Đến thời gian dùng bữa tối, Mẫn Tiên Nhu quay về phủ Đoan vương, Võ Sư Đức báo cho nàng biết về nhất cử nhất động của cậu thiếu niên kia sau khi được đưa về, cuối cùng nói: "Trước mắt, thiếu niên này đã tuyệt vọng, lộ ra ý muốn chết. Công chúa thấy thế nào?"
"Cứ để mặc cậu ta một thời gian, chờ khi nào hoàn toàn vô vọng thì ông hãy tới. Nên thế nào khuyên bảo thì ông cứ tự cân nhắc." Mẫn Tiên Nhu bất mãn nhìn một bàn đầy thức ăn béo ngậy, "Xưa nay bổn cung thích ăn nhạt, thịt cá này nhìn thấy liền ngán."
"Rõ rồi." Võ Sư Đức nhanh chóng cười làm lành, chỉ vào mấy món ngon khác nói: "Thời tiết nóng bức, làm mấy ngày nay công chúa không thèm ăn, cho nên tôi đã đặc biệt sai người lên núi tìm chút vị mới, mong được công chúa hân hạnh nếm thử."
Mẫn Tiên Nhu miễn cưỡng để Thân Cúc gắp hai đũa, sau khi nếm thử thấy mới lạ, lại có hứng ăn. Vừa ăn xong đã có người hầu tới báo, Mẫn Huyễn lại sai người đưa tặng vài thứ hay ho tới phủ.
Nét mặt của Mẫn Tiên Nhu chẳng hề biến đổi, lạnh lùng đáp: "Nhất định bổn cung sẽ để hắn phải chịu nhiều đau khổ. Đợi lát nữa, bổn cung sẽ viết một lá thư, ông sai người cứ nghênh ngang chuyển tới cho Trạm Hi."
"Tôi biết rồi." Võ Sư Đức cười ha ha, rồi nói: "Công chúa, có thể tin thiếu niên kia không? Ngộ nhỡ tiểu tử đó ý chí không kiên định, nói lộ ra điều gì, thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm."
"Cậu ta có thể nói gì? Bổn cung chẳng lưu lại dấu vết gì cả." Mẫn Tiên Nhu bình thản nói: "Thiếu niên này chỉ vừa mười ba mười bốn tuổi, lớn lên trong gia đình bình thường bậc trung, là con út trong nhà, nhận toàn bộ sủng ái của cha mẹ huynh trưởng, bản chất rất đơn thuần. Khi gặp được nợ máu bất ngờ như vậy, sẽ không làm cậu ta hận thấu xương sao? Bổn cung không sợ ý chí của cậu ta không kiên cường, mà chỉ sợ ý chí của cậu ta quá kiên cường rồi biến thành lỗ mãng. Không thì ông cứ bảo người trong cung của chúng ta coi chừng cậu ta chặt một chút."
.
Bảy ngày sau Trạm Hi nhận được thư, nội dung thư đơn giản là bày tỏ lòng tơ vương đối với Trạm Hi, nỗi buồn khổ trước tình cảm, thương tâm khi nghe thấy tin đồn, đương nhiên nhiều hơn cả là những lời tâm tình của thiếu nữ, hoàn toàn không khác biệt gì với một bức thư tình thông thường.
Trạm Hi cầm bức thư này mà sợ run nửa ngày, lặng yên đi tới mật thất. Trong mật thất, nử tử giống hệt Trạm Hi kia thấy vương gia đến liền nhanh chóng quỳ xuống vấn an.
Trạm Hi ý bảo nàng đứng lên, nhìn vào khuôn mặt tương tự như mình mà thầm cảm thán: "Những ngày qua ngươi ở chung với các nữ tử kia có thoải mái không?" Cuộc sống hỗn loạn đến không tả nổi mà bên ngoài vẫn đang đồn đãi về Trạm Hi đều nhờ cả vào công sức của nữ tử này.
Trạm Hi thấy nàng như vậy, bèn cười một tiếng: "Ngươi cũng đừng ở trước mặt bổn vương tỏ vẻ nữa. Bổn vương biết đấy là việc khổ sai. Đêm nay ngươi hãy ở trước mặt người của Mẫn Thuân nổi giận lôi đình, chửi mắng Mẫn Huyễn thật ác liệt."
"Vâng." Nữ tử cũng cười theo.
Trạm Hi nhìn nụ cười xán lạn của nữ tử mà lòng buồn bã, sắc mặt ngưng trọng nói: "Làm khó ngươi phải làm thế thân cho bổn vương. Mà cuối cùng bổn vương vẫn phải phụ ngươi."
