Đoàn Bồi Nguyên nghĩ rằng mẹ mình thật sự là bệnh không nhẹ, bệnh tình đã nghiêm trọng đến nỗi ảnh hưởng đến sức phán đoán của đầu óc bình thường cho nên mới sẽ nắm tay của cô gái kia, cùng nhau cùng cô ta “nhập diễn”, biểu cảm xúc động.
Đoàn Bồi Nguyên không thể tin nổi khi nhìn thấy một màn trước mắt này, thật không hiểu được là nên vui vẻ hay là lo lắng.
“Các con dự định khi nào thì kết hôn?” Ba Đoàn không có trở nên cảm động giống vợ như vậy nhưng ông bỏ phiếu tán thành đối với việc kết hôn này, cảm thấy may mắn vì con thật sự đã tìm được một người phụ nữ mà mình yêu thương để nắm tay nhau đi hết cuộc đời chứ không phải là bị ép buộc kết hôn.
So với điều kiện gia thế của con dâu thì việc vợ ông khỏe mạnh cùng con trai hạnh phúc đều được đặt lên hàng đầu.
“Trong nửa tháng. Qua vài ngày nữa, chúng con sẽ đi đăng ký kết hôn trước, sau đó đãi tiệc đơn giản ở Tinh Vân.” Sau một ngày Đoàn Bồi Nguyên và Giang Xuân Tuệ thỏa thuận giao dịch xong xuôi, bọn họ liền lên lịch trình các bước, tất cả đều yêu cầu tốc chiến tốc thắng, đưa mẹ an ổn vào bệnh viện.
Cuối cùng, tuy rằng màn diễn này diễn hơi chút lạc điệu sai nhịp nhưng bọn họ vẫn đạt thành mục tiêu mong muốn.
“Vậy sao được! Nhà chúng ta chỉ có một đứa con trai là con, việc vui đương nhiên phải làm cho náo nhiệt nở mày nở mặt nhà ta mới được.” Mẹ Đoàn không đồng ý để con tổ chức hôn lễ qua loa như thế. Đừng nói hắn là con trai độc nhất của Đoàn gia, chỉ bằng quy mô sự nghiệp của nhà bọn họ, mới tính mối quan hệ với hai giới chính-thương thôi là danh sách chức sắc, thương nhân phải mời là phải cả một chuỗi dài, hình thức hold quá sơ sài là không được.
“Hôn lễ của con không phải để diễn trò, hơn nữa mẹ cũng phải mau chóng nằm viện để nhận trị liệu, nhớ kỹ đây là mẹ tự mình nói qua đó?” Ngụ ý, nếu mẹ Đoàn không “thực hiện lời hứa”, hắn chẳng cần kết với chả hôn gì hết!
Bị ép buộc kết hôn đã đủ phiền, Đoàn Bồi Nguyên cũng không muốn ngay trong hôn lễ của mình còn phải cố sức xã giao với một đống nhân vật nổi tiếng của hai giới chính-thương, chén anh chén em với bọn họ. Sở dĩ còn có buổi tiệc mừng chẳng qua là vì còn nghĩ đến các lễ nghi cơ bản, hoàn toàn không mời thân hữu thì không được, vậy thì đối nhà gái bên kia cũng không dễ ăn nói. Mặc dù là kết hôn giả, cũng phải làm cho ra vẻ.
Đoàn Ngự Minh vừa thấy con mình lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, rất có khả năng sẽ “hủy hôn” nên ông lập tức nhảy ra khuyên vợ mình nên lấy đại cục làm trọng…
“Con mình có thể kết hôn là điều quan trọng nhất, mấy cái khác cũng đừng nên quá so đo…” Rất trùng hợp, hai vợ chồng đồng thời lại nhìn về phía Giang Xuân Tuệ.
Ai! Đây là cái ý tứ gì?
Cô vặn xoắn mi, hai ông bà lại làm như không có việc gì quay đầu đi chỗ khác kề tai nói nhỏ. Như thế, như thế… Như vậy, như vậy…
“Được rồi, đây là hôn lễ của con.” Sau khi trải qua một phen nội tâm giãy dụa, Hà Bích Châu miễn cưỡng gật đầu nhưng cũng không phải cứ như vậy mà vô điều kiện nhượng bộ.
“Có điều các con đồng ý với mẹ, sau khi kết hôn phải chuyển về nhà ở ba tháng.”
“Dạ.”
“Không được.”
Vợ chồng son không có nửa điểm ăn ý, còn chưa có kết hôn mà tâm tư đã khác nhau, mỗi người mỗi ý.
Hai người liếc đối phương một cái. Trong mắt hẹp dài của người đàn ông phát ra tia sáng làm “đông lạnh” người khác.
“Ơ… Chỉ cần anh yêu gật đầu, con không có ý kiến, đều tốt, đều tốt… Hắc hắc.” Cô đổi giọng cười gượng, vỗ vỗ bả vai của “anh yêu”, còn rất nịnh hót tựa đầu vào, hết sức xây dựng hình ảnh một con chim nhỏ nép vào người, tạo bầu không khí ngoan ngoãn phục tùng.
Có ngu cũng biết lúc này phải dựa vào ý kiến của kim chủ, dọn hay không dọn tới là chuyện của người nhà bọn họ, trước khi còn chưa gả vào cửa, người ngoài như cô tốt nhất nên tự động tránh xa ra một chút, miễn cho bị đạn lạc bay tới.
“Vì sao không thể chuyển đến? Mẹ cũng muốn giống như người khác ở chung nhà với con trai, con dâu, cha mẹ, con cháu quây quần, hiện tại vất vả lắm chờ đến lúc con kết hôn, kết quả con vẫn coi cái nhà này là khách sạn.” Mẹ Đoàn tức giận, ba Đoàn lập tức ở bên cạnh vỗ lưng trấn an, nhắc lại lời bác sĩ dặn.
