Trảm Nam Sắc

Quyển 3 - Chương 48: Em yêu anh, anh biết (Đại kết cục - Hạ)




Dịch: CP88

Đúng vậy đấy, bộ dạng này của anh, cười đến mức không khác gì một tên ngốc.

Trong chiếc nôi bên cạnh, đứa nhỏ ngủ rất sâu, không khóc không làm loạn, cực kỳ ngoan, tựa như chỉ cần cho ăn no là có thể ngủ cả ngày.

Bởi vì sinh thường nên Cố Tân Tân không cần ở lại lâu liền có thể xuất viện.

Cận Ngụ Đình vốn muốn cho cô ở lại, có bác sĩ và y tá sẽ thuận tiện chăm sóc hơn, nhưng Cố Tân Tân không chịu, nói với anh nơi nào cũng không thể bằng nhà được. Anh không ép được cô, chỉ có thể đồng ý.

Ngày xuất viện, Tần Chi Song và Lục Uyển Huệ đều tới, Tần Chi Song ôm đứa nhỏ, Cận Ngụ Đình dìu Cố Tân Tân đi ra ngoài.

Vừa về đến nhà, Cận Ngụ Đình lập tức bế cô đặt lên giường, dù Cố Tân Tân có muốn đi lại một chút cũng không được. Cận Ngụ Đình nói cô đang trong tháng ở cữ, nhất định phải ngoan ngoãn nằm đó, cái gì cũng không được làm.

Cứ như vậy trong một tháng ở cữ này, Cố Tân Tân hoàn toàn nằm trên giường nuôi mỡ, cái này không thể cái kia không được làm. Không chỉ có thế, mỗi ngày Cận Ngụ Đình sẽ lại để nhà bếp nấu canh bồi bổ cho cô, không ăn không được.

"Đợi thời gian ở cữ của em kết thúc, tôi sẽ mang em ra ngoài đi dạo xung quanh."

"Được." Cố Tân Tân sắp ở trong nhà đến chán chết rồi.

"Tháng sau Khổng Thành làm đám cưới."

Cố Tân Tân ngồi bật dậy, "Nhanh vậy sao?"

"Cũng không nhanh, đây còn không phải là vì chờ em hết tháng ở cữ sao?"

Cố Tân Tân tò mò hỏi, "Lúc trước nghe anh nói Khổng Thành đang hẹn hò, em cũng không biết rốt cuộc cô gái đó là ai, là mai mối hả?"

"Không phải, là bạn hồi trung học cơ sở của cậu ta, mối tình đầu."

Cố Tân Tân nghe xong, càng lúc càng cảm thấy khó mà tin nổi, tính bát quái trong máu nổi lên, "Mối tình đầu? Khổng Thành cũng có mối tình đầu hả?"

Cận Ngụ Đình nghe cô hỏi vậy thì không khỏi bật cười. "Khó tin phải không? Tôi cũng thấy không thực tế chút nào."

"Em còn tưởng một tên đàn ông như anh ta sẽ phải ế đến già, đời này hoàn toàn vô duyên với phụ nữ rồi cơ."

Cận Ngụ Đình làm động tác xuỵt. "Để cho Khổng Thành nghe được, nhất định cậu ta sẽ thương tâm đến chết."

"Anh đã gặp cô gái kia chưa?"

"Chưa, nghe Khổng Thành nói là làm nghề giáo viên, hai người không biết làm thế nào mà liên lạc được với nhau, thời gian này ở theo đuổi người ta rốt cuộc cũng hiểu được một chút lãng mạn."

Khóe miệng Cố Tân Tân hơi cong lên, "Anh ta mà còn không tìm được bạn gái, chắc đến em cũng phải thay anh ta tan nát cõi lòng, cũng không phải người đàn ông trung niên nào cũng được chào đón."

"Còn kiểu như tôi thì sao? Có phải đặt ở đâu cũng thu hút phụ nữ?"

Cố Tân Tân vân vê khuôn mặt Cận Ngụ Đình, "Anh lại chưa có già, anh còn trẻ lắm, là tiểu thịt tươi đó."

Người đàn ông thấp giọng cười, "Cám ơn vợ đã khích lệ."

Cố Tân Tân gạt mấy sợi tóc rối trước trán anh ra, Cận Ngụ Đình biết cô muốn làm gì, vội vàng nắm chặt cổ tay Cố Tân Tân, "Đã nói chuyện trước kia không nhắc lại nữa rồi mà."

"Anh chột dạ cái gì, em cũng đâu có nói gì đâu."

"Tôi không có chột dạ, cuộc sống sau này đều là hạnh phúc mỹ mãn, tôi chỉ là không muốn nhắc lại những chuyện trước kia thôi."

Cố Tân Tân vỗ nhẹ mặt người đàn ông, "Được rồi, bỏ qua cho anh."

Cận Ngụ Đình hôn nhẹ lên môi cô, "Cám ơn vợ."

Đứa nhỏ oa oa khóc, gần đây ăn rất tốt, Cố Tân Tân nhìn thấy hộ lý bế đứa nhỏ lên. "Pha sữa cho nó đi."

Chút sữa của cô còn chưa đủ cho đứa nhỏ, xem ra cô còn phải bồi dưỡng thêm nhiều hơn nữa.

Cận Ngụ Đình đứng dậy, cẩn thận từng li từng tí đón lấy đứa bé sau đó ngồi về mép giường. Cố Tân Tân chống tay đẩy người ngồi dậy, cô nhìn bảo bối nằm trong lồng ngực anh, không nhịn được đưa tay ra chạm nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm trước mắt. Hộ lý cầm bình sữa bước đến, "Cửu gia, để tôi đi."

Cận Ngụ Đình không muốn buông tay. "Đưa tôi, tôi làm."

Cố Tân Tân có chút không yên tâm, "Anh làm được không?"

"Đừng có coi thường tôi." Cận Ngụ Đình nhận lấy bình sữa, đưa đến gần, vừa chạm đến môi đứa nhỏ, Cố Tân Tân liền nhìn thấy bảo bối nhà mình há miệng ra, ngậm chặt.

Đứa nhỏ mút vào từng ngụm từng ngụm, xem ra là sắp đói chết, Cố Tân Tân bất đắc dĩ cười khẽ. "Đúng là ăn nhiều thật, xem ra chẳng mấy chốc sẽ biến thành tiểu mập."

"Dù có mập thì vẫn soái nhất."

Đứa nhỏ đột nhiên mở to mắt, hai con ngươi đảo qua đảo lại nhìn bốn phía xung quanh. Cận Ngụ Đình càng ngắm càng vui vẻ, như hận không thể hôn chụt lên má đứa nhỏ một cái. Thế nhưng những lúc đứa nhỏ đang bú Cố Tân Tân sẽ không cho anh hôn, nói làm thế sẽ làm đứa nhỏ sặc sữa. Anh ngắm nhìn chiếc miệng nho nhỏ động đậy, trái tim cũng theo đó mềm nhũn.

Uống được một nửa, có thể là vì quá mệt nên đứa nhỏ dừng lại động tác, đôi mắt nhìn chằm chằm Cận Ngụ Đình.

Anh tưởng là nó đã no, rút bình sữa ra, hai tay đứa nhỏ lập tức quơ loạn xạ, khóc ầm lên.

Cận Ngụ Đình không hiểu ra sao, "Không phải đã ăn no rồi hả? Thế nào mà vẫn còn khóc."

