Trạm Thị Vương Triều

Chương 103




Mẫn Tiên Nhu nhìn ngắm bốn phía rồi nói: "Nơi này thật có phong cách cổ xưa."

Không Minh đại sư chắp hai tay trước ngực, đáp: "Nơi này vốn có rất ít người đến, trước kia cũng chỉ dành riêng cho các nương nương trong cung. Nếu biết trước công chúa đến đây, lão nạp đã sớm đặt mua đệm chăn áo gối mới, để công chúa được nghỉ ngơi thoải mái hơn."

Lúc mắt Mẫn Tiên Nhu quét qua bàn tay đang tạo hình chữ thập của ông thì chợt cảm thấy kỳ quái, ngón trỏ và ngón giữa hơi tách ra, mà ngón cái và ngón trỏ, cùng ngón giữa và ngón áp út lại khép chặt. Trong lòng thoáng động, Đây không phải ám hiệu mà Trạm Hi từng nói với mình sao? Nàng đánh giá Không Minh đại sư, mày dài bạc trắng, nếp nhăn khắc sâu, dù da dẻ vẫn hồng hào nhưng tuyệt đối là người cao tuổi. Người thế này cũng là mật thám của Đoan vương? Nàng vừa hiếu kỳ vừa buồn cười, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Đại sư, mấy ngày nay tâm trạng của bổn cung vẫn luôn không tốt, muốn được nghe đại sư giảng Phật pháp để cầu tĩnh tâm, không biết liệu đại sư có nguyện ý chỉ bảo?"


"Chỉ bảo thì không dám, nhưng lão nạp đương nhiên nguyện ý cùng công chúa luận bàn kinh Phật. Cách không xa viện này có một hồ sen, giờ đang đương mùa sen nở, ven hồ còn có liễu râm rủ bóng, lão nạp có sai người bố trí một bàn trà dưới tàng cây. Nếu công chúa nguyện ý, xin dời bước tới đó." Không Minh đại sư đưa tay tạo tư thế 'xin mời'.

Mẫn Tiên Nhu quay đầu lơ đãng liếc về phía Võ Sư Đức, rồi nói với đám người hầu: "Bổn cung muốn cùng đại sư thảo luận kinh Phật, các ngươi đừng tới quấy rầy." Dứt lời, cười tủm tỉm gật đầu với Không Minh: "Vậy mời đại sư."

Võ Sư Đức hiểu ý, lập tức ngăn lại những người hầu của phủ công chúa kia: "Mọi người cứ trông chừng từ xa là được, chớ quấy rầy nhã hứng của công chúa." Nhiệm vụ quan trọng nhất của đám người này cũng chỉ đề phòng công chúa mất tích, nên thấy nơi mình đứng vẫn nhìn được công chúa thì cũng không ý kiến gì. Thật ra vị trí mà Võ Sư Đức chọn rất khéo, bất kể là người võ công cao tới đâu, thì đứng đó cũng chỉ có thể thấy được công chúa, mà không thể nào nghe được công chúa nói chuyện.


Dậu Dương và Thân Cúc thì dừng đợi ở nơi cách chỗ công chúa hơn mười bước, chỉ có riêng hai người Mẫn Tiên Nhu và Không Minh đại sư ngồi dưới cây liễu. Không Minh tự mình rót trà dâng cho Mẫn Tiên Nhu, Mẫn Tiên Nhu ngửi hương trà không khỏi cảm thán: "Mùi thơm thật thanh nhã."

Không Minh cười: "Để công chúa chê cười, đây chẳng qua chỉ là trà dại trong núi. Công chúa uống quen trà ngon rồi, ngẫu nhiên đổi vị mới thấy nó mới mẻ thôi, nếu trường kỳ uống nó, thì còn sẽ thấy vô vị."

Mẫn Tiên Như hớp một ngụm trà, mỉm cười hỏi: "Xin hỏi đại sư đã bao nhiêu tuổi?"

"Lão nạp tám mươi tám."

Lông mày Mẫn Tiên Nhu khẽ nhíu, thấy quá mức kinh ngạc. Không Minh biết công chúa nghi hoặc, cười nói: "Ông nội của Đoan vương đương nhiệm chính là chủ nhân thứ nhất của lão nạp. Năm đó cuộc chiến tranh vị của huynh đệ Mẫn Thuân vô cùng thảm thiết, làm liên lụy tới rất nhiều người vô tội. Trên dưới hơn một trăm miệng ăn của nhà lão nạp đều vì thế mà mất mạng. Lão nạp giả chết mới tránh được kiếp nạn kia, tới xin nhờ Đoan vương để mong báo được thù nhà. Đoan vương khi ấy thấy lão nạp lớn lên ở kinh thành, muốn lão nạp vào triều làm quan để thu thập tình báo. Lão nạp không muốn đi quỳ gối trước kẻ thù, Đoan vương cũng không ép, nên vào chùa này làm người liên lạc. Thoáng cái đã qua năm mươi năm, không ngờ lão nạp lại có duyên với Phật, được làm tới chức chủ trì."


