Dịch: CP88
Cố Tân Tân nắm chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay, "Anh yên tâm đi, tôi sẽ không đi cản trở chuyện tốt của anh ta. Không chỉ vậy, tôi còn chúc anh ta xem mắt thuận lợi."
"Cám ơn," Khổng Thành vẫn luôn mang theo khuôn mặt không cảm xúc, mỗi ngày qua Cận Ngụ Đình trải qua thế nào, người khác không biết, nhưng anh ta đều có thể nhìn vào trong mắt. Anh ta chính là thấy Cố Tân Tân không tim không phổi, cô làm tổn thương người khác thành như vậy nhưng lại vẫn có thể ngồi đây uống cà phê, nói mặc kệ liền thực sự buông tay không quản, đúng là quá lợi hại. "Thật ra bên cạnh cũng có những quán cà phê khác."
"Lời này của anh là ý gì?" Chẳng lẽ cô còn ngại ánh mắt của bọn họ mà không dám ngồi đây uống cà phê sao?
"Không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy gặp lại tình cũ sẽ khó tránh khỏi lúng túng. Hơn nữa Cửu gia cũng đã có khởi đầu mới, chúng ta đều nên chúc phúc cho ngài ấy."
Hai hàng lông mày của Cố Tân Tân càng ngày càng nhíu chặt, "Tôi đâu có nói sẽ không chúc phúc cho anh ta."
"Cô bình tĩnh đã."
"Ai không bình tĩnh?"
Quên đi, Cố Tân Tân cảm giác mình đứng đây nói với anh ta những câu này cũng là chẳng ra sao, "Tôi chỉ mua một cốc cà phê, ăn chút gì đó mà thôi. Tôi nhất định sẽ không quấy rầy Cửu gia nhà anh tìm đối tượng, được chưa?"
"Tốt."
Cố Tân Tân đi đến trước quầy thu tiền, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía trước, trong lòng đang tích tụ một cỗ khí, thật sự đáng giận. Cô và Cận Ngụ Đình cũng coi như hợp rồi lại tan, không đến nỗi oan gia ngõ hẹp vậy chứ? Vì sao khi anh gặp lại cô, lại biến thành chỉ hận không thể một cước đá cô đi vậy?
Đến lượt Cố Tân Tân, cô gọi một cốc cà phê, lại thêm hai phần bánh ngọt. Nhạc nhẹ trong quán cà phê này khiến lòng người yên tĩnh dễ chịu, Cố Tân Tân chọn một góc yên lặng rồi ngồi xuống.
Cô xoay đầu nhìn ra cửa sổ, chăm chú quan sát những nhân viên văn phòng khác đi qua. Những bộ trang phục thời thượng lại trưởng thành chững chạc chính là thứ trang sức tuyệt vời nhất, cộng thêm mỗi một bước đi đều không có chút cảm giác mệt mỏi uể oải nào, mặc kệ là chân đi những đôi giày cao gót bảy, tám phân thì ý chí chiến đấu sục sôi vẫn như cũ không đổi. Đây cũng là lý do vì sao nơi này là địa điểm yêu thích nhất của Cố Tân Tân, cô cảm thấy nhìn dáng vẻ người khác có thể kéo được tâm tình mỗi khi đang xuống dốc của cô, giống như được cắn thuốc lắc vậy.
Nhân viên phục vụ mang cà phê và bánh ngọt đến, Cố Tân Tân nói cám ơn rồi mở điện thoại ra, đọc phần tin nhắn trong hội nhóm chat nhân viên công ty.
Trong lúc lơ đãng, đầu Cố Tân Tân hơi ngẩng lên. Vốn là không cố ý muốn đi nhìn, nhưng lại quá đỗi đúng dịp mà thấy được Khổng Thành dẫn một cô gái đi vào.
Bước đi tao nhã lười biếng, so với người được bồi dưỡng lên khí chất muộn màng như cô đúng là vẫn có chút khác bệt. Cố Tân Tân nâng cốc cà phê kia lên nhấp một ngụm, nhưng không ngờ bị cà phê nóng làm cho bỏng, lưỡi đau rát.
