Trạm Thị Vương Triều

Chương 102




Sau khi Trạm Hi nhận lấy mỹ nhân của Bắc Địch, Mẫn Vĩ và Mẫn Dục biết tin cũng lần lượt dâng nhiều mỹ nhân. Mẫn Huyễn ở kinh thành nghe thấy cũng có chút đứng ngồi không yên, nhưng vì hắn ở ngay dưới mí mắt Mẫn Thuân nên nào dám lộ liễu, chỉ lặng lẽ đưa đi tám nữ tử tư sắc thượng thừa đến Đoan. Tất cả chuyện ấy sao thoát được lưới tình báo của Mẫn Thuân? Lão tức đến nổi trận lôi đình, "Đám ngu xuẩn này, rõ ràng đó chỉ là trò che mắt của Trạm Hi, thế mà dốc hết vốn đi đút lót? Đến cả với trẫm mà bọn chúng còn chưa có được một phần hiếu tâm thế này." Triệu Phúc Toàn đứng cạnh bên, đến ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, bầu không khí tăm tối ấy đã kéo dài suốt hai mươi ngày. Đến khi thái giám thủ lĩnh của Biện Gian Vệ tới trình cho Mẫn Thuân một bản mật tấu, mới khiến sắc mặt của vị hoàng đế này thoáng dịu hơn: "Tin tức đáng tin chứ?"


Thái giám thủ lĩnh đáp: "Tuyệt đối tin cậy. Trong số nữ tử Tam hoàng tử đưa đi có hai vị là người của thuộc hạ. Vốn Trạm Hi chỉ triệu những nữ tử có tướng mạo giống công chúa tới ở cạnh mượn rượu tiêu sầu, chứ không có hành động gì khác. Nhưng có một tối, người của chúng ta được chọn hầu hạ, đã nhân cơ hội lén bỏ ít hương liệu kíƈɦ ŧɦíƈɦ vào lư hương. Đêm đó cả hai người ân ái kịch liệt với nhau tới tận mấy canh giờ. Sau này Trạm Hi hệt như đổi tính, bắt đầu lưu luyến với 'ngọc mềm hương ngát'. Mưu sĩ đứng đầu của vương phủ là Quách Trinh tới khuyên giải Trạm Hi tuyển phu, kết quả bị phạt đánh ba mươi trượng. Trạm Hi còn đặc biệt dành riêng góc phía Đông Bắc của viện mình trong vương phủ để làm nơi cho các nữ tử được cống nạp kia sinh sống."


Mẫn Thuân híp mắt suy nghĩ, lão là người từng trải, biết nhiệt tình của người trẻ tuổi đối với chuyện giường chiếu tương đối đáng sợ, một khi dính vào thì hệt như kẻ nghiện, quả thật ăn quen bén mùi, rất khó dứt ra. Nhưng mà chẳng phải tình cảm của Trạm Hi đối với Vĩnh Bình còn cứng hơn vàng ư? Phải chăng cũng giống như người khác, xa mặt cách lòng, rồi đụng tới chuyện kia thì không còn tự chủ được? Vậy Vĩnh Bình còn tác dụng gì? Hay đây chẳng qua là Trạm Hi cố tình thể hiện? Lão chợt hỏi: "Trạm Hi càn quấy như vậy mà dân Đoan không có nghị luận gì sao? Các người lại dùng cách nào để lấy được tin tức này?"

Thái giám thủ lĩnh trong lòng biết hoàng thượng có ngờ vực, cực lực kể công lao: "Chuyện xấu như vậy, đương nhiên phủ Đoan vương liều mạng che lấp. Ban đầu, người của nô tài chỉ hỏi được chút ít từ sứ đoàn của Bắc Địch thôi. Trạm Hi từ chối hợp tác với Bắc Địch đánh triều đình ta, nhưng lại giữ các nữ tử do Bắc Địch đưa tới, nguyên nhân chính là vì trong đó có một cô gái có dáng hình giống như công chúa. Lúc ba vị hoàng tử hay tin, cùng đưa tới rất nhiều nữ tử. Nô tài lập tức cho thủ hạ tìm ra hai nữ tử giống như công chúa rồi lén trà trộn vào đội ngũ của Tam hoàng tử. Dù thế, để có được tin tức này của phủ Đoan vương, người của nô tài cũng chết khá nhiều. Trạm Hi còn đặc biệt tự tay viết một bức thư gửi cho Tam hoàng tử, yêu cầu tận lực bảo vệ cho công chúa."


