Dịch: CP88
Cố Tân Tân ngoan ngoãn cúi thấp đầu, tính kiên nhẫn của Cận Ngụ Đình tốt hơn cô rất nhiều, vừa rồi cô thật sự bị bức đến hết mức nóng nảy muốn gỡ ra, nên có một vài chỗ đã làm tóc đứt phựt.
"A."
"Đau hả?"
"Không sao."
Động tác trong tay Cận Ngụ Đình lại càng thêm nhẹ nhàng, "Chụp cái ảnh thôi mà cũng giày vò đến vậy, cứ để tự nhiên có phải tốt hơn bao nhiêu không."
"Nhưng kết hợp với tạo hình mới đẹp chứ?"
"Biết vậy, nhưng bây giờ gội đầu cũng quá cực."
Cố Tân Tân co đầu gối lên, vòng hai tay đặt lên đầu gối, rồi gác cằm lên trên, bộ dạng đặc biệt ngoan ngoãn, "Nếu thật sự không gỡ được thì cắt quách đi là xong."
"Em nỡ không?"
"Nỡ chứ," Cố Tân Tân túm một lọn tóc, cứng như rơm.
Cận Ngụ Đình lau đám bọt trôi xuống gò má của cô đi, "Tôi không nỡ, mái tóc này độ dài vừa phải, nếu thật phải cắt đi nhiều như vậy...... sẽ thành con trai đấy."
"Không khoa trương như vậy."
Cận Ngụ Đình đột nhiên bật cười, "Em muốn cắt tóc là vì nghĩ muốn mang thai em bé rồi sao?"
Cố Tân Tân đơ người, cái này và mang thai thì có liên quan gì với nhau? "Em chỉ đang nói muốn cắt tóc đi thôi mà."
"Tôi nghe mẹ nói, phụ nữ mang thai để tóc ngắn là thuận tiện nhất."
Đang yên đang lành tự nhiên nhắc đến cái đề tài này làm gì? Cố Tân Tân túm lấy đám tóc, "Có con rồi đối với anh có chỗ nào tốt?"
Cận Ngụ Đình nghe vậy, giọng nói cũng thay đổi, "Không có."
Lúc mới quen Cố Tân Tân, anh nói muốn có con là vì cạnh tranh với Cận Hàn Thanh, bây giờ đương nhiên sẽ không vì lý do đó. Không lẽ trong lòng Cố Tân Tân đang nghĩ ngợi linh tinh gì?
"Tân Tân, tôi thật sự không có ý gì khác, tôi nghĩ sao thì nói vậy thôi, em đừng nghĩ nhiều. Tôi cần em là đủ rồi, những thứ khác không quá quan trọng......"
Cố Tân Tân nhìn anh gấp gáp giải thích, không nhịn được khẽ cười thành tiếng, "Càng tẩy càng đen, em cũng đâu có ý gì khác."
Trên tay Cận Ngụ Đình đều là dầu dưỡng tóc, anh cầm vòi hoa sen xả sạch đầu cô một lượt, rồi lại tiếp tục lặp lại động tác vừa rồi.
Lúc Đoàn Cảnh Nghiêu về đến nhà, Cận Duệ Ngôn còn chưa ngủ. Cô ấy đang đọc sách, người đàn ông đến gần cũng không phát hiện ra.
Người đàn ông đi tới, đưa một chiếc túi đến trước mặt cô ấy, Cận Duệ Ngôn bị dọa hết hồn, theo bản năng vung tay lên. Chiếc túi rơi xuống chăn, hạt dẻ nướng theo đó rơi ra.
Đoàn Cảnh Nghiêu nhặt bỏ lại, "Làm sao thế? Bồn chồn không yên?"
"Anh đi vào mà không có chút động tĩnh gì vậy?"
"Không lẽ trước khi tôi đi vào phòng của mình còn phải gióng trống khua chiêng sao?" Đoàn Cảnh Nghiêu nói xong, đưa túi hạt dẻ nướng cho cô ấy. "Vẫn còn nóng đấy."
"Tôi ăn cơm tối no rồi."
"Coi như đồ ăn vặt đi." Đoàn Cảnh Nghiêu nói xong, ngồi xuống mép giường, "Đám cưới của em trai em đã xác định là tháng 10 rồi hả?"
