Trầm Nịch

Chương 19




Lạnh run người đi theo Khổng Tắc Huy, Ngũ Tử Ngang không ngừng sụt sịt cái mũi, chà xát hai tay, hắn sắp tê cóng, “Tắc Huy, sáng nay Hoàng Thượng ở đâu? Hắc xì!”

Khổng Tắc Huy hai tay ôm kiếm, không nhanh không chậm mà bước đi, thản nhiên nói, “Ở Thụy Phong Hiên.”

“Ân?” Ngũ Tử Ngang lấy ra một chiếc khăn từ trong y mệ để lau nước mũi, Hoàng Thượng đi Thụy Phong Hiên làm gì?

“Thân mình của Hoàng Thượng không khỏe, tĩnh dưỡng ở Thụy Phong Hiên” Lời nói của Khổng Tắc Huy khiến Ngũ Tử Ngang sắp tê cóng liền lập tức tê cóng.

Nghĩ đến giấc mộng kiều diễm đêm qua, khớp hàm của Ngũ Tử Ngang run lên, “Hoàng, Hoàng Thượng, xảy ra chuyện gì?”

“Mệt nhọc quá độ” Bốn chữ âm trầm được cất lên, Khổng Tắc Huy đột nhiên bước nhanh cước bộ, dưới chân của Ngũ Tử Ngang như muốn mềm nhũn. Hoàng Thượng, mệt nhọc quá độ….Sóng mũi bốc lên một luồng khí nóng, Ngũ Tử Ngang cắn chặt răng. Không được nghĩ đến chuyện kia! Đó là mộng!

Sợ bản thân lại đi hồi tưởng giấc mộng đêm qua, liên tục hắt hơi mấy cái, Ngũ Tử Ngang khẩn trương hỏi, “Có tìm Thái y đến xem chưa?”

“Ân.”

“Có nghiêm trọng hay không?”

Khổng Tắc Huy quay đầu liếc mắt nhìn Ngũ Tử Ngang một cái, ánh mắt kia làm cho ngực của Ngũ Tử Ngang tắc nghẽn. Tiếp theo Khổng Tắc Huy lại thản nhiên xoay đầu, “Hoàng Thượng quá mức mệt nhọc, nếu không thả lỏng tâm tư thì thân mình sẽ không chịu được.”

A, hóa ra là như vậy. Không thể nói rõ trong lòng là cảm giác gì, Ngũ Tử Ngang vừa muốn há mồm hỏi Hoàng Thượng có uống thuốc hay chưa, thì hắn liền liên tực hắt hơi vài cái, rồi mới nghe thấy Khổng Tắc Huy ôn hòa chê cười, “Vương gia cũng là người luyện võ, làm sao lại để cho mình bị rét cóng thành ra bộ dáng như vậy.” Ngũ Tử Ngang vội vàng lau nước mũi, không hề giải thích. Muốn bị phạt mà còn dùng nội tức hộ thể, như vậy khổ nhục kế của hắn còn gì là khổ nhục kế nữa.

Vào Thụy Phong Hiên, thấy Ôn Quế, Ngũ Tử Ngang rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, Hoàng Thượng còn ở đây. Vừa thấy hắn run cầm cập, nước mũi vẫn chảy ròng ròng, Ôn Quế cả kinh, vội vàng nói, “Vương gia, Hoàng Thượng ở trong phòng, để nô tài đi lấy một chén canh gừng cho ngài.”

“Đa tạ công công.” Lại lau nước mũi, đứng ngay lò lửa một chút để xua đi hàn khí, sau đó Ngũ Tử Ngang mới hít mũi rồi bước vào. Vừa vào phòng, nhìn thấy người đang dựa vào đầu giường, hắn sợ đến mức sững sờ, người ở trên giường cũng nhìn thấy bộ dáng rét run của hắn.

“Lại đây.” Tần Ca lạnh lùng nói, Ngũ Tử Ngang thất hồn lạc phách bước qua, ngồi xuống bên giường, “Hoàng Thượng…” Mặc nội y màu trắng, mái tóc xõa dài, Hoàng Thượng làm cho hắn có loại cảm giác miệng khô lưỡi ráo.

Tần Ca không nhận thấy Ngũ Tử Ngang khác thường, hắn rất tức giận, “Ngươi muốn trẫm thương hại cho ngươi hay là muốn xin trẫm ban thưởng?” lại dám đem chính mình trở thành bộ dáng như vậy!

