Trảm Nam Sắc

Quyển 3 - Chương 46: Cửu phu nhân có thai rồi! ! !




Dịch: CP88

Cố Tân Tân bật cười đẩy anh ra, "Anh thật là......"

"Tôi làm sao?" Ý cười nơi khóe miệng Cận Ngụ Đình cũng sắp không kìm lại được rồi.

"Đi nhanh đi, kẻo lát nữa mưa lớn."

"Mưa lớn thì cứ mưa lớn, có ô sao phải sợ."

Cố Tân Tân bước nhanh về phía trước, Cận Ngụ Đình có đôi chân dài, vững vàng đi theo sau cô, không để cho một hạt mưa nào đụng trúng Cố Tân Tân.

Lúc cảnh sát chạy tới, mấy người bọn họ còn đang đứng trước nhà Thương Lục, Thương Kỳ vừa nhìn thấy bọn họ liền lồm cồm bò dậy muốn chạy qua. Tào Diệc Thanh thấy thế, nhấc chân đạp lên mu bàn tay cô ta. Thương Kỳ gào lên the thé, "Cứu tôi với -------"

Một người cảnh sát chỉ Tào Diệc Thanh, "Làm gì thế?"

Tào Diệc Thanh thu chân về, "Không cẩn thận dẫm lên thôi."

Anh ta khom lưng kéo cánh tay Thương Kỳ, dìu cô ta đứng lên, "Vợ à, không sao chứ? Đang yên đang lành sao tự nhiên lại ngã thế? Hậu đậu quá."

Mấy người đó nghe được hai chữ vợ à, thái độ không còn giống như lúc trước nữa, "Hai người là người một nhà?"

"Đúng vậy, cô ấy là vợ tôi."

Một người cảnh sát trẻ tuổi liếc Thương Kỳ một cái, thấy cô ta run rẩy tựa lưng lên cánh cổng, một cánh tay bị Tào Diệc Thanh nắm lấy, trên mặt đều là sợ hãi. Người kia chỉ Tào Diệc Thanh, hỏi Thương Kỳ, "Anh ta có phải chồng cô không?"

Thương Kỳ trong khoảnh khắc tuyệt vọng, một tờ giấy đăng ký kết hôn liền có thể giấu đi hàng ngàn chuyện dơ bẩn, dù cô ta có kể mọi chuyện cho bọn họ thì cũng lắm cũng chỉ có thể coi là bạo lực gia đình mà thôi. Sau lưng Tào Diệc Thanh còn có Cận Hàn Thanh, thế lực của bọn lớn mạnh như vậy, dù mọi chuyện có bị công khai ra thì vẫn có thể giả vờ giả vịt làm lắng xuống thôi.

Thương Kỳ cúi thấp đầu, giọng nói rất nhẹ, rất nhẹ, "Anh ấy là chồng tôi."

"Có phải anh ta đánh cô không?"

"Đồng chí cảnh sát, cô ấy là vợ tôi, tôi thương cô ấy còn không kịp đây." Tào Diệc Thanh đáp.

Thương Kỳ siết chặt tay, cô ta cảm giác được gân xanh cũng nổi lên. Cô ta biết chỉ cần mình dám nói ra một chữ, sau khi về đến nhà nhất định sẽ không có quả ngon ăn. Nhưng trong lòng cô ta không cam lòng, cô ta không có ai để dựa vào hết, cô ta mấp máy môi nhưng mãi không thể thốt ra một chữ.

"Cô nói đi, không sao hết."

Người cảnh sát đứng trước mặt Thương Kỳ không khỏi đưa tầm mắt sang nhìn Tào Diệc Thanh.

Lời sắp bật ra khỏi miệng bị Thương Kỳ mạnh mẽ dằn xuống, cuối cùng khẽ lắc đầu. "Không có, anh ấy không đánh tôi."

Cô ta thật sự là bị đánh cho sợ hãi, một chữ cũng không dám nói lung tung. Cô ta biết không ai có thể cứu mình, cũng không thể trông cậy vào bất cứ ai.

"Thấy chưa, cô ấy đã nói là tôi không đánh người rồi."

"Nhưng rõ ràng chúng tôi nhận được tố cáo."

"Vậy nhất định là hiểu nhầm thôi."

Mấy người cảnh sát nhìn nhau, cũng nhìn ra được bất thường, nhưng chính miệng Thương Kỳ đã nói không hề bị ai đánh rồi, dù có mang cô ta về thì đoán chừng cũng không tra ra được cái gì.