"Người xuất gia lòng dạ từ bi, thân phận này thật sự rất tiện lợi cho việc cứu người hay giấu mật hàm. Làm những việc này khó khiến người hoài nghi, có điều..." Lời Mẫn Tiên Nhu chuyển hướng, "Đại sư tu Phật năm mươi năm, những chuyện hồng trần đại sư vẫn nguyện lây dính?"

Không Minh thở dài: "Công chúa huệ chất lan tâm, chỉ một câu đã nói toạc ra tâm ma trong lòng lão nạp. Càng nghiên cứu sâu kinh Phật, lương tâm lão nạp càng bất an, oan oan tương báo biết khi nào? Có một thời gian lão nạp từng vô cùng tự trách và sám hối trước những hành động của mình. Chỉ là khi nhìn thấy dân chúng sống lầm than cơ cực, lão nạp liền tỉnh ngộ. Mình không vào địa ngục thì ai vào đây? Diệt cỏ phải diệt tận gốc, lúc cần thiết vẫn phải dùng gϊếŧ chóc để ngăn gϊếŧ chóc, mới có thể đem đến cho dân chúng một thiên hạ thái bình. Chẳng phải đó là tôn chỉ của người tu Phật sao? Từ đó lão nạp mới hóa giải được khúc mắc trong lòng."
"Quả nhiên trong lòng đại sư chứa Phật." Mẫn Tiên Nhu khen ngợi, thầm nghĩ, Người nhà Trạm Hi đúng thật quá tài giỏi, làm cho hết người này đến người khác tận trung với mình. Không biết lão hòa thượng này làm ra ám hiệu, vì có mục đích gì đây?

"Để lão nạp đoán thử buồn phiền của công chúa." Không Minh tự rót cho mình chén trà, cười nói: "Có phải công chúa đang thiếu quân cờ không?"

Mẫn Tiên Nhu cười khẽ một tiếng, Lão hòa thượng này đúng là nhanh nhạy, đoán trúng ngay tâm sự của mình. Nàng cũng không che giấu, đáp: "Đại sư đúng là thần tiên. Bên người Mẫn Thuân thuần là thái giám, hai nhà Đổng - Mã cũng rất láu cá, mặc dù Đoan vương bài bố ở kinh thành đã lâu, nhưng vẫn chưa thể gài được người vào cạnh bên Mẫn Thuân. Chẳng lẽ đại sư có biện pháp?" Ý của Trạm Tuân là muốn nàng tìm cách châm ngòi, tước đi chức vị của Lý Lãng. Tuy nàng luôn lưu tâm đến chuyện đó, nhưng vẫn chưa thể tiến hành, bởi vì bọn họ thật sự thiếu một mật thám có sức nặng bên người Mẫn Thuân.
"Chẳng qua lão nạp sống đã lâu, nên mới biết nhiều thứ, chứ so với công chúa bẩm sinh trí tuệ, lão nạp sao dám nhận lời khen này." Không Minh cười nói: "Lão nạp không ở trong triều, nào có được biện pháp hay. Chỉ là muốn giới thiệu cho công chúa một người trợ thủ, nhưng người này không hề phù hợp với yêu cầu kia của công chúa, sợ làm công chúa thất vọng."

"Mời đại sư cứ nói thử xem."

Không Minh từ tốn nói: "Hai ngày trước có một nữ thí chủ dẫn theo nha hoàn đến chùa dâng hương. Khi sa di đưa nàng ấy đến phòng nghỉ cho khách, thì thừa lúc nha hoàn của nàng ấy không để ý, nữ thí chủ đó thắt cổ tự sát trong phòng. Sau khi lão nạp tự mình đến khuyên giải, mới biết hóa ra nàng ấy là con gái của Lễ bộ thị lang Liễu Khai, tên là Ngọc Lăng. Liễu Ngọc Lăng này mới mười bảy tuổi, từng đính hôn với con trai của nhà họ Viên, thế giao với nhà nàng. Cả hai là thanh mai trúc mã, cảm tình sâu đậm, vốn định năm nay thành thân. Nhưng hồi tháng Tư vừa rồi, Lễ bộ thị lang tiền nhiệm không rõ vì duyên cớ gì bị Mẫn Huyễn phạt dùng gậy đánh chết, Liễu Khai được thăng chức, vì thế dẫn theo cả gia quyến tới kinh thành nhậm chức, hôn sự tạm dời lại. Thật chẳng ngờ, vào ngày họ tới kinh thành, đã va chạm với đoàn xe ngựa của Mẫn Huyễn, Liễu cô nương vì lo lắng cho phụ thân, mới vén màn xe ra quan sát, bị Mẫn Huyễn thấy được dung mạo. Ngày hôm sau liền có người của Mẫn Huyễn tới cửa cầu hôn, Liễu Khai xưa nay nhát gan yếu đuối, lại không buông được công danh, đành thuận theo Mẫn Huyễn, định vào ngày mười lăm tháng Tám này đưa con gái đi thành thân." Khi nói đến đây, Không Minh liền thấy ý cười trên mặt Mẫn Tiên Nhu nở rộ, trong lòng biết nàng đã có tính toán, mới nói tiếp: "HIện nay Liễu cô nương đang ở một phòng nghỉ khác của chùa, Liễu Khai sợ mình lại khiến con gái kích động làm chuyện dại dột, nên giờ chưa dám đón nàng về, chỉ phái người tới trông nom."
Tâm tình của Mẫn Tiên Nhu rất tốt, liền cười giỡn: "Miếu hòa thượng mà cũng để khách nữ ngủ lại ư?"