Cố Tân Tân thu tầm mắt, đặt cốc cà phê về chỗ, nhưng cũng chỉ ba giây sau lại quỷ thần xui khiến thế nào tiếp tục nâng mi mắt lên.
Ánh mắt dựa theo phương hướng Khổng Thành đi nhìn tới, mơ hồ thấy được bóng người của Cận Ngụ Đình. Khổng Thành kéo ghế mời người phụ nữ kia ngồi xuống, đối phương đẩy lọn tóc dài về sau, đặt chiếc túi xách trong tay sang một bên.
Cố Tân Tân nhìn đến xuất thần, chỉ là không ngờ Khổng Thành lại phòng bị cô đến thế, ánh mắt thình lình quét tới. Cố Tân Tân không biết vì sao đột nhiên chột dạ, mi mắt cũng nhanh chóng ép xuống.
Cô cũng không phải nhìn lén, chỉ là không cẩn thận đúng dịp thấy được thôi.
Cố Tân Tân nếm một miếng bánh ngọt, vừa rồi mới đói bụng khủng khiếp, bây giờ trái lại không thể nào cảm thấy ngon miệng cho nổi.
Cận Ngụ Đình và người phụ nữ đó đang nói gì đó, Khổng Thành đi đến chiếc ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống vị trí chính giữa, vừa vặn có thể chặn lại ánh mắt của Cố Tân Tân.
Nhìn bộ dạng đó của anh ta, xem ra chính là coi cô thành kẻ trộm mà đề phòng. Mặc kệ trong lòng Cố Tân Tân có khó chịu thế nào thì đúng là anh ta làm như vậy cũng không có gì đáng trách.
Nhưng Cận Ngụ Đình biết Cố Tân Tân ở đây, quán cà phê không lớn, quét mắt một vòng liền thấy, còn có thể giấu cô đi sao?
Nhìn qua là biết hai người nói chuyện rất vui vẻ, nhân viên phục vụ bưng cà phê lên, Cận Ngụ Đình còn hướng về phía đối phương dặn dò mấy câu, có lẽ là gọi thêm món.
Hai đĩa bánh ngọt hôm nay mùi vị nhạt nhẽo vô cùng, cô uống hai hớp cà phê, định sẽ ngồi thêm một lúc rồi rời đi.
Từ đầu đến cuối cô đều không ngẩng đầu, nhưng Cận Ngụ Đình ngồi đối mặt về phía cô, tuy là có chút xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy cô.
Hóa ra, quên đi cũng không phải đơn giản như đã nói ra. Ngoài miệng nói đã quên, nhưng trong lòng lại không thể quên được, đúng là một câu chuyện bi ai.
Cố Tân Tân ngờ ngờ thấy được Cận Ngụ Đình chỉ về phía cô, khóe mắt theo bản năng nâng lên, liền nhìn thấy người phụ nữ kia cũng đã quay đầu nhìn về phía này.
Cố Tân Tân nhanh chóng chuyển tầm mắt đi, cô uống một ngụm cà phê, cũng không muốn ăn bánh nữa, liền cầm điện thoại chuẩn bị đứng dậy.
Vừa rồi cô đúng là không nên bước vào. Khổng Thành nói không sai, nơi này còn có những tiệm cà phê khác, lúc đó cô thật sự nên quay đầu rời đi.
Cố Tân Tân vừa đứng dậy, liền nhìn thấy Cận Ngụ Đình và người phụ nữ kia đi về phía này. Bọn họ đi tới trước bàn cô, Cận Ngụ Đình kéo ghế đối diện cô rồi ngồi xuống.
"Xin chào." Người phụ nữ kia đưa tay về phía Cố Tân Tân, cô nhíu chặt mày, do dự một chút, cuối cùng vẫn duỗi tay ra.
"Đang muốn đi sao?"
"Ừm," Cố Tân Tân cũng không nhìn Cận Ngụ Đình. "Tôi muốn về công ty."
"Có chút việc muốn nhờ cô một chút, được không?" Người phụ nữ hào phóng nói, còn hướng về phía Cố Tân Tân làm động tác mời. Cô muốn nói không rảnh, nhưng trốn tránh như vậy hình như có hơi lộ liễu. Khổng Thành còn ngồi tại chỗ liên tục dùng ánh mắt ra hiệu cho cô, nhất định là đang muốn nói cô mau đi đi, mau đi đi, đừng làm hỏng chuyện đại sự của người khác.