"Nó đúng là si tình, đã có mỹ nhân vẫn không quên Vĩnh Bình." Mẫn Thuân quay đầu hỏi Triệu Phúc Toàn, "Có câu tục ngữ nói thế nào nhỉ?"

Triệu Phúc Toàn thấy tâm tình của hoàng thượng không tệ, cười đáp: "Ăn trong bát nhìn trong nồi."

Mẫn Thuân cười ha hả, "Đúng là ý đó." Lão lại tiếp tục cau mày hỏi: "Các ngươi nghĩ xem, con bé đó có thể thật sự phân tách giữa tinh thần và thể xác vậy không?"

Thái giám thủ lĩnh không dám trả lời lung tung, Triệu Phúc Toàn suy tư một lát rồi cẩn thận cười đáp: "Bọn nô tài đều là thái giám, sao có thể hiểu được chuyện tình yêu? Có điều nô tài cũng từng tuổi trẻ, biết người trẻ tuổi đều thích những thứ mới mẻ kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Trạm Hi này dù sao cũng chỉ mới mười lăm, tình thâm ý trọng thế nào cũng khó tránh khỏi có lúc không vững lòng. Nô tài nghĩ, nàng đối với công chúa vẫn là sâu nặng, nếu không sao lại viết thư cho Tam hoàng tử đây?" Bản ý của gã không phải định nói tốt cho Trạm Hi, nhưng mấy ngày qua tâm trạng của hoàng thượng rất tệ, khiến cho ai ai cũng cảm thấy hoang mang sợ hãi, kinh tâm táng đảm bao ngày, chỉ sợ không cẩn thận đầu sẽ chuyển nhà luôn. Cho nên gã mới nhân dịp tâm tình của hoàng thượng có dấu hiệu chuyển biến tốt, mau chóng góp thêm lời, để tất cả mọi người được sống dễ chịu chút.
Mẫn Thuân gật đầu, mày vừa mới giãn ra, thái giám thủ lĩnh đã tâu tiếp: "Hoàng thượng, nô tài còn thăm dò được một việc nữa từ sứ đoàn Bắc Địch. Từ đầu xuân tới nay Bắc Địch mưa ít, đã có dấu hiệu sắp thành hạn hán. Khi tới thu đông, nhất định không còn lương thảo. Nghe người Bắc Địch nói, Kháng Tàng Kim đang tập kết binh lực rồi."

Sắc mặt Mẫn Thuân trầm xuống, rõ ràng Bắc Địch lại muốn dùng chiến tranh để đòi lương thực, Phạm Hách không thể tin, Ngự Lâm quân và Thủ Kinh quân đều là đám bùn nhão, quân đội duy nhất có thể dựa vào là hai mươi vạn tinh binh trong tay Lý Lãng. Nhưng mà Trạm thị trước giờ không an phận, lão không dám coi thường. Lại sắp đánh trận, chẳng lẽ không thể để trẫm sống yên ổn chút nào sao? Lão có chút nôn nóng, trên mặt đầy tức giận, oán hận bảo: "Các ngươi hãy thay trẫm đi mật đàm với Bắc Địch, nói trẫm nguyện ý lén cấp thêm cho bọn hắn nhiều lương, giúp bọn hắn thoát khỏi cửa ải khó khăn này." Có điều tới đâu trù lương đây? Ngân khố quốc gia sớm đã rỗng tuếch, thuế ở Trung Nguyên đã sớm tăng cao gấp mấy chục lần, nào còn ép ra được gì từ dân chúng nữa? Trừ phi bóc lột từ nhà giàu, nhưng ở thiên hạ này làm gì có nhà giàu nào có thể ngay lập tức nộp ra được mấy triệu gánh lương thực? Mắt Mẫn Thuân chợt sáng, nói: "Ngươi phái người đi xuống phía nam thu lương, nhất định tới cuối tháng Mười phải gom đủ trăm vạn gánh. Trẫm sẽ cho ngươi thánh chỉ, nếu Mẫn Dục dám ngăn trở, ngươi có thể tùy ý xử lý."
Thái giám thủ lĩnh liên tục dập đầu: "Nô tài nguyện dốc hết sức vì hoàng thượng, muôn lần chết vẫn không chối từ. Chỉ là nô tài sợ dù đánh mất cái mạng này, cũng khó thể lấy được lương." Đạo thánh chỉ ấy tương đương với thượng phương bảo kiếm, có thể tiền trảm hậu tấu, quyền lực rất to. Nhưng hắn vẫn băn khoăn, bởi vì Mẫn Dục chính là phiên vương độc bá một phương, như vua ở một cõi. Người ta có binh có quyền, đã đứng trong địa bàn của người ta, thì thánh chỉ có tác dụng cái rắm.