Cánh cổng Thương Kỳ dựa lưng lên đột nhiên mở ra, cô ta lảo đảo lui về sau. Cận Hàn Thanh nhìn thấy Thương Lục, Thương Kỳ xoay người lại, vừa thấy cô ấy liền kích động muốn chạy đến. "Chị, cuối cùng chị cũng chịu ra gặp em rồi."

Cận Hàn Thanh thấy vậy, tiến lên đẩy cô ta ra, Thương Kỳ suýt chút nữa ngã nhào, nhưng trong miệng vẫn liên tục gọi. "Chị, chị, cuối cùng chị cũng chịu gặp em. Chuyện trước kia là em không đúng, xin lỗi, xin lỗi."

Thương Lục liếc cũng không liếc cô ta lấy một cái, hướng về phía mấy người cảnh sát kia nói, "Là tôi báo án đấy, vừa rồi đúng là bọn họ ở ngoài này đánh người. Trước cổng nhà tôi có camera giám sát, nếu mấy người cần bằng chứng thì tôi có thể cung cấp."

"Chị, chị đừng như vậy, chúng em đến chính là muốn gặp chị, muốn tốt cho chị thôi mà." Tào Diệc Thanh nghe xong lời này của Thương Lục, không khỏi tiến lên hai bước.

Thương Lục giống như không nghe lọt lời của anh ta, Tào Diệc Thanh và Cận Hàn Thanh đều là cá mè một lứa, có thể tốt hơn chỗ nào chứ? Dù là Thương Kỳ vì anh ta chịu đủ trái đắng, nhưng Thương Lục vẫn không muốn nhìn thấy bọn họ.

"Mấy người nhìn vết thương trên mặt cô ta đi, thế này mà còn không gọi là đánh người sao?"

Trán Thương Kỳ vừa rồi bị đập vào đâu đó, máu đọng thành một vùng, nửa bên mặt cũng sưng vù. Cô ta nghe được Thương Lục nói vậy, liền nhanh chóng bước đến ôm lấy cánh tay Thương Lục. "Chị, chị vẫn còn quan tâm em phải không? Chị cũng không đành lòng nhìn em như thế này mà phải không? Chị, chị cứu em với, em không muốn tiếp tục sống thế này nữa. Ngày nào Tào Diệc Thanh cũng đánh em, một bên mắt em không còn nhìn thấy và cả những vết thương trên người đều là do anh ta đánh!"

Thương Lục muốn đẩy cô ta ra, nhưng Thương Kỳ lại giống như túm được cọng rơm cứu mạng, ra sức mà ôm chặt. Thương Lục lạnh lùng nhìn mấy người phía trước. "Mấy người đều nghe được rồi đấy, dù có là vợ chồng thì cũng không thể động thủ đánh người như thế."

"Xin anh theo chúng tôi về một chuyến, phối hợp điều tra." Người cảnh sát đi đầu tiên bước lên một bước, nói với Tào Diệc Thanh.

Tào Diệc Thanh cười cười, anh ta không hề cảm thấy đây là chuyện phiền phức gì, "Được, phối hợp với lực lượng cảnh sát điều tra là nghĩa vụ của mỗi người công dân, tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp."

Cận Hàn Thanh nhìn chằm chằm Thương Lục, Thương Kỳ không ngừng bên tai cô ấy lảm nhảm, cô ta trước giờ vẫn luôn rất giỏi tỏ ra đáng thương. Thế nhưng Thương Lục cũng không mềm lòng, muốn rút tay về, chỉ là Thương Kỳ hiện tại như hận không thể treo cả người mình lên người cô ấy, làm thế nào cũng không chịu buông tay.

"Chị, chị, cuối cùng thì chị cũng chịu gặp em rồi, em rất nhớ chị......"

Cận Hàn Thanh thấy ánh mắt Thương Lục lộ ra không kiên nhẫn, anh ta đưa tay túm lấy vai Thương Kỳ, dùng sức hất văng cô ta ra. Thương Kỳ bị anh ta đẩy ngã nhoài trên mặt đất, một hồi lâu không đứng dậy nổi.

Mi mắt Thương Lục nhẹ giương, liếc anh ta một cái, rồi lại nhanh chóng chuyển sang mấy người kia.

Cô ấy nhấc cánh tay lên, chỉ sang Cận Hàn Thanh, "Còn anh ta nữa, anh ta cũng tham gia."

Người đàn ông nghe được, ánh sáng trong mắt tắt lịm, Cận Hàn Thanh đưa tay nắm chặt cổ tay Thương Lục. "Em vừa nói cái gì?"