Ngũ Tử Ngang bắt buộc bản thân hoàn hồn rồi mới chậm rãi nói, “Hoàng Thượng, ta hơi lạnh, có thể thưởng cho ta một chút rượu được không.”

“Ôn Quế.”

“Ôn công công đi lấy canh gừng cho ta rồi.”

Thấy trên đầu giường có bình rượu được hâm nóng, Ngũ Tử Ngang lớn mật tự rót cho mình một ly, là Lộc Nhi tửu. Uống một ly rượu nóng hổi, thân thể của hắn trở nên ấm áp một chút. Dùng sức sụt sịt cái mũi, Ngũ Tử Ngang lấy ra chiếc khăn đã bị bẩn của mình để lau mũi, bỗng nhiên có một chiếc khăn sạch sẽ đưa tới trước mặt hắn, hắn nhanh chóng tiếp nhận, cũng không dám nhìn mặt Hoàng Thượng, khổ nhục kế lần này dường như đã từng sử dụng.

Bao nhiêu oán hận khi nhìn thấy Ngũ Tử Ngang như vậy thì đều biến mất, Tần Ca đưa tay đặt lên tay của Ngũ Tử Ngang, thân thể của đối phương run lên nhưng không tránh né, mà lại quay đầu nói một cách đáng thương, “Hoàng Thượng, ngài thứ lỗi cho ta đi.”

Tâm can bủn rủn, long nhan tức giận hỏi, “Lương Vương làm sai cái gì mà muốn trẫm tha thứ?”

Ngũ Tử Ngang sụt sịt cái mũi, “Hoàng Thượng–” Kỳ thật hắn cũng không rõ, nhưng hắn biết sáng nay hắn đã làm cho Hoàng Thượng buồn phiền.

Chạm vào bàn tay còn lạnh hơn so với hắn, Tần Ca rút tay lại, “Vào trong nằm đi!” Lồng ngực rung động.

Ngũ Tử Ngang đầu tiên là sửng sốt, rồi mới ngốc nghếch mỉm cười, “Dạ! Hoàng Thượng.” Nhưng vừa định tháo hài, hắn lại do dự quay đầu lại, “Ta giống như bị phong hàn, ngộ nhỡ truyền cho Hoàng Thượng…”

Ánh mắt của Tần Ca trở nên rét lạnh, Ngũ Tử Ngang ba chân bốn cẳng thoát ra hài miệt và ngoại bào, run cầm cập leo lên giường, kéo lấy một chiếc chăn bông ở bên đầu giường còn lại, lạnh chết hắn, nhưng hắn không muốn dùng nội lực để xua tan hàn ý. Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán của hắn, Ngũ Tử Ngang rất phối hợp mà hắt hơi hai cái.

Ngay khi Ngũ Tử Ngang đang nhìn vào ánh mắt đầy sát khí của Hoàng Thượng thì đúng lúc Ôn Quê xuất hiện cứu mạng hắn, “Hoàng Thượng, nô tài mang đến canh gừng.”

“Vào đi.” Tần Ca thu tay lại.

Ôn Quế bước vào, không chỉ mang đến canh gừng mà còn có một chén cháo nóng hổi.

Ngũ Tử Ngang làm sao còn dám để cho Hoàng Thượng động thủ, vội vàng ngồi dậy, vươn người qua trước mặt Hoàng Thượng để tiếp nhận chén canh gừng, chóp mũi cách Hoàng Thượng rất gần, Ngũ Tử Ngang có một chút thất hồn, vì sao đột nhiên hắn lại cảm thấy mùi hương của Hoàng Thượng rất dễ chịu. Không dám tiếp tục nghĩ đến việc đại nghịch bất đạo, hắn tiếp nhận chén canh, húp xuống chén canh gừng nóng hổi vào bụng, trên người cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.

“Vương gia, ngài ăn chén cháo tổ yến này đi.”

“Hảo.”

Không dám tiếp nhận chậm chạp, Ngũ Tử Ngang không dám nhìn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vẫn đang trừng mắt nhìn hắn.

Đợi Ngũ Tử Ngang ăn xong chén cháo, Ôn Quế dâng lên nước trà để hắn súc miệng, lại mang cho hắn một chiếc khăn nóng để lau mặt, lúc này mới nín cười mà lui ra. Ôn Quế vừa đi, Ngũ Tử Ngang thành thật nằm xuống, đôi mắt kia trừng trừng nhìn hắn, lại làm cho hắn có một chút rét run.

