chỉ vào từng cái tên trên giấy nói: "Quan hệ giữa Phạm Hách và Mẫn Vĩ, chúng ta không cần nhắc đến nữa, hai người này bất hòa đã lâu, có thể lợi dụng điểm ấy." Nói xong gạch một đường dưới tên Phạm Hách, "Đổng Hoa là cựu thần, trước giờ đã được Mẫn Thuân coi trọng, lão luôn ủng hộ Mẫn Huyễn, chỉ là cháu gái lão tuy là chính thê của Mẫn Huyễn lại không được sủng ái, điểm này không chừng có thể lợi dụng, chỉ là Đổng thái sư này ở trong triều nổi danh là con lật đật, tròn trịa giả dối, tâm tư khó đoán. Đổng Bình là con trai của Đổng Hoa, hiện giờ Đổng phái đều coi ông ta là Thiên Lôi sai đâu đánh đó, tâm tư người này cũng khó lường." Nói rồi khoanh một vòng tròn vào hai tên Đổng Hoa, Đổng Bình. Sau đó nói tiếp: "Từ khi Đổng Hoa và Mẫn Huyễn kết thông gia, vị Mã Cường này liền một đường thẳng tắp thăng lên chức thừa tướng, có thể thấy lòng nghi ngờ của Mẫn Thuân. Hiện giờ hai đảng phái Đổng – Mã đối chọi gay gắt, phái Mã Cường là quân cờ do hoàng đế khống chế, nhất định sẽ không dễ dàng tỏ rõ thái độ ủng hộ ai. Có thể lợi dụng được." Rồi gạch một đường ở tên Mã Cường, "Cuối cùng đến ba người được xưng là 'Kinh thành tam kiệt', bọn họ đều là thanh niên tài tuấn, tuổi mới chừng hai mươi, hiện giờ đang là lớp trẻ nổi bật trên triều đường. Đổng Thế Kiệt là con trai Đổng Bình, Mã Chí Khiết là con trai Mã Cường, còn Hàn Lượng Tiết là tân khoa Trạng Nguyên, Hàn gia mặc dù là gia tộc lớn, nhưng bất quá chỉ là thân hào nông thôn, gia thế bối cảnh đều không xuất chúng. Có điều dường như Mẫn Thuân lại rất để mắt tới hắn. Ba người này Hi Hi nên kết bạn." Nói xong lại gạch một đường dưới tên ba người kia.
"Nàng còn viết thiếu một tên." Trạm Hi cầm bút lên, viết ra hai chữ Lý Lãng, "Người này trấn thủ tại Nhạn Linh quan hơn mười năm, ngăn quân Đoan ta không thể tiến nửa bước vào Trung Nguyên."
Mẫn Tiên Nhu giành lại bút, gạch xóa tên Lý Lãng, "Người này tuy là một đại danh tướng, nhưng quá mức ngay thẳng, không biết gian trá ứng biến, nên trừ dễ như trở bàn tay, không đáng lo ngại. Có điều tốt nhất nên biến thành người mình."
"Nàng nói nghe nhẹ nhàng quá, tướng quân Triệu Nham của quân Đoan ta cũng là danh tướng, nhưng ông ấy cũng chỉ có thể tử thủ để bảo vệ thành, nàng nói Lý Lãng lợi hại hay không?" Kỳ thật trong nội tâm Trạm Hi rất bội phục Lý Lãng.
Mẫn Tiên Nhu lại kinh thường: "Gϊếŧ người trên chiến trường là phương pháp ngu xuẩn nhất, muốn đưa một người vào chỗ chết, có muôn vàn cách hay. Hết chim, cung tên sẽ bị bẻ. Nếu không còn đối thủ là phụ vương Hi Hi, thì Mẫn Thuân liệu còn trao quyền cho Lý Lãng? Hi Hi thử nhìn cả triều Tấn kia đi. Mẫn Thuân nắm giữ mười vạn Thủ Kinh quân đóng ngay bên ngoài thành và mười vạn Ngự Lâm quân trong kinh thành, hai con trai Mẫn Vĩ và Mẫn Dục của lão một nam một bắc mới nắm được gần ba mươi vạn quân. Ngay đến Phạm Hách ở Võ Uy quận phải chống chọi Bắc Địch cũng bất quá có mười vạn binh mã, mấy năm qua Phạm Hách chống đỡ vất vả, bao lần quân tình hung hiểm báo tin xin thêm viện binh, nhưng Mẫn Thuân nào có đồng ý, đủ thấy lòng nghi ngờ của lão ta nặng đến mức nào. Hai mươi vạn quân kia của Lý Lãng chính là đạo quân tinh nhuệ nhất của quân Tấn, bản thân Lý Lãng lại là tướng tài, Mẫn Thuân sẽ không nghi kỵ sao? Nếu tìm ra một lý do để Mẫn Thuân không đề phòng Đoan nữa, Lý Lãng tự nhiên hết chỗ dùng."