“Chúng con đều phải đi làm, ở nội thành tương đối tiện hơn, về sau chúng con sẽ thường xuyên trở về.” Hắn vẻ mặt không chút thay đổi, bề ngoài bình tĩnh đã nêu rõ lên lập trường của chính mình.
Sơ hở duy nhất là cái đầu người đang cười đến thực giả tạo cùng với đôi vai đang run rẩy.
“Thường xuyên là thường cỡ nào? Từ một tuần một lần đến hai lần hay là ba lần? Thẳng cho đến khi ba mẹ chuyển đến khách sạn ở là được rồi.” Tuy rằng biết con trai ở bên ngoài bận công việc, không phải thực sự không quan tâm hai ông bà bọn họ nhưng lúc này nếu không mượn chuyện để nói, chỉ e sau này muốn ra điều kiện là khó như lên trời.
“Bà xã…”
“Đừng kéo tôi! Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Ở đây cũng là Đài Bắc, cũng không phải vùng ngoại thành mây mù dày đặc cỏ dại, có xa đến nỗi bọn nó không thể đến công ty mỗi ngày sao, ở đây mấy tháng công ty sẽ phá sản sao?” Mẹ Đoàn vẻ mặt đau khổ, kêu rên đến nỗi rung động đến tâm can, vậy mà con ngay cả mày cũng không nhăn lên một chút.
Đoàn Bồi Nguyên không nói một câu, chỉ dùng cặp con ngươi đen như mực thâm trầm kia im ắng nhìn chăm chú.
“Tôi thấy tôi cũng không cần mổ nữa, con mình ngay cả gặp cũng không muốn gặp chúng ta nhiều thêm vài lần, tôi sống lâu như vậy có ích lợi gì, có ích lợi gì a…” Tiếng nói mang theo tiếng khóc nức nở, bà dứt khoát dựa hẳn trên vai chồng, hai vai run run lên, bộ dáng thật sự rất là khổ sở.
Đoàn Bồi Nguyên vẫn như cũ đứng yên, mặt không chút biểu cảm, tựa như tường đồng vách sắt không thể lay động.
Giang Xuân Tuệ thật sự không nhìn nỗi nữa!
“Vậy chuyển về đây đi, đừng chọc mẹ anh tức giận nữa.” Mẹ hắn sức khỏe không tốt, sao người đàn ông còn im re, tỏ vẻ làm trái ý mẹ. Lỡ như bom trong đầu mẹ Đoàn “nổ” sớm thì làm sao bây giờ!
“Em thực sự muốn chuyển về ở?” Hắn nghiêng đầu, lạnh lùng liếc cô, khóe mắt lại thoáng nhìn thấy đầu mẹ cũng giống như máy dò rađa chỉ về phía này.
Hừ, hắn nhận ra vừa rồi mình lo lắng nhiều quá, kỳ thực đầu óc mẹ hắn rất là bình thường, còn có thể dùng để tính kế người khác.
“Em ở đâu đều như nhau mà, hơn nữa nơi này đẹp y như hoàng cung, có cái gì không tốt?” Một trăm cái “không tiện” cũng không hơn một mạng người. Cô thà rằng mỗi ngày tốn thời gian nhiều hơn cho việc đi lại cũng không muốn vì việc nhỏ như vầy hại mẹ hắn nổi giận, nguy hiểm đến tính mạng.
Phải biết rằng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn nuôi mà cha mẹ mà không còn sống, có chạy theo cũng không thể đuổi kịp*…
*nguyên văn: 树欲静而风不止,子欲养而亲不待也。往而不可追者,年也;去而不可见者,亲也,: Theo mình hiểu dựa vào mớ tiếng Trung ít ỏi của mình là: Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn nuôi mà cha mẹ không còn sống, năm tháng trôi qua, có chạy theo cũng không thể đuổi kịp, cha mẹ mất rồi, có đi theo cũng không thể gặp lại. Cái này từ Khổng Tử gia ngữ, cuốn 2, trí tư đệ tám, mình search hoài mà chẳng thấy bản dịch.
Ai ya! Lại nghĩ đi đâu rồi.
“Đến lúc đó em đừng hối hận.” Cô gái ngốc này rõ ràng không hiểu tình huống còn vô giúp vui, hắn đây cũng là đang “cứu” cô đó, có biết hay không!
Không ai hiểu mẹ bằng con trai, Đoàn Bồi Nguyên tin tưởng mẹ cứng rắn muốn bọn họ chuyển về ở tuyệt đối không chỉ vì hưởng thụ cái cảnh “con cháu quây quần”, chỉ sợ là bà cảm thấy nghi ngờ khi bọn họ viện cớ thoái thác nên mới muốn tranh thủ khoảng thời gian này quan sát để phòng ngừa chuyện “trá hôn” (kết hôn giả).
Nếu bọn họ tuyên bố vì tình đầu ý hợp mà kết hôn nhưng trong khoảng thởi gian tân hôn lại không có những biểu hiện ân ái nên có, đến lúc đó sẽ bị mẹ Đoàn nhìn ra được sơ hở: con mình bằng mặt nhưng không bằng lòng, thậm chí vì để sau này ly hôn dễ dàng còn cố ý chọn một cô gái không có gia thế, không có chỗ dựa tới lén giao dịch. Tạm thời không bàn đến việc tình trạng sức khỏe của mẹ hắn có thể bởi vì vậy mà chịu đả kích hoặc là thân thể không bị gì hết thì cho dù thế nào, đời này chắc chắn bà sẽ không bỏ qua cho hắn, bao gồm cả việc bà sẽ lấy việc này để nắm thóp hắn rồi kêu khóc om sòm, lải nhải rồi oanh tạc mãi cho đến khi hắn điếc mới thôi……
Vấn đề mà ngay cả khi hắn di cư cũng còn khó có thể giải quyết, hắn có thể nào mà sơ suất không phòng ngừa!