“Ôn Quế.”

“Có nô tài.”

“Phái người đi Lương Vương phủ, bảo rằng Lương Vương ngã vào hồ trong ngự hoa viên nên bị nhiễm phong hàn, trẫm để hắn ở lại trong cung tĩnh dưỡng.”

“Dạ, Hoàng Thượng.”

Ngũ Tử Ngang không thể không giương mắt nhìn lại, “Hoàng Thượng, có thể đổi lý do khác hay không?”

“Sao vậy, cảm thấy mất mặt?” Tần Ca lộ ra một khuôn mặt không hòa nhã.

Ngũ Tử Ngang rất thành thật mà gật đầu, dù sao hắn cũng là người có võ công, vậy mà có thể bị ngã vào hồ, nói ra chắc cũng không ai tin!

Tần Ca chỉ hừ lạnh một tiếng, “Chẳng phải ngươi rất thích bị rét cóng hay sao? Trẫm cho ngươi tha hồ mà rét cóng.” Hắn muốn làm cho tên lưu manh này mất mặt.

Ngũ Tử Ngang không dám cãi lại, Hoàng Thượng muốn phạt hắn thế nào thì cứ phạt hắn thế nấy, dù sao khổ nhục kế của hắn xem như đã đạt được mục đích. Cùng lắm sau này vẫn còn cách để giải thích.

Vết thương của Tần Ca vẫn còn đau, ngồi một hồi sẽ không thấy thoải mái. Hai tay chống đỡ thân mình để nằm xuống, hắn không để lộ ra một chút manh mối nào trước mặt của đối phương. Nằm xuống, lúc này mới giật mình thấy người nọ cách hắn rất gần, Tần Ca hơi nghiêng người, xoay lưng về phía Ngũ Tử Ngang. Lồng ngực đập thình thịch, cho dù là khi còn ấu thơ thì hắn cũng không ngủ cùng một giường với Tử Ngang.

Trong lòng của Ngũ Tử Ngang cũng có một chút rung động kịch liệt, đây là lần đầu tiên hắn và Hoàng Thượng đồng giường cộng chẩm. Âm thầm tát cho mình hai cái tát, hắn gầm nhẹ: Ngũ Tử Ngang! Ngươi sắp thành thân, không được bất kính với Hoàng Thượng! Vội vàng bình phục nỗi lòng, hắn hỏi, “Hoàng Thượng, Tắc Huy bảo rằng ngài bị bệnh, Thái y nói thế nào? Ngài uống thuốc chưa?”

Khổng Tắc Huy? Ở nơi mà Ngũ Tử Ngang không thể nhìn thấy, Tần Ca nhíu mi lại, đồ lắm chuyện, “Không có gì đáng ngại, lúc trước gắng gượng nhiều quá, khi ngươi về thì trẫm lại thả lỏng một chút, tự nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi.”

Ngũ Tử Ngang vừa nghe thấy thì nhân cơ hội lên tiếng, “Hoàng Thượng sau này phải chú ý. Có một số việc có thể đưa cho đám thần tử giải quyết, Hoàng Thượng lại tự mình làm tất cả, như thế mà không mệt hay sao? Ta trở về đương nhiên sẽ vì Hoàng Thượng mà phân ưu, nhưng Hoàng Thượng cũng phải quý trọng bản thân mình thì mới được.”

“Có phải ngươi đến đây để giáo huấn trẫm hay không, là ai làm cho chính mình bị rét cóng như vậy?” Tần Ca nhẫn nại ý muốn quay đầu lại, hắn khẽ nhắm mắt, “Ngày mai ngươi đến Nhân Tâm Đường để tự kiểm điểm cho trẫm.”

“Dạ, Hoàng Thượng.” Ngũ Tử Ngang mỉm cười, lúc này hắn mới phát giác bản thân hơi chóng mặt, tầm mắt có một chút mơ hồ, xong rồi, hắn thật sự làm cho mình bị nhiễm phong hàn.

