Trầm Nịch

Chương 93




Nhẹ nhàng vén rèm lên, Ôn Quế nâng khay đi đến. Nhìn thấy hắn tiến vào, Thân Mộc nâng dậy Hoàng Thượng vẫn còn rất suy yếu. Diêm Nhật lấy dược thiện từ trên khay xuống, Ôn Quế buông khay, mang đến một cái đĩa nhỏ rồi gắp một chút thức ăn lên đĩa rồi mới ăn thử. Ăn xong thấy bản thân mình không có phản ứng gì thì hắn lại dùng đôi đũa bằng bạc để cẩn thận kiểm tra một phen, sau đó mới gật đầu với Diêm Nhật, để cho Diêm Nhật đút Hoàng Thượng ăn. Ôn Quế đích thân đảm nhiệm trọng trách nếm thử thức ăn, hắn tình nguyện chính mình gặp chuyện bất trắc chứ tuyệt đối không thể để cho Hoàng Thượng lại xảy ra chuyện gì, mỗi ngày Khổng Tắc Huy đều cho hắn ăn vài viên thuốc giải độc vì sợ hắn bị trúng độc.

Hà Hoan ngồi yên mà nhìn, hắn đã dọn đến bên cạnh Nhân Tâm Đường, chuyện Tần Ca trúng độc khiến hắn rất sợ hãi, sợ người thân yêu duy nhất còn sót lại trên đời này của mình cũng bỏ hắn ra đi, Hà Hoan không chịu rời Nhân Tâm Đường nửa bước. Tuy rằng trong di chiếu của Phượng Minh Vương bảo rằng để cho Hà Hoan nhận thức Ngũ Tử Ngang là nghĩa huynh, nhưng trong lòng của Hà Hoan thì Tần Ca lại thân thiết hơn một ít, hắn không thể tự chủ được mà chỉ muốn ỷ lại vào Tần Ca. Mỗi khi nhìn thấy Hà Hoan ỷ lại vào Tần Ca thì cảm xúc trong lòng của Thân Mộc lại trở nên phức tạp, đây có lẽ nên gọi là huyết thống thân tình.

Ăn được một nửa thì Tần Ca lại ăn không vô. Ôn Quế lấy nước trà để Hoàng Thượng súc miệng, Thân Mộc đặt Hoàng Thượng nằm xuống, Ôn Quế đắp chăn lại cẩn thận. Qua một lát thì Tần Ca mới nhắm mắt lại, Ôn Quế lại buông rèm. Hết thảy đều tiến hành trong im lặng, động tác của mọi người đều vô cùng cẩn thận, tận lực không phát ra bất cứ tiếng vang nào, để cho Tần Ca có không gian tuyệt đối yên lặng mà tĩnh dưỡng.

“Thái tử điện hạ, ngài đi nghỉ đi.” Ôn Quế nhỏ giọng nói, Hà Hoan lắc đầu, hắn không muốn rời đi.

Lúc này Diêm Nhật liền lên tiếng, “Thái tử điện hạ, nô tài có việc tìm ngài, ngài đi theo nô tài một chút.”

Hà Hoan nhìn lên giường, do dự một lúc thì mới đứng dậy để đi theo Diêm Nhật. Thân Mộc cũng đi theo ra ngoài, Ôn Quế ở lại trong phòng để trông chừng Hoàng Thượng. Trong phòng không có người ngoài, chỉ trong khoảnh khắc đôi mắt của Ôn Quế liền đỏ ửng. Theo Hoàng Thượng nhiều năm như thế, hắn chưa từng nhìn thấy Hoàng Thượng suy yếu như vậy. Thật đáng giận vì chưa tìm được kẻ hạ độc, nếu tìm được người nọ thì hắn nhất định phải tự mình lột da người kia! Nghiền xương thành tro!

Ra khỏi phòng, Hà Hoan hỏi, “Diêm Nhật, ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Diêm Nhật nói, “Thái tử điện hạ, hiện tại trong cung và ngoài cung cũng không thái bình, nô tài dựa theo ý chỉ của Hoàng Thượng mà chọn một người thị vệ cho ngài, sau này ngài đi bất cứ nơi nào cũng phải dẫn hắn theo. Hiện tại thân mình của Hoàng Thượng không được tốt, ngộ nhỡ ngài có gì sơ suất, bị kẻ gian thừa cơ hội thì rất phiền toái.”

“Nga, hảo, ta nghe Hoàng đế ca ca an bài.” Hà Hoan không hề dị nghị mà chỉ gật đầu, vừa nghe là chọn cho Hà Hoan một người thiếp thân thị vệ thì Thân Mộc liền cảm thấy xúc động.

Diêm Nhật nói tiếp, “Người nọ không tiện đến Nhân Tâm Đường, nô tài mang theo thái tử điện hạ đi gặp. Thái tử điện hạ nên quay về thu dọn, ban ngày điện hạ ở lại Nhân Tâm Đường trông nom Hoàng Thượng thì hắn chỉ có thể ở ngoài canh giữ, không thể tiến vào đây. Thái tử điện hạ không cần lo lắng cho Hoàng Thượng, thân mình của Hoàng Thượng mỗi ngày lại chuyển biến khả quan hơn, có Dung thái y, Hoàng Thượng sẽ ổn thôi.”