"Không phải anh cũng rất thích động thủ đánh người sao? Vết thương trên người Thương Kỳ nhất định cũng có cả phần của anh."

"Thương Lục, em có biết mình đang nói cái gì không?"

Thương Lục giật tay về. "Đương nhiên là tôi biết, Cận tiên sinh, anh cũng chẳng phải người tốt lành gì, rất cần phải để cho bọn họ tra xét cẩn thận một lần. Tôi không tin vừa rồi ở bên ngoài anh không động thủ, phía tôi có camera giám sát đấy."

"Nếu vậy, phiền cô cung cấp tư liệu."

"Được," Thương Lục đồng ý, "Tôi sẽ phối hợp vô điều kiện."

Thương Kỳ thật vất vả mới bò được dậy, lập tức muốn tiến lên, nhưng lần này Thương Lục đã nhanh chân lùi về sau, "Cô vẫn là nên đi với bọn họ đi."

"Chị!"

Một người cảnh sát tiến lên, kéo cánh tay Thương Kỳ, "Cô cũng phải theo chúng tôi về."

"Chị, tha thứ cho em, có được không?"

Thương Lục lắc đầu, "Cô và Cận Hàn Thanh đều như nhau, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho hai người."

Cận Hàn Thanh đứng bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, bàn tay buông xuống bên người khẽ nắm lại.

Thương Lục đem tầm mắt chuyển sang anh ta, khuôn mặt lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến cho Cận Hàn Thanh có cảm giác trên mặt cô ấy đã kết thành một tầng băng. Người đàn ông mấp máy môi. "Thương Lục......"

"Đừng gọi tên tôi, nếu có thể, điều tôi hi vọng nhất chính là chúng ta chỉ như những người xa lạ, cả đời không bao giờ qua lại với nhau."

Lời này đến tột cùng có bao nhiêu tổn thương, chỉ sợ cũng chỉ có Cận Hàn Thanh mới cảm nhận được hết.

Thương Lục biến từng lời nói của mình thành những con dao sắc nhọn nhất, hung hăng đâm tới Cận Hàn Thanh, đau đến mức khiến anh ta không có cách nào tự kiềm chế. "Em thật sự muốn làm như vậy với tôi?"

"Thế này còn xa mới đạt đến mức tàn nhẫn, chỉ là tôi không muốn dùng thù hận đặt lên người anh, quá lãng phí thời gian. Cận Hàn Thanh, từ giờ anh hãy đi con đường của anh, tôi đi con đường của tôi, đừng tới tìm tôi nữa, chúng ta tôn trọng lẫn nhau."

Lời này thật sự muốn bức điên Cận Hàn Thanh, Thương Kỳ không dám đi qua, chỉ sợ toàn bộ nổi giận của anh ta sẽ đổ lên người mình.

Trời đột ngột đổ mưa, hơn nữa còn càng lúc càng nặng hạt, Thương Lục vội vàng đi vào trong, lấy bạt che lên mấy thứ trên bàn còn chưa kịp thu dọn. Ở trong mắt cô ấy, Cận Hàn Thanh còn không bằng mấy thứ đồ tầm thường này.

Người đàn ông ngơ ngác đứng tại chỗ, Thương Lục che chắn xong xuôi, mới cầm ô quay lại trước mặt bọn họ, "Mấy người đi đi."

Có người liếc sang Cận Hàn Thanh nhìn một chút, anh ta vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

"Mấy người nhận ra vị Cận tiên sinh này chứ?" Thương Lục hướng về phía một người cảnh sát nói, "Anh ta ở Lục Thành hô phong hoán vũ, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng hẳn là mấy người sẽ không vì vậy mà không truy cứu trách nhiệm của anh ta phải không?"

Cận Hàn Thanh nghe được, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

"Thương Lục, tôi có rất nhiều lời muốn nói với em."

Thương Lục khẽ lắc đầu, "Nhưng tôi lại không có gì để nói với anh."

Cận Hàn Thanh tiến lên, nhưng Thương Lục lại lùi về sau một bước dài. "Nếu anh còn tiếp tục dây dưa không dứt, tôi sẽ một lần nữa biến mất, để anh mãi mãi không thể tìm được tôi."

Cận Hàn Thanh run rẩy đứng lại, bị cô ấy dọa cho sợ hãi không dám tiếp tục tiến lên, "Tôi sẽ không để cho em rời đi, vĩnh viễn không."

"Tôi đã có cách từ dưới mi mắt của anh trốn đi một lần thì cũng sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba."