Xoay người, không muốn truyền bệnh cho Hoàng Thượng, Ngũ Tử Ngang lấy chiếc khăn mà Hoàng Thượng cho mình để lau mũi, thân thể có một chút rét run. Hắn sụt sịt vài cái, kéo chặt chăn bông. Người bên cạnh hơi động một chút, tiếp theo là một bàn tay vừa ấm áp vừa lạnh lẽo đặt lên trán của hắn, lúc này Ngũ Tử Ngang mới quay đầu lại rồi mỉm cười, “Không sao, ta ngủ một giấc là sẽ ổn.”

“Ngươi hơi sốt.” Tần Ca nhíu lại mi tâm, muốn kêu Ôn Quế đi gọi Thái y, lại nghe thấy đối phương lên tiếng, “Hoàng Thượng, ngài để cho ta ngủ lại ở đây một đêm đi, sáng mai tỉnh dậy thì ta tuyệt đối sẽ dồi dào sinh khí.”

Tâm can của Tần Ca tê dại, Tử Ngang muốn ngủ với hắn một đêm? Không để cho bản thân suy nghĩ quá nhiều, nghĩ nhiều thì không chỉ phiền muộn mà lòng cũng sẽ đau. Hết thảy cứ thuận theo tự nhiên. Thu tay về, hắn lên tiếng, “Ôn Quế, thổi tắt nến trong phòng.”

“Dạ.” Ôn Quế đi vào, không nhìn hai người đang ngưng mắt đối mặt trên giường, thổi tắt hết thảy ngọn nến trong phòng. Căn phòng trở nên tối sầm, chỉ có một chút ánh sáng hắt vào từ bên ngoài. Tần Ca nhắm mắt lại, thản nhiên nói, “Trẫm cũng mệt, ngủ đi.”

“Ân.” Ngũ Tử Ngang cũng nhắm mắt lại, cố gắng bình ổn hô hấp của mình, cả đời của hắn e rằng chỉ có lúc này mới có cơ hội ngủ cùng một giường với Hoàng Thượng. Không thể nói rõ tư vị trong lòng là như thế nào, hắn muốn lưu giữ ký ức của đêm nay, hắn là sủng quân của Hoàng Thượng, sau này cũng sẽ như vậy. Nhất định, nhất định sẽ như vậy.

Có Ngũ Tử Ngang bên cạnh, Tần Ca nghĩ rằng mình sẽ ngủ không được, nhưng đêm qua kích tình vẫn làm cho hắn cảm thấy buồn ngủ. Đến khi sắp thiếp đi, hắn nghe thấy tiếng rên nhẹ của người ở bên cạnh, hắn lập tức thức tỉnh. Dựa vào ánh sáng le lói bên ngoài, hắn nhìn thấy Ngũ Tử Ngang nhắm chặt hai mắt, khớp hàm run cầm cập, không ổn. Sờ lên trán của Ngũ Tử Ngang, thật nóng.

“Hoàng Thượng, đừng gọi Thái y, Thái y đến đây thì ngài phải đứng dậy.” Ngũ Tử Ngang kéo chăn vào sát thân mình, nếu là bình thường, hắn tuyệt đối sẽ không thê thảm như thế, chỉ là sau khi hồi kinh thì hắn vẫn luôn bận bịu, hơn nữa trong lòng gần đây rầu rĩ, cho nên một khi bị phong hàn thì nhiệt độ liền tăng cao.

Giọng nói của Ngũ Tử Ngang khàn đặc, Tần Ca biết người này không muốn mình phải chật vật xuống giường, hắn cũng quả thật không thể dậy nổi, với vết thương như vậy thì không biết phải mất bao lâu mới lành lặn, nếu càng lâu thì càng dễ bị người này phát hiện. Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, hắn khẽ cắn môi, xốc chăn của mình lên, “Vào đắp chung chăn với trẫm.”

Ngũ Tử Ngang đột nhiên mở mắt, hắn miễn cưỡng kháng cự, “Sẽ truyền sang cho Hoàng Thượng.”

“Ngươi muốn trẫm gọi Thái y hay sao?” Tần Ca rống xong thì Ngũ Tử Ngang lập tức xốc chăn của mình lên rồi chui vào chăn của Tần Ca, “Hoàng Thượng, ta…” Hắn vượt quá phép tắt.