Mẫn Thuân hừ lạnh: "Ngươi yên tâm. Hiện nay ba đứa nghịch tử này còn chưa dám phản trẫm. Ngươi chỉ cần đề phòng đòn đánh lén của Mẫn Dục là được." Mẫn Thuân đã làm hoàng đế năm mươi năm, chẳng có lạ gì khi lão biết cách sử dụng thuật dùng người và khống chế người rất thuần thục, đây cũng là nguyên nhân mà Trạm Tuân không dám coi khinh lão. Nếu Mẫn Dục kháng chỉ chẳng khác nào mưu nghịch, cho dù văn sĩ trong thiên hạ không dùng ngòi bút làm vũ khí chỉ trích y, thì vẫn có nguy cơ Mẫn Vĩ và Mẫn Huyễn dùng cớ đó để liên thủ tiêu diệt y. Đã như thế thì sao y còn có thể tranh giành thiên hạ đây? Đến tự bảo vệ mình còn không thể nữa là! Cách tốt nhất để giành được ngôi vị hoàng đế là phải có được hai điều, điều không thể thiếu nhất đương nhiên là tài lực của bản thân, còn điều thứ hai chính là cái danh thái tử đường đường chính chính do hoàng thượng ban cho. Mẫn Thuân đã sớm hiểu thấu mọi suy nghĩ của ba đứa con trai này, lão để trống vị trí Đông cung chính là muốn cho bọn hắn hy vọng, cho dù đấy có là hy vọng xa vời. Lão cũng để mặc ba đứa con trai ngoài mặt phải tỏ ra hòa thuận, dù cho bên trong cứ ngấm ngầm hãm hại nhau cũng không sao. Mẫn Thuân không hề sợ bọn hắn sẽ quay sang đối nghịch lão, bởi vì trong tay lão có 'bàn tay đen' đã nuôi cấy nhiều năm là Biện Gian Vệ, dùng đen mà đối phó đen, thì chẳng sợ Biện Gian Vệ chịu thiệt.
Thái giám thủ lĩnh lập tức hiểu ý, lúc này mới dập đầu định cáo lui, nhưng Mẫn Thuân lại hỏi: "Gần đây Vĩnh Bình thế nào?"