Cận Hàn Thanh đau xót nhìn chằm chằm cô ấy, nhưng Thương Lục lại quay mặt đi không đáp lại. "Không phải muốn tôi cung cấp bằng chứng sao? Ai vào cùng tôi đây?"

Một cảnh sát trẻ tuổi giơ tay lên. "Tôi đi."

"Một người khác đi đến bên cạnh Cận Hàn Thanh, "Cận tiên sinh, ngài cũng theo chúng tôi về một chuyến đi."

Anh ta đứng tại đó không nhúc nhích, trơ mắt nhìn Thương Lục đi vào trong. Anh ta không dám tiếp tục ép buộc cô ấy, bởi anh ta biết một khi ép cô ấy đến đường cùng, Thương Lục chuyện gì cũng có thể làm được.

Đối với anh ta mà nói, hiện tại chỉ cần cô ấy còn yên lặng sống dưới tầm mắt mình, không một lần nữa biến mất đã là chuyện tốt nhất rồi.

Cảnh sát mang theo tư liệu đi ra, Thương Lục ở lại, không đi ra ngoài nữa.

Tào Diệc Thanh đang nói gì đó với Cận Hàn Thanh, chỉ là nhìn vẻ mặt của bọn họ liền biết hai người họ hoàn toàn không để chuyện sắp xảy ra trong lòng. Ngược lại người sợ hãi chính là Thương Kỳ, cô ta biết nhất định lát nữa cảnh sát sẽ yêu cầu cô ta kể lại những chuyện vừa mới xảy ra, một khi bọn họ bước vào đồn cảnh sát, sợ là cuộc sống sau này của cô ta sẽ càng như địa ngục không có cách nào thoát ra.

Cô ta đột nhiên đẩy người bên cạnh đi, quỳ thụp xuống, hai đầu gối đã sớm mềm nhũn đập mạnh trên nền đá, "Chị, chị cứu em đi, chị cứu em đi mà!"

Thương Kỳ nói xong, cúi người xuống không ngừng dùng sức dập đầu, trán đập lên mặt đất phát ra tiếng bộp bộp cực kỳ lớn. Trong lòng cô ta so với bất kỳ ai đều rõ ràng, chỉ cần Thương Lục mềm lòng, thay cô ta cầu xin thì nhất định Cận Hàn Thanh sẽ đều nghe theo cô ấy. Đến lúc đó cuộc sống khổ sở này của cô ta coi như có thể chấm dứt rồi, nghĩ đến đây, cô ta càng dùng sức dập đầu xuống. Tào Diệc Thanh nhìn sang, cười lạnh, "Đồng chỉ cảnh sát, mấy người nhìn thấy chưa? Đã biết vết bầm trên trán cô ta là từ đâu mà ra rồi nhỉ?"

Thương Lục nhấc chân, đi lên.

Nơi khóe mắt Thương Kỳ nhìn thấy bóng dáng cô ấy, dập đầu lại càng hung hăng hơn.

Thương Lục đi đến cửa, đưa tay đóng cánh cổng lại. Thương Kỳ sững sờ mấy giây, sau đó đứng bật dậy nhào tới. Cánh cửa đã khép chặt, Thương Kỳ dùng sức đánh lên cánh cửa. "Chị, chị -------"

Cận Hàn Thanh cười khổ, Thương Lục đã thay đổi rồi, không còn giống với Thương Lục trước đây nữa, cô ấy đối với bất kỳ ai đều có thể nhẫn tâm đến cùng.

Tào Diệc Thanh tiến lên, kéo Thương Kỳ đứng dậy, "Đi thôi."

Cô ta còn chưa hết hi vọng, thế nhưng cánh cổng kia đã đóng lại, Thương Lục chính là một chút cũng không muốn nhìn thêm cô ta.

Cận Hàn Thanh xoay người rời đi, vừa bước được mấy bước lại không nhịn được quay đầu lại nhìn. Ngoài cửa có camera giám sát, chứng tỏ cô ấy đều nhìn thấy anh ta ngày ngày chờ ở bên ngoài, nhìn ra được anh ta gấp gáp muốn gặp cô ấy thế nào. Trái tim Thương Lục rốt cuộc là cứng rắn đến đâu? Hay là nói, cô ấy không muốn gặp lại anh ta đến vậy sao?

Tháng này dì cả của Cố Tân Tân đến muộn một ngày.

Tuy chu kỳ đến sớm hay muộn một hai ngày là rất bình thường, nhưng cô luôn có cảm giác không thể gọi tên, có lẽ đây chính là giác quan thứ sáu của phụ nữ đi.

