Lúc tỉnh lại đã ở tại bệnh viện.
Cố Trầm Quang chậm rãi mở mắt, tinh thần khôi phục, nhìn căn phòng màu trắng tinh trước mặt, sửng sốt mấy giây, mới nhớ lại tai nạn xe cộ tối qua.
Bên giường có y tá đang điều chỉnh lượng nước biển, nhìn thấy anh mở mắt, buông lỏng ống giọt trong tay, vui vẻ nói: “Cố tiên sinh, anh tỉnh rồi?”
"...... Ừ.” Cố Trầm Quang thử ngồi dậy, nhưng mà hoàn toàn không dùng sức được, trên người rất đau.
Y tá thấy thế, lập tức ngăn cản: "Cố tiên sinh, cơ thể anh hiện tại vẫn còn chưa hồi phục, không thể rời giường. Cần phải nghỉ ngơi mấy ngày.”
Cố Trầm Quang khẽ gật đầu, mở miệng, miệng lưỡi đều khô khốc, lúc nói chuyện cổ họng đau giống như là vết thương bị kéo ra. “……. Người bạn đi cùng tôi như thế nào rồi?”
"Vị tiên sinh được đưa đến bệnh viện cùng anh sao?”
Cố Trầm Quang chậm rãi chớp mắt, bày tỏ ý đúng vậy.
Y tá cười cười: "Yên tâm đi, thương thế của anh ta không nặng bằng anh, chỉ bị thương ngoài da.”
Vậy thì tốt.
Anh yên tâm rồi. Tiếp theo anh liền đảo mắt tìm đồng hồ điện tử trong phòng, liếc nhìn, đã là hơn 4 giờ chiều ngày hôm sau. 9 ngày nữa đợt tập huấn quân sự của Nam Nam mới kết thúc, cũng không biết bản thân anh có thể hồi phục hay chưa.
Cũng không thể để cho cô nhìn thấy bộ dáng này của anh.
Khắp người đều đau. Cố Trầm Quang ngược lại yên tâm, ít nhất cho thấy không có tổn thương đến gân cốt, sẽ không có vết thương gì quá lớn.
......
Y tá điều chỉnh ống nước biển xong, liếc nhìn người trên giường đã ngủ, yên lặng tắt đèn, đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Chiều ngày hôm sau, Lê Tích tới thăm người chung phòng bệnh.
Thương thế của hắn ngược lại không nặng, trên mặt có vết trầy nhẹ, hiện tại đã có thể chạy nhảy, có thể ăn thịt. Chuyện này rất bình thường, phía trước gặp phải chướng ngại sẽ đánh tay lái về bên phải, đây là bản năng tự vệ của mỗi tài xế.
Lê Tích vẫn còn đang mặc quần áo bệnh nhân, nhìn Cố Trầm Quang đã có thể ngồi dựa nửa người trên giường. Hắn ngồi xuống cái ghế nhỏ dành cho người thăm bệnh ngồi xuống bên cạnh mép giường.
"Bắc sĩ nói cậu khi nào thì có thể xuống giường?"
Hôm nay tình trạng của Cố Trầm Quang tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua, đã có thể nói chuyện: “Bác sĩ nói ít nhất là nửa tháng.”
Lê Tích nhíumày, “….. Lâu như vậy?” Hắn dừng lại một chút, ánh mắt hơi chút phiền não nhìn về phía Cố Trầm Quang, nghiêm túc nói: "Thật xin lỗi."
Cố Trầm Quang sững người ra: "Thật xin lỗi cái gì?"
Một giây kế tiếp, anh liền hiểu. Lê Tích đây là cảm thấy bởi vì hắn đánh tay lái về bên phải cho nên thương thế của anh mới nặng như vậy?
Cố Trầm Quang buồn cười, lắc đầu một cái, thản nhiên nhìn về phía Lê Tích. “Chuyện này không liên quan đến cậu, đổi lại là tôi, tôi cũng có thể sẽ làm như vậy.”
Cũng không phải cảm thấy mạng mình quan trọng hơn so với bạn tốt, nhưng mà lúc gặp phải nguy hiểm sẽ tự bảo vệ bản thân trước, đây là bản năng của mỗi người. Trong nháy mắt đó, nếu thật muốn nói cái gì có thể chiến thắng bản năng, đối với anh mà nói, sợ rằng chỉ có Lộ Nam Tâm.
