Trầm Nịch

Chương 73




Trong lều, Ngũ Tử Ngang đang viết thư cho Tần Ca. Hắn đã viết xong một bức thư, nhưng đây là thư công, là Lương Vương dâng lên cho Hoàng Thượng, còn hiện tại hắn đang viết cho Tần Ca, là thư của Ngũ Tử Ngang dành cho Tần Ca. Thủ phủ của Phượng Minh quốc cách kinh thành Đại Đông rất xa, đi và về cũng phải mất tám chín tháng. Chỉ cần nghĩ đến đây thì hắn cảm giác như bị hành hạ. Nhưng là vì tương lai của hắn và Tần Ca, vì hắn muốn một tay che trời, sau này sẽ thường xuyên phải phân ly như vậy.

Khi sứ đoàn Nữ Trinh quốc đến kinh thành, bởi vì Lộc Nhi tửu trong quý phủ của hắn mà hắn và Việt Lặc Da kết giao bằng hữu. Lần này đưa Hà Hoan quay về Phượng Minh quốc, Tần Ca lại cho hắn có cơ hội cùng Phượng Minh Vương kết giao. Muốn có được quyền thế cần phải mất thời gian, chậm rãi bắt vào trong tay. Đối với việc hắn được sủng ái, những người bảo thủ trong triều rất hoảng sợ, vì trấn an những người này, Tần Ca đành lựa chọn phái hắn đưa Hà Hoan quay về Phượng Minh. Đợi cho hắn từ Phượng Minh trở về, những người giao hảo với hắn từ Vịnh Xuân yến cũng tiến lên con đường làm quan, thì trên cơ bản đã có thể đứng vững trong triều. Chỉ cần hắn hộ tống Hà Hoan hồi kinh thuận lợi, sau đó nhận được thư tín liên minh giữa Phượng Minh và Đại Đông, thì Tần Ca muốn ban thưởng một cách sủng ái cũng không có gì là vô lý, những người đỏ mắt ghen tỵ cũng không thể nói gì hơn.

“Hô…”

Thở hắt ra, Ngũ Tử Ngang sờ lên chuỗi tràng hạt bằng Dương Chi ngọc trên cổ tay, tiểu quỷ đưa tin, Ôn Quế và Khổng Tắc Huy ra cung. Không ai chăm sóc, Tần Ca có phải lại không thèm quan tâm đến thân mình mà sẽ thức trắng đêm để phê duyệt tấu chương hay không? Nhẩm tính ngày tháng, hắn không kịp quay về khi Liễu Song hạ sinh, như vậy cũng tốt, hắn không ở kinh thành, Tử Anh cũng có thể viện thêm chút cớ để ở bên cạnh Liễu Song.

Tần ca:

Ta rất nhớ ngươi, dọc đường đi ta vẫn luôn muốn giục ngựa trở lại kinh thành để gặp ngươi. Nhưng mỗi khi nghĩ đến con đường Lương hậu của ta thì ta lại cố nhịn. Ta không thể cô phụ dụng tâm của ngươi, nam nữ tình trường không phải là thứ mà ngươi muốn. Ngươi muốn chính là ta có thể dưới một người trên vạn người, là ta có thể một tay che trời. Vì để ngày này sớm đến, ta có thể nhẫn nại tất cả, chỉ duy nhất một chuyện không thể chịu đựng: Chính là người trong lòng của ngươi không phải là ta.

Tần Ca, nếu nhàn rỗi thì ngươi đi đến tiểu viện của hai chúng ta mà nghỉ ngơi. Ở trong lòng ta, Vương phủ không phải là nhà của ta, tiểu viện nho nhỏ kia mới chính là nơi mà ta muốn trở về.

Ta nhớ ngươi, không có ngươi ở bên cạnh, mỗi buổi tối đều vô cùng gian nan. Khi ngủ không được thì ta thường sờ lên chuỗi tràng hạt mà ngươi đã tặng cho ta, nhớ lại những khi chúng ta ở bên nhau, ta mới có thể mơ màng mà an giấc, nhưng mỗi khi mơ thấy ngươi trong mộng thì ta liền thức tỉnh. Bởi vì khi ta định ôm ngươi thì hai tay của ta lại rơi vào khoảng không.

