Trạm Thị Vương Triều

Chương 16-4




Mẫn Tiên Nhu tuy rằng không phải nữ tử tầm thường, nhưng dù sao vẫn là một nữ tử. Đại hôn được chiêu cáo khắp thiên hạ, dù chỉ là cái hình thức cũng khiến lòng nàng buồn bực không vui. Bởi vậy, nàng vẫn thường xuyên làm ra chút ghen tuông nho nhỏ không ảnh hưởng toàn cục, để mỗi đêm Trạm Hi phải dỗ dành tới chỉ hận không thể móc ra cả tim phổi để chứng minh.

Một ngày sau giờ Ngọ vừa tan đại tuyết, Trạm Hi đang ở Thượng thư phòng phê duyệt tấu chương, Chương Cố khom người tiến vào nhẹ giọng bẩm, "Hoàng thượng, Mã đại nhân lại ở ngoài điện quỳ."

"Đừng quan tâm ông ta." Trạm Hi lạnh lùng nói. Từ ba ngày trước sau khi nàng ban thánh chỉ trù lương cho Mã Cường, ngay sau đó Mã Cường đã tới Thượng thư phòng, quỳ ngoài điện tận lực mong yết kiến hoàng thượng. Đạo thánh chỉ này là ông trăm triệu không dám nhận, dụng tâm của hoàng thượng lẽ nào ông không nhìn ra? Đẩy Mã Cường ông lên làm bia ngắm, làm không tốt nhất định sẽ bị vạn tiễn xuyên tim. Hoàng thượng, Đổng gia, dân chúng, bất kể là đắc tội với ai, cuộc sống của ông cũng sẽ không dễ chịu. Càng nghĩ càng không thể tìm ra biện pháp, ông chỉ đành cắn răng dùng khổ nhục kế, mỗi ngày đến Thượng thư phòng quỳ gối van xin hoàng thượng thu hồi thánh chỉ. Vốn tưởng Trạm Hi dù sao cũng chỉ là một nữ tử mới lớn, thấy ông lớn tuổi, quỳ trong gió tuyết cầu xin thì sẽ mềm lòng. Nào biết nữ tử này lòng dạ rất rắn, chính ông quỳ hai ngày liên tiếp đã bị lạnh tới hôn mê, vậy mà hoàng thượng chỉ ra lệnh cho thái giám nâng ông hồi phủ cho qua chuyện. Lòng ông cực kỳ chua xót, nhưng đã hết cách, chỉ đành kiên trì quỳ tiếp. Ông thấy Chương Cố lui ra ngoài đứng ngoài cửa điện, chẳng buồn liếc mắt một lần tới phía ông, thì biết rằng sợ là hôm nay cũng không thể gặp được hoàng thượng, muốn rời đi lại không cam tâm, trong lòng lướt qua hàng ngàn chủ ý. Vừa hay có một thái giám bưng chậu than đi qua, nhìn theo rõ ràng là tới đổi than cho Thượng thư phòng. Ông ta kéo góc áo của thái giám kia, lặng lẽ nhét vào giầy của thái giám hai tấm ngân phiếu, rồi lơ đãng liếc về phía rèm cửa.

Những thái giám có khả năng ở Thượng thư phòng hầu hạ hoàng thượng, đều là từ trong hàng vạn tuyển chọn một, nên vô cùng thông minh. Tay thái giám này tức thì hiểu ý, đây là Mã đại nhân muốn hắn nói vài lời hay về ông ta với hoàng thượng đây. Hắn khẽ gật đầu, ý bảo mình đã hiểu, rồi khom người đi vào, nhìn lướt cực nhanh quanh đại điện, bên người hoàng thượng chỉ có hai cung nữ hầu hạ, còn lại không còn ai. Hắn vừa gẩy gẩy lửa than trong chậu, vừa thầm tính toán tỉ lệ phiêu lưu. Đại tổng quản không ở, ba nữ nhân thì dễ nói chuyện rồi. Hắn mừng thầm, chờ lửa than đã đốt cháy rực, mới xoay người cúi đầu cười nịnh: "Hoàng thượng, lúc nô tài tiến vào nhìn thấy Mã đại nhân thật đáng thương."

Lời còn chưa nói xong, thình lình nghe hoàng thượng quát lớn, "Người đâu." Chương Cố lập tức vén rèm tiến vào, lại nghe giọng Trạm Hi như hàn băng: "Kéo kẻ không biết quy củ này ra ngoài dùng gậy đánh chết."