Hơn nữa tháng này Cận Ngụ Đình quả thật chơi đùa đến hăng say, Cố Tân Tân luôn cảm thấy nếu không trúng thưởng thì cũng quá không thực tế rồi.

Cô mở tủ đầu giường, cầm theo que khám thai đi vào nhà tắm. Đến khi hiện lên hai vạch đỏ rực, Cố Tân Tân rốt cuộc không kìm nén được vui sướng trong lòng. Trong nháy mắt bị làm cho kích động đến không nói thành lời, cảm giác này quả thật quá thần kỳ. Nếu không có Cận Ngụ Đình quấn quýt nhất định muốn có con, thì có lẽ cô sẽ thật sự đợi thêm mấy năm nữa.

Cố Tân Tân nắm chặt que thử thai trong tay, lúc đi ra ngoài, đến cả bước chân cũng không dám quá dùng sức.

Cận Ngụ Đình còn chưa về, Cố Tân Tân ngồi trên mép giường, cười ngốc nửa ngày, một hồi sau mới nhớ ra phải nhắn tin cho Cận Ngụ Đình.

Ngón tay rơi trên màn hình, rồi lại không biết phải nói thế nào, Cố Tân Tân ướm lời trước. "Khi nào anh về?"

Bên kia rất nhanh trả lời. "Lập tức về rồi đây."

Cố Tân Tân tìm một cái nhãn dán, rồi nhấn gửi cho Cận Ngụ Đình.

Người đàn ông liếc mắt một cái, là một đứa nhỏ vẽ tay nhún nhảy, trên đỉnh đầu có mấy chữ: ba ba, ôm ôm.

Cận Ngụ Đình không chút nghĩ ngợi gõ chữ trả lời. "Ai là ba ba của em hả, tôi là chồng em."

Tin nhắn vừa mới gửi đi, Cận Ngụ Đình lập tức thu lại, anh dè dặt từng chút một đổi sang một câu khác. "Có rồi?"

Cố Tân Tân đáp, ừ.

Cận Ngụ Đình chỉ sợ sẽ vui sướng vô ích một hồi, lần này dứt khoát hỏi trực tiếp. "Mang thai thật hả?"

"Ừ."

Cận Ngụ Đình đá mạnh lên lưng ghế tài xế. "Nhanh, mau về nhà, lái nhanh một chút."

Tài xế cũng không biết là xảy ra chuyện gì, những vẫn nhanh chóng tăng tốc phóng đi.

Trở lại tòa nhà Tây, Cận Ngụ Đình vọt thẳng lên lầu, đúng lúc Cố Tân Tân chuẩn bị đi xuống, hai người đụng ngay ở trước cửa.

Cận Ngụ Đình kích động hỏi cô. "Từ khi nào?"

"Vừa mới biết."

"Có cảm giác gì sao? Sao mà em biết được?"

Cố Tân Tân nhìn thấy người đàn ông muốn đưa cánh tay qua, đánh mạnh lên đó để anh rút về. "Bây giờ làm sao đã có cảm giác luôn được, em vừa thử mới biết, nhưng cũng không biết có phải không."

"Chính xác, nhất định chính xác."

Cận Ngụ Đình vui sướng ôm cô vào trong ngực, "Cuối cùng cũng được rồi."

Chẳng trách Đoàn Cảnh Nghiêu lại như biến thành người khác thế, hóa ra cái cảm giác sắp được làm cha là như thế này. Quá tuyệt vời, Cận Ngụ Đình cười đến mức không khép miệng lại được, nếu lúc này ai đó cho anh một đôi cánh, đoán chừng anh có thể cứ như vậy mà bay lên.

So với Cận Duệ Ngôn, Cố Tân Tân đúng là vui sướng hơn nhiều.

Cận Duệ Ngôn từ lúc thai được hơn tháng đã bắt đầu có phản ứng nôn nghén, hơn nữa còn càng ngày càng nghiêm trọng. Mà Cố Tân Tân đến tận hai tháng vẫn không có chút phản ứng nào cả, hơn nữa lại còn ăn rất tốt, cái gì cũng muốn ăn, còn có thể đi làm như bình thường.

Cận Ngụ Đình muốn cô ở nhà nghỉ ngơi, nhưng làm thế nào Cố Tân Tân cũng không chịu. Cô cũng không có chỗ nào không thoải mái, so với lúc trước ăn ngon ngủ ngon hơn gấp mấy lần, mà cô cũng không muốn ngồi mốc meo trong nhà.

Giờ tan làm, Khổng Thành không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, rốt cuộc cũng thấy được Cố Tân Tân.

"Cửu gia, Cửu phu nhân xuống rồi."