Nữ tử thu lại nụ cười, nghiêm mặt đáp: "Vương gia, từ khi lão vương gia đưa dân nữ tới đây, đã nói rõ hết thảy cho dân nữ. Dân nữ biết tương lai ai cũng một lần phải chết, dân nữ không hối không oán gì cả. Nếu không có lão vương gia ra tay cứu giúp, không chừng lúc này dân nữ còn sống không bằng chết nữa ấy chứ. Chỉ một cái tiện mệnh mà báo được ân cứu mạng cho toàn tộc, dân nữ cam tâm tình nguyện."
"Được, được." Trạm Hi thở dài, gượng cười nói: "Trong những nữ tử này, ngươi có coi trọng ai không?"
Nữ tử ngượng ngập đáp: "Có một. Quê của nàng cách quê hương của dân nữ không xa, giọng địa phương của nàng rất dễ nghe, để dân nữ cảm thấy đặc biệt gần gũi với nàng. Chuyện này đã khiến vương gia chê cười rồi."
Trạm Hi nghĩ đến mình và Mẫn Tiên Nhu, trong lòng hơi đau nhói, "Vậy tốt rồi, cứ mặc sức yêu đi. Điều bổn vương có thể cho ngươi, là tương lai lúc chết hai người sẽ được chôn chung huyệt." Dứt lời, không thể nhẫn tâm hơn nữa, xoay người rời đi. Phía sau có tiếng nữ tử quỳ xuống trùng điệp dập đầu, cùng giọng nói kích động nghẹn ngào vang lên, "Tạ ân điển của vương gia."
.
Sau khi Trạm Hi về vương phủ thì tới thư phòng ngồi bình ổn tâm tình, rồi lệnh Ngân Nguyệt truyền đến một người tâm phúc, nói: "Mẫn Huyễn nạp thiếp, ngươi hãy thay bổn vương đưa tặng một phần đại lễ." Trạm Hi tháo xuống một thanh kiếm sắc được treo trên tường, vỗ mạnh lên bàn, hung hăng nói: "Kiếm này chính là quà tặng. Ngươi hãy thử kiếm ở ngay trước mặt Mẫn Huyễn, muốn chém cái gì thì tùy ngươi, sau đó nói cho hắn biết. Bổn vương không cần thanh danh không cần quyền thế, thậm chí không cần cả thiên hạ. Nếu ai dám động vào công chúa của bổn vương, bổn vương nóng tính, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa đâu. Nếu ai có thể thay bổn vương bảo vệ tốt công chúa, bổn vương sẽ coi người đó như huynh đệ. Nếu ai có thể giúp công chúa trở về bên người bổn vương, vậy muốn bổn vương làm gì cũng được." Vừa nói xong, Quách Trinh xin cầu kiến.
Ma luyện mười năm, cuối cùng vị thư sinh này đã trưởng thành trở thành phụ tá đắc lực của Đoan vương. Vị truyền tin kia thấy Quách Trinh tiến vào, biết vương gia cần bàn chính sự, liền khom người lĩnh mệnh chuẩn bị lui ra. Trạm Hi gọi lại hắn, dặn dò: "Ngươi cũng tới nói với Võ Sư Đức một tiếng, hết thảy mọi việc đều phải nghe theo lệnh của công chúa. Người vi phạm, trảm."
Quách Trinh nghe xong lập tức khuyên nhủ: "Vương gia, nói thế chẳng phải sẽ để Võ tiên sinh phải đau khổ thất vọng sao? Hơn nữa, người mà mọi người nguyện lòng trung thành dù sao cũng là Đoan vương, công chúa vẫn là người họ khác. Dù tình nghĩa giữa vương gia và công chúa có sâu nặng, cũng không nên để công chúa can thiệp quá nhiều vào chuyện chính sự." Lời nói của Quách Trinh đã có chút uyển chuyển. Điều mà y băn khoăn chính là công chúa họ Mẫn, còn tư tình giữa hai người thì y không để tâm lắm. Đây cũng là ưu điểm của y, chỉ tận tâm làm hết phận sự trong công việc, còn chuyện riêng của cấp trên thì cứ nhắm một mắt mở một mắt. Y biết rõ bất kể là người nắm quyền có anh minh thế nào thì chung quy vẫn là con người, mà đã là con người thì đều có du͙ƈ vọиɠ. Nào có ai hy vọng người bên ngoài can thiệp quá sâu vào cuộc sống của mình chứ? Quá quan tâm khuyên giải lại có khi còn tạo tác dụng ngược, chỉ cần việc ấy không ảnh hưởng đến đại cục thì thật ra cũng chẳng sao. Đây là bài học cuối cùng mà ân sư Tần Nguyên đã dạy cho y. Kỳ thật lúc Trạm Hi muốn y phối hợp với mình để dựng tốt vở kịch 'vì mỹ nhân mà hoang dâm sa đọa' kia thì y đã biết vị tiểu chủ nhân này không hề tầm thường, rất có tương lai. Chỉ có điều thân là phụ tá thân tín nhất vẫn nên làm hết chức trách, chuyện nên góp lời thì phải góp lời.