Anh vội vàng đưa bình sữa đến, đứa nhỏ trong lồng ngực nức nở hai tiếng, sau đó mới như ngắt công tắc, tiếng khóc im bặt.

"Anh thật là." Cố Tân Tân nhìn con trai bảo bối khóc thì xót không thôi.

Cận Ngụ Đình thấy chơi vui, rút bình ra, miệng đứa nhỏ vừa chu lên muốn khóc, anh lại lập tức nhét trở lại. "Bây giờ có phải bảo bối chỉ nhận thức ăn, những thứ khác đều không nhìn vào mắt không nhỉ?"

Cố Tân Tân đánh mạnh lên vai người đàn ông. "Em thấy anh đúng là rảnh rỗi quá rồi đấy."

"Ai ui, trêu chút thôi mà."

"Lát nữa lại khóc giờ." Ấu trĩ muốn chết, đúng là chưa từng thấy ai như anh.

Cận Ngụ Đình thật sự hi vọng con trai bảo bối mau mau lớn lên, có thể cùng nói chuyện với anh, đến lúc đó mỗi ngày anh cũng có thể chơi với nó, nghe đứa nhỏ gọi anh baba.

Xế chiều, Thương Lục đến một chuyến, cô ấy tự tay làm một chiếc khóa trường mệnh bằng bạc, nói là tặng cho đứa nhỏ, hi vọng món quà này có thể ở bên phù hộ cho đứa nhỏ cả đời.

Cô ấy ôm đứa nhỏ một chút, Cố Tân Tân nhìn nụ cười ôn hòa trên môi cô ấy, cảm thấy yên lòng không ít.

Thương Lục chăm chú ngắm nhìn đứa nhỏ trong ngực mình, lúc cô ấy mất đi đứa con thần trí không rõ, nên cũng không còn cảm nhận được quá nhiều thống khổ, nhưng Thương Lục biết bởi vì chuyện lần đó mà bệnh tình của mình mới càng thêm nghiêm trọng.

Đứa nhỏ tỉnh ngủ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô cười, Thương Lục không khỏi nhếch khóe miệng cười theo.

Nụ cười của trẻ nhỏ chính là một khung cảnh đẹp đẽ nhất, trong lòng Thương Lục dâng lên cảm giác chua xót. Nếu như con trai cô ấy vẫn còn, thì bây giờ sẽ như thế nào rồi nhỉ?

Có thể là sẽ được cô ấy mang theo bên mình, dẫn đi khắp nơi chơi đùa thăm thú cảnh vật chăng? Nếu như cũng có một đứa con, cô ấy nhất định sẽ không còn ngày ngày giam mình trong nhà. Cô ấy rất thích trẻ con, nhất định hầu hết thời gian sẽ đặt vào đứa nhỏ.

Chóp mũi càng lúc càng chua xót, Thương Lục vội vàng đặt đứa nhỏ lại vào tay Cận Ngụ Đình, nói chuyện thêm một lúc với Cố Tân Tân rồi rời đi.

Cận Ngụ Đình để tài xế đưa cô ấy về, xe vừa chạy ra khỏi tòa nhà Tây thì đụng phải chiếc xe vừa mới quay về của Cận Hàn Thanh.

Tài xế nhìn Thương Lục qua gương chiếu hậu, thấy cô ấy không nói gì, liền tiếp tục đi về phía trước.

Cận Hàn Thanh cho người đi theo Thương Lục 24/24, biết cô ấy ở đây cũng không có gì lạ. Chiếc xe của Cận Hàn Thanh nghênh ngang chặn đường, tài xế không thể làm gì khác là dừng xe.

Cận Hàn Thanh xuống xe, đi thẳng về phía Thương Lục, cô ấy rũ mi mắt, Cận Hàn Thanh đưa tay gõ lên cửa, ra hiệu cho tài xế hạ cửa kính xuống.

Cận Hàn Thanh cúi người, ánh mắt xuyên qua cửa sổ xe rơi xuống khuôn mặt Thương Lục, "Xuống xe, tôi đưa em về."

Thương Lục không để ý đến anh ta, người đàn ông đưa tay muốn mở cửa xe ra, tầm mắt Thương Lục lúc này mới chuyển sang mặt anh ta, "Không cần."

"Tôi đưa em về."

"Không cần." Thương Lục dứt khoát cự tuyệt, "Tôi muốn về một mình, không muốn gặp bất cứ ai hết."

"Thương Lục, tôi cũng không phải ai khác." Cô ấy một mực không chịu gặp anh ta, Cận Hàn Thanh sắp điên luôn rồi.

Thương Lục giữ cửa xe, nhưng cũng không dùng lực, cô ấy biết nếu như Cận Hàn Thanh muốn thì chút khí lực yếu ớt của mình không thể là đối thủ của anh ta. "Tôi chính là không muốn gặp anh."

"Đừng như vậy....."

"Vừa rồi tôi đã đến thăm đứa nhỏ của Tân Tân, thật đáng yêu. Anh có từng nghĩ tới nếu như con của tôi vẫn còn, thì sẽ là trai hay gái đây? Bây giờ chắc đã chạy được rồi phải không? Nhất định đã có thể nhào vào ngực tôi, gọi một tiếng mẹ, thật tuyệt làm sao."

Cận Hàn Thanh nghe cô ấy nói, trái tim sắp bị giày vò đến nhàu nát. "Đừng nói nữa."

"Anh sợ cái gì hả?"

Cận Hàn Thanh đúng là sợ phải tưởng tượng ra những viễn cảnh đó, trước đây anh ta đã nghĩ đến ngàn lần thậm chí là vạn lần, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là huyễn tưởng mà thôi.

Con của anh ta đã sớm không còn, mà đó cũng chính là tiếc nuối lớn nhất đời này của anh ta.

Anh ta bây giờ chỉ muốn nhìn cô ấy nhiều hơn một chút, muốn có thêm một chút thời gian ở bên cạnh cô ấy, thế nhưng Thương Lục liền ngay cả một cơ hội cũng không muốn cho.

"Thương Lục, tôi chỉ muốn đưa em về thôi, tuyệt đối sẽ không làm gì khác."

"Không cần," Thương Lục lạnh lùng từ chối, "Tôi sẽ không ngồi xe của anh."

"Vì sao?"

Thương Lục không nói, cửa kính chậm rãi kéo lên, cô ấy quay sang nói với tài xế. "Lái xe đi."

Tài xế có chút khó xử, nhưng vẫn lái xe ra ngoài, Cận Hàn Thanh đuổi theo hai bước, chiếc xe rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt.

Xe chạy trên đường, Thương Lục nhìn ra bên ngoài, khẽ nói, "Đến quảng trường bên kia thì cho tôi xuống."

"Cận phu nhân, Cửu gia đã đặc biệt dặn dò tôi nhất định phải đưa phu nhân về đến nhà."

"Đừng gọi tôi là Cận phu nhân, tôi chỉ đi uống một ly cà phê thôi, không sao, lát nữa tôi tự gọi xe về."

Tài xế do dự, "Chuyện này......"

"Không sao, nếu anh ấy trách anh, tôi sẽ đứng ra giúp anh giải thích."

Cô ấy cũng đã nói đến mức đó rồi, tài xế không tiện nói nhiều nữa, đến quảng trường liền thả Thương Lục xuống. Thế nhưng anh ta cũng không quay về mà chờ bên ngoài, anh ta thật sự không dám bỏ Thương Lục lại giữa đường.

