Tháng tư năm Trường Thọ thứ năm mươi, mặc dù sáng sớm vẫn còn chút se lạnh nhưng ở kinh thành Vạn An đã ngập tràn trong tiết xuân. Vừa đến giờ Mão, sắc trời vẫn còn tối đen, nhưng ở phủ nha của bộ Lễ đang đứng đầy quan viên. Buổi họp sớm tinh mơ hôm nay khá huyên náo, vài vị tiểu quan nghiêng người tụ tập, khẽ giọng trò chuyện.
"Việc đón tiếp các phiên vương này vốn là chức trách của Tông Nhân phủ, sao giờ lại thành nhiệm vụ của chúng ta rồi?"
"Là lệnh từ bên trên truyền xuống, muốn ra oai phủ đầu chứ còn sao nữa. Mấy vị phiên vương này dù đang ở kinh thành nhưng vẫn sẽ đấu nhau kịch liệt thôi."
"Chuyện đó quá hiển nhiên đi! Hoàng thượng hạ chỉ, ba vị này phải vào kinh trước ngày hai mươi tháng tư, rốt cuộc xem đi, tận ngày mười chín hôm nay, cả ba mới đồng thời thong thả đến. Thế không phải muốn thị uy sao?"
"Mấy người cũng thật can đảm dám bàn luận chuyện này nhỉ? Không sợ mất đầu hả?"
"Chức quan của ta nhỏ bé, muốn nịnh bợ cũng chẳng có cơ hội đi nịnh bợ. Người nhỏ tiếng nhỏ, ai mà thèm để ý."
"Cũng phải, mà đừng nói những chuyện này nữa. Bên trên giao cho mấy người đi đón ai vậy?"
"Chúng ta đi Bắc Định môn nghênh đón Đại hoàng tử — Hữu vương."
"Chúng ta đi Nam Tế môn đón tiếp Nhị hoàng tử — Hưng vương."
"Còn chúng ta đi Tây Hoa môn để tiếp đón Đoan vương thế tử và Vĩnh Bình công chúa. Mà nghe đồn Vĩnh Bình công chúa này vốn bị Đoan vương giam giữ mười năm nay đấy."
"Mấy ngươi đi đón Đoan vương thế tử? Nghe bảo đó là một nữ nhân."
"Ai cưới được nữ nhân này thì chính là một bước lên trời đó nhỉ?"
"Lão già này, bỏ ngay cái mơ ước hão huyền ấy đi. Theo ta, nam nhân nào dính vào loại nữ nhân đó thì chẳng có kết cục tốt gì đâu."
"Thì cũng phải, Đoan vương thế lớn, con gái của hắn bộ dễ chọc sao? Cưới nàng ta về không phải rước một lão phật gia về nhà thờ? Chỉ cần hơi không cẩn thận, đầu sẽ lìa khỏi cổ ngay."
Mấy vị này còn muốn nói thêm, nhưng buổi họp sớm đã tới giờ kết thúc, đành vội vàng chuẩn bị xuất phát làm nhiệm vụ được giao. Từng hàng dài quan viên cung kính lễ độ đi theo chân thượng cấp, chậm rãi khởi hành ra các cổng thành chờ đợi.
.
Trời sắp vào trưa, thời tiết càng lúc càng oi bức, đám quan viên ở Tây Hoa môn thầm kêu khổ không ngừng. Từ sáng sớm chờ đến tận giờ, ai cũng đói mốc meo như muốn dán cả bụng vào lưng mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Đoan vương thế tử, nhưng nào ai dám bỏ về, chỉ đành cắn răng chịu đựng. Mặt trời ngả dần về Tây, mắt thấy cổng thành sắp tới giờ đóng lại, lúc này đám quan viên kia đều phờ phạc rũ rượi, đầu cũng chẳng ngẩng nổi lên.
Bỗng xa xa vọng tới tiếng vó ngựa, rồi bắt đầu mơ hồ nhìn thấy từng luồng bụi đất tung bay. Rất nhanh, hồi vó ngựa nhịp nhàng ngày càng lớn dần khiến lòng người bàng hoàng, đám quan viên cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm phương xa. Tựa như chỉ trong chớp mắt, một đại đội nhân mã đã đến trước mặt bọn họ. Đó là một đội thiết kỵ gồm mười tám người, chia đều thành hai hàng đi đằng trước, ở giữa là ba chiếc xe ngựa, bọc đằng sau còn hai đội gồm ba mươi sáu thiết kỵ nữa. Những thiết kỵ này đều giáp đen mũ đen cưỡi trên hắc mã với sát khí bừng bừng. Chúng quan đều không thể tin nổi, Chỉ có năm mươi bốn tên kỵ binh mà sao lại khiến người ta có cảm giác như thiên quân vạn mã thế này?