“Muốn em viết thư tuyên ngôn cho anh sao? Hay là chọn cái ngày hoàng đạo tìm luật sư tới làm chứng?” Giang Xuân Tuệ không thể hiểu được một phen hảo tâm và băn khoăn của hắn chút nào, cô chỉ cảm thấy mẹ Đoàn thật đáng thương, cư nhiên nuôi phải một thằng con trai ý chí sắt đá như vậy, chuyển về ở một thời gian cũng sẽ không mất đi khối thịt, sao phải nhỏ nhen như vậy!
Trong mắt cô nhìn hắn có chứa một điểm bất mãn, hai điểm coi rẻ, ba điểm trách cứ, bốn điểm khinh thường……
Đây là tình huống gì chứ? Hiện tại cô gái này đang dùng ánh mắt nhìn con rệp để “dòm” hắn sao?!
Chết là chết ở chỗ cặp mắt kia sẽ không nói dối, cho nên căn bản là Đoàn Bồi Nguyên không cần xác nhận cũng có thể đọc được trong đầu cô đang tiếc hận không thể đá hắn một cước.
Hắn mím chặt môi mỏng, ngầm đè nén sự tức giận và mãnh liệt hoài nghi có lẽ bản thân mình sẽ đột quỵ não trước mẹ một bước.
Cô gái này biết mẹ hắn mới bao lâu vậy mà khi nghe đối phương “ai” vài câu, tỏ vẻ yếu đuối một chút thì lập tức liền nhảy ra bênh vực kẻ yếu, bày ra điệu bộ của người bảo vệ. Hành vi dễ dàng mềm lòng như thế ở trong mắt hắn chỉ là xử trí theo cảm tính, lòng dạ đàn bà!
“Được, vậy thì ba tháng.” Trong lúc nhất thời, hắn lại cũng khác với mọi khi mà hành động theo cảm tình, muốn cho cô gái này “tự nhận lấy hậu quả”, để coi chờ sau khi bọn họ chuyển về ở, cô ta còn có thể thề son thề sắt, bình chân như vại giống như hiện tại không.
Dù sao phải giả bộ thân mật, hắn, đường đường một đại nam nhân, không có thể nào chịu thiệt hơn cô.
Tính ra anh còn không đến nỗi táng tận lương tâm.
Ánh mắt Giang Xuân Tuệ nói như vậy, khuôn mặt tú lệ nở rộ nụ cười, cô lập tức quay qua mẹ Đoàn báo tin vui. “Anh ấy đã đáp ứng rồi, cô cũng đừng… khổ sở nữa?”
Nói cũng quái lạ, nét mặt mẹ Đoàn cư nhiên “hồi xuân” giống y như là có ma thuật, không thấy một chút đau lòng ai oán, khiến câu an ủi của cô còn chưa nói hết thì đã từ thì tương lai chuyển sang thì quá khứ, căn bản không phải sử dụng đến.
“Được, được, được, cô không khó chịu, may mắn cô có một người con dâu như con, buổi tối ở lại cùng nhau ăn cơm rồi hẳn đi…” Hà Bích Châu lôi kéo tay tay của nàng dâu tương lai, cười vô cùng xán lạn.
Cảm xúc chuyển biến to lớn như vậy làm cho Giang Xuân Tuệ thiếu chút nữa phản ứng không kịp. Nhưng ngẫm lại có lẽ là vì con người ta một khi càng lớn tuổi, cá tính sẽ càng lúc càng giống con nít, cáu kỉnh để muốn làm nũng.
“Dạ được, thưa cô” Cô vốn thẳng thắn không suy nghĩ nhiều lắm, vui sướng nhận lời mời của mẹ Đoàn, lại rất vui vẻ ăn điểm tâm.
Đoàn Bồi Nguyên nhếch nhếch môi, cảm thấy vô lực. Hắn phát hiện cô gái này quả thật không phải là đối thủ của mẹ mình, đầu óc thì quá xá là đơn giản, có kỹ thuật diễn chắp vá kia chỉ đủ để ngang hàng với lão ngạnh mà mẹ đã diễn ba mươi năm qua. Hắn hoài nghi có lẽ bọn họ xem cùng một đống kịch quê cha đất tổ trong thời gian dài nên mới có thể nuôi dưỡng ra cái trình độ khó phân cao thấp này.
Nhưng mà lúc nhìn thấy lúm đồng tiền chân thành trên mặt Giang Xuân Tuệ, hắn lại nhớ tới bộ dáng chính trực, nghiêm nghị, nóng lòng muốn bảo vệ mẹ hắn của cô một khắc trước, trong lòng lại không hiểu sao hiện lên một chút cảm động, cảm thấy cô gái này không chỉ có đôi mắt trong suốt tinh anh mà lòng dạ dường như cũng rất đơn thuần thiện lương, rất biết cách quan tâm trưởng bối.
Xem hai người họ líu ríu, chỉ nói về đứa con nít thôi mà tựa như nói hoài nói không hết. Mặc dù không thường xuyên trở về, hắn cũng hiểu được ngày hôm này chính là ngày mẹ vui vẻ nhất, sôi nổi nhất trong khoảng thời gian gần đây.