Cô bày ra bộ mặt rầy rà đứng đó, Cận Ngụ Đình cũng đã nhìn thấy, "Là nói chuyện làm ăn, từ bao giờ mà em đã không có chí tiến thủ như vậy?"
Cố Tân Tân ngồi trở lại, Khổng Thành tức giận đến mức sắc mặt tái mét. Đi đến đâu cũng có cô, có cô liền sẽ là chuyện xấu, thật đáng giận.
Nhưng anh ta còn có thể làm gì đây, anh ta là trợ lý của Cận Ngụ Đình, mọi chuyện tự nhiên đều phải nghe theo anh.
Khổng Thành mang cà phê của Cận Ngụ Đình và người phụ nữ kia qua bàn này. Cố Tân Tân không biết hai người này muốn làm cái gì, sẽ không phải là đến trước mặt cô rồi phát một đống cẩu lương(*) đấy chứ?
(*) show ân ái trước mặt dân FA:))))))
Chuyện này không thể được, cô có thể chúc phúc cho anh là một chuyện, nhưng anh đến trước mặt cô khoe khoang lại là một chuyện khác. Cố Tân Tân còn chưa làm tốt khâu chuẩn bị, ngộ nhỡ lát nữa không nhịn được vành mắt đỏ lên, vậy thì cũng thảm quá rồi không phải sao?
"Hai người có chuyện gì không?" Khuôn mặt cô vẫn cứng đơ.
Người phụ nữ lấy điện thoại ra, lục lọi một hồi trên mạng rồi mới đưa điện thoại đến trước mặt Cố Tân Tân, "Là thế này, tôi muốn hỏi bộ truyện tranh này là của công ty cô phải không?"
Cố Tân Tân liếc một cái, đây không phải là bộ truyện mấy ngày trước cô đã giới thiệu trong đại hội IP đó sao?
"Đúng vậy."
"Thật là khéo quá, vừa rồi khi tôi nhắc đến chuyện này Cửu gia liền nói người phụ trách công ty của bộ truyện tranh đang ở đây. Tôi còn không tin."
Cố Tân Tân có chút mờ mịt, đây không phải là đối tượng hẹn hò của Cận Ngụ Đình sao?
"Bộ truyện tranh này là tác phẩm gần đây công ty chúng tôi đang ưu tiên quảng cáo......"
"Tôi biết, tôi đều xem rồi," đôi mắt người phụ nữ đó sáng rực, "Tôi là một diễn viên, đã nghĩ muốn tự mình mua lại bản quyền một bộ truyện nào đó. Không biết giá cả phía cô thế nào đây?"
Trong tay Cố Tân Tân hiện tại không có tư liệu liên quan, nhưng mối làm ăn tự đưa đến tận cửa dĩ nhiên cô muốn nắm chặt.
"Sau khi cô mua bản quyền xong sẽ quay chụp ngay chứ?"
"Đúng, tôi có thể đảm bảo với cô. Sau khi mua bản quyền của bộ truyện tranh này sẽ lập tức bắt đầu soạn kịch bản, có lẽ là trong năm nay sẽ tiến hành luôn đi, chậm nhất là...... cuối năm, khoảng thời gian đó là có thể bắt đầu quay phim rồi."
Chuyện này đối với Cố Tân Tân quả thật là một chuyện vô cùng tốt. Hiện tại thị trường IP(*) đang cực kỳ hot, nhưng rất nhiều người thích mua bản quyền về ngâm, sau khi mua về lại giữ trong tay không chịu bắt đầu quay, đây cũng là chuyện khiến người ta phải đau đầu.
(*) thị trường dành cho việc mua những bộ truyện tranh hay tiểu thuyết về chuyển thể thành phim
"Được, giá cả dễ thương lượng thôi, quan trọng là có thể quay."
"Cái này cô có thể yên tâm."
