Bên ngoài một trường đình nằm ở ngoại ô cách phía đông kinh thành mười dặm, có một vị nam nhân khá lớn tuổi đang vươn cổ nhìn ra phương xa. Mắt thấy mặt trời đã lên rất cao mà người ông chờ vẫn chưa thấy tới, nên không khỏi nhíu chặt mày, trên gương mặt chất chứa đầy sự lo âu. Đến tận gần tới trưa, từ xa mới truyền đến tiếng bánh xe ngựa nghiến trên mặt đường, nét mặt vị nam nhân ấy mới buông lỏng, vội vàng chạy ra nghênh đón, vừa thấy xe ngựa liền lập tức hô to, "Thiếu gia, Mã An phụng mệnh lão gia đã đợi ở đây từ lâu."
Màn xe khẽ vén lên, Mã Chí Khiết với khuôn mặt tiều tụy ngồi lặng yên trên nệm êm, không chút tinh thần mà gật đầu với Mã An, ý bảo ông lên xe ngựa, sau đó gắng gượng hỏi: "Cha có việc gì quan trọng muốn nói với ta sao?" Ngay lúc y sắp sửa vào kinh lại để đại quản gia cực kỳ thân tín của Mã gia tới đón, như vậy nhất định có chuyện đại sự.
Mã Chí Khiết bực mình: "Chẳng lẽ trong lòng cha, ta chính là kẻ không làm nên việc vậy sao? An thúc, thúc trở về nói với cha, tất nhiên trong lòng ta hiểu rõ thời điểm nào nên làm gì."
Mã Chí Khiết nghe xong lời nịnh nọt, sắc mặt cũng dễ chịu hơn, lạnh nhạt nói: "May mà không phụ hoàng ân." Huynh đệ Chu thị quậy một trận ở phủ Hà Gian như vậy, nào ai còn dám phản kháng chống đối? Đã lên được làm quan thì cũng không phải kẻ ngu si, vu oan giá họa rành rành như thế chả phải là muốn gϊếŧ gà dọa khỉ? Lương thực sao quan trọng bằng tánh mạng được chứ? Vì thế sau đó hành trình trù lương của Mã Chí Khiết cực kỳ thuận lợi. Trong lòng y cũng hiểu rõ nguyên nhân tại sao, chỉ là hai huynh đệ họ Chu kia quá không để y vào trong mắt, nên y nhất quyết sẽ không bỏ qua cho hai tên khốn khiếp này. Huống chi trong lòng y cũng có chút ý muốn phân cao thấp cùng hoàng thượng, Trạm Hi nàng đã không coi trọng ta, phái hai tên vô lại đến nhục nhã ta! Được lắm, vậy ta cũng sẽ không để hai tên vô lại đó được yên ổn. Đang mơ màng chìm đắm trong suy nghĩ, thình lình nghe thấy tiếng huyên náo phía ngoài xe, y không khỏi nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì?"
"Cũng rất thông minh, hẳn là biết nếu đưa người đến bộ Hình và Đại Lý tự rồi là đồng nghĩa với không thể kiểm soát được tình hình nữa." Mã Chí Khiết nhếch mép cười lạnh, thoáng có ý nghĩ lướt qua đầu, vội hỏi: "Hoàng thượng nói thế nào?"
Mã An đáp: "Hoàng thượng chỉ đè lại tấu chương, hình như chưa có động tĩnh gì."
"Ồ..." Mã Chí Khiết hơi nhướn mày, Hoàng thượng đây là có ý gì? Chẳng lẽ muốn bảo vệ hai tên huynh đệ vô lại kia? Hai tên khốn khiếp đó có cái gì tốt mà lại được hoàng thượng trọng dụng hơn cả ta? Trong lòng y không ngừng trào ra từng tia hận ý, đột nhiên lớn tiếng gọi thân vệ, trách mắng: "Để phía trước tranh cãi ầm ĩ như vậy còn ra thể thống gì! Sao không mau lấy tư cách khâm sai khiến bọn chúng phải ngậm miệng."
Thân vệ không hiểu sao vô duyên vô cớ bị la rầy, cũng nổi nóng trong lòng, lập tức sai ngươi khua chiêng gõ trống lớn tiếng hô to, "Khâm sai ở đây, những kẻ râu ria mau tránh đường."
Tiếng hô sau lớn hơn tiếng hô trước, quả nhiên để đám người đang cãi nhau ầm ĩ phải yên tĩnh lại, chỉ là những người ấy đều dùng ánh mắt phẫn hận nhìn theo đoàn xe khâm sai đi qua.
"Mịe!" Rốt cuộc có một người không nhịn được cất tiếng chửi thề, càng chửi càng phẫn nộ, đỏ mắt oán hận múa may cây đại thái đao trong tay với đám người vừa mới tranh cãi với mình, quát: "Nếu không mau biến, cây đao trong tay ông nội mày đây sẽ không khách khí đâu đấy."