Thương Lục đi vào một quán cà phê bên lề đường, ngày hôm nay cô ấy đột nhiên muốn uống cái gì đó thật lạnh. Thương Lục gọi đồ uống, sau đó ngồi xuống bàn mình.

Một ngụm cà phê sữa matcha nuốt xuống, lành lạnh man mát, hai tay Thương Lục ôm lấy chiếc cốc, tầm mắt đưa ra ngoài cửa sổ.

Có hai cô gái trẻ trò chuyện rôm rả đi qua cô ấy, bên trong quán cà phê yên tĩnh trong nháy mắt cảm thấy ồn ào lên không ít. Hai người họ ngồi vào bàn sau lưng Thương Lục, giọng nói của một người trong đó ngay lập tức truyền vào tai Thương Lục. "Cậu ấy cậu ấy, biến mất lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu trở về."

"Mình không có biến mất, chỉ là ra nước ngoài một thời gian thôi mà, không phải vẫn gọi video với cậu đó sao?" Giọng nói của cô gái kia hết sức yểu điệu, còn mang theo ý cười.

"Ai mà biết cậu đi làm cái gì đâu."

"Đúng rồi đó, đi lâu như vậy cũng không chịu quay về."

Hóa ra là bạn bè thân thiết lâu ngày không gặp, Thương Lục có chút hâm mộ bọn họ. Cô ấy không biết những người bạn trước kia của mình đang ở đâu, làm gì, nếu đã mất liên hệ thì Thương Lục cũng không có ý muốn tìm lại bọn họ nữa.

"Bởi vì công việc thôi, nếu không tự nhiên mình lại đi ra nước ngoài một thời gian dài như vậy làm gì hả?"

"Mình thấy cậu chính là đi chữa thương ấy?"

"Nói vớ vẩn gì đấy. " Cô gái kia bất mãn đáp, "Chỉ có mình làm tổn thương người khác, mấy cậu thấy mình có thể vì người đàn ông nào mà canh cánh mãi không thôi chưa?"

"Cận tiên sinh đó." Có người chen vào một câu.

Thương Lục ngẩn ra, bên tai rõ ràng nghe được ba chữ kia. Người ở Lục Thành được gọi là Cận tiên sinh, người đầu tiên cô ấy có thể nghĩ tới chính là Cận Hàn Thanh.

"Đừng nói nhảm." Giọng nói của người phụ nữ kia bỗng chốc nghiêm túc hẳn lên, "Lời này không thể nói bừa."

"Cái gì mà nói bừa chứ, không phải lúc trước cậu cũng từng được yêu chiều một thời gian sao? Còn đi ra đi vào nhà anh ta nữa, tụi này còn tưởng cậu sẽ sớm danh chính ngôn thuận lên làm Cận phu nhân luôn đó."

Người phụ nữ đó thở dài, "Được rồi."

"Sao, từ bao giờ mà cậu trở nên nhát gan như thế hả? Nói một chút cũng không được? Không lẽ cậu còn sợ cái vị kia trong nhà anh ta?"

Nhân viên phục vụ đi đến, mang cho bọn họ cà phê và bánh ngọt. Thương Lục siết chặt ly cà phê sữa matcha trong tay, nghe được người phía sau lưng tiếp tục lên tiếng. "Từ giờ đừng bao giờ nhắc đến ba chữ Cận tiên sinh nữa."

"Vì sao vậy?"

"Đừng hỏi nhiều."

"Mình biết rồi, cậu động tâm với anh ta rồi phải không?"

Ngón tay Thương Lục đặt trên miệng ly khẽ vuốt nhẹ, vẻ mặt nghiêm túc.

"Lúc đó mình và anh ta chẳng có gì cả."

"Sao có thể? Đã truyền ra ngoài ầm ầm rồi, ai cũng biết cậu đã vào trong tòa nhà Đông đó rồi có biết không?"

Thương Lục không hề nghe lầm, bên tai xác thực có ba chữ tòa nhà Đông chui vào, mà Cận tiên sinh trong miệng bọn họ, xem ra không ai khác chính là Cận Hàn Thanh.

"Mình đúng là đã vào tòa nhà Đông, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả."

"Lừa quỷ hả, cô nam quả nữ cùng trong một cái phòng, sao có thể không xảy ra chuyện gì được chứ?"

Người phụ nữ kia bị bọn họ bám theo không tha, hiển nhiên nếu như cô ấy không giải thích thì bọn họ nhất định sẽ không dừng. "Thật sự không có chuyện gì xảy ra cả, hơn nữa trong tòa nhà Đông còn có Cận phu nhân."

"Cậu đã gặp Cận phu nhân rồi sao?"

"Rồi."

"Chuyện này càng nói rõ Cận tiên sinh là thật động tâm với cậu, vợ lớn ở nhà cũng không e ngại đưa người về."

Ngón tay Thương Lục bao quanh cốc cà phê lạnh trong phút chốc trắng bệch, từng hình ảnh trong video kia chạy qua trong đầu cô ấy. Những hình ảnh ấy cũng chính là ác mộng mỗi đêm của cô ấy, sợ là cả đời này không thể nào quên đi được.

"Ngài ấy chỉ gọi mình vào diễn một màn kịch thôi, Cận tiên sinh đối với Cận phu nhân là một lòng không đổi, những câu nói như vừa rồi mấy cậu tuyệt đối không được ra ngoài nói lung tung, nếu không để ngài ấy nghe được thì mấy cậu chết là cái chắc."

Mấy người bạn hai mặt nhìn nhau, "Không thể nào? Diễn kịch?"

"Mình chỉ phối hợp với ngài ấy thôi, diễn cảnh ôm ấp trước mặt Cận phu nhân, nhưng khi rời khỏi căn phòng đó thì lại không làm gì cả. Cận tiên sinh sẽ để cho mình nằm trong phòng khách, sáng ngày hôm sau lại cho người đưa mình về."

Hô hấp của Thương Lục trong nháy mắt ngừng lại, lúc trước Cận Hàn Thanh cũng từng giải thích với cô ấy như vậy, nhưng Thương Lục hoàn toàn không có nghe lọt.

"Không thể nào?"

"Đúng vậy, mình không tin đâu......"

"Tin hay không tùy mấy cậu."

"Vậy..... lời đồn Cận phu nhân không bình thường có phải là thật không?"

Ngón tay người phụ nữ vẽ vòng quanh miệng cốc, cô ấy đã đồng ý với điều kiện của Cận Hàn Thanh, đương nhiên sẽ không nói ra ngoài bất cứ một câu nào gây bất lợi cho Thương Lục, hơn hết chính là cô ấy cũng không có cái lá gan đó. "Lời đồn chỉ là lời đồn mà thôi, mấy cậu cũng coi là thật được? Cận phu nhân rất bình thường, cũng rất xinh đẹp, những lời đồn bên ngoài kia mấy cậu nghe rồi biết vậy thôi, tin làm gì."

Thương Lục nâng cốc cà phê, trong lòng có một tư vị không thể nói rõ. Cận Hàn Thanh điên hay sao mà dùng loại chuyện đó đi kích thích cô ấy? Rốt cuộc thì vẫn là anh ta không tin tưởng cô ấy, cảm thấy Thương Lục và Cận Ngụ Đình khi đó nhất định là có gì đó.