Cố Tân Tân không khỏi chăm chú nhìn khuôn mặt của người phụ nữ trước mắt. Cô gái này có lẽ cũng chỉ hơn hai mươi mà thôi, hơn nữa nhất định là người mới, nếu không thì sẽ không có chuyện ngồi đây lâu như vậy mà không bị người ta nhận ra. "Cô muốn tự mình làm nữ chính sao?"
"Đúng, tôi rất thích nhân vật nữ chính trong đó."
"Rất tốt, tôi thấy hình tượng của cô cũng rất thích hợp."
Cận Ngụ Đình nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, cô đúng là ở trước mặt người khác cái gì cũng có thể nói.
Nhân viên phục vụ đưa đĩa bánh ngọt ba tầng lên, tinh xảo và đẹp mắt cực kỳ, bên trong xếp đầy đủ các loại bánh ngọt khác nhau. Cố Tân Tân ngồi đây cực kỳ không tự nhiên. "Công ty tôi ở ngay đối diện, nếu không thì cô đi cùng tôi qua đó nhé."
"Được," người phụ nữ nói xong, nhưng vẫn chưa đứng dậy, "Lát nữa đi, không vội, ngồi đây thêm một chút nữa."
Cố Tân Tân cũng không tiện nói thêm gì, cô rũ mi mắt, đối mặt với Cận Ngụ Đình thật sự quá lúng túng.
Cận Ngụ Đình cầm chiếc đũa bên cạnh lên, gắp một miếng bánh ngọt vào đĩa của người phụ nữ kia. Nơi khóe mắt của Cố Tân Tân đều nhìn thấy. Anh không thích ăn đồ ngọt, sau khi gắp xong liền đặt lại đũa về chỗ cũ.
Trong lòng Cố Tân Tân có thứ cảm giác mất mát không thể gọi tên, giữa bọn họ không phải mới chỉ gặp mặt thôi sao? Không ngờ đã thân mật đến mức này rồi.
Trong quá khứ đều là anh gắp thức ăn cho cô, hơn nữa đều chọn cực chuẩn khẩu vị của cô. Cố Tân Tân cầm cốc cà phê bên cạnh lên uống một ngụm, nguội ngắt.
Người phụ nữ và Cố Tân Tân tiếp tục nói về bộ truyện tranh, cô uống cà phê, lại hướng đến đĩa bánh định bỏ lại vừa nãy.
Cận Ngụ Đình ngồi đối diện, toàn bộ quá trình đều không nói chuyện, cũng không có ý muốn tham gia vào. Nhưng mỗi lần thấy người phụ nữ kia ăn hết bánh, sẽ lại cầm đũa lên lấy cho cô ấy một khối bánh khác.
"Không thể ăn nữa, lượng calo lớn sẽ rất dễ bị béo phì."
"Đâu phải ngày nào cũng ăn, thi thoảng ăn nhiều một chút có thể thêm bao nhiêu thịt chứ?"
Người phụ nữ hơi cong khóe môi, "Cũng đúng, dù sao bây giờ cũng không có ai quản em."
Cận Ngụ Đình và Cố Tân Tân ngồi đối diện nhau, nhưng toàn bộ quá trình đều không hề nhìn về phía cô, lúc bọn cô nói chuyện thì sẽ rút điện thoại ra, nhìn dáng vẻ thì có lẽ là đang xử lý chuyện làm ăn.
"Thật không nghĩ tới cô vẫn trẻ như vậy lại có thể tự mình mở trang web."
Cố Tân Tân không biết phải tiếp lời thế nào. "Đâu có, hơn nữa cũng chỉ là mới bắt đầu thôi."
"Làm một trang web cần không ít vốn đầu tư, còn cả chi phí mở rộng, phí bảo trì kỹ thuật, cô còn có cộng sự khác sao?"
Cố Tân Tân khẽ lắc đầu, theo bản năng liếc qua người đàn ông đối diện.
May là anh có vẻ không để tâm đến, tiền mở trang web của cô là Tu Tư Mân cho, trên thực tế chính là Tu Tư Mân mua lại nhà của cô, mà căn nhà kia lại chính là Cận Ngụ Đình cho cô.
"Không có, mình tôi quản lý thôi."
"Thật lợi hại."