Hà Hoan lộ ra vẻ mặt khó xử, “Ta không muốn rời khỏi Hoàng đế ca ca….”

Thân Mộc khuyên nhủ, “Điện hạ, thân mình của Hoàng Thượng không khỏe mà vẫn nghĩ đến ngài, ngài cũng nên để cho Hoàng Thượng yên tâm mới đúng. Hoàng Thượng làm nhiều chuyện vì ngài như thế chẳng phải là muốn cho ngài cao hứng hay sao? Hơn nữa Diêm công công cũng nói ban ngày điện hạ có thể lại đây vấn an Hoàng Thượng cơ mà.”

Diêm Nhật nhân cơ hội nói, “Hoàng Thượng sợ trong Nhân Tâm Đường tràn ngập mùi dược sẽ khiến cho điện hạ phiền muộn, ở lâu cũng không có lợi cho thân mình của ngài.”

Nghĩ đến bản thân mình làm cho Hoàng đế ca ca lo lắng, Hà Hoan cho dù không muốn cũng phải đồng ý, “Hảo, hôm nay ta sẽ thu dọn, khi Hoàng đế ca ca ngủ thì ta sẽ quay về, khi Hoàng đế ca ca tỉnh thì ta sẽ ở bên cạnh Hoàng đế ca ca.”

Diêm Nhật cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, “Tốt rồi, vậy hiện tại điện hạ đi cùng nô tài gặp người thị vệ kia có được hay không?”

“Hảo.”

“Thân công công cũng đi cùng đi, nếu điện hạ cảm thấy không hài lòng thì nô tài sẽ lựa chọn người khác.”

“Làm phiền Diêm công công.”

“Thân công công khách khí.”

Cứ như vậy, Diêm Nhật dẫn Hà Hoan và Thân Mộc đi gặp người thị vệ mà hắn đã chọn mặt gửi vàng.

Diêm Nhật cũng không phải lừa gạt Hà Hoan, Tần Ca không muốn Hà Hoan mỗi ngày đều buồn bã ở trong Nhân Tâm Đường, cũng không nguyện ý để cho Hà Hoan nhìn thấy bộ dáng suy yếu của mình. Lúc trước hắn nói không nên lời, chỉ có thể coi như không có gì, hiện tại có thể nói nhưng lại không tiện mở miệng để Hà Hoan rời đi, nghĩ đến nghĩ lui thì liền suy nghĩ ra cách này. Hơn nữa bên cạnh Hà Hoan cũng có thêm một người thị vệ, như vậy khi hắn mang thai không thể chiếu cố Hà Hoan thì hắn cũng có thể yên tâm.

Dẫn Hà Hoan và Thân Mộc ra ngoài Nhân Tâm Đường, chốc lát sau thì mọi người đi đến một tiểu hoa viên bên ngoài Nhân Tâm Đường. Nhìn thấy người kia có vóc dán cao ngất, khuôn mặt nghiêm túc, trong lòng của Hà Hoan và Thân Mộc lập tức trở nên an tâm không ít, thoạt nhìn là một người có thể tin cậy. Sau khi người nọ nhìn thấy bọn họ đi tới thì liền đứng trước mặt Hà Hoan rồi quỳ gối hành lễ, “Thuộc hạ Diêm Hoán, tham kiếm thái tử điện hạ.”

“A, mau mau đứng lên.” Hà Hoan hơi thoáng luống cuống tay chân mà nâng Diêm Hoán đứng dậy. Ở trong đây hắn chỉ là một hoàng tử thất thế lưu vong mà thôi, đối phương hành lễ như thế làm cho hắn cảm thấy rất thẹn thùng.

Diêm Nhật biết Hà Hoan ngừng ngùng nên lập tức nói, “Thái tử điện hạ, Diêm Hoán sau này chính là thị vệ bên cạnh ngài, ngài không cần phải ngượng ngùng. Ngài là nghĩa đệ của Hoàng Thượng, lại là thái tử Phượng Minh, có việc gì thì cứ phân phó cho hắn là được.”

Hà Hoan từ trước đến nay chưa từng tác oai tác quái, bị Diêm Nhật nói như thế thì lại càng mất tự nhiên, sắc mặt đỏ ửng. Hắn liên tục gật đầu, nói quanh co, “Như vậy sau này, ân, làm phiền Diêm thị vệ.” Bộ dáng của người này thoạt nhìn rất hung dữ.

Thân Mộc ở bên cạnh hỏi một cách lơ đãng, “Diêm thị vệ và Diêm công công là thân thích?”

Diêm Hoán bình tĩnh trả lời, “Thuộc hạ và Diêm công công đều là nô tài của Hoàng Thượng, họ Diêm là do Hoàng Thượng ban cho.”

Thân Mộc nghe xong thì lập tức hiểu rõ, ở Đại Đông quả thật có một Diêm La Điện, sau đó hắn mở miệng, “Có Diêm thị vệ thì nô tài cũng an tâm.”