Trạm Hi lắc đầu nói: "Nhưng lý do vậy quá khó tìm. Mẫn Thuân luôn coi phụ vương ta như cái đinh trong mắt, muốn lão ta đổi tính, chỉ sợ quá khó đi."
"Hiện giờ chúng ta thân ở kinh thành, xem như đã tiến gần Mẫn Thuân, chỉ cần có tâm, luôn có thể tìm được." Mẫn Tiên Nhu rất tự tin.
Trạm Hi cũng cười, buông lỏng tinh thần, cầm tờ giấy tràn đầy tên trên bàn: "Trong đám người này chỉ có Mẫn Dục hình như không có chỗ dựa vững chắc nào cả nhỉ? Thật có chút thú vị."
Mẫn Tiên Nhu gật đầu: "Xưa nay Mạnh Dương là vùng đất trù phú, Mẫn Dục có binh có lương, sau này hẳn là họa lớn, đáng tiếc..." Nàng không nói thêm, nhưng Trạm Hi cũng hiểu, bây giờ hai nàng không thể diệt trừ được Mẫn Dục, chỉ có thể ngồi nhìn y lớn mạnh hơn.
Mẫn Tiên Nhu thấy Trạm Hi có vẻ ủ rũ, vội trấn an: "Giành thiên hạ không phải việc một sớm một chiều, phụ vương Hi Hi mưu đồ ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, Hi Hi chỉ mới có mười lăm, còn đợi không nổi à?"
Trạm Hi phấn chấn lại, cười: "Có nàng bên cạnh thì có gì không đợi được. Ta chỉ thấy kỳ quái, năm đó Mẫn Dục chỉ có chút nhân mã, sao giờ lại có thể mở rộng thế lực ra tới cỡ này? Trong ba con trai của Mẫn Thuân có lẽ y là người mạnh nhất, theo lý vị trí thái tử ngoài y ra không ai phù hợp hơn, vì sao Mẫn Thuân lại cứ cưng chiều Mẫn Huyễn hơn nhỉ? Con quý nhờ mẹ à? Nhưng Mẫn Thuân thích nam sắc mà?"
"Việc này chỉ sợ có liên quan tới bí mật cung đình, chúng ta từ từ tra xét thôi. Hi Hi cũng đừng đánh giá cao người khác, Mẫn Dục chưa chắc cực mạnh, xưa nay phía nam ít nạn binh đao, lại không bị Bắc Địch uy hiếp, vì thế y mới có thể an ổn lập nghiệp." Mẫn Tiên Nhu chỉ vào tên mấy người trên giấy, nói: "Xưa nay chuyện phiên vương cấu kết cùng giang hồ là tối kỵ, việc kết giao với mấy người này còn phải bàn bạc kỹ hơn. Bắt đầu từ ngày mai, chỉ sợ bắt đầu có người tới cửa tặng quà, trong mấy ngày nữa Hi Hi cứ ở yên trong phủ, cứ lấy tĩnh mà chế động, qua những món quà đó sẽ có thể đoán được phần nào tâm tư của bè lũ triều thần. Đúng rồi, còn một chuyện, mối quan hệ giữa em và Hi Hi nhất định phải để người trong kinh thành ai ai cũng biết."
"Việc này dễ thôi, để ta phái vài người đi xung quanh lan truyền tin này là được. Ta còn muốn quan hệ của ta và nàng lan khắp cả thiên hạ này nữa cơ." Nhưng Tiên Tiên làm vậy, ta cứ có cảm giác chuyện này không hề đơn giản, đến cùng Trạm Hi cũng không nói suy nghĩ ấy ra thành lời. Nàng ôm Mẫn Tiên Nhu cười nói: "Suốt ngày phải ở trong vương phủ thì buồn chán lắm, không bằng chúng ta đi dạo kinh thành nha?"