Hai người đang nói chuyện, Cận Ngụ Đình thấy người phụ nữ đó bưng cốc cà phê lên muốn uống thì mi mắt nhẹ giương, "Ăn thôi, đừng uống cà phê."
"Làm sao thế?"
"Con gái vẫn là nên uống ít cà phê một chút."
Cố Tân Tân vừa uống một ngụm cà phê, đột nhiên nghĩ đến ngày đó trở lại, trên đường có ghé ngang mua bánh cá hấp, lúc cô uống canh Cận Ngụ Đình cũng đã nói như vậy với cô.
Cô như ngồi trên đống lửa, một khắc cũng không muốn ở lại thêm nữa.
Trong lòng giống như đang nhận lấy hình phạt lăng trì, từng chút từng chút một đục khoét, nhưng cô vẫn chưa thể kêu gào đau đớn.
Lại ngồi thêm một lúc nữa, người phụ nữ rốt cuộc nói muốn đến công ty Cố Tân Tân. "Nếu giá cả thích hợp thì tôi hi vọng chúng ta có thể nhanh chóng đi đến quyết định, cô thấy sao?"
"Rất tốt."
Cố Tân Tân cầm điện thoại lên, chuẩn bị đứng dậy, Cận Ngụ Đình lạnh nhạt nói. "Tự em đi đi thôi."
Người phụ nữ cũng rất thẳng thắn. "Được."
Khổng Thành thấy vậy liền đứng lên đi tới, anh ta đứng phía sau Cận Ngụ Đình, ánh mắt thẳng tắp rơi xuống mặt Cố Tân Tân.
Cô vốn đã đứng lên, nhận được ánh mắt của Khổng Thành liền trở thành đứng cũng không được ngồi cũng chẳng xong. Có phải anh ta đang nghĩ cô cố ý hay không đây? "Không thì hai người tiếp tục nói chuyện, tôi chờ bên ngoài?"
Cận Ngụ Đình không lên tiếng, người phụ nữ cười cười đứng dậy, "Làm sao thể được chứ."
"Không...... không sao, dù sao công ty của tôi ở ngay đối diện. Hay là tôi đưa số điện thoại cho cô, lát nữa cô xong chuyện thì gọi cho tôi, tôi đến đón cô?" Cô đã tỏ rõ thành ý đến mức này rồi, không đến nỗi còn bị coi là cố ý phá hoại chứ?
Cận Ngụ Đình nâng cốc cà phê trong tay lên, tao nhã uống một ngụm rồi đứng dậy. "Tôi đi trước."
Khổng Thành đuổi theo, "Cửu gia ------"
Bước chân của Cận Ngụ Đình không có chút do dự, trực tiếp đi ra ngoài.
Cố Tân Tân thấy vậy thì cũng không tiện nói thêm gì nữa, dẫn người phụ nữ đó về công ty mình. Đàm phán vô cùng thuận lợi, đối phương cũng rất thoải mái, chỉ là hợp đồng còn phải chờ pháp vụ thông qua, một vài chi tiết nhỏ cũng cần phải xem xét kỹ lưỡng hơn.
Cố Tân Tân đưa người phụ nữ đó xuống đại sảnh sau đó quay về văn phòng, nhanh chóng liên lạc cho vị tác giả kia.
Đối phương nghe được tin tức đó, liên tiếp gửi đi hàng loạt icon, "Là thật sao? Không gạt tôi đấy chứ? Trời ơi, đất ơi!"
Nét mặt Cố Tân Tân không khỏi giãn ra, vô cùng hiểu tâm trạng của đối phương, "Không gạt cô, đã tiến đến quy trình thỏa thuận hợp đồng rồi. Chúc mừng."
"Lão đại xinh đẹp của tôi, yêu cô chết mất thôi, kích động đến nỗi không nói mạch lạc được nữa rồi."
Tuy là hợp đồng bản quyền của tác giả công ty có thể toàn quyền quyết định, nhưng Cố Tân Tân vẫn tiết lộ giá cả cho cô ấy, "Giá này cô có thể chấp nhận được chứ?"
"Đương nhiên là có thể rồi, chỉ cần được chuyển thể thì không cần tiền cũng được!"
