Thấy rốt cuộc Trạm Hi đã rời cung Thanh Y, Chương Thành vội vàng nghênh đón, vẻ mặt đau khổ nói: "Hoàng thượng, các đại thần đã đợi tới cuống lên."
Trạm Hi cười lạnh: "Cuống mới tốt." Chính là ai mới thực sự là người cuống nhất ở đây? Trạm Hi ngồi trên ghế rồng nhìn xuống dưới, ngoài Mã Cường thực sự lo lắng cho con trai, ai ai cũng đều như cọc gỗ mặt không chút biểu cảm. Kể cả ở lúc công bố thánh chỉ bổ nhiệm chức vụ mới cho Vương Công Danh, chẳng qua cũng chỉ có một hai tiếng tạp âm xì xào. Quả như Tiên Nhu nói, đám già khốn khiếp này đã bắt đầu từ sáng chuyển sang tối, xem ra sau này sẽ không ở ngoài sáng đối nghịch cùng mình. Tuy tên bắn lén khó phòng, nhưng tốt xấu ở trước mặt thế nhân trong thiên hạ, bọn họ cũng đã chịu thừa nhận nữ hoàng đế là mình, vậy cũng là chuyện tốt đi? Chẳng qua ngày sau phải dồn hết tinh thần cảnh giác, không thể lơ là chút nào. Điểm nổi bật nhất của người trẻ tuổi chính là nhiệt huyết có thể dễ dàng sôi trào, Trạm Hi chỉ cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh, không còn tiếp tục muốn hư tình giả ý trên cung điện nữa, liền vội vã tuyên bố bãi triều, chạy nhanh về hậu cung để tìm Mẫn Tiên Nhu thương lượng về 'nạn trộm cướp' kia.
.
Vào lúc trăng lên, có mấy bóng đen lén lút tới gõ cửa nhỏ phủ thái sư rồi chui vào. Đổng Bình vừa thấy bọn họ, lòng thầm tức giận, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra cung kính: "Mấy vị đại nhân, tại sao lúc này còn đến thăm thế này?"
Một người trong đó khách khí đáp: "Đổng đại nhân, bởi trong lòng các hạ bất an, nên mới tới xin thương lượng một chút. Bất kể thế nào, tối nay cũng muốn nghe được chút ý tứ của lão thái sư."
Đổng Bình càng thêm phẫn hận, trong lòng mắng to. Đám ngu xuẩn này, hoàng thượng chỉ mới ban vài đạo thánh chỉ, bọn hắn đã hoảng hồn tới rối loạn trận tuyến, đúng là một lũ phế vật mà. Có điều mắng thì cứ mắng, nhưng ông cũng biết lúc này quan trọng nhất là làm yên lòng người, vì thế mau chóng dẫn bọn họ đi gặp phụ thân.
"Mấy vị đại nhân không cần sầu lo. Môn sinh của lão phu trải dài khắp thiên hạ, cao thì có quan to tướng soái, thấp cũng là thất phẩm huyện quan, bất kể là người nào cũng sẽ cho lão phu chút mặt mũi. Các vị đại nhân ngẫm thử, hoàng thượng thật dám thay thế toàn bộ nhân mạch của chúng ta sao? Tân triều vừa lập, cầu chính là một chữ ổn. Nếu lập tức bãi nhiễm nhiều quan chức như vậy, sẽ có ai tới giúp nàng duy trì cái ổn này? Một lần khoa cử có thể chiêu mộ hết thảy người tài trong thiên hạ sao? Nói câu bất kính, một nữ tử lên làm hoàng đế, những học giả uyên thâm trong thiên hạ này sẽ chấp nhận cống hiến? Cho dù lui một bước, kể cả Trạm Hi có tuyển được người mới đi nữa, thì há làm quan lại dễ như vậy? Chẳng phải các vị đại nhân cũng cần trải qua bao gian nguy chìm nổi mới ngồi được tới vị trí hôm nay? Biện pháp đối phó với một con tôm nhỏ mới vào quan trường, e rằng các vị chẳng cần đến lão phu chỉ dạy? Phương thức vận dụng trên quan trường cũng không phải ngày một ngày hai là có thể học được, chờ đến lúc học được rồi, sợ rằng người cũng chẳng biết đã ở nơi đâu? Các vị đại nhân không cần phải lo lắng, lão phu cam đoan còn Đổng gia ngày nào thì còn chư vị ngày đó. Cháu gái lão phu đã vì Đổng gia mà tiến cung, dù chư vị không tin lão phu, cũng nên tin tưởng hoàng hậu. Dù sao cũng là hoàng hậu được chiêu cáo khắp thiên hạ, hoàng thượng cũng phải nể chút mặt mũi đi?" Đổng Hoa không hổ là cáo già đã có tới vài chục năm kinh nghiệm, từ tốn nói ra những lời này như đang nói về một chuyện cỏn con, nháy mắt để cho tất cả những người trước mặt an tĩnh lại.
Mấy người đó thấy hỏi không ra cái gì, cười ha hả nói thêm vài lời nhàm chán rồi cáo từ.
.