Thái giám kia nghe vậy lập tức xụi lơ trên mặt đất, môi run run, "Hoàng thượng, hoàng thượng, tha mạng, nô tài váng đầu, nô tài không dám nữa." Chương Cố đâu dễ dàng tha cho hắn nhiều lời, lập tức kêu thị vệ vào kéo tên thái giám đó đi, còn sai người bịt miệng hắn lại, ở ngay trước mặt Mã Cường đánh thái giám đó đến chết. Cả mặt Mã Cường bị bắn đầy máu, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lại ngất đi.

.

Đợi đến khi ông tỉnh lại, thì cả thân mình mềm nhũn đến chẳng còn chút sức lực, hơn nửa ngày mới có thể nhìn rõ đây là đang trong nhà mình.

Mã Chí Khiết thấy phụ thân hồi tỉnh, nhanh chóng dìu ông ngồi dậy, cho ông uống một ngụm trà sâm lấy lại tinh thần, đau lòng nói: "Cha tội gì phải vậy chứ?" Ba ngày nay y cũng khuyên can đến rã họng, đáng tiếc phụ thân nhất quyết không nghe, chức quan của y là Lang trung bộ Hộ, tuy có chút thực quyền, nhưng chỉ mới ngũ phẩm, không thể lên triều. Khi Mẫn Thuân cầm quyền, phụ thân vì muốn cho y có thể vào triều nghe chính sự, mà từng mưu đồ cho y kiêm thêm một chức Thiếu khanh Thường tự tứ phẩm, mà Thường tự này lại là chưởng quản lễ nhạc, chẳng hề có chút quyền gì, nên mới không khiến cho người ta nghị luận. Sau khi Trạm Hi đăng cơ, quy định tứ phẩm chỉ có thể vào đến đại triều, còn muốn vào trong triều đường thì ít nhất phải từ tam phẩm trở lên. Vì thế nên dù phụ thân bị như thế này, mà y cũng chỉ có thể đứng ở ngoài cung lo lắng.

Sau khi người đã ấm lên, Mã Cường mới ảm đạm thở dài, nhìn chằm chằm Mã Chí Khiết một hồi lâu, rồi ngưng trọng nói: "Con hãy nói cho cha biết, con luôn khuyên cha dựa vào hoàng thượng, là vì Mã gia chúng ta hay vì tư tâm của con?"

Mã Chí Khiết quỳ gối bên giường, trịnh trọng đáp: "Cha, con trai thừa nhận, con trai là có tư tâm. Nhưng mà với tình thế hiện giờ, không đi nương nhờ hoàng thượng thì lấy đâu ra đường thoát cho Mã gia chúng ta? Cha đã ở quan trường lăn lộn bao nhiêu năm qua, có cái gì mà không nhìn rõ? Bây giờ cha không tỏ rõ thái độ, chờ đến khi căn cơ của hoàng thượng vững rồi, liệu còn cần đến chúng ta sao? Đến lúc đó có hối hận cũng đã muộn."

Mã Cường lắc đầu, cười khổ: "Cũng bởi vì căn cơ nàng chưa ổn, cha mới không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mẫn Dục - Bắc Địch, một nam một bắc, Phạm Hách còn lẫn vào trong chưa yên. Nếu thật sự ba bên này liên hợp lại đổi thiên lần nữa, thì lúc đó Mã gia ta phải xử trí như thế nào? Chúng ta không giống Đổng gia, đã nắm quyền suốt ba mươi năm Trường Thọ ở tiền triều, môn sinh trải rộng khắp thiên hạ, cháu gái Đổng Hoa lại là phi tử Mẫn Huyễn. Hoàng thượng dù là nữ tử, lại nhất quyết tuyên chỉ để cháu gái nhỏ của Đổng gia vào cung, người trong thiên hạ đều nhìn thấy, rõ ràng hoàng thượng vẫn cố kỵ thế lực của Đổng gia mà cho chút thể diện. Aiz, vô luận là xáo trộn thế nào, Đổng gia vẫn sẽ có lý do dựng thế. Mà Mã gia chúng ta lại chỉ cầm quyền mới hơn mười năm, còn chẳng qua là quân cờ mà Mẫn Thuân dùng để ngăn cản Đổng gia, thế lực gần như chỉ có ở vùng kinh sư này, bất kể người nào cũng có thể chỉ bằng một cái vỗ tay đã đè bẹp chúng ta. Haiz, chẳng thể đắc tội được ai."

