Trạm Thị Vương Triều

Chương 172




Sau khi Mã Chí Khiết rời khỏi, Trạm Hi liền đứng dậy bước vào trong nội điện, cười hỏi mỹ nhân đang nửa nằm nửa ngồi tựa trên giường, "Nàng cũng nghe được rồi?"

Mẫn Tiên Nhu đang dùng thìa bạc nhỏ múc nước gà hầm thuốc từ tốn nhấm nháp, nghe nàng nói thế, khẽ lướt đôi mắt mị hoặc nhìn qua, cười duyên nói: "Hàn Lượng Tiết ăn phải thiệt thòi như vậy, sao còn dám tới gặp em? Nhất định chỉ nhớ mong thuốc giải thôi, muốn nhờ người nhắc nhở em chút. Mã Chí Khiết kia rõ ràng đang nói láo, muốn châm ngòi ly gián quan hệ của hai ta. Xem ra người này đúng là rất để ý tới Hi Hi."

Trạm Hi thấy hai má nàng ửng hồng hơn bình thường rất nhiều, vội bước tới ôm nàng, sờ trán lo lắng hỏi: "Thân thể của nàng có chỗ không khỏe sao? Hình như có chút nóng lên này."

Thân Cúc ở bên cười đáp: "Hoàng thượng, ngài đừng quá lo lắng. Khí sắc của nương nương thế này mới bình thường. Mấy ngày trước vì quá sức mệt nhọc, nên ngài mới thấy sắc mặt tái nhợt của nương nương. Chu ngự y đã tự mình hầm thuốc an thai bổ máu, để cho nương nương dùng nó nhiều ngày qua, vì thế thân thể đã khỏe mạnh hơn trước, nên mới tự tay làm cho ngài một túi hương được đây."


"Thật sao? Tiên Tiên của ta còn biết nữ công à?" Trạm Hi mừng rỡ, đến gần hung hăng hôn Mẫn Tiên Nhu. Mẫn Tiên Nhu không chịu, quay mặt đi, vểnh đôi môi anh đào nhỏ nhắn, bất mãn nói: "Đừng đánh trống lảng, Hi Hi mau thành thật khai báo, Hi Hi đã nhìn tên Mã Chí Khiết kia ở sau lưng em mấy lần rồi?"

"Ai da, chua quá đi à." Trạm Hi cười thở dài: "Nhìn y? Ta còn hận không thể róc xương lóc thịt y. Kẻ thanh cao kiêu ngạo như y, vẫn luôn cho rằng mình là người không tầm thường, cho dù ta là hoàng đế, mà y vẫn có ý đồ không tốt với ta. Hừ, nói đến cùng y vẫn xem thường bởi ta là nữ nhân. Cho nên ta mới thăng quan cho y, chính là để nói cho y biết, nếu an phận làm thần tử, ta sẽ thỏa mãn cho y theo nghĩa quân – thần, nếu không, ta sẽ cho toàn bộ Mã gia của y vĩnh viễn không thoát thân được."


Mẫn Tiên Nhu cũng biết hiện nay kinh thành không yên ổn, Mã gia và Đổng gia đều là thế lực cũ, để hai phái cứ tiếp tục đối đầu với nhau mới là thượng sách, đây cũng là một trong những nguyên nhân Trạm Hi thăng quan cho Mã Chí Khiết. Chỉ là tuy trong lòng nàng biết đấy, nhưng vẫn thấy buồn bực không thôi.

Từ nhỏ Trạm Hi đã lớn lên cùng nàng, mọi cảm xúc của nàng sao qua được mắt Trạm Hi? Trạm Hi nhướn mắt thoáng liếc qua cửa sổ, rồi dán tới bên tai nàng dịu dàng cười: "Tuyết ngừng rồi, để ta theo nàng về cung Thanh Y nhé, đừng mãi nằm trên giường nữa. Chu y quan nói, nàng không được hoạt động quá nhiều, nhưng cũng không thể luôn không động thế này."

Mẫn Tiên Nhu thấy nàng chuyển chủ đề, cũng không tiếp tục truy hỏi, "Lạnh, không đi đâu."

Trạm Hi sai Ngân Nguyệt: "Lấy áo khoác lông cáo trắng tới đây cho trẫm. Mà khoan, để trẫm ngẫm nghĩ đã. Chu y quan nói có thai không nên tiếp xúc nhiều với vật có da lông. Thế thì lấy cái áo khoác tử kim thêu long vậy." Ngân nguyệt vội vàng ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã mang áo khoác tới, Trạm Hi khoác áo lên trên người mình, rồi mới tiến tới khóa chặt Mẫn Tiên Nhu vào trong lồng ngực, cười: "Thế này là kín không kẽ hở, không làm cho Tiên Tiên của ta bị lạnh nữa."