“Thân công công cứ yên tâm, thuộc hạ phụng lệnh Hoàng Thượng để bảo hộ an nguy của thái tử điện hạ, thuộc hạ có chết cũng không thoái thác trách nhiệm.” Diêm Hoán nói một cách hùng hồn, Hà Hoan tinh tế quan sát hắn từ trên xuống dưới, trong lòng buồn bực, vì sao hắn càng nhìn càng cảm thấy hình như đã gặp người này ở đâu rồi?

…………

Đêm đó Hà Hoan dọn về tẩm cung của mình, Diêm Hoán cũng đi theo, từ hôm nay trở đi hai người sẽ sớm chiều ở chung. Bộ dạng của Diêm Hoán không được dễ xem cho lắm, hơn nữa mi tâm luôn nhíu chặt làm cho người ta thoạt nhìn rất sợ hãi. Hà Hoan không nói chuyện với hắn thì hắn cũng sẽ không chủ động mở miệng, cho nên hai người ở chung vài canh giờ mà vẫn chưa nói được hai câu.

Sau khi rửa mặt rồi lên giường, Hà Hoan không thể nào nằm ngủ, Hoàng đế ca ca tuy rằng đã tỉnh nhưng vẫn rất suy yếu, hắn rất sợ, sợ Hoàng đế ca ca sẽ giống như Phụ vương rời xa hắn. Nghĩ đến đây thì đôi mắt của Hà Hoan lại ửng đỏ, hắn nhớ Phụ Vương. Hắn hiểu bản thân mình phải trưởng thành, phải học cách đặt Phụ Vương ở trong lòng mà không phải giống như bây giờ, hở một tí lại khóc, nhưng khi ở một mình thì hắn thường khó khống chế được chính mình. Mười mấy năm qua có thể nói là hắn và Phụ Vương sống nương tựa lẫn nhau. Hiện tại Phụ Vương đã mất, Hoàng đế ca ca lại bệnh nặng, hắn rất bất an, rất bàng hoàng.

Nghĩ đến nghĩ lui, nước mắt của Hà Hoan càng chảy càng nhiều, khi có người vén rèm lên thì hắn mới phát hiện chính mình đã khóc thành tiếng. Diêm Hoán đứng bên giường cầm lấy một chiếc khăn ấm, sau đó mới khom người trong lúc Hà Hoan đang giật mình rồi lau mặt cho hắn.

“Điện hạ, đêm đã khuya, ngài nên nghỉ ngơi.”

Cũng không biết là xảy ra chuyện gì, khi Hà Hoan nghe thấy một câu như thế thì toàn bộ đau thương và sợ hãi chôn giấu dưới đáy lòng đều bộc phát. Hắn mạnh mẽ ngồi dậy rồi bổ nhào vào lòng của Diêm Hoán, sau đó khóc rống lên.

Diêm Hoán nhất thời sửng sốt, hắn chỉ nghe thấy tiếng khóc của Hà Hoan càng lúc càng rõ, nghĩ đến lúc gần đi Vương gia đã công đạo với hắn, ở Diêm La Điện cũng dặn dò hắn, hắn liền vắt một chiếc khăn ấm rồi vén màn lên, hắn không ngờ hành động của mình lại làm cho Hà Hoan thái tử khóc thương tâm như thế. Bất quá khác với những người ở trong Diêm La Điện, hắn đi theo Ngũ Tử Ngang đã nhiều năm nên hắn có thể nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, một tay choàng qua bờ vai đang run rẩy vì khóc nức nở của Hà Hoan, lặng lẽ an ủi vỗ về. Lúc trước Hà Hoan đã gặp hắn tại Lương Vương phủ, bất quá có lẽ Hà Hoan không nhớ rõ. fynnz.wordpress.com

Diêm Hoán an ủi càng làm cho Hà Hoan không thể ngừng khóc, Diêm Hoán bị hắn ôm chặt cũng không dám động đậy, nhưng lại không thể để cho hắn cứ tiếp tục khóc như vậy, Diêm Hoán suy nghĩ một chút rồi nghẹn ra một câu, “Thái tử điện hạ hãy nén bi thương, ngài khóc như vậy sẽ tổn hại thân mình, Hoàng Thượng sẽ lo lắng.”

Hà Hoan vừa khóc thút thít vừa nói, “Ta rất sợ, sợ Hoàng đế ca ca rời bỏ ta giống như Phụ Vương….Rốt cục là ai ác độc như vậy, muốn làm hại Hoàng đế ca ca….Ta rất sợ….”

Đôi mắt của Diêm Hoán lập tức âm trầm, hắn lặng lẽ hỏi, “Hoàng Thượng bệnh rất nặng?”

Hà Hoan trả lời theo bản năng, “Hoàng đế ca ca không phải bị bệnh mà là bị trúng độc….Có người hạ độc Hoàng đế ca ca, Hoàng đế ca ca tuy rằng đã tỉnh nhưng vẫn đang rất nguy hiểm.” Nói xong, Hà Hoan còn đang khóc lại đột nhiên khôi phục tinh thần, hắn làm sao lại có thể nói ra chuyện này!

————–