Cố Tân Tân không khỏi bật cười. "Vậy cô cứ từ từ kích động đi, nhưng đừng quên tiếp tục đăng chương mới đó."
"Vâng, tuân mệnh!"
Cố Tân Tân tắt màn hình chat, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu đều là hình ảnh Cận Ngụ Đình và người phụ nữ kia đứng với nhau. Trong lòng dâng lên loại cảm xúc bất an và khó chịu. Cô không biết đó là cảm giác gì, nhưng nếu như nghiên cứu kỹ hơn, thì hình như là......
Ghen tuông?
Cố Tân Tân rất nhanh liền tự mình gạt phăng đi. Không thể nào, những lời tuyệt tình là chính miệng cô nói ra, đẩy anh đi cũng là chính tay cô làm, bây giờ cô lại ngồi đây ghen tuông cái gì?
Cố Tân Tân đưa tay day day huyệt thái dương, nhưng hễ nhắm mắt lại thì cảnh tượng Cận Ngụ Đình tỉ mỉ lấy bánh thêm vào đĩa cho người phụ nữ kia lại hiện lên, thật sự không thể nào lờ đi được.
Tầm mắt chuyển qua chiếc điện thoại di động đặt trên bàn, nghĩ đến gửi cho Cận Ngụ Đình một tin nhắn. Chí ít thì cũng phải nói một tiếng cám ơn với anh.
Cố Tân Tân mở khung trò chuyện, nhưng đầu ngón tay dừng lại giữa không trung không có tiếp tục. Anh nghe xong lời của cô cũng không hề tiếp tục đi gặp cô, cô đã nói bọn họ nên triệt để cắt đứt, bây giờ làm như vậy lại là có ý gì chứ?
Có thể, vốn dĩ anh chỉ là thuận tiện nhắc tới, đúng lúc thấy cô ở đó nên mới giới thiệu cho mà thôi.
Có thể, bây giờ bọn họ đang ở cùng nhau, vừa rồi không có được buổi gặp mặt trọn vẹn còn không phải vì cô xuất hiện trở thành bóng đèn ban tặng đó sao?
Chưa biết chừng trong lòng Cận Ngụ Đình đã cực kỳ khó chịu với cô, thầm mắng sao cô lại có thể xuất hiện đúng lúc như vậy chứ?
Cố Tân Tân không chịu nổi những suy nghĩ lung tung trong lòng, hai tay không ngừng day huyệt thái dương. Đây là chuyện tốt, là cô nói anh hãy bắt đầu một cuộc sống mới, vậy nên anh đã bắt đầu tiếp xúc với những người phụ nữ khác.
Cô nghĩ tới đây, cả người liền mệt mỏi cùng cực. Cố Tân Tân gục xuống bàn, ngón tay vẽ một vòng tròn trên mặt bàn.
Ngẫm lại, Cố Tân Tân cô có cái gì đây?
Ừ, vóc người và tướng mạo có thể coi là dễ nhìn, nhưng những người phụ nữ so với cô còn xinh đẹp hơn cũng không hề ít, tỷ như người phụ nữ ngày hôm nay. Vòng eo nhỏ nhắn, đến Cố Tân Tân cũng không nhịn được phải nhìn chằm chằm, thật giống như chỉ cần một bàn tay là có thể nắm lấy. Cận Ngụ Đình nhất định là sẽ thích, ôm cực kỳ thoải mái, còn có thể gây nên ham muốn sở hữu của đàn ông. Cố Tân Tân sờ sờ eo mình, trong lòng buồn bực chỉ muốn đánh người.
Cái gì mà thanh tâm quả dục sống đến hết đời, mới mấy ngày thôi mà cô đã sống không bằng chết.
Lòng ghen tuông quá mạnh mẽ cũng không phải chuyện gì tốt, nhưng cô đã quen được Cận Ngụ Đình chăm sóc, thật sự không chịu được anh cứ như vậy chuyển nó cho một người phụ nữ khác.
Đến giờ tan tầm, Cố Tân Tân thu dọn đồ rồi đi ra ngoài.
Đồng nghiệp đứng cách đó không xa vẫy vẫy tay gọi cô, "Tân Tân, cùng đi ăn cơm tối đi."