Trong lòng Mẫn Tiên Nhu dị thường ngọt ngào, ôm siết lấy eo Trạm Hi, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, thoải mái dựa vào lòng người yêu, hiếm có khi dùng hai chân mình tự đi lại trong cung. Sau khi tuyết ngừng, trời trở nên quang đãng, trong không khí tràn ngập hơi thở ướŧ áŧ trong lành, tâm tình Mẫn Tiên Nhu rất tốt, mỉm cười hỏi: "Ngày mai Hi Hi định cho hoàng hậu của Hi Hi ở đâu?"

Trạm Hi cười: "Nàng không phải hoàng hậu của ta, mà là hoàng hậu của triều đình này. Cho ở cung Duyên Phúc đi."

"Cung Duyên Phúc? Cách cung Thanh Y của em rất xa nha, Hi Hi là sợ chúng em cãi cọ bất hòa?" Mẫn Tiên Nhu chế nhạo, "Không bằng ở cung Thọ Nhân đi, chỗ ấy lớn, lại nằm gần cạnh cung em, tỷ muội chúng em mới dễ tâm sự, thảo luận chút xem nên hầu hạ vị hoàng thượng là Hi Hi thế nào?" Nàng cố ý kéo dài âm khi nói đến hai từ tỷ muộihậu hạ.
Trạm Hi biết đến cùng là trong lòng nàng vẫn có vướng mắc, vội cười đùa: "Cung Thọ Nhân là để cho cha mẹ ta. Như thế cả nhà chúng ta mới được gần kề một chỗ chứ?"

Mẫn Tiên Nhu hừ một tiếng, rồi đột nhiên chuyển chủ đề, "Hi Hi định xử lý Hàn Lượng Tiết ra sao?"

"Gϊếŧ đi, cũng chẳng có chỗ dùng." Trạm Hi thấy nàng không bắt bẻ, rất vui vẻ.

"Không nên như vậy. Hi Hi lấy Đổng Thù Vận vào cung, tương đương như ở trước mặt mọi người cho Đổng Hoa một cái tát, lão ta sao có thể bỏ qua? Quá khứ trước đây của em, chính là nhược điểm mà bọn họ cầu còn không được, làm sao dễ dàng bỏ qua chứ? Giữ Hàn Lượng Tiết lại đi, ngày sau nếu có người loạn nói huyên thuyên, có gã ta mới có thứ làm chứng. Việc này Hi Hi khỏi cần quan tâm, giao cho em là được." Rốt cuộc Mẫn Tiên Nhu đã khôi phục lại thần thái trước kia. Nàng là người chu toàn biết suy tính trước sau, vì sao lại dễ dàng quên mất chuyện của Hàn Lượng Tiết vậy chứ? Thật ra việc này có nguyên nhân, hay là nói, bởi vì Hàn Lượng Tiết này cũng quá xui xẻo đi. Đoạn thời gian trước, khi vừa mới vào kinh thành, Mẫn Tiên Nhu bận giúp Trạm Hi ổn định triều chính, đương nhiên sẽ bỏ hết những chuyện nhỏ ra sau đầu. Đợi đến sau khi Trạm Hi đăng cơ, dù tinh thần nàng được buông lỏng, nhưng bởi nhiều ngày liên tục suy tính mệt mỏi mà lúc này bạo phát khiến cơ thể suy yếu, lại thêm việc mang thai khiến thân thể nàng luôn ở trạng thái không thoải mái, tâm tình buồn bực không vui, vì thế càng sớm quên sạch những nhân vật râu ria như Hàn Lượng Tiết. Người được bố trí bí mật giám sát Hàn Lượng Tiết vì không nhận được ý chỉ mới của Mãn Tiên Nhu, cũng không dám vọng động, thành ra Hàn Lượng Tiết cứ như vậy mới bị triệt để quên lãng. Hôm nay được Mã Chí Khiết 'nhắc nhở', nàng mới sực nhớ tới còn có nhân vật này, trong lòng sớm có chủ ý, gọi Dậu Dương tới, ra lệnh: "Ngươi mau đi đuổi Hàn Lượng Tiết ra khỏi kinh sư, sau đó sai người thời khắc nhìn chằm chằm gã ta, chỉ cần đừng để gã ta chết mất là được."
Dậu Dương vừa lĩnh mệnh, lại nghe Trạm Hi nói: "Phá nát phủ phò mã đi."

Mẫn Tiên Nhu rốt cuộc có cơ hội 'phản kích', nhướn mày, lòng thầm khoai khoái, cười nhẹ nhàng hỏi: "Không phải Hi Hi đang uống giấm chua đó chứ?"

Trạm Hi cười ha ha: "Chu y quan nói, thỉnh thoảng uống giấm chua, có lợi cho sức khỏe." Mẫn Tiên Nhu bật cười.

.

Lúc sắp đến cung Thanh Y, Chương Thành từ đâu vội bước tới quỳ xuống nói: "Bẩm hoàng thượng, cơ bản đã quét dọn sạch sẽ trong cung."