Trạm Hi biết một lòng của y đều vì thiên hạ Trạm thị nên cũng không nổi giận, chỉ yên lặng nhìn y một lúc, kiên định nói: "Cho dù tương lai bổn vương có giành được thiên hạ, thì cũng có một nửa công lao của Mẫn Tiên Nhu. Quách tiên sinh không cần nhiều lời, bổn vương tin tưởng Võ Sư Đức sẽ cảm phục công chúa. Chẳng lẽ tiên sinh đã quên mười năm trước, chính công chúa đã giúp tiên sinh không phải chịu nhục sao?"
"Thuộc hạ không dám." Quách Trinh vẫn luôn vừa cảm kích Mẫn Tiên Nhu vừa có chút thưởng thức. Nhưng ngoài lần gặp gỡ từ mười năm trước kia, y vẫn chưa hề gặp lại Mẫn Tiên Nhu lần nào, không thể bảo y phải kính nể một cô bé năm tuổi được, càng rất khó bảo y phải không dè chừng nàng. Có điều thấy thái độ của Đoan vương kiên quyết, tuy y thầm thất vọng nhưng chẳng thể nói thêm gì khác.
.
Khi kẻ tâm phúc kia lĩnh mệnh xong, không dám trì hoãn, ra sức vung roi thúc ngựa, không tới mấy ngày liền đến kinh thành. Sau khi vào thành liền trực tiếp đến phủ Mẫn Huyễn, chiếu theo dặn dò của Trạm Hi làm loạn một hồi, rồi chém trên khung cửa một vết kiếm thật sâu, khiến Mẫn Huyễn tức giận đến sắc mặt tái xanh, mới nghênh ngang rời đi. Tiếp đó, đến Đoan vương phủ, dập đầu thỉnh an công chúa, lại đem mọi lời của Đoan vương từng câu từng chữ nói lặp lại cho Võ Sư Đức. Võ Sư Đức sớm đối với công chúa kính sợ có phép, liên tục không ngừng quỳ xuống lĩnh mệnh. Mẫn Tiên Nhu yêu cầu vị tâm phúc đến trước mặt những người ở phủ công chúa lặp lại lời vừa nói với Võ Sư Đức thêm một lần. Cả vị tâm phúc và Võ Sư Đức đều khó hiểu, nhưng cũng không dám hỏi nhiều mà chỉ làm theo.
Những ngày tiếp theo bình thản vô vị. Mẫn Tiên Nhu như trước cả ngày ở rịt trong Đoan vương phủ cùng phủ công chúa, cửa lớn không ra, cổng trong không bước. Ngẫu nhiên đưa lời mời Liễu Ngọc Lăng đến trò chuyện. Tới gần ngày mười lăm tháng Tám, Liễu Ngọc Lăng chuẩn bị gả vào phủ của Mẫn Huyễn, Võ Sư Đức thấy cậu thiếu niên bắt đầu tuyệt thực, đã chuẩn bị sinh ra ý chí muốn chết, liền đi xin chỉ thị của Mẫn Tiên Nhu. Sau khi nhận được sự cho phép, lập tức đi gặp thiếu niên. Dáng vẻ thiếu niên đã trở nên khô héo, hai mắt ảm đạm vô thần. Võ Sư Đức giả vờ vịt thở dài nói: "Ngươi đây cần gì phải làʍ ŧìиɦ làm tội bản thân? Công chúa lệnh ta tới đây thăm ngươi. Nhìn thấy ngươi như thế này, ta biết phải về bẩm báo gì cho công chúa đây?"
Thiếu niên chỉ đờ đẫn lặp lại một câu, "Tôi muốn tiến cung."
Võ Sư Đức thở dài: "Nào có người muốn bị thiến để làm thái giám cơ chứ? Hiện giờ cả nhà ngươi chỉ còn lại ngươi là huyết mạch duy nhất, ngươi nên tận lực sống tốt, nối dõi tông đường kéo dài hương khói mới phải đạo."