Thế nhưng cảm giác buồn nôn vẫn luôn trong lòng dường như được xoa dịu đi không ít, Thương Lục nhấp một ngụm cà phê, ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

"Vị Cận tiên sinh này cũng thật là, nếu là mình, có được bảo bối như vậy nhất định sẽ tìm mọi cách nắm lấy, vậy mà anh ta còn diễn cái gì kịch chứ, không sợ đùa thành thật sao."

"Bởi vì vẫn nắm giữ được nên mình mới nói tình cảm của ngài ấy và Cận phu nhân rất tốt." Người phụ nữ dĩ nhiên là không ngần ngại nói tốt cho Cận Hàn Thanh, bởi vì anh ta cũng vô cùng hào phóng với cô ấy, chỉ cần cô ấy chịu ngoan ngoãn nghe lời giữ kín bí mật thì anh ta cũng không tiếc ném tiền.

Đề tài này rốt cuộc cũng kết thúc, bọn họ nhanh chóng bị những chủ đề khác lôi kéo sự chú ý, một hồi lâu sau, Thương Lục nghe thấy bọn họ rủ nhau đi hát karaoke.

Người phụ nữ kia cầm túi xách đứng lên, mấy người nối đuôi nhau đi về phía trước, Thương Lục nhìn ra ngoài cửa sổ, người phụ nữ kia đi qua bàn của cô ấy, không khỏi đánh mắt qua nhìn.

Có lẽ cô ấy cũng cảm thấy Thương Lục có chút quen mắt, nhưng chăm chú nhìn một chút vẫn không thể nhớ ra đã từng gặp Thương Lục ở đâu.

"Đi nhanh nào, cậu còn đứng sững đó làm cái gì?"

Cô ấy đáp một tiếng, bước nhanh về phía trước.

Thương Lục thu tầm mắt, đặt cốc cà phê trong tay lên bàn.

Thương phu nhân mấy ngày nay vẫn luôn đến tòa nhà Đông tìm Cận Hàn Thanh, trong lòng anh ta biết rõ là chuyện gì, liền dứt khoát không gặp.

Dù xe của anh ta có bị Thương phu nhân cản lại thì Cận Hàn Thanh cũng không hề lộ mặt.

Dưới góc nhìn của anh ta, hết thảy những kẻ từng làm tổn thương Thương Lục đều không thể tha thứ, dù là lời nói bênh vực, chỉ cần mang tới thương tổn thì đều không thể tha thứ. Anh ta biết rõ người Thương Lục hận nhất thật ra chính là bản thân anh ta, nhưng anh ta chỉ có thể làm những chuyện này, ngay cả bản thân mình anh ta cũng hận rồi, anh ta còn làm gì được nữa đây?

Thậm chí có những lúc Thương phu nhân ngồi ngoài cổng tòa nhà Đông mà khóc, bà ta thật sự muốn gặp con gái, nhưng bà ta làm thế nào cũng không ngờ được Cận Hàn Thanh lại có thể nhẫn tâm như vậy.

Trong chớp mắt, Tết lại đến.

Trong mắt người khác, Tết là dịp lễ náo nhiệt vui vẻ, chỉ có riêng ở nơi của Cận Hàn Thanh, những ngày này sẽ biến thành ngày giày vò nhất với anh ta.

Thương Lục vẫn là một mình cô đơn trong căn nhà kia, Cố Tân Tân liên tục gọi điện cho cô ấy, nói cô ấy đến cùng ăn Tết với bọn họ, nhưng Thương Lục đều lần lượt uyển chuyển từ chối. Tần Chi Song cũng có ý đó, nhưng vừa mở miệng đã bị Thương Lục cự tuyệt.

Thương Lục cái gì cũng tốt, chỉ có một cái chính là tính tình rất bướng bỉnh, thà cô đơn một mình cũng không chịu đi ké ấm áp của người khác.

Cô ấy một thân một mình đơn độc, giống như cành mai phủ đầy tuyết ngoài kia.

Năm nay trận tuyết rơi đầu tiên rơi đúng vào đêm giao thừa.

Ngoài sân quá lạnh nên cô ấy đã lâu không ra, các thành phẩm dụng cụ đều đặt trên bàn làm việc trong phòng khách. Cô ấy không bật điều hòa, một mình tự lo thân nên cũng không cần phải xa xỉ như vậy. Thương Lục bỏ chiếc chăn đắp trên đùi ra rồi đứng dậy đi vào nhà bếp, vừa mở tủ lạnh nhìn, bên trong trống không.

Hôm nay tốt xấu gì cũng là ngày lễ quan trọng, cô ấy muốn tự mình chúc năm mới một chút. Tiệc tùng thì thôi, nhưng cô ấy có thể đến siêu thị gần đây mua ít thức ăn, làm một nồi lẩu nho nhỏ.

Mua thêm một chai rượu nữa, cũng tính là đón năm mới đi.

Thương Lục cầm túi xách đi ra ngoài, cô ấy đi ra đến cửa, bàn tay vừa chạm đến cánh cửa đã lạnh đến mức phải thu tay về.

Thương Lục lấy găng tay xỏ vào, lại cầm một chiếc khăn quàng cổ quấn thật chặt, lúc này mới mở cửa ra.

Cô ấy còn chưa kịp bước chân ra, đã giật mình nhìn thấy một bóng người đứng trước mặt.

Cận Hàn Thanh có lẽ đã đứng đây một hồi lâu, trên đầu, trên bả vai đều là tuyết, vừa nhìn thấy Thương Lục, đôi mắt lập tức sáng lên. "Thương Lục."

Cô ấy nhanh tay muốn đóng cửa lại, người đàn ông không thể chờ đợi thêm nữa duỗi tay ra, cánh cửa suýt chút nữa kẹp phải tay anh ta, Thương Lục vội vàng phanh lại. "Anh làm cái gì thế hả?"

"Năm mới đến rồi."

"Tôi biết."

Cận Hàn Thanh đi về phía trước một bước, "Tôi đi cùng em."

"Không cần, anh vẫn nên quay về đi thôi, ở đó náo nhiệt hơn, cũng cần có anh nữa."

Hai tay Cận Hàn Thanh chống trên cánh cửa, "Trong nhà không có em, náo nhiệt đó cũng không thuộc về tôi, mọi người đều có gia đình thuộc về mình, chỉ có tôi là không có."

Thương Lục mi mắt khẽ động, tầm mặt nhẹ giương nhìn về phía anh ta.

Trong mắt người đàn ông lộ ra khẩn cầu, "Để tôi ở lại đây đi, chỉ một bữa cơm tối thôi có được không?"

Thương Lục cau mày, trên mặt không có chút nào thỏa hiệp. "Một mình tôi qua loa cho có thôi, Cận tiên sinh thật sự không cần phải tự oan ức mình như thế."

"Tôi...... tôi đã cho người chuẩn bị xong cả rồi, lập tức sẽ mang đến."

Cận Hàn Thanh vừa nói vừa muốn đi vào trong, Thương Lục chặn trước mặt anh ta, không có ý nhường đường. Người đàn ông cũng không dám xông vào, chỉ có thể đứng đó.

Thương Lục nhìn thấy trên bả vai anh ta đều đã ướt, không lẽ anh ta là kẻ ngu sao? Dù có muốn đứng thì cũng phải cầm ô chứ.

Cô ấy khó khăn di chuyển hai chân, không nói gì nữa, xoay người đi vào.