Cận Ngụ Đình nhấc mắt nhìn ra ngoài, Khổng Thành nhanh nhẹn đẩy cửa xe đi xuống, từ rất xa đã lên tiếng chào, rồi lại giúp Cố Tân Tân mở cửa xe.

"Cám ơn."

"Cửu phu nhân đừng khách khí, chuyện phải làm."

Tài xế không nhịn được cười khẽ, xem ra khát khao mưu sinh của Khổng Thành vẫn còn mạnh mẽ lắm, thái độ càng lúc càng đúng cái vẻ đứng dưới mái hiên thì phải cúi đầu.

Cố Tân Tân vừa ngồi xuống, đã bị Cận Ngụ Đình ôm vào lòng. "Hôm nay thế nào?"

"Rất tốt."

"Có đói không?"

Cố Tân Tân khẽ lắc đầu, "Vẫn ổn, trong văn phòng có đồ ăn vặt, chiều họp xong đã ăn hai túi bánh quy rồi."

Cận Ngụ Đình cầm chiếc bánh ga tô nho nhỏ đặt bên cạnh đưa cho cô. "Mới làm, tôi chờ một hồi mới mua được đấy, mau ăn đi."

Cố Tân Tân đúng là đang cực kỳ thèm ăn, nhanh tay nhận lấy. "Từ lúc ăn trưa đã thèm rồi, nhưng vì chỗ này cách quá xa nên người ta không giao đến được."

"Sau này muốn ăn gì thì cứ nói với tôi, tôi trực tiếp dặn dò nhân viên cửa hàng mang đến công ty cho em."

Cố Tân Tân cầm thìa xúc một miếng bỏ vào miệng, miếng bánh vừa vào đến miệng liền tan ra, ngon đến nỗi Cố Tân Tân chỉ hận không thể ngay tại chỗ nhảy lên mấy cái. "Ăn ngon, ăn ngon."

"Ngon thì cũng không được ăn nhiều, lát nữa còn phải ăn cơm tối."

"Không sao, buổi tối em vẫn có thể đánh bay một bát cơm."

Cận Ngụ Đình cười cười, giúp cô lau khóe iệng, nghĩ đến một người phụ nữ khác cũng đang có thai, trên mặt anh lộ ra lo lắng, "Khẩu vị chị cả đúng là kém hơn nhiều, hôm qua tôi mang qua đó mấy thứ chị ấy đều ăn không vào, anh rể sắp bị phiền lòng chết rồi."

"Có những người phản ứng quá khủng khiếp, thật đáng thương."

Cận Ngụ Đình hung hăng nói, "Còn không phải sao, đều là tại Đoàn Cảnh Nghiêu, khiến chị ấy khổ sở như vậy."

"Cũng không thể nói như vậy được, nếu em mà khó chịu, thì không lẽ lỗi đều là tại anh sao?"

Cận Ngụ Đình không biết phản bác thế nào, "Chị cả đã nói với tôi, cả đời này chị ấy sẽ không sinh con nữa."

"Có thể chị ấy vẫn là muốn đứa nhỏ này thật đấy, một người phụ nữ dù có mạnh mẽ thế nào vẫn sẽ muốn sinh một đứa nhỏ cho người đàn ông mình yêu thương."

Cận Ngụ Đình cong cong khóe môi, "Ví như...... em."

Cố Tân Tân dời tầm mắt đi không để ý đến anh, tập trung ăn bánh.

Về đến nhà, Cận Ngụ Đình ôm Cố Tân Tân đi vào trong, vừa đi qua cửa, người đàn ông liền bận rộn ngồi xuống, giúp lấy dép lê ra cho Cố Tân Tân, đặt bên chân cô.

Cố Tân Tân muốn nói không cần phải làm vậy, tự cô cũng làm được. Cố Tân Tân nhấc mi mắt, ngoài ý muốn nhìn thấy trong phòng khách có một người đang ngồi. Cố Tân Tân hơi giật mình, vội vàng đi qua chào hỏi, "Anh hai."

Cận Ngụ Đình xoay người liếc nhìn, sau đó đứng lên.

Cận Hàn Thanh từ trên ghế đứng lên, sắc mặt khó coi, "Lão Cửu, anh có lời muốn hỏi chú."

Cận Ngụ Đình quay sang dặn dò Cố Tân Tân, "Em lên lầu nghỉ ngơi đi."

"Ừm."

Cố Tân Tân mang theo ánh mắt nghi ngờ đi lên lầu, Cận Hàn Thanh đi đến trước mặt Cận Ngụ Đình, vừa muốn mở miệng, Cận Ngụ Đình đã xoay người đi ra ngoài.