Mẫn Tiên Nhu lườm nàng một cái, "Hi Hi xem quá nhiều kịch đi? Thật nghĩ rằng mấy cô con gái của các gia đình giàu có đều sẽ nữ giả nam trang chạy trên đường phố tìm con rể à? Trong ngày thường, đừng nói tới tiểu thư khuê các, tới con gái rượu, hay các cô nương nhà dân thường cũng chẳng thể xuất đầu lộ diện ra ngoài nữa cơ. Ở Đoan, vì có phụ vương Hi Hi ngoài sáng trong tối che chở, em mới có thể thong thả cùng Hi hi đi dạo phố xá vài lần, vậy mà còn phải hóa trang dịch dung. Hi Hi là nữ thế tử độc nhất trong thiên hạ, nhưng còn em, mang danh công chúa, nếu mặc nam trang ra cửa, để tai mắt người khác nhìn thấy thì chẳng lẽ không khiến người ta sinh nghi? Bọn chúng sẽ nghĩ đây mà là vị công chúa mảnh mai không chỗ nương tựa đó sao? Hi Hi nếu thật thấy buồn chán không muốn ở trong phủ cùng em, vậy cứ đi đi." Giọng điệu đã có chút hờn giận.
"Lòng ta đều ở chỗ nữ tử đẹp như thiên tiên là nàng, còn chạy được đi đâu cơ chứ?" Trạm Hi giống tên vô lại ôm chầm Mẫn Tiên Nhu vào ngực, hôn mạnh một cái, say mê hít sâu, "Thơm quá."
"Toàn là nước miếng." Mẫn Tiên Nhu ghét bỏ xoa mặt, cầm phong mật tín kia lên đọc, bỗng bật cười, "Con ranh háo sắc, chuẩn xác ghê." Trạm Hi bĩu môi, lại nghe nàng nói: "Nhanh như vậy đã có tin, nhất định có người của Hi Hi đi."
"Là gã phụ việc mà ta tha cho, lúc hắn phục lạy trên đất cầu xin thì bàn tay ra dấu. Năm ngón tách ra thành hai, ngón cái và ngón trỏ chặp thành một, ngón giữa, ngón áp út và ngón út chặp thành một, thì chính là ám hiệu của chúng ta. Phụ vương thật là... ở nơi nào cũng cài mật thám." Trạm Hi cười giỡn: "Tiên Tiên, nàng thông minh quá làm cho ta thật áp lực."
Lời tâng bốc này rất hợp lúc, Mẫn Tiên Nhu nhếch miệng cười đắc ý, bấm vào cánh tay nàng một cái, làm Trạm Hi phải hô to gọi nhỏ, hai người cùng nô đùa ầm ĩ, rất vui vẻ.
.
Mấy ngày sau đó, ai đến phủ Đoan vương thăm hỏi, Trạm Hi cũng đều một mực không gặp, bọn họ chỉ để lại quà tặng rồi rời đi. Ngoài huynh đệ Mẫn thị và một ít quan chức không có mắt nhìn là đưa quà tặng quý giá, còn lại đều chỉ là những món quá hời hợt không đáng gì, Đổng Hoa và Mã Cường đều không tặng, điều này hoàn toàn phù hợp với suy nghĩ của Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu. Đồng thời lúc ấy, mối quan hệ giữa Trạm Hi và Mẫn Tiên Nhu đã được truyền đi rầm rộ khắp kinh thành, tạo ra sự ồn ào huyên náo. Đương nhiên, Trạm Hi là người hiếu động, cuối cùng không thể chịu nổi, cầu xin Mẫn Tiên Nhu cho mình đi dạo quanh kinh thành một vòng, khi về còn mang theo cả một đống lớn đồ chơi mới lạ để dỗ dành Mẫn Tiên Nhu, và đặc biệt phái người đi giám sát ông chủ Vương bố thí bánh bao, khiến ông chủ Vương phải không ngừng kêu khổ. Trong thời gian đó Mẫn Tiên Nhu cũng giả vờ hiếu thuận, vài lần thỉnh cầu diện thánh, quả nhiên như nàng đoán trước, Mẫn Thuân đều lấy lý do thân thể mệt mỏi để cự tuyệt.
Nhoáng một cái mười ngày trôi qua, vào ngày mười bảy tháng tư, rốt cuộc nghênh đón đại thọ thứ bảy mươi của Mẫn Thuân.