"Ừm." Cận Duệ Ngôn gật đầu, cầm túi hạt dẻ, nhưng cũng không có ý động tới.
"Nghe nói lúc cầu hôn cũng rất náo động."
Khóe miệng Cận Duệ Ngôn không khỏi cong lên, "Đúng đấy, không khác gì một tên ngốc. Tôi đúng là chưa từng thấy bộ dạng đó của tên tiểu tử ấy, anh nói có phải đàn ông gặp được tình yêu đều sẽ biến thành người khác như vậy không? Cậu ta còn khóc nữa đó."
Cận Duệ Ngôn nói xong, tầm mắt rơi xuống khuôn mặt Đoàn Cảnh Nghiêu, người đàn ông không lập tức trả lời mà nhìn cô ấy không chớp mắt. Cận Duệ Ngôn có chút ảo não, thế nào mà tự nhiên lại nói ra như vậy? Bọn họ chỉ là quan hệ vợ chồng trên pháp luật mà thôi, đừng nói đến tình yêu, từ khi kết hôn đến giờ chỉ có tính toán lẫn nhau, sao cô ấy có thể mang ra so sánh với Cận Ngụ Đình và Cố Tân Tân chứ?
Cận Duệ Ngôn hơi lúng túng, cầm hạt dẻ nướng muốn tách vỏ ra.
Đoàn Cảnh Nghiêu nhìn thấy, cầm hạt dẻ trên tay cô ấy, tách vỏ rồi đưa phần nhân đến miệng Cận Duệ Ngôn.
Cận Duệ Ngôn không được tự nhiên tránh về sau, "Tự tôi có tay."
"Người đàn ông khi gặp được tình yêu sẽ làm ra chuyện khiến người ta khó mà tin nổi." Anh ta lẩm bẩm lặp lại lời này, đút nhân hạt dẻ nướng vào miệng Cận Duệ Ngôn.
"Sao hôm nay anh về sớm thế? Không phải nói còn có tiệc xã giao à?"
"Tối nay tự nhiên không muốn uống rượu, ngồi một lúc thì về."
Cận Duệ Ngôn hơi giật mình, "Đâu ra cái kiểu giữa đường bỏ về thế? Anh không sợ sau đó người ta sẽ nói Đoàn tiên sinh thể diện thật lớn, không nể mặt người mời cơm chút nào, còn bỏ về giữa chừng."
Đoàn Cảnh Nghiêu leo lên giường, chọn một tư thế thoải mái nhất rồi nằm xuống, "Nói thì cứ nói, tôi còn sợ người khác nói sao?"
Với địa vị này của anh ta thì đúng là chẳng cần phải e ngại gì cả, bao nhiêu năm mồ hôi công sức, tranh đấu sứt đầu mẻ trán, bây giờ thích làm gì thì làm chính là thành quả lớn nhất.
"Anh còn chưa tắm đâu, đừng có nằm ở đây."
"Tôi mệt lắm."
Cận Duệ Ngôn đẩy thắt lưng anh ta. "Đi tắm."
Đoàn Cảnh Nghiêu nằm đó không nhúc nhích, Cận Duệ Ngôn không đẩy được, dứt khoát ôm chăn muốn đứng lên. Đoàn Cảnh Nghiêu bắt được váy ngủ của cô ấy, "Đi đâu đấy?"
"Phòng dành cho khách."
Người đàn ông buông tay ra, gắng gượng đẩy người ngồi dậy, ngữ khí mười phần bất đắc dĩ, "Được rồi được rồi, tôi đi tắm là được chứ gì?"
Cận Duệ Ngôn đẩy vai anh ta thêm một cái nữa, Đoàn Cảnh Nghiêu miễn cưỡng đứng dậy, đi vào nhà tắm.
Lúc anh ta đi ra, Cận Duệ Ngôn đã khép mắt nằm đó, Đoàn Cảnh Nghiêu mặc áo ngủ mò lên giường, ôm lấy cô ấy từ phía sau.
Mi mắt Cận Duệ Ngôn khép chặt, không muốn để ý, nhưng bàn tay kia càng lúc càng không thành thật, cô ấy khẽ nhúc nhích vai, "Đừng động tay động chân, tôi buồn ngủ."
"Tôi muốn."