Cận Hàn Thanh không ngờ cô ấy lại để cho mình vào trong, một hồi lâu không kịp phản ứng lại, nhưng chỉ ngẩn ngơ ba, năm giây, anh ta rất nhanh liền bước theo sau Thương Lục.

Không lâu sau, nhân viên phục vụ của nhà hàng đi vào, cái bàn nhỏ của Thương Lục nhanh chóng bị lấp đầy toàn đồ ăn là đồ ăn.

Đây rõ ràng không phải tùy tiện gọi một vài món, mà chính là trọn gói cơm tối hạng sang.

Thương Lục ngồi trước bàn ăn, đến bát cũng không biết nên để vào đâu. "Hai người ăn được nhiều như vậy sao?"

Cận Hàn Thanh mới không quan tâm những chuyện đó, "Mỗi món nếm một chút, bình thường em cũng không có ăn được cái gì dinh dưỡng."

Trong phòng không có máy sưởi, Cận Hàn Thanh ăn mặc phong phanh, hơn nữa áo khoác ngoài đã ướt hết hai vai. Thế nhưng anh ta giống như không hề cảm giác được, cầm đũa cũng không ăn mà liên tục gắp thức ăn vào bát cho Thương Lục.

Thương Lục nhìn chằm chằm tay anh ta, chờ đến khi người đàn ông lại muốn gắp tới, cô ấy lập tức đưa bát tránh đi. "Tự tôi có tay."

Đối với hành động khước từ của cô ấy Cận Hàn Thanh đã sớm quen, cảm thấy hoàn toàn có thể tiếp thu. Anh ta vốn đã xác định đêm nay không được vào và phải đứng bên ngoài cả đêm, bây giờ đối với anh ta đã là chuyện tốt nhất rồi.

Thương Lục tự gắp thức ăn, cũng không chủ động nói chuyện với anh ta, dù Cận Hàn Thanh có nói gì cũng làm mặt lạnh không đáp lại.

Nhưng anh ta vẫn cực kỳ vui vẻ, càng lúc không thể dừng lại, càng lúc càng nhiều lời.

Tuyết rơi xuống ngày càng lớn hơn, trong sân có bật đèn, Thương Lục xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, có thể thấy được hoa tuyết ào ào đổ xuống. Cận Hàn Thanh cảm thấy cái phòng này thật sự không có gì tốt đẹp, vừa lớn vừa trống trải, hơn nữa còn lạnh lẽo cực kỳ. Anh ta ngồi đó, hàn khí không ngừng theo chân anh ta len lỏi vào trong cơ thể, mấy ngón tay cầm đũa của anh ta cũng sắp đông cứng luôn rồi.

"Thương Lục, em ăn nhiều một chút."

Thái độ của cô ấy vẫn cực kỳ lạnh nhạt, Cận Hàn Thanh có ảo giác như mình đang gõ vào một khối băng lạnh lẽo, chỉ nghe được tiếng leng keng va chạm, một chút đáp lại cũng không có.

Cận Hàn Thanh đặt đũa xuống, bàn tay đặt trên chiếc hộp bên cạnh, "Nguội rồi, tôi đi hâm lại."

Thương Lục biết anh ta không biết làm mấy chuyện như vậy, "Để tôi đi."

Cô ấy đẩy tay Cận Hàn Thanh ra, bê chiếc hộp vào trong bếp. Người đàn ông nhìn chằm chằm theo bóng lưng gầy yếu của cô ấy đến xuất thần, trước đây Thương Lục chưa bao giờ phải làm những chuyện như vậy, có thể tưởng tượng được một mình ở bên ngoài có bao nhiêu vất vả.

Cận Hàn Thanh đi theo vào bếp, nhìn thấy Thương Lục đang hâm nóng. Thương Lục mặc một chiếc áo phao dày, tóc thả ra, anh ta thật sự muốn đi qua ôm cô ấy một cái.

Nhưng anh ta không dám, nghĩ cũng thật trào phúng, lại có chuyện mà Cận Hàn Thanh không dám làm.

Thương Lục đổ canh đã hâm nóng vào một chiếc bát to, có lẽ vì nóng nên cô ấy đặt nó xuống bên cạnh trước.

Cận Hàn Thanh nhanh chân tiến lên. "Để tôi."

Anh ta đưa ra hai tay cầm bát canh muốn đi ra ngoài, nhưng thật sự không ngờ được lại nóng đến mức đó, hận không thể ném xuống, Thương Lục đi phía sau vội vàng gọi theo. "Anh gấp cái gì chứ, dùng vải lót này."

"Không cần." Anh ta chạy thật nhanh về bàn, đầu ngón tay truyền đến bỏng rát. Cận Hàn Thanh đặt bát canh lên bàn, hai tay buông ra, đã đau đến mức không chịu nổi nữa rồi.

Thương Lục vội nói. "Nhanh chạm vào tai."

Cận Hàn Thanh nghe không hiểu, Thương Lục đi hai bước đến đối diện anh ta, kéo tay Cận Hàn Thanh ấn lên tai. Cận Hàn Thanh lúc này mới phản ứng lại, dùng ngón tay cầm vành tai mình, quả nhiên là không còn nóng nữa.

Thương Lục kéo ghế ngồi xuống, người đàn ông cười khẽ, "Sao em biết làm như vậy sẽ có tác dụng thế?"

"Đây là kiến thức cơ bản, đứa nhỏ cũng biết."

Cận Hàn Thanh ngồi xuống, cầm chiếc bát nhỏ múc canh cho Thương Lục, "Hôm nay chị cả và anh rể cũng tới, nếu có em nữa thì Tết năm nay náo nhiệt rồi."

Thương Lục không nói lời nào, yên lặng ăn thức ăn trong bát, cô ấy còn chưa nghĩ sẽ đáp lại anh ta bất cứ điều gì.

Ăn tối xong, Cận Hàn Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ. "Chúng ta đốt pháo đi?"

"Tôi không thích." Thương Lục trực tiếp từ chối, "Ô nhiễm không khí."

Cận Hàn Thanh hậm hực gật đầu. "Ừ."

Thương Lục đứng dậy thu dọn, thức ăn trên bàn còn rất nhiều đĩa không động tới, cũng không thể đổ đi hết được, quá lãng phí. Thương Lục mang bát đũa vào trong bếp, lúc đi ra, thấy Cận Hàn Thanh đang cầm khăn giấy lau bàn.

"Anh mau về đi."

Động tác của người đàn ông hơi dừng một chút, nhưng rất nhanh lại tiếp tục, coi như không nghe thấy gì.

"Tôi muốn đi ngủ rồi."

Cận Hàn Thanh liếc cô ấy một cái, "Vẫn còn sớm, có muốn xem chương trình cuối năm không?"

"Không muốn." Thương Lục đứng tại chỗ, tiếp tục hạ lệnh trục khách, "Tôi không xem tivi, chỉ muốn đi nghỉ sớm một chút."

Cận Hàn Thanh thò tay vào túi, lấy ra một chiếc lì xì đưa cho Thương Lục, "Cái này cho em."

"Tôi không phải trẻ con, không cần lì xì, cám ơn."

Cận Hàn Thanh đặt bao lì xì để lên bàn, "Tôi chỉ muốn chúc em ngày ngày đều hạnh phúc."

"Cám ơn." Thương Lục vẫn không đưa tay ra cầm.