Vị quan dẫn đầu của bộ Lễ cố gắng ổn định tinh thần, tiến lên cười hiền nói: "Không biết có phải Đoan vương thế tử ở trong không? Hạ quan phụng hoàng lệnh tới đây tiếp đón."
Từ chiếc xe ngựa ở giữa truyền ra một giọng nói lạnh lùng: "Đã làm phiền. Vệ Tự, đi thôi."
Tướng sĩ mặc giáp đen ngồi phía trước lập tức vung roi ngựa, đoàn người lại tiếp tục tiến lên. Vị quan bộ Lễ kia tức thì choáng váng, từ trước đến giờ hắn chưa từng gặp qua tình huống này, phụng hoàng lệnh tức không khác gì cầm theo thánh chỉ của hoàng đế, giống như Thánh thượng đích thân tới đây, bất kể là ai cũng phải quỳ xuống tạ ơn, vậy mà Đoan vương thế tử còn không thèm lộ diện, hắn phải về báo cáo thế nào đây? Ngày mai còn phải dẫn thế tử và công chúa tiến cung, đột nhiên hắn hồi tỉnh lại, lập tức lên kiệu, ra lệnh đuổi theo đoàn người. Chỉ khổ cho các tiểu quan viên đi bộ phía sau, đã đói bụng cả ngày giờ còn phải chạy như điên đuổi theo kiệu, thế này chẳng khác gì muốn mạng người? Vị tiểu quan sáng nay mới lắm mồm bàn tán cũng có ở trong, liền cười khổ không thôi, Loại nữ nhân này quả nhiên không nên đụng vào làm gì.
.
Trước cửa một khu nhà bình dị nằm sát tường thành phía Tây đã sớm có người chờ sẵn. Khi vừa thấy xe ngựa tới, ông liền bước đến phía trước quỳ xuống dập đầu: "Tiểu chủ nhân, nô tài Võ Sư Đức phụng lệnh vương gia đợi người đã lâu." Khu nhà này chính là phủ đệ của Đoan vương ở kinh thành.
Có bốn nha hoàn thanh tú từ hai chiếc xe ngựa phía trước và phía sau đi xuống, nhanh chân tới cạnh chiếc xe ở giữa, Võ Sư Đức tứ chi chạm đất, tự mình cam tâm chịu đắng. Rèm châu khẽ vén, từ trên xe nhảy xuống một người. Vị quan bộ Lễ ở cách đó không xa vừa đưa mắt tới nhìn, lập tức cảm thấy toàn thân chấn động, lại bị ánh mắt sắc lẽm của người đó lia qua, tức thì sợ tới mức quỳ rạp trên đất, mồ hôi chảy ròng. Rõ ràng nhìn qua chỉ thấy đó là một nữ tử tuấn tú, nhưng khi mặc lên y phục của nam tử lại có khí thế oai phong bức người, khiến người ta phải run sợ. Chẳng lẽ mình đây đang sợ hãi trước danh tiếng của Đoan vương?
Trạm Hi vốn cực kỳ chán ghét quan lại triều Tấn, từ nhỏ nghe qua bao lời kể của những dân đen chạy nạn tới Đoan đều thấy hành động của đám quan viên này không khác nào bọn đồ tể hung ác vàng đỏ nhọ son có lòng tham không đáy. Hôm nay vừa gặp, thấy chỉ vì một ánh mắt khó chịu của mình mà tên cẩu quan kia đã sợ tới mức phát run, không khỏi càng thêm khinh thường. Nàng không thèm để ý tới tên quan kia, mà lập tức tới đỡ Võ Sư Đức đứng lên, hòa ái nói: "Võ tiên sinh không cần phải thế, phụ thân vẫn luôn hết lời khen ngợi tiên sinh, còn đặc biệt dặn dò Trạm Hi có làm việc gì cũng nên bàn bạc cùng tiên sinh."