"Chu Võ, ngươi chớ làm loạn. Đây là kinh thành, dưới chân thiên tử. Ngươi chờ, chờ..." Đám quan văn kia nào từng gặp phải tình cảnh này, thấy dáng điệu của gã như muốn liều mạng, chỉ biết khua môi một chút liền chạy mất.
.
"Mịe, một đám trứng dái mềm." Chu Võ gầm gừ trở lại quân trướng, quăng cây đại thái đao lên đất, uất ức nói với Chu Văn: "Đại ca, mịe kiếp, tên khốn Mã Chí Khiết kia về kinh rồi kìa. Huynh đệ chúng ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ vẫn phải giống như chuột rúc ở trong hang như giờ?"
Chu Văn trầm ngâm không nói, nửa ngày mới khó nhọc bảo: "Nếu như ca xảy ra chuyện gì không may, Chu gia ta đành nhờ vào đệ."
"Ca, ca là người thân nhất của đệ, đệ sẽ không để cho ca gặp chuyện." Chu Võ nặng nề nói. Hai huynh đệ nhất thời đều im lặng không cất nổi lời, nét mặt tràn đầy vẻ bất an. Không biết qua bao lâu, có một thị vệ từ trong cung cầm kim bài trên tay, vén rèm bước vào, uy nghiêm nói: "Khẩu dụ của hoàng thượng, tuyên Chu Văn tiến cung diện thánh."
Huynh đệ Chu thị vội vàng quỳ xuống dập đầu. Trước khi đi, Chu Võ còn theo phản xạ muốn tiến tới kéo ống tay áo của Chu Văn, nhưng lại bị Chu Văn cười khổ né tránh, lắc đầu ý bảo gã đừng hành động thiếu suy nghĩ.
.
Đây là lần thứ hai Chu Văn bước vào hoàng cung, không còn sợ hãi và ngạc nhiên như lần đầu tiên, chỉ còn đầy tràn nỗi cay đắng và bi tráng. Hai chân hắn như đeo đá bước vào Thượng Thư phòng, nặng nề quỳ rạp xuống đất, yếu ớt hô câu vạn tuế. Đại Lý tự khanh Tôn Đạt Lý và Hình bộ Thượng thư Nghiêm Khiêm bộ dạng phục tùng đã đứng ở một bên chờ đợi, nhưng ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu Văn. Ở một bên khác là Mã Chí Khiết mặt không chút thay đổi cúi đầu im lặng, như chẳng có việc gì liên quan đến mình. Quách Trinh quét mắt nhìn bốn người một lượt, trong đầu đang thử suy đoán ý định của hoàng thượng lần này, cẩn thận nói: "Hoàng thượng, vụ án này quan hệ trọng đại, thần nghĩ chúng ta nên cân nhắc kỹ lưỡng rồi phái một vị quan tinh anh từ từ điều tra làm rõ việc này." Y nghĩ có lẽ việc hoàng thượng muốn nhất hiện nay là kéo dài kết án, nào biết hoàng thượng lại phẩy tay ngăn y không cần nhiều lời, hờ hững nói: "Đại án như thế này cần phải nhanh chóng thẩm minh, trẫm không muốn oan uổng người tốt, càng sẽ không bỏ qua cho những kẻ bụng dạ khó lường."
Tôn Đạt Lý không thể chờ đợi được nữa, vội vàng thưa: "Hoàng thượng nói rất đúng, chỉ là Chu đại nhân cứ giam người ở trong doanh trại, cản trở chúng thần điều tra, không biết như vậy là có ý gì."
"Hoàng thượng, vi thần phụng hoàng mệnh đi tiêu diệt thổ phỉ. Nếu không có hoàng mệnh, sao vi thần dám dễ dàng giao tội phạm cho người khác, xin hoàng thượng minh giám." Chu Văn gần như đã nghẹn ngào thốt lên.
"Trẫm tự nhiên biết lòng trung thành của ngươi. Việc này không trách ngươi." Trạm Hi mỉm cười ý bảo Quách Trinh nâng Chu Văn dậy, "Quách tướng nói đúng, đại án này không thể không giao cho một vị quan có tài thẩm minh. Những ngày qua trẫm đè lại tấu chương, cũng vì đang cân nhắc nhiều mặt để chọn người phù hợp nhất. Hiện nay Mã đại nhân đã trở về, vậy người thẩm tra vụ án này tất nhiên không thể là ai khác ngoài Mã đại nhân được rồi."
Mã Chí Khiết cực kỳ sửng sốt, "Hoàng thượng, thần..."
Trạm Hi ngắt lời y, cười tủm tỉm: "Việc trù lương lần này đã thể hiện rất rõ tài năng của Mã đại nhân, huống chi Mã đại nhân còn là người liên quan trực tiếp, nên thẩm tra xử lý đại án này không còn ai thích hợp hơn nữa. Mã đại nhân đừng nên từ chối."