Tần Ca, tuy rằng ngự trù trong cung làm thức ăn không ngon bằng ta, nhưng ngươi cũng phải ăn nhiều một chút. Ngươi không biết ta lo lắng cho ngươi nhiều như thế nào đâu, cũng may hiện tại trời nóng, ngươi sợ lạnh nên tay chân sẽ không tiếp tục bị tổn thương do giá rét, nhưng trời nóng thì ta lại lo, lo ngươi ăn không ngon ngủ không yên. Tần Ca, đáp ứng ta, đáp ứng ta rằng ngươi sẽ tự chiếu cố cho chính mình.

Đem tất cả nỗi nhớ và sự lo lắng viết xuống từng câu từng chữ, Ngũ Tử Ngang không thể dừng bút. Mỗi một ngày đều có rất nhiều chuyện muốn nói với người nọ, nhưng vì để tránh phiền phức mà hắn không thể mỗi ngày đều viết thư cho Tần Ca.

Sau một canh giờ, rốt cục Ngũ Tử Ngang cũng viết thư xong. Đem thư công giao cho người đặc trách mang về kinh thành, còn thư hắn viết riêng cho Tần Ca thì giao cho một tên tiểu quỷ.

Không khí bên ngoài lều rất yên ắng, ngoại trừ thị vệ tuần tra ban đêm thì mọi người đã đi ngủ, Ngũ Tử Ngang cũng nằm trên giường nhưng không buồn ngủ, trong đầu tràn ngập bộ dáng động tình của Tần Ca, khiến cho khóe miệng của hắn thản nhiên mỉm cười.

……

Sau khi hầu hạ Hoàng Thượng an giấc, Ôn Quế buông màn xuống, thổi tắt mấy ngọn nến, thấp lên một chút huân hương cho dễ ngủ rồi mới nhẹ nhàng lui ra. Tối nay sẽ do Diêm Nhật trực, hắn có thể quay về nghỉ ngơi. Theo bản năng, hắn nhìn thoáng qua góc tường mà Khổng Tắc Huy vẫn hay dựa vào, bên dưới khuôn mặt bình tĩnh của Ôn Quế lại hiện lên vẻ lo lắng dị thường, từ khi Vương gia đưa Hà Hoan quay về Phượng Minh cũng đã quá mười ngày, sau đó hắn cũng không nhìn thấy Khổng thống lĩnh. Hắn đã bẩm báo việc này với Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng chỉ nói Khổng thống lĩnh xin nghỉ vài ngày, khi Khổng thống lĩnh trở về thì Ôn Quế phải vô cùng cẩn thận với ngôn hành của Khổng thống lĩnh, có gì dị thường thì phải lập tức bẩm báo.

Âm thầm thở ra một hơi ngột ngạt, Ôn Quế ly khai tẩm cung, công đạo những địa phương cần phải chú ý với mấy tên thái giám trực đêm, hắn không quay về chỗ ở của mình mà lại đến tiểu viện của Khổng Tắc Huy. Trong viện vẫn giống như mấy ngày trước đây, không hề thấp đèn, chứng tỏ chủ nhân vẫn chưa quay về.

Ở bên ngoài tiểu viện nhìn xung quanh trong chốc lát, Ôn Quế đi vào trong, đẩy ra cánh cửa mà Khổng Tắc Huy chưa khóa lại. Người này tựa hồ không hề lo lắng sẽ có kẻ trộm tiến vào, cho đến bây giờ cửa vẫn không được khóa. Quen thuộc mà lần mò vào trong phòng, đi đến bên cạnh bàn, Ôn Quế tìm được đồ đánh lửa rồi đốt nến lên. Trong gian phòng sáng sủa không còn bề bộn như lúc trước, ngược lại rất sạch sẽ ngăn nắp. Ôn Quế cầm chổi, lại tỉ mỉ quét sàn nhà mà hôm trước đã quét một lần, rồi cầm lấy cây lau nhà, tiếp tục lau bàn, dọn giường.