Võ Sư Đức này dù trên danh nghĩa là gia nô thay Đoan vương quản lý của cải ở kinh thành, nhưng thực tế là thủ lĩnh tình báo của Đoan vương, có mối quan hệ với rất nhiều quan chức lớn nhỏ trong triều, am hiểu nhất là nhìn thấu lòng người, cao thấp trong triều Tấn không ai là ông không hiểu, ở giữa chốn kinh thành nguy cơ đầy rẫy mà Võ Sư Đức vẫn có thể sống bình an đến giờ đã đủ thấy bản lĩnh của ông. Cử động lần này của Trạm Hi rất rõ ràng có ý thu mua lòng người, ông nhìn là hiểu ngay. Có điều nàng chỉ mới là một nữ nhi chưa đầy mười lăm tuổi đã có khí độ như thế, cũng khiến trong lòng ông thầm phục, lại nhìn kỹ vị tiểu chủ nhân này có tướng mạo xuất chúng, để ông càng tán thưởng hơn, vội vàng thi lễ nói: "Ngài là chủ, nô tài sao dám đi quá giới hạn."
"Người một nhà, Võ tiên sinh không cần phải thế." Trạm Hi mỉm cười hào phóng, sau đó xoay người đến trước xe ngựa, vén màn xe lên, dịu dàng nói vào bên trong: "Tiên Tiên, xuống đây đi, ta sẽ đỡ nàng."
Người phủ Đoan vương vừa nghe thấy thế lập tức cùng cúi đầu, không dám thở mạnh.Vị quan bộ Lễ đang quỳ rạp trên đất kia còn đang buồn bực, không hiểu vì sao đột nhiên lại quá yên tĩnh, thì chợt ngửi thấy một mùi hương dịu nhẹ lướt qua chóp mũi khiến lòng người mê say, tựa như đang được bước chân vào tiên cảnh. Hắn không nhịn được lén ngẩng đầu nhìn thử, thì thấy trong lòng Đoan vương thế tử đang ôm một nữ tử, nhưng bởi vì khoảng cách xa, còn bị kỵ binh vừa vặn chắn tầm mắt, nên hắn không nhìn rõ diện mạo của nàng. Có điều chỉ cần suy đoán cũng biết đó nhất định là Vĩnh Bình công chúa. Thấy thế tử ôm công chúa định vào trong phủ, hắn mới sực nhớ ra nhiệm vụ của mình, vội vàng lồm cồm bò dậy đụng trái đụng phải, kích động chạy tới cách Trạm Hi mười bước, mới ngừng lại không dám tiến gần thêm, cúi gập người nịnh nọt: "Thế tử, ngày mai giờ Mão hạ quan sẽ đến đưa ngài cùng công chúa tiến cung diện thánh." Hắn cố gắng nặn ra nụ cười tự nhận là đẹp nhất, rồi lơ đãng liếc qua nữ tử trong lòng Trạm Hi, vừa nhìn thấy liền như bị sét đánh đứng bất động, tựa như thân thể chẳng còn thuộc về mình, ba hồn bảy vía đã bồng bềnh trôi nổi không biết thoát đi đâu.
Trạm Hi căm tức trừng mắt tên quan ngu si đó, lại không thấy hắn có bất cứ phản ứng nào, sắc mặt càng thêm âm trầm, Mẫn Tiên Nhu đã sớm nhận thấy, trong mắt thoáng lướt qua vẻ khó chịu, thầm cười lạnh, Dám làm Hi Hi của ta không vui, sớm muộn gì cũng phải tìm cơ hội cho ngươi đẹp mặt.
Từ đằng xa, đám tiểu quan của bộ Lễ nhìn thấy người của Đoan vương đã vào phủ cả nửa ngày, mà vị thượng quan này của bọn họ vẫn cứ đứng thẳng tắp như cọc gỗ ngay trước cửa phủ. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, không hiểu đây là tình huống gì. Cuối cùng có một viên quan lớn gan đến gần, liều mạng hô lớn một hồi lâu mới kéo được hồn phách của vị quan kia trở về, nhưng hắn vẫn luôn ở trạng thái ngơ ngẩn đần độn làm ra những hành động vô nghĩa, chân đi trúc trắc được kéo về nhà. Chỉ là khi ở phủ vừa nghe thấy tiếng gõ mõ báo canh hai của người cầm canh phía ngoài, hắn đột nhiên vội vàng mặc triều phục ra cửa, người nhà hắn lo lắng, hấp tấp sai mấy gã sai vặt chạy theo. Ai ngờ gã sai vặt lại trở về báo rằng, không biết lão gia của chúng ta trúng bệnh gì, mà lại tới đứng trước cửa phủ Đoan vương không chịu rời đi, miệng còn liên tục gầm gừ.