Đôi môi cứng ngắc, lạnh lẽo rốt cục cũng hơi hơi nâng lên. Nhìn nét mặt có chứa vài phần bướng bỉnh của Giang Xuân Tuệ, giống như đang diễn cảnh lên lớp kể chuyện cho học sinh, hắn bỗng nhiên có cảm giác “may mắn đã chọn cô ta”.
Tâm của cô êm dịu, hình như cũng bất tri bất giác khiến cho tâm của hắn ấm lên…
Dưới ngọn gió xuân thổi nhẹ qua, biệt thự Đoàn gia trước giờ vốn yên tĩnh, bầu không khí hiếm khi tăng thêm náo nhiệt như bây giờ, tiếng cười rộn rã thường xuyên, ngay cả người hầu cũng có thể cảm nhận được bầu không khí vui mừng của hôn sự sắp tới.
Trễ một chút, khi mọi người di chuyển tới nhà ăn, Đoàn Bồi Nguyên khẽ kéo Giang Xuân Tuệ lại, thấp giọng hỏi: “Buổi chiều khi nói mấy lời nói đó, bản thân cô cũng không cảm thấy chột dạ sao?” Cho dù thưởng thức chức năng “giải trí” của cô, hắn vẫn không quên trả thù mà chế nhạo cô một chút.
“Nói cái gì?” Từ sau khi “phá luật”, cô như máy hát mở băng chảy ào ào, sao biết ý hắn chỉ là thời điểm nào.
“Tôi vừa gặp cô lần đầu đã yêu cô.”
“Anh vừa gặp tôi lần đầu đã yêu tôi!”
“Là cô nói.” Cô kinh ngạc cái gì chứ! Trí nhớ cô gái này chẳng lẽ chỉ có ba giây giống như cá vàng sao?!
Nếu ba mẹ không ở phía trước, hắn thật sự muốn chửi ầm lên.
“Ô…” Cô xấu hổ gãi gãi đầu, cũng không hiểu tại sao trong đầu mình có thể phản ứng theo trực giác như vậy, trái tim còn bùm bùm nhảy vài cái…
Mắt to chuyển rồi lại chuyển, Giang Xuân Tuệ rất nghiêm túc mà hồi tưởng lại đoạn đối thoại kia…
“Sẽ không nha, không thấy mẹ anh vui vẻ cỡ nào sao.” Cô không cho là mình đang nói dối, mà là đang dỗ trưởng bối vui vẻ, cho nên đương nhiên cô không chột dạ, thậm chí còn thấy có chút tự hào vì mình đã làm rất thành công đó.
Thật dày, thì ra cô ta dỗ các cụ giỏi như là dỗ mấy đứa con nít ha! Tương lai nói không chừng cô ta có thể chuyển sang mặt trận viện dưỡng lão.
“Đúng rồi, đừng quên chuyện mỗi hộ đều phải được cấp tiền bồi thường, còn nữa, trong một năm nay cũng không thể thu tiền thuê của mọi người nha.” Nếu đã nhớ tới, cô cũng thuận tiện nhắc nhở việc hắn khi đó đã ngầm đồng ý.
Không nói lời nào nghĩa là đáp ứng rồi đó. Hi.
“Giang Xuân Tuệ…” Hắn không nhịn được mở to âm lượng, cô cũng đã chạy ra sau “tấm chắn” phía trước.
Đoàn Ngự Minh và Hà Bích Châu đồng thời quay đầu, không hiểu sao con trai lại đột nhiên rống to.
“Em đi chậm một chút, đừng chạy, sẽ té ngã đó.” Bất đắc dĩ, hắn không thể không nói giọng dịu dàng, giả bộ mình chưa từng có hy vọng cô ta ngã bể mông. Thực sự.
“Ừm, em sẽ cẩn thận.” Cô tránh ở sau lưng mẹ Đoàn, cười đến nỗi giống như hồ li giảo hoạt.
“Rất tốt.” Tốt nhất là cô cẩn thận cho tôi một chút!
Nụ cười mang theo khí lạnh, mắt lạnh như lưỡi dao, hắn cảm thấy cuộc sống sau này của bọn họ chắc là sẽ thú vị, kích thích so lúc ban đầu đã nghĩ.
Binh bất yếm trá*, đây là hôn nhân.
*làm quân cơ không sợ dối lừa
Qua ba ngày, Giang Xuân Tuệ lại nhận được điện thoại của kim chủ. Đối phương không có một câu ân cần thăm hỏi, cũng không có khách khí báo rõ thân phận là ai hết hay xác nhận cô có phải là người cần tìm hay không, mở đầu vô giọng nói lạnh nhạt đã hạ lệnh…
“Ba giờ chiều ngày mai tới đây tìm tôi.”
“Để làm chi?” Đáp lại có chút miễn cưỡng, cô cảm thấy người này tốt xấu gì cũng nên hỏi thử trước cô có thể đi hay không, cô cũng không phải là xe taxi cứ vẫy là ngừng.
“Giải quyết việc đăng ký kết hôn.” Như lời mấy ngày trước hắn đã nói, trong nửa tháng hôn sự này sẽ phải làm cho thỏa đáng. Đồng thời bên kia bệnh viện cũng đã bắt đầu giúp mẹ sắp xếp kỹ càng tỉ mỉ ngày kiểm tra và phẫu thuật, trước mắt dự tính có lẽ là bà sẽ nằm viện sau vài ngày mà bọn họ đãi tiệc mừng.
Thật lãng mạn nha! Hắn gọi cô đi làm đăng ký kết hôn mà giọng điệu y chang như là đang đòi tiền.
Giang Xuân Tuệ cắn bút, oán hận nghĩ. Nếu đây là cầu hôn thật sự, nằm mơ cô mới gả!