Không còn chủ nhân khiến gian phòng vô cùng sạch sẽ, nhưng Ôn Quế lại cảm thấy thiếu vắng một chút gì đó. Từ lúc hắn theo Hoàng Thượng, sau khi Vương gia gặp được Khổng Tắc Huy suýt tí nữa đã chầu Diêm Vương, thì hằng ngày cả hai người đều ở bên cạnh Hoàng Thượng, đột nhiên có một ngày người này vắng mặt, không còn ai nói với hắn làm phiền Ôn công công lấy cho ta một chút thức ăn, Ôn Quế chỉ cảm thấy phi thường không quen. Ở một mình trong phòng của Khổng Tắc Huy, Ôn Quế hơi nhớ nhung những lần cãi nhau của hai người.

“Có chuyện gì cần phải rời đi lâu như thế chứ?” Thu dọn xong, Ôn Quế ngồi yên bên giường rồi thì thào nói nhỏ, “Chẳng phải Khổng thống lĩnh đã nói hắn không còn thân nhân hay sao? Hay là…” Nhớ đến ngày đó người nọ toàn thân đều bị thương, trên người trúng độc mà còn bị truy sát, Ôn Quế nhịn không được mà rùng mình, Khổng thống lĩnh chắc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ. Nếu thật sự là như vậy thì phải làm sao? Vương gia không ở kinh thành, Hoàng Thượng lại tựa hồ đang nghi ngờ Khổng thống lĩnh, ngộ nhỡ….Càng nghĩ càng sợ hãi, Ôn Quế ngồi không yên, hắn đứng bật dậy, khi hắn vừa nhấc đầu lên thì lại phát hiện trước mặt mình không biết từ khi nào đã có thêm một người.

“A!! A!!”

Tiếng thét chói tai bị đối phương dùng tay bịt lại, đồng thời Ôn Quế cũng bị đối phương khóa chặt vào lòng. Khi hắn thấy rõ mặt đối phương thì đôi chân đột nhiên mềm nhũn, nếu không phải được người nọ ôm lấy thì nhất định là hắn đã đặt mông té xuống đất.

“Ôn công công nhiều ngày không thấy tại hạ, tựa hồ rất nhớ tại hạ a.” Người nọ mở miệng một cách ác liệt, sau đó buông bàn tay đang bịt miệng của Ôn Quế ra, nhưng không buông bàn tay đang đặt trên thắt lưng của Ôn Quế.

“Khổng thống lĩnh! Dọa người sẽ hù chết người đó, ngươi có biết hay không! Thiếu chút nữa ta đã bị ngươi hù chết!” Ôn Quế mặt đỏ tai hồng mà gầm nhẹ, trong lòng bởi vì những lời này của đối phương mà đập kịch liệt.

“Ôn công công vẫn chưa trả lời có phải đang nhớ tại hạ hay không.” Khổng Tắc Huy đột nhiên trở về, hắn không tính buông tha cho Ôn Quế, vừa cười xấu xa vừa hỏi như vậy.

Ôn Quế liếc nhìn hai bên, trong miệng trở nên líu lưỡi, “Ta, ân, Khổng thống lĩnh không nói một tiếng mà mất tích, ta muốn hỏi một chút, ách, hỏi một chút có phải Khổng thống lĩnh gặp phải chuyện gì phiền toái hay không. Dù sao thì Khổng thống lĩnh và ta cũng đã quen biết nhiều năm, ta quan tâm, cũng là…theo lẽ thường.” Lúc này Ôn Quế phát hiện chính mình bị Khổng Tắc Huy ôm lấy thắt lưng, sắc mặt của hắn lại càng đỏ hơn vài phần, vội vàng giãy dụa.

Khổng Tắc Huy buông tay ra, vẻ mặt không đứng đắn lại trở thành khó xử, “Tại hạ gần đây gặp phải một chút chuyện phiền toái, có lẽ cần Ôn công công giúp đỡ.”

“Phiền toái? Phiền toái gì?” Ôn Quế tựa hồ không ý thức được trong mắt của mình tràn đầy lo lắng và sốt ruột.