Đổng Bình tức giận đến mắng to, "Đám a dua này, trước kia lúc còn nịnh bợ Đổng gia thì kẻ nào cũng như chó ghẻ. Giờ chỉ mới có chút gió thổi cỏ lay, đã vội vã muốn rời đi, một lũ —— "
"Được rồi," Đổng Hoa lạnh lùng nói: "Bình nhi, đừng học theo đám đàn bà chửi đổng bôi nhọ chính mình." Lão ta cầm gậy gõ mạnh xuống đất, dùng sức đứng lên, tàn nhẫn nghiến răng nói: "Ta vốn tưởng rằng nữ tử dù sao cũng sẽ dễ dàng khống chế trong tay hơn nam tử, lại không ngờ Trạm Hi này còn là một độc phụ rắn rết, từng bước ép sát, muốn dồn lão phu vào chỗ chết. Người trong thiên hạ nhất định nghĩ Đổng gia ta vì ham vinh hoa phú quý mà bất chấp tà đạo luân thường, gả cháu gái cho nữ hoàng đế. Bọn họ nào biết đó đều là âm mưu của Trạm Hi. Nếu lão phu tiếp tục không làm gì cả, ở thiên hạ này còn nơi nào là chỗ dung thân cho Đổng gia ta nữa? Bình nhi ——" Lão đột nhiên cao giọng gọi, Đổng Bình nhanh chóng tiến tới khom lưng nghe, ông biết cuối cùng phụ thân đã muốn hành động.
Ánh mắt Đổng Hoa âm lãnh, trầm thấp nói: "Tỉnh Dự Bình là căn cơ tiền tài của Đổng gia ta, con phái người mau chóng tới phủ Hà Gian báo cho Hà Lượng, nhất định phải giữ chặt được tỉnh Dự Bình, tuyệt đối đừng cho Mã Chí Khiết có cơ hội bòn rút. Con lại đi tìm mấy tử sĩ tâm phúc, làm tốt hộ khẩu mới cho bọn hắn rồi đưa bọn hắn đi tham dự khoa thi. Không phải hoàng thượng muốn mời chào nhân tài sao? Chúng ta liền góp chút 'nhân tài' cho người trong thiên hạ được xem chuyện cười. Đúng rồi," Giọng của lão cực kỳ bất mãn: "Bên Thù Vận thế nào rồi? Làm hoàng hậu như nó chẳng hề có chút tác dụng, đúng là phế vật. Con phái người tiến cung truyền lời, kêu nó đảo loạn hậu cung đi, không phải sợ Mẫn Tiên Nhu kiềm chế, qua tiếp một khoảng thời gian nữa, chúng ta sẽ đưa thêm nữ tử vào cung."
Trên mặt Đổng Bình lộ ra hiểu ý, nở nụ cười, "Phụ thân, ngài lúc này trong ngoài giáp công, hai bên cùng vẽ, thật đúng là cao minh. Con trai vẫn cần phải học thêm nhiều từ ngài rồi."
Đổng Hoa vê râu mỉm cười, có chút tự đắc. Việc này không nên chậm trễ, Đổng Bình lập tức đi bố trí.
.
Buổi trưa ngày hôm sau, lời nhắn của Đổng gia đã qua trùng trùng điệp điệp nội gián được che giấu rất sâu trong cung truyền tới chỗ Đổng Thù Vận.
Đổng Thù Vận ngày ngày chơi đùa với Trạm Vinh, cuộc sống rất thoải mái, thật chẳng muốn đi gây chuyện gì, đáng tiếc người nhà họ Đổng không muốn nàng yên tĩnh. Ở trong thâm cung này, chỉ có một thân như mình thì lấy gì để đấu với Mẫn Tiên Nhu? Ở bên cạnh có ai đáng để tin được chứ? Đào Nhiễm, Mai Nhiễm là nha hoàn bên cạnh mình, nhưng bọn họ thực sự một lòng với mình không? Khó thể nào không phải là tai mắt của ông nội và phụ thân đi? Muốn không làm quân cờ, tối thiểu cũng phải biết cách tự bảo vệ bản thân trước đã. Nghĩ thế, Đổng Thù Vận phân phó: "Đào Nhiễm, ngươi đi cung Thanh Y hỏi thăm chút, xem hoàng thượng có bên đấy hay không?" Thấy Đào Nhiễm do dự, nàng lấy ra uy nghiêm của hoàng hậu, nói: "Đừng có hỏi nhiều, đi mau đi."
Đào Nhiễm không dám nhiều lời, vội vàng chạy đi. Một khoảng thời gian sau vội vã trở về bẩm báo: "Bẩm hoàng hậu nương nương, người bên cung Thanh Y nói, hoàng thượng bận rộn quốc sự, sợ là đến khi chạng vạng tối mới có thể trở về."
Đổng Thù Vận nghe thế trầm ngâm một lát, giao Trạm Vinh cho vú em, đứng dậy ra lệnh: "Bãi giá tới cung Thanh Y."
Đào Nhiễm, Mai Nhiễm tràn đầy nghi hoặc, chỉ là thấy vẻ mặt hoàng hậu nghiêm túc, nào dám nói thêm gì. Dù sao cũng đã là hoàng hậu, không còn là tiểu thư nhà mình khi xưa.
Hoàng hậu xuất hành, theo chân vĩnh viễn có một đại đội nhân mã. Dáng điệu ấy lúc đến trước cung Thanh Y hệt như muốn tới thị uy. Đổng Thù Vận xuống ngọc liễn, ngẩng đầu nhìn biển cung, ba chữ 'Cung Thanh Y' tuấn tú hữu lực, vừa nhìn liền biết người viết chữ hẳn có tâm trí rất kiên nghị, không cần hỏi cũng biết, nhất định là bút tích của hoàng thượng. Quả nhiên ân ái dị thường. Đổng Thù Vận thầm hít sâu một hơi, trên mặt nở một nụ cười hiền lành, bước chân vào cung Thanh Y.