“Không thể chọn ngày nghỉ sao? Ngày mai tôi phải…”
“Tuần này chỉ có chiều mai tôi mới rảnh.”
“Nhưng tôi…”
“Đúng giờ tới đây hoặc đúng hạn chuyển nhà. Chính cô chọn.” Giờ hắn lập tức lại phải đi họp, không có thời gian nghe cô nói nhiều như vậy. Ngày mai xong xuôi thủ tục đăng ký thủ tục, hắn còn phải lập tức chuẩn bị khởi hành tới Nhật công tác.
Kỳ quái, cắt ngang lời người ta là thú vui của hắn sao? Hơn nữa cô còn có lựa chọn sao?
Cô trừng mắt nhìn cái di động, càng dùng sức cắn nắp bút hơn nữa.
“Ba giờ chiều này mai, tôi sẽ đến đúng giờ.” Hít sâu một hơi, cô nặn ra mặt mũi hiền lành trả lời hắn, coi như chính mình đang tu luyện.
“Nhớ mang chứng minh thư, con dấu, sổ hộ khẩu và ảnh chụp…” Hắn một hơi nói xong những thứ nên chuẩn bị, ngay cả câu “Tạm biệt” cũng dùng câu “Cứ như vậy” thay thế, động tác gác điện thoại cũng liên tục làm một mạch.
“Yêu nghiệt bất lịch sự, tự đại cuồng, kiêu ngạo…”
“Con đang mắng ai?” Bác của Giang Xuân Tuệ mới vừa tiến vào văn phòng thì thấy cháu gái đang “giáo huấn” cái di động.
“Ơ, không a, là một tên nhân viên bán hàng quái lạ ép buộc muốn bán thứ con không dùng được, con không mua thì giọng điệu của hắn còn rất khó chịu…” Cô hàm hồ nói cho qua vấn đề mà cô không thể giải thích rõ ràng, vội vã dời đi lực chú ý của cô mình.
“Cải thìa ngoài kia tươi lắm, thoạt nhìn chắc ngon lắm. Lần sau chúng ta nên đổi cái gì đây? Rau chân vịt hay là cà rốt? Lén gói nó vô nhân sủi cảo, các bạn nhỏ sẽ ngoan ngoãn ăn hết.”
“Chúng ta chờ được đến khi đống rau cải này thu hoạch sao?” Nhìn cải thìa là xanh tươi bên ngoài, bác của Giang Xuân Tuệ bùi ngùi nghĩ đến việc sắp hết ngày cho thuê, gần đây bà đi ra ngoài hỏi qua mấy chỗ, tiền thuê đều vượt quá khả năng của bọn họ, xem ra phải nhịn đau mà kết thúc việc kinh doanh rồi. Trước lúc đó còn phải suy nghĩ chuyển mấy đứa nhỏ trong nhà trẻ tới nhà trẻ nào là có vẻ phù hợp…
“Đương nhiên chờ được! Con không phải đã nói chuyện hợp đồng thuê đất giao cho con, bác chỉ cần phụ trách chuyện chăm sóc tốt đống rau xanh này, làm càng nhiều đồ ăn ngon cho chúng ta ăn là được rồi.” Hiện tại khi ôm bác làm nũng, thấy tóc bạc trên đầu bác có vẻ nhiều hơn, cô lại ước gì có thể lập tức chạy đăng kí kết hôn với người đàn ông kia.
“Ngay cả mặt người ta còn chưa thấy nữa, con còn dám cam đoan chắc như vậy.”
“Ai nói con chưa…”
“Con đã nhìn thấy người chủ đất rồi?”
“Cái này thì… Thiên cơ bất khả lộ, tóm lại con nhất định sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này, bác và dượng cứ an tâm đừng có nôn, chờ tin tốt của con đi.” Cô chưa vội nói ra bởi vì lo lắng người nhà sẽ cực lực phản đối chuyện hôn sự vội vàng này, nghi ngờ “câu chuyện tình yêu” của cô và Đoàn Bồi Nguyên, cho nên cô luôn luôn không dám tiết lộ nửa lời ở trước mặt người nhà. Cô nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn cho là nên đợi đến sau khi sự đã thành rồi, kết cục đã định rồi mới công bố với mọi người thì có vẻ thỏa đáng hơn.
Đến ngày mai, sự việc có thể giải quyết chu đáo rồi, đúng là trực tiếp có ngay “song hỷ lâm môn”.
Ba giờ chiều ngày hôm sau, đúng giờ Giang Xuân Tuệ tới khách sạn Tinh Vân. Tại phòng làm việc của Đoàn Bồi Nguyên mà thư ký đã dẫn tới, cô nghe luật sư giải thích mấy bản tài liệu trước mặt và nội dung hiệp định. Trong đó bao gồm việc phân chia tài sản sau khi ly hôn cùng với quyền và trách nhiệm đối với việc thuê mướn miếng đất kia của hai bên rồi định ra mức trợ cấp khi di dời.
Đoàn Bồi Nguyên quả thực hào phóng đồng ý các yêu cầu của cô đối với miếng đất đó, để cho tất cả hộ gia đình, hộ kinh doanh đều có thể không ràng buộc kéo dài thêm một năm hợp đồng thuê mướn, hơn nữa khi chuyển nhà, họ có thêm được một khoản tiền bồi thường. Tuy rằng phần tiền đó có hạn nhưng đối với việc mọi người dời đi cũng không có nghĩa là không có lợi, Đoàn Bồi Nguyên cũng xem như là một chủ đất nhân từ rồi.
“Cô Giang còn không rõ ràng ở chỗ nào trong phần nội dung này không?” Luật sư thấy cô chậm chạp, không có động đậy.