“Nếu ngươi vẫn sốt cao thì trẫm nhất định phải gọi Thái y.” Cẩn thận đắp chăn lại, Tần Ca nghiêng người. Ngũ Tử Ngang xoay thân, đưa lưng về phía Tần Ca, giữa hai người không còn một khe hở nào nữa. Một bàn tay vươn qua người hắn để kéo lại góc chăn, rồi mới thu tay về, hắn lại kề sát vào người của Tần Ca. Ngay khi thân thể của hắn vì kề sát với Tần Ca mà trở nên cứng đờ, thì hắn nghe thấy Tần Ca thấp giọng nói, “Ngủ đi.”

“Ân.” Ngũ Tử Ngang nhắm mắt, trong đầu mê man lại hiện lên hình ảnh kiều diễm của đêm hôm đó.

Thân thể của Tử Ngang cứng đờ, xem ra Tử Ngang thật sự không thích thân cận với nam tử như vậy. Tâm can của Tần Ca trở nên đau đớn, siết chặt bàn tay. Cho dù là không thích thì đêm nay cũng phải chịu đựng. Tận lực không để cho khuôn mặt của mình chạm vào Ngũ Tử Ngang, Tần Ca hơi thoáng ngửa đầu về phía sau, đưa tay đè chặt lớp chăn bông trên người Ngũ Tử Ngang, nhưng tư thế như vậy thì giữa hai người không hề có kẻ hở, Tần Ca phải dốc sức kiềm chế áp lực để hô hấp trở nên ổn định. Lý giải tư thế của hai người như vậy là để Tử Ngang ấm áp, nên Tần Ca cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại. Hắn chịu đựng áp lực nhiều năm như vậy, bấy nhiêu đây có đáng là gì, huống chi đêm qua hắn đã được đền bù như mong muốn.

Đột nhiên Tần Ca trợn to hai mắt, bàn tay đang giữ chặt lớp chăn bông cho Ngũ Tử Ngang bỗng nhiên bị cầm lấy, người nọ xoay người lại, đối mặt với hắn.

“Hoàng Thượng, ta lạnh.” Ngũ Tử Ngang mơ mơ màng màng nói, đại nghịch bất đạo mà ôm chặt Hoàng Thượng, cả người lạnh run lui vào trong lòng của Hoàng Thượng. Hô hấp của Tần Ca bất ổn. Giật mình sửng sốt một hồi, Tần Ca đột nhiên hoàn hồn, chỉnh lại góc chăn rồi ôm lấy Ngũ Tử Ngang. Tử Ngang ôm hắn như vậy, trong lòng của hắn lại dâng lên một chút ngọt ngào nho nhỏ.

Hơi thở nóng rực phà vào trên cổ của hắn, Tần Ca nhíu mi. Dùng gò má thăm dò, Ngũ Tử Ngang sốt rất cao.

“Ôn Quế.”

“Có nô tài.”

Canh giữ ở bên ngoài, Ôn Quế lập tức đi vào.

“Để cho Khổng Tắc Huy đi ra ngoài hốt một chút thuốc, Tử Ngang sốt rất cao.”

“Khổng đại nhân đã đi từ sớm. Hoàng Thượng, để nô tài lấy thêm hai chậu than đem vào.”

Không ngờ Khổng Tắc Huy bình thường im lặng như một cái bóng mà lại có tâm tư cẩn thận như thế, Tần Ca rất hài lòng, người bên cạnh hắn chỉ cần thông minh chứ không cần khoa trương.

Ôn Quế mang thêm chậu than, trong phòng vô cùng ấm áp. Tần Ca cứ như vậy cùng Ngũ Tử Ngang ôm nhau, người trong lòng tựa hồ nóng như hỏa thiêu, ôm hắn càng lúc càng chặt. Tần Ca cũng rất nóng, tuy rằng tay chân của hắn cứ đến mùa đông thì lại lạnh lẽo, nhưng hiện tại tứ chi của hắn lại bốc hỏa. Bảo Ôn Quế thắp vài ngọn nến, Tần Ca lo lắng nhìn vào khuôn mặt đang đỏ bừng của Ngũ Tử Ngang. Đợi một hồi lâu, cuối cùng hắn nghe được vị thuốc.

Gỡ ra cánh tay của Ngũ Tử Ngang đang ôm chặt lấy hắn, Tần Ca chống tay ngồi dậy. Tưởng rằng Hoàng Thượng như hắn đã chịu đủ uất ức, bản thân mình còn đang khó chịu mà còn phải chiếu cố thêm một người bệnh. Tựa vào đầu giường, Ôn Quế giúp hắn nâng Ngũ Tử Ngang dậy, rồi để Ngũ Tử Ngang dựa vào lòng hắn, Tần Ca lấy chén thuốc đưa đến bên miệng của Ngũ Tử Ngang.