Khổng Tắc Huy nhìn chằm chằm đôi mắt đang hiện lên cảm xúc khó hiểu của Ôn Quế, hắn thở dài, “Quên đi, Ôn công công nhất định không muốn.”

“Ngươi còn chưa nói thì làm sao biết ta không muốn?” Ôn Quế nóng nảy, “Chỉ cần không gây bất lợi cho Hoàng Thượng thì ta đều nguyện ý!”

“Thật sự?” Trong câu hỏi ẩn chứa một chút mong chờ.

“Khổng thống lĩnh nói mau đi!” Thấy người này vẫn bình an, trong lòng của Ôn Quế thoáng thả lỏng.

Trên mặt của Khổng Tắc Huy hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy , hắn khom người, tiến đến bên tai của Ôn Quế rồi thì thầm vài câu, Ôn Quế lập tức trừng to mắt. Sau khi hắn nói xong, Ôn Quế cảm thấy thật khó xử, “Ta phải hầu hạ Hoàng Thượng, cho dù có muốn xuất cung cũng phải có ý chỉ của Hoàng Thượng….”

“Nếu ta có thể xin được ý chỉ của Hoàng Thượng thì Ôn công công có nguyện ý xuất cung giúp ta hay không?”

Thoáng tránh đi hơi nóng ở bên tai, Ôn Quế hỏi một cách kinh ngạc, “Hoàng Thượng có thể chấp thuận hay sao?”

“Ôn công công cứ trả lời là nguyện ý hay là không.”

Ôn Quế thiếu chút nữa đã lập tức nói ra hai chữ Nguyện ý, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Hoàng Thượng bảo hắn theo dõi Khổng Tắc Huy thì hắn lại không muốn. Hắn không thể phản bội Hoàng Thượng, cũng không muốn phản bội Khổng Tắc Huy, hắn chỉ cúi đầu, một lúc lâu sau vẫn không thể nói lên lời nào.

“Ai, nhân tình lúc nóng lúc lạnh a….Mới vừa rồi Ôn công công còn nói chỉ cần không gây bất lợi cho Hoàng Thượng thì sẽ đáp ứng, hiện tại lại không lên tiếng, đây chẳng phải là đang trêu người hay sao.”

Ánh mắt của Khổng Tắc Huy hoàn toàn không hợp với vẻ đùa cợt phát ra từ trong miệng của hắn.

Ôn Quế vẫn cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói, “Ta, vừa rồi là ta lỡ lời….Ta là Tổng quản, phải bận tâm chuyện trong cung, ta làm sao có thể tùy tiện rời đi.” Hắn đột nhiên phát hiện bản thân mình không thể làm được việc theo dõi Khổng Tắc Huy, không thể đem mỗi lời nói cử chỉ của Khổng Tắc Huy mà bẩm báo với Hoàng Thượng, người này ngày thường tuy rằng thích khi dễ hắn, nhưng mà….hắn làm không được.

“Ôn công công đã nói như thế thì ta cũng không thể miễn cưỡng.” Khổng Tắc Huy xoay người, đưa lưng về phía Ôn Quế rồi thản nhiên nói, “Đêm đã khuya, Ôn đại tổng quản cũng nên trở về nghỉ ngơi đi.”

Chỉ trong nháy mắt thân mình của Ôn Quế lập tức chấn động, hắn cắn chặt răng, “Ta phải quay về, Khổng thống lĩnh cũng nghỉ ngơi đi.” Sau đó hắn cúi đầu ly khai.

Xuyên qua cửa sổ, nhìn người nọ xụ vai mà bước đi, khóe môi của Khổng Tắc Huy nhếch lên, rồi mới cúi đầu phát ra tiếng cười, tiếp theo tiếng cười càng lúc càng lớn. Dường như hắn càng ngày càng bị nghiện việc khi dễ Ôn đại tổng quản a.

Sáng hôm sau, Ôn Quế cơ hồ là một đêm mất ngủ, khi đi vào tẩm cung hầu hạ Hoàng Thượng thay y phục, hắn rất bất ngờ khi nhìn thấy Khổng Tắc Huy đã có mặt, hơn nữa còn đang dựa vào góc tường mà người nọ hay đứng. Trong lòng không biết vì sao lại đập thình thịch, nhưng tiếp theo lại vô cùng đau đớn, tóm lại là thập phần khó chịu.