“Không có, viết rất rõ ràng, nhưng mà…” Cô vẫy tay với Đoàn Bồi Nguyên, muốn hắn ngồi lại đây một chút để tiện nói nhỏ vào lỗ tai hắn.
“Phần tiền trợ cấp sau ly hôn này…”
Một khu nhà to diện tích 40 bình ở nội thành, một chiếc xe nhập khẩu hàng hiệu, ba triệu tiền mặt, một triệu khác để trợ cấp phụ nhà trẻ di dời, như vậy cô ta còn chê ít?
Đầu óc Đoàn Bồi Nguyên đoán trước như vậy nhưng lỗ tai nghe được lại là…
“Có phải nhiều quá không? Thật ra anh chỉ cần trợ cấp chúng tôi một chút phí di dời thôi là được, hơn nữa chúng tôi cũng vẫn chưa quyết định phải chuyển đi đâu cho nên không nhất định cần một triệu này.” Nhà, xe, tiền khiến cho cô thấy cô thật sự giống như đang bán thân.
Cho dù mình lấy hôn nhân để trao đổi nhưng Giang Xuân Tuệ thà coi như là đang giúp người đàn ông này báo hiếu với cha mẹ, cùng hắn diễn một vở diễn, hai bên hỗ trợ để cùng có lợi, nhân tiện tạo phúc cho láng giềng. Nếu nhận lấy loại “thù lao giá trên trời” này, lương tâm của cô sẽ cắn rứt.
Hắn hơi nheo mắt lại, trong mắt dài chứa một chút sự hoài nghi khó có thể lý giải.
Cô gái này điên rồi sao? Vậy mà lại chê hắn cho cô nhiều lắm tiền trợ cấp sau ly hôn! Trước kia không phải còn cường điệu thất hôn có lực sát thương cỡ nào với một người phụ nữ sao, hiện tại cho cô ta nhiều một chút tiền còn không chịu…
“Cho cô thì cứ nhận, cô cho là dựa vào điều kiện của cô dễ tìm đối tượng lắm sao?” Hắn hơi chút phát bực khi cô không biết tốt xấu, lại lần nữa khác với bình thường đi giận dỗi với một người phụ nữ, cố ý nói mấy lời “khẩu thị tâm phi” để mỉa mai cô.
Người khác thấy điều kiện của cô tốt hay xấu, hắn không thể nào biết được. Nhưng lúc này ở trong mắt hắn, cô là cô gái đẹp rạng ngời, thuận mắt, đơn thuần, khi nóng giận cũng sẽ không làm cho người khác chán ghét, ngược lại chiếm cứ ánh của hắn… là cô gái hắn muốn kết hôn.
Đoàn Bồi Nguyên cũng không làm ăn lỗ vốn, giờ phút này hắn lại hy vọng bị cô chiếm tiện nghi nhiều một chút, chỉ sợ cô không đủ ích kỷ, tham lam. Hắn lại khác với bình thường mà lại ghi thêm một khoản tiền nữa.
“Tôi có khó tìm đối tượng hay không cũng không cần chồng trước thay tôi quan tâm chuyện này.” Mắt hạnh trợn lên, cô không cam lòng tỏ ra yếu thế mà trả đũa, còn chưa kết hôn đã muốn ly hôn với hắn.
Tức chết đi được! Sớm biết vậy, cô nên trổ công phu sư tử ngoạm, muốn hắn cho khu nhà cao cấp trăm bình mới đúng…
Đợi chút, nhà một trăm bình thì phải cần bao nhiêu phí quản lý, tiền điện nước, thuế nhà? Hình như cô không trả nổi…
Ai ya! Mặc kệ đi.
Cô nắm mấy bản tài liệu kia lên, múa bút viết nhanh, giống như thí sinh đang vội làm bài, điền các mục thông tin cá nhân ở phía trên, cơ hồ không dùng đầu óc để suy xét.
Nhưng mà khi đến cái khung “người kết hôn”, ngòi bút của cô bỗng nhiên chửng lại, thấy nét bút cứng cáp của Đoàn Bồi Nguyên bên cạnh, trong lòng cô đột nhiên chen vào ngàn lời vạn chữ, thật lâu cũng không hạ bút xuống được.
Giờ khắc này, cô mới có loại cảm giác “bán mình” chân chính, viết tên mình bên cạnh tên một người đàn ông khác nhưng giữa bọn họ không có tình yêu…
“Còn không ký tên?” Lát nữa còn phải đến cơ quan hộ chính làm đăng ký, cô gái này đột nhiên sao ngẩn người.
“Ơ.” Cô nắm chặt cán bút, một nét bút là viết xong chữ “đồng ý”, nội tâm đủ mọi cảm xúc nhưng cô không thể quét tan đống cảm xúc rối rắm đó.
“Đồ tôi kêu cô mang theo đâu?”
“Ở đây.” Bị hắn thúc giục, cô thần trí mơ màng giao ra giấy chứng nhận, sau đó đi theo hắn đến văn phòng hộ chính rồi lại liên tiếp điền thông tin, ký tên…
Không sai phải không?
Có thể phải không?
Làm như vậy là đúng phải không?
Trong quá trình giải quyết thủ tục kết hôn, đầu óc Giang Xuân Tuệ liên tục bị vây trong trạng thái hoảng hốt, thường thường toát ra vài câu chất vấn rồi cô lại cứ lặp đi lặp lại thuyết phục chính mình không có làm sai, cái này không phải do xúc động…
Người lại một lần nữa lên xe, cô vẫn có chút “không tỉnh táo” mà hỏi hắn: “Hiện giờ phải đi đâu?”
“Đưa cô trở về.”
“Trở về? Hiện giờ phải về nhà à…” Cô thì thào thở dài, lộ ra nét mặt không muốn về nhà lắm.