Bầu không khí lần thứ hai rơi vào lúng túng, nhưng Cận Hàn Thanh đã quen từ lâu. Anh ta bước nhanh về phía chiếc tivi trong phòng khách, cầm điều khiển mở tivi. "Em xem, vẫn đang chiếu chương trình liên hoan chào xuân này."

"Anh về nhà cũng xem được."

"Tôi rất thích diễn viên này, về đến nhà thì hết rồi." Cận Hàn Thanh nói xong, nhanh chóng ngồi xuống.

Chút mánh khóe này còn có thể qua mắt được Thương Lục sao? Anh ta rõ ràng là không muốn đi, Thương Lục sợ là anh ta lại bắt đầu giở trò cũ.

"Tùy anh." Thương Lục bỏ lại câu nói đó, đi lên lầu.

Thương Lục tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ ngủ ấm áp sau đó đi sấy tóc, mùi thơm của dầu gội quẩn quanh. Thương Lục ngồi trên giường một lúc thì bật tivi lên, nhưng những chương trình kiểu này qua mỗi năm lại tệ đi một chút, cô ấy xem nửa ngày cũng không thấy có gì có thể cười được.

Thương Lục nhìn đồng hồ, phủ thêm áo khoác trên người rồi đi ra ngoài. Đến dưới lầu, cô ấy nhìn thấy Cận Hàn Thanh nằm trên ghế sô pha giống như đã ngủ thiếp đi.

Thương Lục cũng không nghĩ sẽ lãng phí công sức gọi anh ta dậy, nếu Cận Hàn Thanh đã cố tình giả vờ ngủ thì cô ấy có gọi thế nào anh ta cũng sẽ nằm đó giả chết đến cùng thôi.

Thương Lục tiến lên vài bước, nhìn thấy Cận Hàn Thanh còn mặc chiếc áo khoác ướt nhẹp kia, cô ấy đi sang một hướng khác, bật máy sưởi lên.

Bước chân đi lên đến cầu thang, Thương Lục lại do dự dừng lại, cuối cùng lấy chiếc chăn thường đắp đùi ném lên người Cận Hàn Thanh.

Thương Lục phức tạp nhìn Cận Hàn Thanh, cô ấy tự nói với mình, cô ấy chỉ là sợ anh ta ngã bệnh rồi ăn vạ ở đây không chịu đi thôi, còn những chuyện trước đây cô ấy sẽ không có cách nào quên đi, cũng sẽ không tha thứ cho anh ta.

Dù anh ta có mang những người phụ nữ kia về tòa nhà Đông nhưng lại không làm gì cả, thì những tổn thương anh ta gây ra là thật. Cuộc đời này không ai quy định mọi chuyện đều cần có nhân quả, vốn không thể tha thứ còn không phải đều là từ cô ấy mà ra sao?

Cô ấy đối với người đàn ông này đều là hận, nhưng cũng bởi vì yêu tha thiết, nên mới có hận sâu như vậy.

Thương Lục không có cách nào giữ lại toàn bộ hận thù này với anh ta, cũng không thể đặt thứ tình yêu sâu đậm này qua một bên. Nếu như có thể thì cô ấy cũng muốn như vậy, chỉ tiếc cô ấy không làm được rồi.

Thương Lục đứng đó nhìn chằm chằm Cận Hàn Thanh một lúc, sau đó thu tầm mắt, thả nhẹ bước chân quay lên lầu.

Mi mắt Cận Hàn Thanh giật giật, nhưng không mở mắt, một tay anh ta nắm thật chặt chiếc chăn len trên người. Thật sự quá ấm áp, anh ta sợ đây là giấc mộng, chỉ cần anh ta mở mắt thì giấc mơ này sẽ biến mất.

(Bát Bát: Một vài người đọc cv rồi cho rằng đây là SE, ta không nghĩ phủ định suy nghĩ đó của mọi người, chỉ là ta đã sớm nói hy vọng không có ai spoil truyện rồi, bởi ví như ta chẳng hạn, ta không cho rằng đây là SE, vậy nên ta thật sự hy vọng không ai đem suy nghĩ của mình chuyển thành spoil áp đặt lên suy nghĩ của người khác. Lần này có 2 cmt spoil về chuyện này, ta sau đó đã xóa, nhưng một chút thất vọng nho nhỏ không phải không có bởi hành động đó rõ ràng là coi lời ta như gió thoảng qua tai. Lần này thì đúng là tùy vào suy nghĩ mỗi người, nhưng trước đây có rất nhiều người đọc cv rồi không hiểu hết, spoil sai lệch hẳn thông tin, bởi vậy ta hy vọng những ai từ bộ này theo sang các bộ khác của ta sẽ tôn trọng ta một chút, cũng tôn trọng tác phẩm và những độc giả khác, đừng cmt spoil hay trả lời hộ ta bất kỳ một câu hỏi mang tính spoil nào. Ta không có nhiều quy tắc, chỉ có 1, 2 yêu cầu nho nhỏ này mà thôi.)

***

Lục Thành không ai không biết Cửu gia nâng niu con trai mình như bảo bối, có thể coi là cưng chiều đến mức đội lên đầu.

Ba tuổi, Cận Ngụ Đình đưa đứa nhỏ đến sân golf, nói muốn dạy con trai đánh bóng.

Cố Tân Tân bất đắc dĩ ngồi bên cạnh, nhìn Cận Ngụ Đình nhét cây gậy đánh gôn vào tay con trai bảo bối. Người lớn đủ cao mới có thể cầm được cây gậy đánh golf đó, mà đây thì sao, anh nghĩ con có thể vung lên thế nào hả?

Cố Tân Tân khẽ lắc đầu, "Anh đừng có làm trò ấu trĩ nữa có được không?"

"Cái gì mà ấu trĩ, đây gọi là bồi dưỡng từ nhỏ đấy."

"Vậy anh cũng có thể đổi sang cái gì đó dành cho con nít mà?"

Cận Ngụ Đình kéo một chiếc ghế đến rồi đặt con trai bảo bối đứng lên, còn mình đứng bên cạnh dạy cho đứa nhỏ tư thế vung tay.

Nhưng có thể nhìn ra bảo bối nhà anh không thích trò chơi này, bàn tay nhỏ cũng giữ không nổi cây gậy, thế nhưng Cận Ngụ Đình lại cực kỳ hưng phấn. "Phải mau mau lớn lên biết không, đến lúc đó baba đưa con đi chơi bóng, cưỡi ngựa, bơi lội, cắm trại......"

Cố Tân Tân trợn mắt nhìn anh. "Vì sao anh không nói đưa nó đi lái máy bay luôn đi?"

"Ý kiến này không tệ, tôi cũng có ý này."

Cố Tân Tân cầm bình nước lên uống hai ngụm, nhìn thấy Cận Ngụ Đình nắm tay con trai, chỉ là không dám quá dùng sức.

Đứa nhỏ trong ngực anh kêu la, giãy dụa muốn xuống, Cận Ngụ Đình nắm chặt bàn tay nhỏ kia, "Có phải thấy chơi rất vui không? Bảo bối đừng gấp......"

Đứa nhỏ ngồi xổm xuống, chậm rãi từ trên ghế tuột xuống, sau đó chạy đến quả bóng trước mặt, vừa cầm được lên liền cười khanh khách. Con trai bảo bối của anh có vẻ thấy quả cầu này chơi vui hơn, Cố Tân Tân nhìn thấy đứa nhỏ ném quả bóng đi, sau đó lại đi nhặt về, rồi lại ném đi.