Không Minh cũng cười theo: "Đó là khu nhà nằm bên ngoài chùa, chỉ cần vòng qua hồ sen này, đi theo hàng cây rợp bóng kia về hướng Bắc chút nữa là sẽ tới, chuyên dành cho khách nữ hành hương tá túc qua đêm. Toàn bộ đều được các nữ cư sĩ trông coi quét tước, không hề liên quan tới chùa. Phong cảnh ở vùng này không tệ, nếu công chúa có nhã hứng, xin hãy ghé thăm. Không chừng sẽ gặp được cảnh kỳ thú."

"Cũng được." Ẩn ý trong lời ấy sao Mẫn Tiên Nhu không hiểu, nàng liền phất tay ra hiệu, Thân Cúc lập tức bước nhanh tới đỡ nàng, đi về phía phòng nghỉ cho nữ quyến hoàng gia. Còn Dậu Dương thì đến trước mặt mọi người nói: "Công chúa mệt mỏi, hãy mau chóng đi chuẩn bị cơm trưa." Đám người đó vội vàng làm việc.
Chỉ lát sau, bữa trưa đã được dọn lên bàn, Không Minh tươi cười làm tốt vai trò của người đón tiếp: "Chỉ là cơm rau dưa sơn dã, xin công chúa tạm dùng."

"Đến ăn cùng bổn cung đi." Rau dưa trong núi có mùi vị thanh ngọt, nên bất giấc khiến Mẫn Tiên Như ăn nhiều thêm, sau khi cùng Không Minh đàm luận chút Phật pháp, liền để cho ông đi. Thân Cúc bưng một cốc trà tới cho nàng uống tiêu thực, Mẫn Tiên Nhu súc miệng rửa mặt, rồi bắt đầu ngả người lên giường giả ngủ. Tới lúc mặt trời chạy về Tây, cái nóng bức của ban ngày đã mất, nàng mới miễn cưỡng tỉnh dậy. Rửa mặt chải đầu một hồi rồi ra cửa, giả bộ như đang đi ngắm phong cảnh xung quanh, từ từ đi về phía khu nhà dành cho khách nữ hành hương tá túc. Phía sau nàng là cả một đoàn người theo cùng, nhìn rất rầm rộ.
Mẫn Tiên Nhu vừa đi vừa nghỉ, cũng thật sự hưởng thụ gió mát cảnh đẹp, đi giữa rừng núi luôn sẽ nghe được tiếng chim hót và côn trùng ngay sát bên tai, rất chi thú vị. Đám người đi theo hầu cũng dần dần thả lỏng, nhưng chỉ vừa mới cảm thụ được chút thư thái đã chợt thấy phía trước có lờ mờ vài bóng người, liền lập tức căng thẳng. Sau khi quan sát kỹ, mới biết đấy hóa ra là một nử tử ăn mặc giống nha hoàn đang dìu dắt một vị tiểu thư xinh đẹp, theo sau hai người còn có vài gia đinh. Nét mặt của vị tiểu thư ấy buồn rầu đau khổ, thật khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.

Thái giám quản sự của phủ công chúa vội vàng chạy tới quát lớn: "Kẻ nào dám lớn mật, nhìn thấy công chúa mà không biết tránh đường."

Lúc tiểu thư kia nhìn thấy được dung mạo của Mẫn Tiên Nhu còn sững sờ, tới tận khi nghe thái giám trách mắng mới hồi thần lại, nhanh chóng quỳ xuống, nhỏ giọng dịu dàng: "Dân nữ Liễu Ngọc Lăng không biết công chúa ở đây, nên đã mạo phạm, mong công chúa thứ lỗi."
Mẫn Tiên Nhu biết rõ đây là diễn, cũng lòng dạ giả dối làm bộ không phiền, lệnh cung nữ đỡ Liễu Ngọc Lăng đứng dậy, cao thấp đánh giá nàng một phen, tỏ vẻ khen ngợi, cất lời hỏi thăm. Liễu Ngọc Lăng này cũng có chút tài trí, đối đáp rất hợp ý với Mẫn Tiên Nhu. Hai người lúc thì trò chuyện về cảnh sắc núi rừng, lúc thì luận bàn về cầm kỳ thi họa, hoàn toàn là những đề tài của phái nữ. Nội gián ở phủ công chúa đã sớm biết được thân thế của Liễu Ngọc Lăng qua mấy tên gia đinh theo cùng, nên khi thấy Mẫn Tiên Nhu có vẻ rất hứng trí mời Liễu Ngọc Lăng cùng mình cầu nguyện thì cũng không ngăn cản.