Trạm Hi khẽ gật đầu, nói: "Ông làm việc, trẫm yên tâm. Bước đầu cứ vậy đi, nhưng vẫn âm thầm xem xét kỹ. Có những thứ lần này không truy ra được, thì đích thị là được che giấu rất sâu. Các ngươi cứ làm ngoài lỏng trong chặt, một khắc cũng không được xem thường.Trẫm không hy vọng, trong nhà của trẫm lại có tai mắt của kẻ khác."
Chương Thành dập đầu đáp: "Hoàng thượng yên tâm, lão nô tuyệt đối sẽ không để cho kẻ gian đào thoát."

Trạm Hi có chút vừa lòng, gọi Chương Cố đến, sau đó nói với Chương Thành: "Ông đứng dậy đi, lớn tuổi, quỳ trên tuyết vậy sao đầu gối chịu nổi? Trẫm biết lòng trung thành của ông, trẫm cũng biết cho đến nay ông vẫn luôn muốn tìm một người có thể phụng dưỡng mình lúc về già cùng chăm sóc trước lúc lâm chung. Hôm nay trẫm sẽ tác thành, để Chương Cố làm con nuôi của ông, ông có đồng ý không?"

Chương Thành cảm động đến rơi nước mắt, "Ân trọng của hoàng thượng, lão nô không có gì báo đáp." Trong lòng ông hiểu được, Chương Cố là người do chính thái thượng hoàng tự tay bồi dưỡng, chắc chắn sẽ là tâm phúc của hoàng thượng, có con nuôi như vậy, cho dù đến lúc mình về già không thể làm việc nữa, vẫn sẽ có một chỗ để dựa vào.
Chương Cố cũng lập tức quỳ xuống, trong lòng mừng như điên, khấu tạ nói: "Nô tài tạ đại ân của hoàng thượng." Vị đại tổng quản này là tâm phúc của hai đời hoàng đế, mình có được chỗ dựa vững chắc như vậy, chỉ cần sau này không gây ra sai lầm gì lớn, thì tương lai chức Đại tổng quản nhất định thuộc về mình, tiền đồ sẽ không thể đo lường được.

Phương pháp thu mua lòng người này là Trạm Hi học từ Trạm Tuân, muốn mua chuộc một người, thì phải cho người ta thứ đang mong muốn nhất, nàng vẫn luôn nhớ kỹ điều này. Cả cuộc đời thái giám chỉ ở trong cung, cái gì Chương Thành không có chứ, nhưng ông lại thiếu một người để dựa vào khi tuổi già. Còn Chương Cố thì tuổi trẻ, giống như tất cả những kẻ làm quan, muốn nhất chỉ là công danh lợi lộc. Trạm Hi không sợ hai người này liên hợp, bởi vì dù sao, trên đời này ngoài Trạm Hi nàng, sẽ chẳng còn ai cho bọn họ có được một tiền cảnh dụ người như thế nữa.
Trong lòng Mẫn Tiên Nhu hiểu thấu hết, ghé vào bên tai người yêu lơ đãng nở nụ cười mị hoặc: "Hi Hi của em thật là có phong phạm hoàng đế."

Trạm Hi bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến cả người run lên, đầu còn chưa kịp suy nghĩ, hai tay đã bế thốc Mẫn Tiên Nhu lên, bước nhanh vào chính điện cung Thanh Y, khỏa cả mình và Mẫn Tiên Nhu trên giường thơm, thần tốc cởϊ qυầи áo trên thân thể hai người ra, vừa mới lật mình hôn môi người kia, bỗng nghe thấy tiếng quát to của Lý mama vang trong đại điện: "Hoàng thượng, tuyệt đối không thể làm vậy, xin ngài hãy cố nhẫn nhịn, trước đây thái thượng hoàng cũng phải vượt qua như thế."

Trạm Hi lập tức xịt hơi, nhịn không được rêи ɾỉ, "Đây là cái quy củ khốn khiếp gì vậy? Mới hưởng qua một lần ngon ngọt, liền phải nhẫn nhịn tới hơn một năm, thật sự đòi mạng mà." Nàng thấy Mẫn Tiên Nhu cười 'khanh khách' quyến rũ, càng thêm oán giận: "Nàng còn cười? Suýt chút nữa chúng ta làm hại tiểu bảo bối rồi đó."
"Em đã sớm thấy Lý mama trong điện rồi." Mẫn Tiên Nhu nén cười lại, nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt nàng, toát ra triền miên vô tận, si ngốc nói: "Em chính là thích nhìn thấy bộ dạng gấp gáp đó của Hi Hi. Đêm mai động phòng hoa chúc, không cho phép Hi Hi có người mới mà quên người cũ đâu đấy."

Trạm Hi trong lòng đau xót, ôm Mẫn Tiên Nhu thật chặt, hốc mắt có chút cay cay, nàng vẫn chưa cho người yêu một hôn lễ, thật là đáng chết. Nàng thầm nghiến răng, Đám khốn khiếp các ngươi bức ta với Tiên Tiên tới tận mức này! Hãy chờ đó, tương lai thế nào ta cũng sẽ từng bước thu dọn sạch đám các ngươi.