Nhìn vào gương thấy Ôn Quế đang cúi đầu thay y phục cho mình, Tần Ca thản nhiên mở miệng, “Ôn Quế, vừa rồi Khổng Tắc Huy có thỉnh cầu với trẫm, muốn ngươi xuất cung giúp hắn một chút chuyện, trẫm chấp thuận.”

“Hoàng Thượng?” Ôn Quế đột nhiên ngẩng đầu, vừa khiếp sợ vừa bối rối.

Thần sắc của Tần Ca không hề thay đổi, “Trẫm vẫn chưa từng hỏi qua lai lịch của Khổng Tắc Huy, hắn cũng chưa từng nói với trẫm. Trẫm chấp thuận để người xuất cung là vì nhân cơ hội này mà điều tra rõ lai lịch của hắn. Tuy rằng hắn ở bên cạnh trẫm đã nhiều năm nhưng cũng chưa ổn, trẫm không thể không cẩn thận. Trẫm không thể lưu lại một người không rõ lai lịch ở bên cạnh.”

“Hoàng Thượng….” Ôn Quế hoảng sợ.

Tần Ca lại nói, “Đương nhiên trẫm phái ngươi đi cũng không phải chỉ để điều tra lai lịch của hắn, Khổng Tắc Huy mấy năm nay vẫn luôn trung thành đối với trẫm, hắn mở lời thỉnh cầu trẫm, cho nên trẫm cũng không tiện từ chối. Chỉ cần có thể chứng minh là hắn sẽ không gây bất lợi cho trẫm thì trẫm cũng không bận tâm xuất thân của hắn. Trẫm biết ngươi và hắn đã làm việc cùng nhau nhiều năm qua, để ngươi theo dõi hắn cũng là làm khó cho ngươi, vì vậy ngươi càng phải vì hắn mà chứng minh sự trung thành của hắn đối với trẫm, nếu hắn thật sự có chuyện gì phiền toái thì ngươi cũng có thể thay mặt trẫm giúp hắn giải quyết, miễn cho hắn phải lo lắng ưu phiền.”

Ánh mắt của Ôn Quế nhất thời sáng ngời, hắn tin tưởng Khổng Tắc Huy tuyệt đối không hai lòng đối với Hoàng Thượng, nếu có thể chứng minh Khổng Tắc Huy trung thành, như vậy….Ôn Quế quỳ xuống, dập đầu bái lạy, “Nô tài nguyện ý đi, nô tài nguyện ý phân ưu vì Hoàng Thượng.”

“Trong chốc lát ngươi thu dọn một chút rồi xuất cung với Khổng Tắc Huy.” Tần Ca đưa ra một lệnh bài, “Đây là vật dùng để chứng minh thân phận của ngươi, khi nào gặp phiền phức thì có thể lấy ra, nhớ một điều, ra ngoài cung thì phải tận lực che giấu thân phận của mình.”

“Nô tài nhớ kỹ, nô tài tạ long ân của Hoàng Thượng.” Ôn Quế dâng hai tay tiếp nhận.

“Đứng lên đi.”

Ôn Quế đứng dậy, đôi mắt ửng đỏ, “Hoàng Thượng, Vương gia không ở kinh thành, nô tài lại không thể hầu hạ bên cạnh ngài, ngài nhất định phải chú ý long thể.” Nói đến câu cuối cùng thì đã nghẹn ngào.

“Đi đi.”

“Dạ. Nô tài, nô tài đi đây.”

Ôn Quế lau mắt, cất vào lệnh bài, lại quỳ xuống dập đầu lạy ba cái, sau đó mới đứng dậy rồi ly khai.

Hắn vừa đi thì Khổng Tắc Huy đi vào, quỳ xuống khấu tạ. Tần Ca trầm giọng nói, “Trẫm đã quen có Ôn Quế hầu hạ bên cạnh, ngươi phải đem hắn còn toàn vẹn không được tổn thương một cọng tóc mang về cho trẫm.”