"Không được," Cố Tân Tân không có tâm trạng. "Mọi người đi đi."
"Năm mới đi làm trở lại, cũng phải ăn uống cho ra trò chứ?"
Cố Tân Tân nghĩ thầm, cũng đúng. Trước khi nghỉ Tết cô không có tâm tư ăn uống, lại có quá nhiều chuyện xảy ra. Thật khó khăn mới có dịp tụ tập, cô cũng không thể không có mặt được."
"Vậy tôi mời khách, mọi người muốn ăn gì?"
"Hào phóng quá đi, vậy thì ăn lẩu nhé, trời lạnh ăn lẩu là tuyệt nhất."
Cố Tân Tân gật đầu, cô thì sao cũng được, "Vậy chúng ta đi thôi."
"Đi đi, đi đi, nghỉ thôi mọi người."
Cố Tân Tân và một nhóm người đi vào cầu thang máy đi xuống, những ai có xe thì chở những người không có xe. Cố Tân Tân ngồi vào ghế tài xế, bên trong tiếng nói chuyện ồn ào náo nhiệt, hình như đã rất lâu xung quanh cô không có được náo nhiệt như thế.
Cô gọi điện cho Tu Thiện Văn, dặn dò cô bé nhớ phải ăn cơm tối, còn nói có thể cô sẽ về muộn.
Tu Thiện Văn là một cô bé hiểu chuyện, nói cô đi đường cẩn thận rồi cúp điện thoại đi học.
Cố Tân Tân nghe đồng nghiệp bàn tán không ít chuyện mới mẻ, có chút không thể nào gia nhập với không khí náo nhiệt của bọn họ. Trong lòng cực kỳ hoang vu, dù có thêm bao nhiêu âm thanh náo nhiệt vui vẻ nữa cô cũng không thể cảm nhận được.
Cố Tân Tân khởi động xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhân viên ngồi bên cạnh đột nhiên vỗ nhẹ vai cô. "Hôm nay nhất định phải uống rượu đó nha."
"Vì sao?" Cố Tân Tân thu tầm mắt, "Mọi người uống đi, hôm nay em là tài xế, còn phụ trách đưa từng người về đấy."
"Tụi này còn định chuốc gục em đó."
Cố Tân Tân cười, khẽ lắc đầu. "Đã già rồi, chỉ thích hợp uống trà dưỡng sinh."
"Thôi đi, em còn nhỏ hơn tụi này nhiều như vậy, cố tình phải không hả?"
"Được được được, em sai rồi. Lát nữa mọi người ăn uống thỏa thích, kể cả chọn món ngon nhất đắt nhất quán cũng không dám có ý kiến."
"Tốt, em chết chắc rồi!"
Chiếc xe chậm rãi di chuyển trên đường, ngày nghỉ đã qua, nên đường đi lại khôi phục về tình trạng tắc nghẽn vốn có.
Nhân viên ngồi bên cạnh ghế tài xế dùng app tìm được một nhà hàng chuyên về lẩu, cô ấy mở bản đồ để Cố Tân Tân lái theo.
Mỗi người bọn họ đều là vẻ mặt thoải mái vui vẻ. Bọn họ cũng đều đã biết chuyện của Tu Tư Mân, nhưng họ cũng biết dù có an ủi nhiều hơn nữa cũng vô cùng, cuối cùng cũng chỉ có thể tận lực không đề cập tới, lại tận lực kéo cô tham gia vào một vài hoạt động tập thể, hi vọng cô có thể mau chóng thoát khỏi bi thương. Tống Vũ Ninh trong quá khứ từng như hình với bóng với Cố Tân Tân mấy ngày nay cũng không tới công ty, khẳng định là đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng bọn họ cũng ngầm thỏa thuận với nhau sẽ không đi hỏi.
Việc duy nhất bọn họ có thể giúp Cố Tân Tân là hoàn thành thật tốt công việc của chính mình, như vậy cũng coi như là hết sức thay cô chia sẻ gánh nặng rồi.
Chiếc xe hướng về phía quán lẩu đi tới, ở phía sau cách đó không xa, một chiếc xe đen âm thầm bám theo.