Cận Duệ Ngôn đá chân về sau, "Bỏ qua một ngày hôm nay thôi."
Đoàn Cảnh Nghiêu ở phía sau hôn lên lưng cô ấy, cánh môi ướt át dần lấn lên đến cổ, lướt nhẹ lên mặt. Người đàn ông kéo chăn ra, lật người một cái liền đè lên trên Cận Duệ Ngôn. Cận Duệ Ngôn cau mày, váy ngủ bị anh ta đẩy lên, cô ấy vội vàng đè lại cổ tay Đoàn Cảnh Nghiêu.
"Tôi mệt thật đấy."
"Cho tôi một chút thời gian thôi."
Cận Duệ Ngôn sao có thể tin lời này của anh ta, "Chờ anh làm xong thì cũng đã đến nửa đêm rồi, sáng sớm mai tôi còn có việc."
"Vậy em nói tôi phải làm sao bây giờ?"
Cận Duệ Ngôn đẩy anh ta xuống, "Tự giải quyết đi."
"Em nói cái gì thế?" Đoàn Cảnh Nghiêu nắm chặt cổ tay cô ấy, muốn xoay người lần nữa, Cận Duệ Ngôn nghiêm túc. "Hôm nay không được, tôi rất mệt."
"Có ngày nào với em là được hay là vui vẻ thuận theo một lần đâu?"
"Đoàn Cảnh Nghiêu, có phải thời gian gần đây anh rảnh rỗi quá rồi hay không? Có thời gian này chi bằng đi đọc sách đi."
Đoàn Cảnh Nghiêu bực bội nằm sang bên cạnh, dù anh ta chỉ là thương nhân thì IQ và học vấn đều đủ cao. Cận Duệ Ngôn thì hay rồi, luôn nghĩ mình là nhất rồi nói anh ra như người không có học thức.
Hiện tại, hứng thú gì cũng đã bị Cận Duệ Ngôn dội cho nguội ngắt, Cận Duệ Ngôn không cho anh ta chạm thì anh ta không chạm là được rồi. Anh ta cũng không phải không thể làm loại chuyện đó, đã vậy liền cho cô ấy chịu đói mười ngày nửa tháng, xem xem tới lúc đó Cận Duệ Ngôn còn có thể ra vẻ thanh cao hay không.
Ngày hôm sau, lúc Đoàn Cảnh Nghiêu tỉnh lại Cận Duệ Ngôn cũng đã ra khỏi nhà.
Anh ta ngồi dậy, đưa bàn tay lên vò loạn mái tóc. Cô ấy vẫn luôn như vậy, xưa nay chưa từng có một lần để anh ta vào trong lòng, đến ngay cả không khí xung quanh cũng tản mát một loại khí tức lạnh lùng.
Đoàn Cảnh Nghiêu đi vào nhà tắm rửa mặt, lúc chạm vào nước trên tay có cảm giác xót không thể tả. Anh ta nhấc ngón tay lên, thấy được trên đầu ngón trỏ có một vết như bị người ta bấm móng tay vào, chẳng trách lại xót như vậy.
Có lẽ là tối qua khi Cận Duệ Ngôn không cho anh ta chạm vào đã bấm lên.
Người đàn ông xoay người đi về phòng ngủ, anh ta đi đến bên giường, mở tủ đầu giường ra. Đoàn Cảnh Nghiêu là một người không có tính kiên nhẫn, bên trong sắp xếp gọn gàng nhưng anh ta vẫn không sao tìm được đồ, liền dứt khoát lấy toàn bộ ra. Hộp đựng băng keo dán vết thương ngay ở trước mắt, vậy mà vừa rồi anh ta lại không nhìn thấy.
Đoàn Cảnh Nghiêu cầm chiếc hộp đó lên, rút ra một chiếc, tầm mắt đột nhiên dừng lại trước một thứ đồ khác.
Anh ta cầm lên nhìn, trên chiếc que thủy tinh dài hiện lên hai vạch đỏ.
Đoàn Cảnh Nghiêu giật mình nhìn chằm chằm thứ đồ trên tay, mất một lúc mới phản ứng lại. Anh ta cũng không phải kẻ đần, sao có thể không hiểu thứ này là gì?