“Hoàng Thượng cứ yên tâm, tạ ơn Hoàng Thượng đã thành toàn.”

“Người mà ngươi muốn thì trẫm đã công đạo Diêm Nhật, ngươi cứ đi tìm hắn.”

“Tạ ơn Hoàng Thượng.”

Khổng Tắc Huy đứng lên, nói một cách nghiêm túc, “Lần này thuộc hạ đi chỉ là vì để giải quyết trước việc kia.”

Tần Ca gật đầu, Khổng Tắc Huy bước đi, hắn không chờ Ôn Quế mà lại ly khai hoàng cung trước.

Sau khi Tần Ca đến ngự thư phòng thì Ôn Quế cầm lấy lệnh bài của Hoàng Thượng đã cho hắn, ngồi lên xe ngựa do Hoàng Thượng đã lo liệu để hắn xuất cung. Khi xe ngựa chạy được một quãng, đi ngang qua một ngõ nhỏ thì có một bóng người xuất hiện trong xe của hắn. Xe ngựa chạy ra ngoại thành, chạy thẳng đến biệt viện của Lương Vương Ngũ Tử Ngang ở ngoại ô.

Sau khi Ôn Quế đi, Tần Ca lệnh cho Diêm Nhật tạm thời tiếp nhận công việc của Tổng quản thái giám. Vị tiểu thái giám với khuôn mặt trắng bệch, bước đi nhẹ nhàng không một tiếng động giống như u hồn đột nhiên một bước lên trời, khiến cho vô số người phải ghen tỵ đỏ mắt. Khi mọi người đang nghị luận có phải Ôn Quế bị Hoàng Thượng giáng chức hay không, hoặc là khi nào sẽ bị Diêm Nhật chèn ép, thì thế lực của Diêm La điện đã chính thức xông vào đại nội hoàng cung.

……

“A!! Cứu ta…..Cứu ta….”

Đứng ở ngoài cửa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ở bên trong, toàn bộ lông tơ trên người Ôn Quế đều dựng đứng, sởn cả gai ốc. Hắn nghiêng đầu rồi thấp giọng hỏi người bên cạnh, “Người ở bên trong là ai vậy?”fynnz.wordpress.com

“Suỵt….” Khổng Tắc Huy kéo hắn đi đến bên cửa sổ, chọt một ngón tay vào giấy dán cửa rồi nhỏ giọng nói, “Nhìn, nhớ rõ không được lên tiếng.”

“Nga.” Ôn Quế tiếp cận, một con mắt nhìn vào trong phòng, khi hắn nhìn thấy người kêu la cứu mạng trong phòng thì mặt của hắn trở nên đỏ ửng, liên tục rút lui vài bước. Người ngồi trên giường đối diện với cửa sổ hoàn toàn xích lõa, tứ chi bị trói ở trên giường! Tóc tai hỗn độn che khuất khuôn mặt, bất quá vừa rồi chỉ cần liếc mắt nhìn thì Ôn Quế vẫn nhìn ra người nọ là nam tử.

“Suỵt….” Ra hiệu chớ có lên tiếng, Khổng Tắc Huy lại khoét một lỗ trên cửa sổ, sau đó ôm lấy bả vai của Ôn Quế rồi kéo hắn sang, “Nhìn kỹ, đừng lên tiếng.”

Ôn Quế miễn cưỡng liếc mắt nhìn vào.

Lúc này một cánh cửa trong phòng mở ra, một người che mặt đi vào, sau lưng hắn có năm hán tử cường tráng. Người nọ chỉ vào nam tử trên giường rồi ra hiệu cho năm tên hán tử, sau đó liền ly khai, cũng đóng cửa lại.

Ực, Ôn Quế cơ hồ nghe được tiếng nuốt nước bọt của mình, đây là muốn làm chuyện gì? Sau đó đôi mắt của hắn trợn to, thân thể cứng ngắc, bàn tay đang ôm trên bả vai của hắn vẫn dùng sức chế ngự hắn, Ôn Quế không thể lui ra. Không phải bảo hắn đến đây để hỗ trợ hay sao? Vì sao lại muốn hắn ở đây xem Đông Cung sống!!!

———