Cận Ngụ Đình gọi thế nào cũng vô dụng, "Bảo bối, mang bóng về đây cho baba."

"Bảo bối?"

"Con trai ngoan?"

Dĩ nhiên là con trai anh không hề có ý định phản ứng lại anh, một mình chơi quả bóng nhỏ kia đến vui vẻ.

Cận Ngụ Đình lắc đầu, ngồi về bên ạnh Cố Tân Tân, "Cuộc sống sau này xem ra sẽ rất khó khăn đây."

"Làm sao vậy?"

"Nhỏ như vậy đã không nghe lời tôi, chờ đến thời kỳ dậy thì nổi loạn, không phải sẽ ngày ngày nghênh ngang bước qua mặt người ba này sao?"

Cố Tân Tân bật cười, "Anh đó, khi thì hận không thể cưng chiều nó đến trời, khi lại buồn lo vô cớ, em còn chưa có nghĩ xa đến đó đâu."

Cận Ngụ Đình ôm eo Cố Tân Tân, dựa đầu lên bả vai cô ấy, "Chờ đến già, chúng ta chỉ có thể nương tựa vào nhau thôi, con trai đã không thể dựa vào rồi."

Lời vừa dứt, Cận Ngụ Đình đã ai u một tiếng, cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là con trai ném bóng trúng đùi anh.

Cận Ngụ Đình đứng lên, hai tay kẹp nách đứa nhỏ rồi nhấc lên cao, "Giỏi thật, bây giờ còn biết ra tay với ba ruột rồi phải không?"

Đứa nhỏ ngược lại cảm thấy chơi vui, cười tít mắt đung đưa hai chân, "Baba, baba....."

Khuôn mặt Cận Ngụ Đình trong nháy mắt rơi vào ôn nhu vô hạn, anh thật sự cảm thấy hai chữ baba này, ngoại trừ tiếng xưng hô chồng ơi ra, thì chính là êm tai nhất rồi.

Cố Tân Tân vội vàng nhắc nhở, "Anh đừng có nâng cao quá, dọa sợ nó đó."

"Con trai của Cận Ngụ Đình sao có thể sợ độ cao được chứ."

Tiếng cười giòn tan của đứa nhỏ vang vọng cả một khoảng không gian, Cố Tân Tân cảm thấy hạnh phúc này chính là đỉnh điểm. Cô dựa lưng về sau, híp mắt, để ánh nắng ấm áp toàn bộ rơi trên mặt.

Cố Tân Tân rất thỏa mãn với cuộc sống này, khóe miệng cô khẽ dãn ra, nhìn Cận Ngụ Đình và đứa nhỏ càng chơi càng vui.

NNNN năm sau.

Cố Tân Tân mới từ đoàn phim trở về, bộ truyện tranh của cô được chuyển thể thành phim truyền hình, hôm nay làm lễ khởi công nên cô đi qua đó tham gia.

Bởi vì nơi này khá thuận tiện gọi taxi nên cô không lái xe, Cố Tân Tân vào đến nội thành, nhìn thấy ven đường có ga tàu điện ngầm, liền xuống xe.

Hôm nay là thứ bảy, trên tàu điện ngầm đông nghịt người, Cố Tân Tân thật vất vả mới chen chân vào được, đến cả chỗ đứng cũng không còn.

Mấy cô gái trẻ đứng bên cạnh bàn tán sôi nổi, Cố Tân Tân lấy điện thoại ra xem tin tức.

Có biên tập của trang web gửi tin nhắn cho cô, bộ 《 Cẩm Tú Hoàng Đồ 》 của cô đã giao cho bọn họ làm thành một bộ kịch truyền thanh, thế nhưng Cố Tân Tân nghe thử mấy bản phối âm đều cảm thấy không hài lòng.

Những người kia đều là diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp, lồng tiếng cho vài đoạn cũng khá quy củ, nhưng Cố Tân Tân luôn cảm thấy có gì đó chưa thuận tai cho lắm.

Hoặc là không đủ ngang ngược, hoặc là không đủ nhu tình, tìm kiếm những người có thể đảm nhiệm một lúc nhiều phương diện quả nhiên là quá khó.

Đám sinh viên đứng phía sau tụ tập lại một chỗ, đơn giản chỉ là tám chuyện xem trường mình có nam sinh nào hot, nữ sinh nào nổi trội.

"Mình nói cho mấy cậu nghe, Kỷ Diệc Hoành trong khoa phát thanh thật sự là thần, đài phát thanh của trường mỗi ngày đều có một mục riêng của cậu ấy. Cái chất giọng kia thật sự là có thể khiến người ta bay lên, êm tai đến mức có thể làm lỗ tai người ta mang thai luôn."

"Có khoa trương như vậy sao?"

"Không hề khoa trương nha, cậu phải nghe thì mới biết được."

Cố Tân Tân không nhịn được lòng hiếu kỳ nhìn sang, nhìn vào đồng phục của bọn họ, nhiều nhất cũng chỉ là sinh viên đại học.

Một nam sinh tầm hai mươi tuổi có thể lồng tiếng cho một đoạn cảm xúc tang thương sao?

"Tất cả thầy cô giáo của trường đều coi cậu ấy như bảo bối mà nâng niu, nói đó chính là cái chất giọng trăm năm khó gặp, thật đấy."

Cố Tân Tân nghe vậy, hoàn toàn bị bọn họ gợi lên hứng thú, nếu cô đã tìm lâu như vậy mà vẫn không ra được một diễn viên thích hợp, thì vì sao không thử một lần chứ?

"Thật ngại quá bạn học, bạn vừa nói người kia tên là gì vậy?"

"Kỷ Diệc Hoành ạ." Cô gái kia nhìn sang Cố Tân Tân, lễ phép trả lời.

"Là trường gì vậy?"

"Đông Thành, Đông Đại."

Cố Tân Tân nói cảm ơn, bất kể thế nào cô cũng phải qua đó một lần, tìm hiểu tình hình một chút.

Cô tìm đến Đông Đại, trực tiếp hẹn gặp hiệu trưởng. Đối phương nghe được mục đích cô đến đây, vô cùng nhiệt tình mang ra toàn bộ tư liệu của Kỷ Diệc Hoành.

Cố Tân Tân xem ảnh trên tập tài liệu, chỉ là một tấm ảnh nho nhỏ mà đã có thể cảm giác được khí chất, xem ra người thật bên ngoài còn có dáng vẻ thần tiên hơn nhiều.

Hiệu trưởng rất nhanh liền cho gọi nam sinh kia đến, Cố Tân Tân nhìn cửa mở ra, cậu thanh niên đi vào. Đôi mắt Cố Tân Tân sáng rực, nếu không phải vì cô đang ở cái tuổi này thì nhất định sẽ không ngần ngại mà bày ra cái mặt mê trai.

Cố Tân Tân đứng dậy, "Xin chào."

Đối phương rất cao, thấp giọng đáp lại cô, "Xin chào."

Quả nhiên là giọng tốt, Cố Tân Tân không nén được kích động, "Giọng của cậu rất dễ nghe."

Trên mặt cậu thiếu niên không có quá nhiều cảm xúc. "Cám ơn."

Những lời khen như vậy cậu ta thật sự đã nghe được quá nhiều rồi, cũng đã sớm miễn dịch.