Mã Chí Khiết thấy Trạm Hi không cho phép y được thoái thác, trong lòng không đoán ra được ý nghĩ của nàng, chỉ đành nhắm mắt đồng ý, hận không thể ngay lập tức chạy về nhà thương lượng với Mã Cường.
Vẻ mặt Trạm Hi đầy vẻ vui mừng, "Như thế rất tốt. Trẫm lệnh Mã Chí Khiết chuyển đến Tả thị lang bộ Hình, kết hợp cùng với Đại Lý tự thẩm tra đại án này."
Tôn Đạt Lý cùng Nghiêm Khiêm khẽ liếc nhìn nhau, Nghiêm Khiêm khom người nói: "Hoàng thượng, Tả thị lang bộ Hình vẫn còn đang tại chức, tùy ý bãi miễn thế này chỉ sợ sẽ khiến cho triều đình chê trách."
Trạm Hi lạnh lùng nói: "Luật pháp tiền Tấn quá mức hà khắc, trẫm định sẽ sửa sang lại bộ luật này. Tả thị lang hiện giờ sẽ vào Hàn Lâm viện, thay trẫm biên soạn luật pháp, đây là trách nhiệm cực kỳ to lớn. Bổng lộc và phẩm cấp của hắn vẫn được giữ nguyên không thay đổi gì, sao có thể gọi là tùy ý bãi miễn?"
Nghiêm Khiêm gượng cười làm lành: "Thần không phải có ý này, thần là sợ Mã đại nhân không có kinh nghiệm thẩm án, chỉ sợ làm lỡ việc đại sự của hoàng thượng."
"Vì lẽ đó trẫm mới bảo là cùng kết hợp với Đại Lý tự hội thẩm." Sắc mặt của Trạm Hi trở nên khó coi.
Nghiêm Khiêm sợ tới mức cúi đầu không dám nhiều lời. Tôn Đạt Lý thầm mắng Nghiêm Khiêm không có tiền đồ, cung kính hỏi: "Hoàng thượng, vậy không biết những tội phạm kia có thể chuyển giao đến bộ Hình hay Đại Lý tự được chưa?"
"Không cần phiền toái như vậy, thiên hạ mới định gần đây, dư nghiệt tiền triều vẫn còn dã tâm chưa dứt. Nếu cứ dời đến dời đi chỉ sợ tạo cơ hội cho kẻ xấu ra tay, ngày mai thẩm án cứ trực tiếp đưa người ra là được. Đều lui đi." Trạm Hi phất tay áo, xoay người đi vào nội điện.
Chu Văn thấy hoàng thượng rời đi, gấp đến độ há to mồm định hét, Nếu thật cho đám người kia thẩm án, vậy không phải hạ thần xong đời rồi sao? Quách Trinh đứng cạnh khẽ kéo hắn một cái, ghé vào tai hắn nhỏ giọng bảo: "Hoàng thượng làm vậy là để bảo đảm cho ngươi. Còn thời gian một đêm, có chuyện gì mà không làm được chứ?"
Trong đầu Chu Văn lúc này mới giật mình hiểu rõ, lảo đảo trở về quân doanh. Chu Võ thấy hắn cứ ngồi thẫn thờ, vội la lên: "Ca, cần làm gì nữa ca mau nói ra đi."
"Còn có thể làm gì. Chỉ còn cách bảo các huynh đệ kiên quyết cắn chặt miệng giữ đúng lời khai." Chu Văn suy sụp tinh thần.
"Đại ca, chúng ta cũng từng ở trong quân đội tiền Tấn, không phải đã quá rõ những người này có đức hạnh gì hay sao? Bây giờ ai cũng biết đám thổ phỉ này là giả mạo, đừng nói tới cực hình, chỉ cần lên công đường dùng gậy đánh vài cái là bọn chúng cũng sợ quắn đít rồi." Chu Võ nôn nóng như lửa cháy, hung ác nói: "Không bằng diệt khẩu hết đi."
"Đệ cho rằng ca không nghĩ đến sao? Nhưng bây giờ gϊếŧ bọn họ, chẳng phải nói rõ huynh đệ ta có tật giật mình? Như vậy không phải càng tạo bằng chứng để những tên khốn khiếp kia đổ hết mọi chuyện lên đầu chúng ta?" Chu Văn dùng sức nắm tóc mình, cuối cùng vô lực nói: "Đi được đến đâu hay đến đó đi, trong hai huynh đệ chúng ta nhất định phải bảo đảm một người còn sống. Đệ đừng dính líu vào việc này, có chuyện gì cứ đẩy hết lên đầu ca."
"Ca, như vậy làm sao được." Chu Võ thống khổ ngồi xổm trên đất.