“Hay là cô tưởng cùng tôi đi khách sạn?” Hắn nhếch môi cười khẽ, trong mắt thon dài có chứa một tia bỡn cợt nhưng nó lại làm cho gương mặt tuấn tú kia thêm một cỗ tà mị, dụ hoặc nhưng cũng không lỗ mãng.
“Tôi mới không cần.” Yêu nghiệt! Cái loại biểu cảm này của hắn là muốn câu dẫn ai vậy trời.
Cô xoay mặt, không thừa nhận tim mình đang đập nhanh mấy nhịp, cũng không để ý tiếng cười trầm thấp sau lưng kia…
Ôi, người đàn ông này đây đang lấy việc chọc tức cô làm vui có phải hay không?
Có điều bị hắn chọc như vậy, tinh thần của cô thật ra lại phấn chấn được một ít, trong óc cũng quét ra một chút không gian để suy nghĩ.
Nói thực ra, đến nay cô vẫn còn chưa nghĩ rõ ràng phải mở miệng giải thích với người nhà hôn sự này như thế nào.
“Cầm.” Bỗng nhiên hắn quăng một cái túi lên đùi cô.
“Đây là cái gì?”
“Tự mình mở ra xem chẳng phải sẽ biết sao.” Hắn lộ vẻ chê cô hỏi ngốc, hai tay cũng không ngại phiền xuất ra hộp nhỏ tinh xảo trong túi giấy, tự mình giúp cô công bố đáp án.
Woa!
Một chiếc nhẫn đẹp hoa lệ đính kim cương lớn lấp lánh, ánh sáng lóng lánh rực rỡ kia, hai mắt cô nhìn nó đăm đăm, trong con ngươi tròn sáng cũng chiếu hình ngôi sao, trong nháy mắt, cô không thể tin được quang cảnh trước mắt.
“Cái này… Là muốn tặng cho tôi?” Viên kim cương rất bự này, cô không hiểu được nó mấy carat, giá trị bao nhiêu tiền, nhưng không hiểu sao có sự vui sướng nhàn nhạt lan ra trong lòng.
Hôn nhân ảo… Hình như phảng phất đã có một chút cảm giác.
“Kết hôn rồi, không thể nào ngay cả cái nhẫn đều không có.” Hắn hờ hững nói, vẻ mặt ngạo nghễ, con ngươi đen trầm sâu lại âm thầm đem biểu cảm kinh hỉ của cô thu vào đáy mắt, trong lòng nhẹ nhàng lan ra chút sung sướng.
Hắn cũng không ngoài ý muốn trân châu bảo ngọc có thể làm cho phụ nữ vui vẻ, có điều nụ cười của phụ nữ khi nhận được kim cương có thể làm hắn vui vẻ, thậm chí khiến cho hắn đắc ý với ánh mắt chọn quà của mình, điều này thật đúng là xưa nay chưa từng có. Mà thứ làm cho hắn cũng cảm thấy kinh hỉ là cặp mắt tinh xán sáng loáng quá mức của cô…
Chúng nó vẫn như trước, đẹp xuất trần, giống như lúc lần đầu tiên cô giải thích với hắn tầm quan trọng của nhà trẻ, cùng với lần trước tán gẫu với ba mẹ hắn về chuyện vui của bọn nhỏ, sáng trong suốt, linh động tinh thuần như vậy.
Vì thế hắn có thể xác định, cô chỉ đơn thuần yêu thích cái nhẫn này, giống như yêu thích các bạn nhỏ trong lớp, không phải bởi vì giá trị của nó xa xỉ, đủ để có thể đi khoe với mọi người.
“Trước hôn lễ đừng làm mất.” Hắn không phát hiện, trong giọng nói của mình lại hàm chứa một chút ý cười.
“Ừ.” Cô dùng sức gật đầu, biểu cảm hạnh phúc, cảm động tựa như ăn được đồ ăn mỹ vị, quay đầu đem cái nhẫn kia đưa tới trước mặt hắn. “Giúp tôi đeo.”
“Vì sao?” Hắn đột nhiên sửng sốt, ngạc nhiên nâng mắt. Trước giờ không phải chưa từng giúp phụ nữ đeo trang sức, ngay cả việc cởi quần áo cũng tự nhiên giống như hô hấp, vậy mà lúc này đối mặt yêu cầu của cô gái này, trong lòng hắn cư nhiên sinh ra một cảm giác xấu hổ kỳ diệu, giống như để nửa thân trần chạy trên đường.
“Đây là nhẫn cưới đó, giúp tôi đeo thử thôi mà.” Cô lấy khuỷu tay đẩy đẩy hắn, mặt mày tươi rói làm nũng với hắn, cảm giác giống như đang nháo loạn, lại xen lẫn một chút thật tình chờ mong.
Chính cô cũng hình dung không được loại tâm tình này, nói không chừng nhẫn kết hôn kim cương thực sự làm cho người ta sinh ra ma lực của ảo giác hạnh phúc, tóm lại giờ khắc này cô rất hy vọng người đàn ông này tự mình đeo chiếc nhẫn này cho cô.
Đoàn Bồi Nguyên nhìn chăm chú vẻ mặt chờ mong cùng cái miệng tươi cười của cô. Dựa theo cá tính vốn có, hắn nên cao ngạo quay đầu qua một bên, quăng cho cô một câu nói châm chọc “Nhàm chán, không hổ là cô giáo nhà trẻ ‘ngây thơ’”.