Cố Tân Tân rất hài lòng, cực kỳ hài lòng, ngay lập tức liền quyết định người mình muốn chính là Kỷ Diệc Hoành này.

(Bát Bát: Kỷ Diệc Hoành là nam chính trong bộ truyện mới Đại bạo ngọt của má Yêu, mọi người có thể tìm ngay bản dịch trong tài khoản wattpad, trang wordpress cũng như trang FB của CP88 để nhảy hố kkk)

Kịch truyền thanh《 Cẩm Tú Hoàng Đồ 》 ngay sau khi phát hành, trang web liền hết lòng nâng đỡ. Tuy biên tập đã sớm cảm thấy tác phẩm này nhất định sẽ bạo hồng, nhưng trang web cũng còn hai tác phẩm nổi như cồn khác đang phát kịch truyền thanh, đoán chừng kết quả cũng sẽ bị ép đi đôi chút.

Dù sao những diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp kia cũng có lượng fans hâm mộ của riêng mình, theo lý mà nói chính là không thể bị một người mới vượt mặt.

Kịch truyền thanh《 Cẩm Tú Hoàng Đồ 》 phát tập đầu tiên, lượt nghe đã tăng vùn vụt.

Người duy nhất không cảm thấy bất ngờ chắc cũng chỉ có Cố Tân Tân, cô luôn cảm thấy đây chính là hợp tình hợp lý.

Biên tập của trang web bắt đầu làm banner quảng cáo, đăng trên cả trang web và wechat, suốt đêm bận rộn không biết đâu là trời đâu là đất. Lượt đọc vẫn tiếp tục tăng, lượt bình luận và ném quà cơ hồ cùng một lúc leo chiếm vị trí đầu tất cả các bảng xếp hạng.

Vừa về đến nhà, Cố Tân Tân lập tức lôi điện thoại ra, lúc Cận Ngụ Đình đi vào, thấy cô đang ngồi nghe gì đó.

Tông giọng của cậu thiếu niên có độ dày vừa phải, lời thoại kinh điển từ trong miệng cậu đọc lên tràn đầy đều là cảm giác khiếp sợ và kinh diễm.

Cố Tân Tân nghe đến thất thần, thật ra ban đầu cô cũng có chút lo lắng, sợ cậu thanh niên này sẽ không làm được một nhân vật đế vương tàn khốc lại xấu xa như vậy, xem ra lo lắng này của cô đã hoàn toàn thừa thãi rồi.

Cố Tân Tân hoàn toàn chìm đắm bên trong bộ kịch, lắng nghe giọng nói lạnh lùng mang theo thờ ơ không cảm xúc.

"Lên cung! Bắn!"

Cô nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên khung cảnh đó.

"Vút -------"

Âm thanh sắc nhọn cắt qua không khí bay đi, một trời tràn ngập mũi tên, còn có cả màu của máu. Chân trời lạnh lẽo phía xa như bị xé ra làm hai, vị hoàng đế trong mường tượng của Cố Tân Tân vẫn luôn duy trì tư thế ban đầu, ý cười bên môi chậm rãi kéo dài.

"Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Giọng nói của một người đàn ông khác mang theo tức giận vang lên.

Kỷ Diệc Hoành quả nhiên có một tông giọng hay đến kinh ngạc, có thể lồng tiếng cho vai thiếu niên tinh khiết, cũng có thể đảm nhiệm vai thiếu niên có chút tà lại cuồng ngạo, sau này bạo hỏa là không thể nghi ngờ.

Cố Tân Tân nghe được đơn giản một chữ. "Giết."

Trong nháy mắt toàn bộ da gà nổi lên, một chữ giết này phảng phất như chui ra từ địa ngục, mang theo lạnh giá làm người ta sợ hãi.

Cố Tân Tân không ngờ giọng nói của cậu thanh niên kia lại có thể có sức cuốn hút như vậy, cô đúng là phát hiện ra bảo vật rồi.

Lúc Cận Ngụ Đình đi vào nhà, nghe được khắp nhà đều là giọng nói dễ nghe này, anh đi đến bên người cô, "Đang xem phim gì vậy?"

Cô mở mắt ra, chỉ chỉ vào điện thoại, "Không phải phim, là kịch truyền thanh."

"Của em sao?"

"Ừa," Cố Tân Tân kéo tay anh qua, để anh cùng nghe. "Anh nghe thử xem, có phải là rất êm tai không?"

"Đây chính là bảo vật em đào được ở Đông Đại?"

"Chính xác, thật sự không dễ dàng chút nào."

Cận Ngụ Đình tắt đi, Cố Tân Tân vội vàng đẩy tay anh ra, "Làm gì thế, em còn chưa có nghe xong."

"Nếu em muốn nghe thì lén lút nghe sau lưng tôi ấy, đừng có nghe trước mặt tôi."

"Vì sao?" Cố Tân Tân không hiểu.

"Em nhìn vẻ mặt của em đi...... em thích nghe mấy thứ này lắm phải không? Nhưng trong mắt em chỉ được có tôi thôi, đừng có quên."

Cố Tân Tân ngồi lên mép giường. "Cận Ngụ Đình, anh đúng là quá bá đạo rồi."

Người đàn ông đè cô lên chiếc giường lớn, "Trong mắt em, người duy nhất em có thể sùng bái chỉ được là tôi, người em mến mộ nhất cũng chỉ được là tôi."

Cố Tân Tân vỗ nhẹ mặt Cận Ngụ Đình, "Anh nói vớ vẩn cái gì thế? Cũng chỉ là một cậu thanh niên mới lớn thôi, da mặt em có dày thế nào cũng không thể mơ ước một tiểu thịt tươi non mềm như vậy có phải không?"

"Vậy ý em tôi là lão già?"

"Không có không có," Cố Tân Tân vuốt ve khuôn mặt anh. "Anh tươi nhất."

Cận Ngụ Đình nghe được, hài lòng cúi xuống hôn lên môi cô, ngón tay Cố Tân Tân nâng cằm anh, động tác cực kỳ câu dẫn, người đàn ông bắt lấy tay cô. "Gần đây em luôn bận rộn, lạnh nhạt tôi."

"Đâu có, thời gian của nguyên một ngày chủ nhật đều dành cho anh, anh còn muốn thế nào nữa?"

"Em về hưu đi, như vậy có thể ngày ngày ở cạnh tôi."

Cố Tân Tân đấm nhẹ vai người đàn ông, "Về hưu? Anh muốn ăn đòn phải không?"

Đều đã không còn trẻ mà còn không đứng đắn như vậy, đôi khi Cố Tân Tân thật sự không chịu được, nhưng cô cũng vô cùng hưởng thụ.

Cô đưa tay nâng khuôn mặt Cận Ngụ Đình lên, chủ động hôn anh một cái. "Em yêu anh."

Người đàn ông đón lấy câu nói này, giữa hai hàng lông mày đều là ý cười ấm áp, ánh mắt sáng rực của anh dừng trên khuôn mặt nhỏ của Cố Tân Tân, "Tôi biết."

Cô yêu anh, anh vẫn luôn biết.

Anh đã âm thầm thề sẽ không bao giờ để phần tình yêu này biến mất, phải là vĩnh viễn kéo dài thật dài.

Cận Ngụ Đình khẽ nhéo mũi Cố Tân Tân.

"Tôi yêu em, tôi yêu em."

(Toàn văn hoàn)