Hai người đi ra đến sân, Cận Ngụ Đình nhìn quanh bốn phía, lại một lần nữa nhìn trước cửa, xác định Cố Tân Tân không đi ra theo, lúc này mới nhẹ giọng hỏi. "Anh tìm em có việc gì?"

"Không phải chú đã đoán được vì sao anh đến rồi sao?"

Cận Ngụ Đình khẽ cong môi, "Em đâu có cái bản lĩnh đó."

"Lúc trước người sắp xếp cho Thương Lục rời đi, là chú."

Cận Ngụ Đình biết sớm muộn ngày này cũng phải tới, vừa rồi nhìn sắc mặt của Cận Hàn Thanh anh cũng đã sớm đoán ra. "Vì sao lại nói như vậy?"

"Lão Cửu, nếu anh không có bằng chứng chắc chắn thì cũng sẽ không lãng phí thời gian đến đây tìm chú."

Cận Ngụ Đình đút một tay trong túi quần, ánh mắt nhìn ra xa xa, "Bây giờ anh truy cứu cái này thì còn có ý nghĩa gì đây? Không phải Thương Lục hiện tại vẫn đang dưới con mắt của anh chưa đi đâu sao?"

"Nếu không phải vì anh đã tìm được cô ấy, chú còn có thể nói những lời đó không? Lão Cửu, rõ ràng chú biết Thương Lục quan trọng với anh thế nào, ban đầu anh cũng tín nhiệm chú như vậy, còn nhờ chú giúp tìm cô ấy. Anh làm thế nào cũng không ngờ được hóa ra toàn bộ mọi chuyện cuối cùng cũng chỉ có mình anh là không hay biết gì, chú đúng là giấu cô ấy đi rất kỹ."

Cận Ngụ Đình cũng không muốn tiếp tục đá qua đá lại nữa, nếu Cận Hàn Thanh đã tìm đến cửa thì nhất định là đã nắm được bằng chứng chắc chắn.

"Anh hai, là Thương Lục một lòng muốn rời khỏi anh, so với để cô ấy giả ngây giả dại ở bên cạnh, chi bằng cho cô ấy một chỗ yên tĩnh, để cô ấy sống cuộc sống cô ấy muốn."

Cận Hàn Thanh nghe lời này, trái tim co rút, bắt đầu mơ hồ đau. "Vậy chú có nghĩ cho anh không? Không có cô ấy, anh sống không bằng chết."

"Thế nhưng để cô ấy ở bên cạnh anh, thì cô ấy chính là sống không bằng chết."

Cận Hàn Thanh tựa như bị người ta chặn lại hô hấp, mất một hồi không nói ra lời, Cận Ngụ Đình chăm chú quan sát khuôn mặt của người đàn ông trước mắt, "Như bây giờ không phải rất tốt sao? Thương Lục làm chuyện cô ấy thích, anh cũng biết được cô ấy đang ở đâu, nếu anh cứ muốn mạnh mẽ ép cô ấy ở bên cạnh, anh có từng nghĩ đến việc làm đó sẽ khiến cô ấy càng thêm thống khổ không?

Cận Hàn Thanh không nhịn được nữa, đè tay ép lên vai Cận Ngụ Đình, một tay kia nắm chặt, như hận không thể nện nó lên mặt anh.

Cận Ngụ Đình liếc mắt, nhàn nhạt nhìn anh ta, "Muốn đánh thì cứ đánh đi, em tiếp đến cùng."

"Anh thật sự không ngờ chú sẽ ở sau lưng anh làm những chuyện như vậy."

Nhưng vẻ mặt Cận Ngụ Đình vẫn là không cảm xúc, "Em chỉ đang giúp Thương Lục."

Cận Hàn Thanh cắn răng, "Thế sao?"

"Đúng."

Cận Hàn Thanh nhịn lại kích động, khẽ buông lỏng tay. Anh ta âm trầm nhìn chằm chằm Cận Ngụ Đình, "Suýt chút nữa thì quên mất, anh cũng có thể ăn miếng trả miếng mà. Lão Cửu, chú cho rằng bây giờ Cố Tân Tân đang mang thai thì chú có thể vô tư nhàn nhã sao? Chú cũng có đâu ít chuyện gạt Cố Tân Tân? Có muốn anh nói hết ra giúp chú không?"

Cận Ngụ Đình híp mắt, "Anh dám."

"Đừng có uy hiếp anh, bây giờ anh cái gì cũng không còn, cũng chẳng có gì là không dám làm cả."