"Nói ra thì những ngày qua, tâm trạng của công chúa vẫn luôn không tốt. Người trong phủ công chúa truyền tin tới nói vài ngày nữa vào dịp lễ Chức Nữ, công chúa muốn tới chùa Vân Tịnh dâng hương." Thái giám thủ lĩnh thấy hoàng thượng không nói gì, tiếp tục thưa: "Chùa Vân Tịnh nằm trên núi Vân Tịnh cách kinh thành ba mươi dặm về hướng Nam. Núi Vân Tịnh này địa hình thoai thoải, không có gì hiểm trở. Lần này xuất hành, phần lớn tùy tùng đi theo đều là người của nô tài cài ở phủ công chúa, chỉ có số ít là người của phủ Đoan vương. Trong chùa ấy cũng đã được người của nô tài điều tra, không kẻ nào khả nghi. Nếu hoàng thượng không muốn, vậy thì nô tài —— "
Mẫn Thuân phất tay: "Lễ Chức Nữ vốn là ngày hội của nữ tử, để cho con bé đi đi. Nhớ kỹ, tuyệt không thể lơ là." Cái trò hề trong vụ đại hôn mấy hôm trước đã làm cả kinh thành nghị luận sôi nổi, khiến cho mặt mũi của hoàng gia mất sạch. Đáng lẽ theo lễ nghĩa, thì sau ba ngày công chúa và phò mã phải tiến cung vấn an, nhưng kết quả là cả hai đều lấy lý do bị bệnh không thể đi được. Mẫn Thuân cực kỳ không hài lòng với Mẫn Huyễn, vì lấy lòng Trạm Hi mà để cho phụ hoàng mất hết cả mặt mũi thế này, con trai như vậy thật quá bất hiếu. Lão hung hăng khiển trách Mẫn Huyễn, nhưng lại không cách nào phạt, định phát tiết cơn tức này lên người Đổng Thế Kiệt, ai ngờ Đổng Hoa càng tinh ranh hơn, ra tay trước đánh Đổng Thế Kiệt gần chết, rồi dâng tấu xin được trị tội. Lão còn có thể làm thế nào, dù sao triều đình này muốn vận hành vẫn cần phải dựa vào Đổng gia, mà Đổng gia đã đóng vai ác trước rồi, lão chỉ có thể giả làm kẻ khoan dung, hạ chỉ quở mắng một trận rồi thôi. Lại nghe nói Vĩnh Bình bởi vì thấy lão trách mắng Mẫn Huyễn mà sinh ra phiền lòng tới bệnh càng thêm nặng, đến thái y cũng không cách chữa, sự tình đang dần trở nên không ổn. Lão lại đành hạ chỉ an ủi, cả một bụng tức mà không biết trút ở đâu. Lão không dám ép Vĩnh Bình, với điều kiện nàng không gây ra chuyện gì nghiêm trọng, thì lão vẫn hy vọng lúc này Vĩnh Bình có thể sống yên.
"Nô tài rõ." Thái giám thủ lĩnh khom người cáo lui.

.

Mẫn Tiên Nhu thấy đề nghị muốn đi chùa cầu phúc của mình không bị thị nữ và quản sự nào trong phủ công chúa lắm lời ngăn cản, biết đã được Mẫn Thuân cho phép, nên cũng giả bộ vui vẻ hơn trước. Lần đi dâng hương này của nàng thuần túy là bởi nghe được ít 'hành động' gần đây của Trạm Hi mà trong lòng buồn bực, muốn ra ngoài đi chơi giải buồn. Tuy hiểu đó chỉ là 'trò che mắt' của Trạm Hi, nhưng vẫn thấy khó chịu, giận trách Trạm Hi không gửi thư giải thích cho mình, mà hoàn toàn quên ở hồi đại hôn công chúa, nàng cũng đâu gửi thư giải thích với Trạm Hi.

Ngày lễ Chức Nữ, Mẫn Tiên Nhu ngồi trên xe ngựa hào hoa xa xỉ, nhưng vì lòng không thoải mái, nên sắc mặt chẳng hề tốt. Đến nỗi Thân Cúc và Dậu Dương đi theo hầu hạ còn phải co mình lánh xa trong góc, mắt cụp xuống, chỉ hận không thể biến thành tàng hình, sợ chẳng may đắc tội gì với công chúa là sẽ phải hứng chịu hình phạt nào đó cổ quái. Ngoài xe, Võ Sư Đức dồn lực đề phòng cảnh giác, cho dù đã có không ít người phủ Đoan vương theo cùng, còn đều là những tinh anh lấy một địch trăm, và nhiều ám vệ trốn ở nơi bí mật ven đường để phòng trừ trường hợp bất trắc nữa.
Chùa Vân Tịnh được rất đông người tới cầu phúc, thường thì cứ đến hoàng hôn là chùa đã đóng giới nghiêm. Mẫn Tiên Nhu cũng chỉ thuần túy muốn đến đây giải buồn, nên việc dâng hương chủ yếu chỉ làm cho có. Nàng không muốn tạo ra náo động quá lớn, nên chỉ sai người vào chùa xua bớt người dân khi nàng vào dâng hương. Sau khi lạy thần Phật vài cái qua quýt, liền để mọi việc trở về như lúc đầu. Cử chỉ khiếm tốn ấy của nàng làm cho vị Không Minh đại sư chủ trì của chùa ngợi khen không ngớt, luôn nói rằng nàng có Phật tâm.

Tất nhiên Mẫn Tiên Nhu rất thỏa mãn, cùng theo Không Minh đại sư đến một sân viện u tĩnh sau chùa.