“Tử Ngang, uống thuốc đi.”

Ngữ Tử Ngang rất nghe lời, ngoan ngoãn mở miệng uống thuốc, chỉ là mặt nhăn mày nhíu. Đợi Ngũ Tử Ngang uống xong, Tần Ca lại đưa lên một chén nước lọc. Sau khi súc miệng, Ngũ Tử Ngang mơ màng nhưng lại rất tự giác chui vào ổ chăn, vẫn không quên kéo nhẹ Hoàng Thượng nằm xuống.

Tên lưu manh này, thật sự là sốt đến mức hồ đồ? Vừa nằm xuống, Tần Ca đã bị người nọ ôm chặt như con bạch tuộc, nếu không phải người trong lòng thật sự nóng như lửa, đôi mắt nhắm chặt sốt li bì, thì hắn sẽ nghĩ rằng Ngũ Tử Ngang đang mượn bệnh giả khờ. Để cho Ôn Quế thổi tắt nến một lần nửa, trong bóng đêm, Tần Ca nghiêng người ôm lấy Ngũ Tử Ngang, nếu đã giả khờ thì cứ tiếp tục giả khờ. Trên đời này cũng chỉ có Tử Ngang mới khiến cho hắn có thể cam tâm tình nguyện làm tất cả mọi chuyện.

“Hoàng Thượng….ta lạnh…”

Sau khi uống thuốc xong thì Ngũ Tử Ngang lại bắt đầu mê sảng. Hắn chỉ cảm thấy rất lạnh, nhưng trên trán lại sốt đến mức khó chịu.

Tần Ca đặt tay lên trán của Ngũ Tử Ngang, vừa ấm vừa lạnh, làm cho Ngũ Tử Ngang theo bản năng ấn chặt tay của Hoàng Thượng, vừa vặn trên người lại rét cóng khiến hắn chỉ càng muốn ôm chặt Hoàng Thượng.

Bên tai vẫn là những lời mê sảng của Ngũ Tử Ngang, Tần Ca lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan. Trong bóng đêm, hắn thoát ra vạt nội y của Ngũ Tử Ngang và của chính mình, rồi mới đè Ngũ Tử Ngang xuống, nằm lên phía trên.

Thân thể ấm áp mát lạnh tiếp xúc với da thịt của mình, Ngũ Tử Ngang run rẩy một chút, nhưng hắn không đẩy ra thân thể kia, mà lại đưa tay ôm chặt lấy Tần Ca. Ôm ấp một hồi, thân thể của hắn không còn lạnh như trước, nhưng lại cảm thấy vẫn chưa đủ.

“Ngô!”

Nuốt xuống một tiếng kinh hô, Tần Ca theo bản năng muốn ngồi dậy, nhưng y phục trên người lại bị Ngũ Tử Ngang kéo xuống rồi vứt ra khỏi chăn, lúc này Tần Ca chợt nghe người nọ thỏa mãn rên rỉ, “Thoải mái….”

Cái tên này…Tần Ca cố thích ứng với bóng đêm, trừng mắt nhìn Ngũ Tử Ngang, dưới thân lộ ra một khuôn mặt khó chịu nhưng lại thỏa mãn. Tên lưu manh này mê man mà vẫn vô lại như thế. Một lần nữa nằm sấp xuống, Tần Ca với thân trên xích lõa ôm lấy người đang sốt cao ở bên dưới, chờ đến khi Tử Ngang vì hắn mà sinh nam hài, hắn không xác định chính mình có thể chịu đựng được không, hay là sẽ đoạt lấy từ tay của Liễu Song. Tử Ngang….Tử Ngang….

Hạ thân khó chịu khiến Tần Ca ngủ cũng không thoải mái, sau khi hắn an giấc, người dưới thân mở mắt ra, chóp mũi ngửi vào mùi hương trên cổ của hắn, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn nửa thân xích lõa của hắn, trong mắt lấp đầy suy nghĩ sâu xa.

_________________

Don't worry about anything

Just do what you love and you believe it's true

Hey, BEST FRIEND, I'm waiting for you!!