Cận Ngụ Đình hừ lạnh, "Dù anh có nói với cô ấy thì cũng có thể thế nào chứ? Hai người chúng em bây giờ rất tốt, cô ấy sẽ không để trong lòng."

"Thế sao? Để cho Cố Tân Tân biết được chú dùng chuyện như vậy lừa mình, chú cảm thấy Cố Tân Tân sẽ không để tâm?"

Cận Ngụ Đình có chút cứng họng, Cố Tân Tân đang mang thai, ngộ nhỡ biết được, để cho tâm tình bất ổn, nhất định sẽ ảnh hưởng không tốt đến đứa bé.

Anh mấp máy môi, "Sau này em sẽ nói với cô ấy, nhưng bây giờ cơ thể cô ấy quan trọng......"

"Chú cũng biết sợ rồi?" Cận Hàn Thanh lạnh lùng nhìn anh.

"Anh hai......"

"Đừng có gọi anh là anh, chú sợ mất đi, lẽ nào anh thì không? Những lúc chú hại anh có từng nghĩ đến cuộc sống của anh sau này sẽ biến thành thế nào không?"

Cận Ngụ Đình biết tính tình của Cận Hàn Thanh, anh ta là người không bao giờ chịu thiệt, đâm anh ta một đao như vậy, anh ta sẽ không bao giờ chịu hòa giải.

Nhưng Cố Tân Tân hiện tại đang trong giai đoạn nhạy cảm, kể cả sau khi cô ấy biết được chuyện đó không làm loạn lên với anh, nhưng trong lòng cũng sẽ như cái gai nhọn khó chịu không thể nào nhổ đi.

"Anh nói đi, anh muốn thế nào mới có thể không gây sự với em?"

Cận Hàn Thanh hừ lạnh, "Anh không muốn nói điều kiện với chú, hiện tại anh chỉ muốn nhìn chú thảm như anh."

Cận Ngụ Đình siết tay lại thành nắm đấm, mi mắt cũng rũ xuống.

Cơn giận này của Cận Hàn Thanh làm thế nào cũng không thoát ra được, anh ta liếc phía sau Cận Ngụ Đình, hận không thể lập tức vọt vào trong, đem mọi chuyện phơi bày ra trước mắt Cố Tân Tân. Anh ta khó chịu thống khổ như vậy, anh ta muốn khiến bọn họ khổ sở cùng.

Hai anh em bọn họ đứng đó giằng co một hồi không ai lên tiếng, Cận Hàn Thanh nhìn Cận Ngụ Đình không nói lời nào. Nhưng đúng là anh ta có tức giận đến mấy thì vẫn không thể ra tay với Cận Ngụ Đình, cũng không lạnh lùng đến mức gọi Cố Tân Tân đang mang thai ra.

"Chú muốn xử lý sao thì tự xử lý vậy đi." Cận Hàn Thanh khẽ cắn răng nói.

Cận Ngụ Đình nhấc mắt, nhìn anh ta.

Cận Hàn Thanh khẽ thở dài, "Đừng nhúng tay vào chuyện của Thương Lục nữa, còn Cố Tân Tân, đến bây giờ anh vẫn là người có lỗi, chuyện này coi như bỏ qua, anh sẽ không tiếp tục truy cứu nữa. Chuyện giữa hai người anh cũng sẽ không nhúng tay, chú yên tâm, chuyện này anh sẽ không ở trước mặt Cố Tân Tân tiết lộ một chữ, coi như là anh thiếu nợ Cố Tân Tân, bây giờ trả lại."

Cận Hàn Thanh bỏ lại câu nói này, xoay người rời đi.

Nếu là trước đây, anh ta tuyệt đối sẽ làm cho huyên náo long trời lở đất, nhưng Cận Hàn Thanh bây giờ đã khác Cận Hàn Thanh trước đây, kéo một người chịu tội thay có gì tốt hơn đâu?

Tư vị nhớ nhung quá đỗi khó mà quen, anh ta chịu đủ lắm rồi, thật sự là chịu đủ rồi.

Dù sao anh ta nợ Cố Tân Tân vẫn chưa có cơ hội trả lại, lần này coi như là thanh toán một lần đi.

Cận Ngụ Đình kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông, anh thật sự không ngờ Cận Hàn Thanh lại cứ như vậy mà bỏ đi.

Có thể đây chính là tình cảm anh em thật sự đi, trong ngày thường dù có tranh đấu thế nào thì cuối cùng vẫn sẽ lưu lại một đường lui cho đối phương mà không đuổi tận giết tuyệt.