Nhưng trên thực tế, động tác của hắn lại lần nữa vượt qua ngoài quy luật làm việc của hắn, quả thật đón lấy chiếc nhẫn kia, tự nguyện để cho chính mình “nửa thân trần” cũng không muốn phá hư khuôn mặt tươi cười đẹp rạng rỡ kia, không muốn nhìn thấy sự thất vọng ở trong cặp mắt trong như nước kia.
Thậm chí hắn không rảnh nghĩ lại nguyên nhân gây ra loại tâm tình này cũng đã nhận lấy nhẫn kim cương, đeo vào ngón tay của cô, hơn nữa theo bản năng chờ nhận lấy tiếng thét kinh hỉ chói tai, biểu cảm hưng phấn, say mê tán thưởng của cô…
“Rống! Thế nào như vậy?!” Đúng là cô kêu thét, nhưng lại cảm thấy “có kinh mà không có hỉ”, còn rất bất mãn chu miệng lên, thở phì phì đưa bàn tay đến trước mặt hắn. “Anh coi nè, như vậy sao đeo đây! Muốn mua thì trước đó phải hỏi trước kích cỡ ngón tay của tôi chứ.” Chiếc nhẫn kim cương quá lớn kia lỏng lẻo treo trên ngón tay mảnh khảnh của cô, coi bộ chẳng ra sao, mỹ cảm nháy mắt tan thành dầu.
Hừ! Đeo ở ngón tay cái cư nhiên lại còn rất vừa vặn…
Giang Xuân Tuệ bày ra động tác tay “tán thưởng”, lúc này Đoàn Bồi Nguyên mới hiểu thế nào là chân chính xấu hổ, khuôn mặt tuấn tú chuẩn bị lộ ra đắc ý cương lại, cảm giác cũng có chút tan thành dầu…
“Đem đi sửa lại không phải là được sao.” Hắn ho nhẹ một tiếng, ra vẻ trấn định muốn lấy lại nhẫn trên tay cô, sửa chữa lại sai lầm nhỏ làm cho hắn hổ thẹn này.
“Đợi.. Đợi một chút.” Cô rụt tay về, bảo vệ nhẫn, nâng cằm lên nói. “Trước để tôi mang về, như vậy người nhà của tôi mới tin tưởng chúng ta thực sự muốn kết hôn.” Căn cứ vào cảm xúc nào đó mà cô không biết tên, cô không muốn để cho hắn tháo nhẫn cưới mà hắn tự tay đeo cho cô, thà rằng sau này tự mình đi sửa.
“Cô còn chưa nói với bọn họ?”
“Hôm nay sẽ nói.” Cô buồn bã gục đầu, xoay xoay nhẫn kim cương trên tay, không rõ vì sao mình có cảm giác khó hiểu đối với người đàn ông này. Nếu nhẫn này là người khác đưa, cô cũng sẽ như vậy… Có chút luyến tiếc sao?
“Tối nay tôi phải đi công tác, không thể trở về cùng cô.” Khó có lúc hắn nói rõ hành tung của mình với phụ nữ, hiểu lầm vẻ mặt thẫn thờ của cô là vì lo lắng phản ứng của người nhà. Mãi cho đến giờ khắc này, hắn mới cảm thấy bản thân mình suy nghĩ không chu toàn, trước kia chỉ lo muốn cho mẹ sớm một chút gặp mặt cô, an tâm mà nhận trị liệu lại không nghĩ tới mình cũng nên sớm bớt chút thời gian đến Giang gia thăm hỏi, miễn cho một mình cô trở về không biết phải gặp phải tình huống gì, có thể bị người nhà quở trách hay không?
“Không sao cả, đột nhiên anh theo tôi trở về, nói không chừng tình cảnh sẽ càng hỗn loạn hơn” Cô vô ý cười cười, cảm thấy mình đi về báo cáo trước cho ba mẹ cũng tốt. Tuy rằng người nhà không biết hắn là “kim chủ”, nhưng chỉ thân phận địa chủ này thôi cũng đủ mẫn cảm, lỡ như họ lấy chổi quét oanh hắn ra khỏi cửa nhà thì làm sao bây giờ, cô… hình như sẽ có một chút không đành lòng nha.
“Vậy tôi xuống xe trước nha, tạm biệt.” Sợ chiếc xe hàng hiệu này làm người ta chú ý, cách một đoạn đường ngắn cô xuống xe trước, bước nhanh đi về nhà. Mắt thấy cửa nhà gần ở phía trước, cảm giác thấp thỏm lúc trước lặng lẽ chảy ngược về tim.
Người đàn ông trên xe không nói nhiều lời bởi vì thời gian trên đồng hồ nhắc nhở hắn máy bay không đợi người, phải lập tức về khách sạn hội hợp với thư ký, xử lý xong vài công việc chung cuối cùng rồi lại cùng nhau đi tới sân bay.
Nhìn theo điểm nhỏ dần dần biến mất trong kính chiếu hậu, sự áy náy hiếm thấy trong mắt đen cũng đi theo biến mất…
Giang Xuân Tuệ đứng ở cửa nhà mình, tốn chút thời gian ổn định ba hồn bảy vía, lần thứ hai động viên bản thân cố lên, sau đó ngẩng đầu mà bước bước vào cửa nhà, nhìn mọi người đang ngồi yên hoặc đang đi qua lại trong phòng khách, mèo, chó, nâng cao tay lên…
“Con có lời muốn nói.”
Cả nhà đồng thời quay đầu. Chẳng phân biệt người, súc vật, tất cả đều dừng động tác lại, chờ cô lên tiếng.
Cô thở sâu, nở một nụ cười thật tươi, xuất ra nhẫn cưới lỏng lẻo trên ngón tay, dùng âm lượng trong trẻo, không hề khác biệt tuyên bố…
“Con kết hôn rồi.” Cô khoe nhẫn cưới trên ngón tay.