Anh ta vừa mừng vừa sợ, đứng tại chỗ không biết phải phản ứng thế nào. Chẳng trách, chẳng trách tối qua cô ấy lại như vậy, hóa ra là đã mang thai.
Nhưng vì sao cô ấy lại không nói cho anh ta biết chứ?
Cô ấy vẫn biết anh ta mong ngóng có một đứa con như thế nào, chuyện lớn như vậy, vì sao Cận Duệ Ngôn không nói cho anh ta biết?
Ý cười bên khóe môi của Đoàn Cảnh Nghiêu dần cứng lại, không lẽ, Cận Duệ Ngôn không muốn?
Nếu không thì vì sao cô ấy phải giấu thứ đồ này đi? Còn ngay ở trước mặt anh ta không nhắc đến một chữ?
Một chút vui mừng cuối cùng biến thành lo lắng sợ sệt, Đoàn Cảnh Nghiêu bỏ miếng dán trong tay xuống, lấy điện thoại ra gọi cho Cận Duệ Ngôn.
Đầu kia không có người tiếp, Đoàn Cảnh Nghiêu gọi lại hai lần nhưng vẫn không có ai nhận.
Anh ta vừa đi ra ngoài, vừa bấm số thư ký của Cận Duệ Ngôn.
Đầu kia rất nhanh tiếp máy, "Alo, Đoàn tiên sinh?"
"Cô ấy đâu?"
"Cận thị trưởng...... đang họp."
"Họp cái gì?"
"Ngài tìm ngài ấy có việc gấp ạ?"
"Ừ, cô ấy họp ở đâu? Tôi đến đó."
Giọng nói của thư ký có chút ấp úng, "Trong thời gian ngắn sẽ không xong được, ngài đến tìm cũng không thể gặp."
"Vậy tôi chở ở bên ngoài, chờ cô ấy họp xong sẽ nói chuyện với cô ấy."
Thư ký hơi do dự. "Hôm nay ngài ấy không có thời gian trống nào cả."
"Cô nói đi, rốt cuộc cô ấy đang ở đâu?"
Thư ký bình tĩnh trả lời, "Đoàn tiên sinh, lịch trình của Cận thị trưởng tôi không thể tùy tiện tiết lộ được."
"Cô ấy sẽ không đi bệnh viện đấy chứ?"
Đầu bên kia bỗng nhiên ngưng bặt, Đoàn Cảnh Nghiêu có cảm giác hô hấp của mình cũng ngừng lại theo. Anh ta hoảng hốt nâng cao giọng, "Cô ấy ở đâu? Đang ở đâu hả?"
"Ngài đừng hỏi nữa."
"Cô ấy đến bệnh viện làm cái gì?"
Thư ký cũng không biết làm thế nào mà Đoàn Cảnh Nghiêu đoán ra được chuyện này, "Ngài đừng kích động, Cận thị trưởng có chút không thoải mái nên đi tìm bác sĩ khám thôi."
"Cô ấy có bác sĩ riêng, nếu không thoải mái thì vì sao ngay cả tôi cũng không biết?"
Thư ký bị anh ta hỏi đến á khẩu, "Cái này...... tôi cũng không rõ."
"Cô ấy đang ở bệnh viện nào?"
"Đoàn tiên sinh......"
"Dù cô đúng là thay cô ấy làm việc, nhưng tuyệt đối đừng thay cô ấy làm chuyện hồ đồ. Cô ấy đang mang thai, nếu như đứa nhỏ không còn, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ấy, càng sẽ không bỏ qua cho cô."
Thư ký cả kinh, "Cận thị trưởng mang thai?"
Đoàn Cảnh Nghiêu lòng như lửa đốt. "Nói đi, cô ấy đang ở đâu?"
Thư ký cũng không dám chần chừ thêm chút nào nữa, vội vàng nói tên bệnh viện cho Đoàn Cảnh Nghiêu.
Người đàn ông không nhiều lời, ngắt trò chuyện rồi bước nhanh ra ngoài. Anh ta lao như điên ra ngoài cổng, vừa lên xe liền dặn dò tài xế trực tiếp lái đến bệnh viện. Anh ta thật sự luôn không có cách nào với Cận Duệ Ngôn, dù cô ấy có muốn giết con của anh ta thì anh ta vẫn phải bó tay hết cách.