Thiếu niên ngơ ngác lắc đầu, "Kéo dài hương khói? Cha mẹ tôi sinh được ba người con trai, tôi là nhỏ nhất, nên từ bé, tôi đã luôn được cưng chiều. Rồi sau đó lại có thêm đại tẩu, nhị tẩu, các nàng cũng rất thương tôi. Tiếp sau đó nữa lần lượt ra đời năm cháu trai lẫn cháu gái, đứa nhỏ nhất mới một tuổi. Bọn nó cũng thích nhất tiểu thúc là tôi, mỗi ngày đều quấn quít bên tôi, có cái gì ngon cũng cho tôi ăn cả. Giờ người một nhà đều chết hết, còn muốn tôi một mình kéo dài hương khói hưởng thụ cuộc sống gia đình? Vậy những người thân kia của tôi thì sao? Lúc bọn họ ngày ngày đêm đêm đầm đìa máu me đứng trước mặt tôi thì sao tôi còn có thể thanh thản? Đó là chuyện súc sinh mới có thể làm. Huyết hải thâm cừu như vậy, tôi đã thề nếu không báo được thì không bỏ qua. Tôi không muốn làm thái giám, tôi chỉ muốn tiến cung?"
Sắc mặt Võ Sư Đức trầm xuống, "Có kẻ nào đã nói lời vớ vẩn với ngươi phải không?"
"Nào có ai sẽ nói bậy bạ với một tên thảo dân như tôi chứ?" Thiếu niên buồn bã đáp: "Chỉ là dạo này tôi hay mơ hồ nhớ lại cuộc hội thoại không đầu không cuối của đám khốn khiếp đó vào cái đêm đột nhập vào nhà tôi thôi. Khi bình tĩnh lại, dường như nhớ lại một ít, cũng có chút hiểu ra."
Võ Sư Đức nhìn ánh mắt đã không còn sáng trong của thiếu niên, thầm than cậu thiếu niên hồn nhiên này cũng bắt đầu có tâm cơ, học được nói dối. "Nếu ngươi đã biết, vậy sao còn nghĩ tới chuyện báo thù? Nếu thật để cho ngươi tiến cung, ngộ nhỡ liên lụy đến công chúa, vương gia của chúng ta sẽ không bỏ qua cho ta."
Ánh mắt thiếu niên sáng rực, "Ông cũng có thể giúp tôi tiến cung ư?"
"Phủ Đoan vương của chúng ta có cái gì mà không làm được?" Giọng Võ Sư Đức đang tràn đầy đắc ý, bỗng sau đó lại âm trầm: "Công chúa vì cứu ngươi mà đã phải mạo hiểm chịu nguy hiểm lớn, ngươi báo đáp ân cứu mạng như vậy sao? Hơn nữa một người thiện tâm như công chúa, mà sẽ để cho ngươi đi hại phụ hoàng của mình?" Võ Sư Đức làm bộ như lỡ lời, vô cùng hối hận: "Những lời như vừa nãy ngươi tuyệt đối đừng nói ra, ta cũng xem ở việc ngươi còn trẻ lại hoàn cảnh đáng thương, mới không hy vọng ngươi dâng tánh mạng. Thiên hạ giờ làm dân cũng chẳng dễ sống, ngươi an phận chút đi."
Thiếu niên nhất quyết phải nhận được hy vọng mới chịu buông tay, quỳ xuống ôm lấy chân Võ Sư Đức cầu xin không ngừng. Trên mặt Võ Sư Đức tỏ vẻ buồn bực không thôi, không biết phải làm thế nào, nhưng cố ý không giãy mạnh. Một người hầu đi theo thấy cảnh đó tựa hồ không đành lòng nói: "Tổng quản, hay là chúng ta —— "
Võ Sư Đức quát lớn: "Im mồm! Nếu như làm liên lụy tới công chúa, chúng ta có mấy cái đầu cũng không đủ chém."
Thiếu niên càng thêm không chịu buông tay, liều mạng ôm lấy chân Võ Sư Đức. Võ Sư Đức giả vờ quả thật không thể chịu nổi phiền nữa, cuối cùng thở dài, "Ngươi trước tiên cứ buông tay, để cho ta suy nghĩ, ngươi cứ quấn quít lấy ta như vậy cũng không hay. Chờ khi nào ta suy nghĩ kỹ rồi trả lời ngươi được chứ?"
"Thật chứ? Ông không gạt tôi?" Thiếu niên tràn đầy hy vọng.
"Ngươi chỉ là một dân thường, ta lừa ngươi được gì? Việc triều chính ngươi lại không hiểu." Giọng của Võ Sư Đức đầy bất đắc dĩ, dùng sức rút chân ra, rồi mau chóng rời xa thiếu niên, "Ngươi hãy ăn thật nhiều đi để cơ thể mau chóng hồi phục. Nếu ngươi chết thật rồi, thì có muốn làm gì cũng vô dụng, phải không?" Dứt lời, liếc mắt ra hiệu với đám người hầu trong coi.
6=V>