Lê Tích yên lặng, không nói gì. Nào phải sợ biết Cố Trầm Quang tuyệt đối không trách hắn, cũng biết lúc đó chỉ là lựa chọn bình thường. Nhưng mà lòng người chính là như vậy, dù có làm gì cũng không cách nào thay đổi, trong lòng áy náy lại không giảm nửa phần.
Đáy lòng Lê Tích thở phào một cái, thu lại tâm trạng, nghiêm nghị nói: “Đám người kia đã bị bắt, còn đang bị giam giữ.”
Trước đó Cố Trầm Quang đi tìm Phương Tuấn Thừa điều một vài người tới bảo vệ mình. Khuya ngày hôm trước, xe của anh vừa mới chạy ra ngoài, đám vệ sĩ ở ngoài cửa liền phát giác không đúng, theo sát đám người kia.
Trước mặt xe Cố Trầm Quang vừa mới bị đụng, đám vệ sĩ chen vào giữa khoảng cách của đám người kia, lao xuống xe bắt lấy tất cả lên xe, hiện tại đang giam giữ ở đồn cảnh sát.
Vẻ mặt Cố Trầm Quang cũng nghiêm chỉnh lại, trầm giọng hỏi: “Cậu đến xem rồi?”
"Vẫn chưa, tôi cũng mới vừa được cho phép xuống giường.” Lê Tích buông tay.
"Ừ.” Cố Trầm Quang suy nghĩ mấy giây, chậm rãi nheo mắt lại, không nhanh không chậm nói: “Vậy trước tiên cứ gạt sang một bên. Có dụng ý xấu theo dõi khiến cho xảy ra sự cố giao thông nghiêm trọng, giam giữ một tháng cũng không xem là lâu. Bọn họ là nhắm vào tôi, chờ đến lúc đó tôi tự mình đi nhìn xem.”
Lê Tích cũng muốn như vậy, lập tức đồng ý: “Được.”
Trầm mặc chốc lát, Cố Trầm Quang như nhớ tới cái gì, nghiêng đầu hỏi người đang ngồi bên mép giường: “Chừng nào thì cậu có thể xuất viện?”
"Ngày mai."
Cố Trầm Quang gật đầu: “Ừ, vậy đến lúc đó giúp tôi một chuyện.”
Lê Tích không hiểu: “Gấp cái gì?” Hắn nhớ vụ án cũng sắp xếp xong rồi mà?”
"Nam Nam còn 8 ngày nữa sẽ kết thúc đợt tập huấn quân sự, đến lúc đó nhất định em ấy sẽ tới tìm tôi. Cậu giúp tôi đi đón em ấy. Đừng nói cho em ấy biết nguyên nhân cụ thể, chỉ cần nói không cẩn thận nên bị tai nạn, không đáng ngại.”
"...... Tại sao?” Vì người ta bận tâm trước sau, ngay cả mạng cũng thiếu chút là mất, thế nhưng không tranh công?
Cố Trầm Quang cười khổ: “Em ấy rất nhát gan, lại thích đoán mò. Nếu để em ấy biết chắc sẽ không chịu được, đừng nói.”
"Chậc.” Lê Tích nhíu mày. “Được!"
————
8 ngày sau, Cố Trầm Quang đã có thể xuống giường đi bộ, nhưng mà bác sĩ lại ngàn vạn lần căn dặn, không được để mệt nhọc quá độ.
Anh dựa vào giường xem tài liệu, trong lòng khó có được không yên tĩnh. Gấp tài liệu lại đặt trên đầu giường, nhắm hai mắt lại, bắt đầu suy nghĩ lát nữa nên dụ dỗ bảo bối nhỏ kia như thế nào.
Lê Tích đã đi đón Lộ Nam Tâm tới đây, đoán chừng không đến nửa tiếng sẽ đến. Anh cố ý dặn dò Lê Tích, nói tình huống của anh cho cô nghe, chỉ nói là bị nhẹ thôi. Nhưng mà chỉ sợ cô gái nhỏ kia đoạn đường này không có anh đi cùng, tự bản thân đoán mò sẽ dọa hỏng mình.
Cố Trầm Quang khẽ cười ra tiếng: Vốn đã nhát gan lại còn thích suy nghĩ lung tung.