"Cha, chính bởi như vậy, Mã gia chúng ta nếu muốn xuất đầu thì nhất định phải tìm chỗ dựa vững chắc nhất." Mã Chí Khiết tự tin mà nhìn phụ thân, "Cha ngẫm thử đi, hoàng thượng có thể dễ như bỡn tiến thẳng vào Trung Nguyên, mưu trí như thế há người thường có thể so được? Hơn nữa con trai cảm thấy, hoàng thượng để cháu gái Đổng gia vào cung đúng là một việc nhất cử lưỡng tiện, vừa kéo gần quan hệ với Đổng gia, vừa cho Đổng gia một đòn cảnh cáo. Với trí tuệ quyết đoán dường này, Mẫn Dục, Bắc Địch, và Phạm Hách há có thể sánh vai? Cha, lúc này chúng ta đứng đúng phe rồi, lợi ích cho Mã gia ta không cần nghĩ cũng hiểu. Đại trượng phu muốn xây dựng sự nghiệp, đơn giản là dùng chữ 'gan'. Con trai không muốn chỉ làm một kẻ tầm thường sợ đầu sợ đuôi, mà tình nguyện muốn buông tay một lần, cướp một tương lai tươi sáng mới về cho Mã gia ta. Như thế mới không hối hận cả đời."

Mã Cường suy nghĩ thật lâu, sau mới thở dài nói: "Cha là sợ con vẫn giữ tâm tư không nên có với hoàng thượng. Aiz, nếu con đã khăng khăng muốn bảo vệ hoàng thượng, cha cũng chẳng thể nói gì hơn, dù sao tương lai Mã gia này vẫn là cần dựa vào con. Chỉ là con phải hứa với cha, nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt đạo quân thần với hoàng thượng. Còn nữa, hiện giờ con đã hai mươi mấy, chưa muốn cưới chính thê cha cũng không ép, nhưng phải nạp thiếp, để lưu lại hậu duệ cho Mã gia ta."

Mã Chí Khiết cười đáp: "Tất cả đều nghe theo cha sắp đặt."

"Vậy thì tốt. Qua hai ngày nữa ta sẽ vào triều, dâng tấu chương xin giao việc trù lương khắp nơi cho con." Mã Cường mệt mỏi nói, sau đó nằm dài xuống nghỉ ngơi.

Trong lòng Mã Chí Khiết vui mừng như điên, y rốt cuộc đã có thể đường đường chính chính xuất hiện trước mặt Trạm Hi.

.

Hầu hạ phụ thân nằm ngủ, rồi y đi tới thư phòng, nhấc bút cuồng thảo một lát, nhưng vẫn chưa thể nén lại hưng phấn, vì thế định xuất phủ đi vòng vòng. Lúc này chợt có hạ nhân vào báo, ngoài phủ có người xin gặp.

Mã Chí Khiết nghi hoặc không thôi, lúc này đang là lễ nghỉ chỉ còn vài ngày nữa sẽ bước sang năm mới, còn ai lại vội vàng đến thăm nhà? Trước đây thì đúng là sẽ có vài người đến để đút lót nịnh bợ muốn cầu phụ thân giúp đỡ, nhưng bây giờ tân triều mới lập, tất cả mọi người còn đang hoang mang cảnh giác chưa chọn được phương hướng, thì ai lại dám đi xung quanh kết giao để bị nắm nhược điểm? Y quyết định tự mình ra ngoài gặp thử, thời kỳ phi thường nhạy cảm, nếu là người không cần thiết thì vẫn nên không bao giờ gặp nữa.

Ở một cửa nhỏ bên hông Mã phủ, có một nam nhân thân hình gầy yếu, thần sắc tái nhợt khó coi, hai mắt vô thần, vừa thấy Mã Chí Khiết đến liền nhanh chóng sải bước tới, trên mặt tràn đầy nước mắt vui mừng, hai tay run rẩy ôm quyền nức nở: "Mã huynh, cầu huynh cứu ta."

Mã Chí Khiết chăm chú nhìn kỹ, rồi giật nảy người, "Ngươi... Ngươi là Hàn Lượng Tiết?"