Nhưng cô gái nhỏ của anh thời điểm gặp khó khăn lại luôn rất dũng cảm, rất kiên cường.
Quả nhiên, không tới nửa tiếng, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân đứt quãng.
Cố Trầm Quang nhắm mắt lại lắng nghe tiếng bước chân quen thuộc càng ngày càng gần, không nhịn được khóe miệng nhẹ nhàng cong lên. Sau đó anh mở mắt ra, nhìn về phía cửa.
Một giây kế tiếp, cửa chợt bị đẩy ra.
Cố Trầm Quang nhìn thấy bóng dáng nhỏ xông vào cửa, bật cười, trong lòng nhẹ nhỏm rất nhiều. Không khỏi chậm rãi giang hai cánh tay, chờ người nào đó đến lấp đầy.
Lê Tích sua lưng rất có mắt nhìn, đưa người đến trước cửa liền lập tức đóng cửa lại lách người đi.
Lộ Nam Tâm đi tới, nhìn gò má tuấn tú cùng nụ cười dịu dàng của người đàn ông trên giường, tảng đá lớn treo trong lòng dọc theo đường đi rốt cục rơi xuống. Cô hít hít lỗ mũi, liếc nhìn vòng tay đang giang ra của anh, liền đâm đầu nhào tới.
Cô ôm lấy anh, ngửi mùi hơi thở quen thuộc trên người anh, cuối cùng cũng an tâm.
Lộ Nam Tâm buồn bực ở trong lòng Cố Trầm Quang, mặc cho anh nhẹ nhàng vuốt ve từng cái sau lưng, không nói cũng không khóc. Hồi lâu, rốt cục không nhịn được, khẽ lên tiếng: “Cố Trầm Quang…..”
Sự lệ thuộc, nỗi sợ hãi, không chút nào che giấu.
Cố Trầm Quang khẽ thở dài, cánh tay dùng lực, kéo người trong lòng ra.
Quan sát tỉ mỉ cô gái nhỏ của anh. Da bị nắng đen một chút, nhưng cũng không phải rất rõ ràng, đoán chừng là sau đó đã có kinh nghiệm, nhớ thoa kem chống nắng. Người cô gầy không ít, khuôn mặt cô vốn nhỏ, anh mới nuôi ra một chút thịt, giờ đã gầy không còn.
Mắt vừa đỏ vừa sưng, đoán chừng là trên đường tới đây đã len lén khóc một hồi. Vội vàng muốn gặp anh, cũng chưa có rửa mặt đã chạy vào rồi.
Cố Trầm Quang cười, vuốt lại mái tóc rối loạn do chạy nhanh của cô, dịu dàng nói với cô: “Anh ở đây.”
Sau đó anh lại nhíu mày, nắm lấy khuôn mặt nhỏ còn bằng quả trứng của cô nhìn: “Như thế nào lại gầy nhiều đến vậy?”
Lộ Nam Tâm hít hít mũi: "Huấn luyện mệt mỏi, cơm còn không ăn ngon."
Cố Trầm Quang đau lòng, “Ăn không ngon liền không ăn cơm luôn? Huh? Những thứ đồ anh mang đến cho em đâu? Vì sao lại không chịu ăn?”
Lộ Nam Tâm sửng sốt, hơi uất ức, nắm lấy cổ áo của Cố Trầm Quang, nhỏ giọng oán trách: “Ngày thứ hai kiểm tra liền bị phát hiện, đồ cũng bị tịch thu….. còn bị phạt hít đất 5 lần.”
Cố Trầm Quang: "......"
Kéo người của cô qua xem một chút, tay chân nhỏ gầy, anh nhíu mày, cảm thật huấn luyện quân sự thật sự quá tàn nhẫn. “….. Bảo bối có thể hít đất?”
Lộ Nam Tâm gật đầu, mang theo vẻ mặt kiêu ngạo: “Lúc mới bắt đầu không thể, bây giờ có thể làm mười mấy cái rồi.” Cô nói xong mới phản ứng được điểm không đúng. Đề tài rõ ràng bị anh lái đi chỗ khác, rõ ràng là thương thế của anh mới là quan trọng.
Lộ Nam Tâm nhìn vào ánh mắt của Cố Trầm Quang, tràn đầy đau lòng: “….. Thương thế của anh thế nào rồi? Có còn đau hay không?”