Dịch: CP88
Tầm mắt Cố Tân Tân nhẹ giương, nhìn về phía cách đó không xa, rồi cô đột nhiên thu hai tay về, dùng sức đẩy trước ngực Cận Ngụ Đình.
Nhưng dĩ nhiên là Cận Ngụ Đình không chịu thả ra, hơn nữa còn càng ngày càng ôm chặt hơn. Cố Tân Tân vẫn còn giãy dụa, Cận Ngụ Đình nghĩ mãi mà không thông, không phải vừa rồi cô vẫn còn ôm anh đó sao?
"Có....... có người." Cố Tân Tân ghé vào tai anh lo lắng nói.
Cận Ngụ Đình quay đầu lại kiểm tra, quả nhiên thấy Tần Chi Song và Cận Vĩnh Nham ngồi trên ghế sô pha đang trợn tròn mắt nhìn chằm chằm bọn họ.
Cận Ngụ Đình buông tay, Cố Tân Tân vội vàng vuốt lại tóc. Tần Chi Song đứng dậy, "À....... cái kia, bên ngoài trời mưa hả?"
Cố Tân Tân gật đầu, tiến lên chào hỏi, "Bác trai, bác gái."
"Cái kia......" Tần Chi Song không biết phải mở lời thế nào, "Dì giúp việc ở tòa nhà Tây xin nghỉ lâu như vậy, có chuyện gì xảy ra sao?"
Cận Ngụ Đình cũng đi tới, "Ngày mai quay lại rồi ạ."
Tần Chi Song ừ một cái, ngồi về ghế. Cận Vĩnh Nham ngồi chỗ đó, phong thái tiêu chuẩn không giận mà uy, "Lúc trước nói muốn ở với nhau chính là hai đứa, nói muốn tách ra cũng là hai đứa. Bây giờ lại muốn quay lại, mấy đứa rốt cuộc coi hôn nhân là cái gì hả? Trò đùa của mấy đứa nít ranh sao?"
Cố Tân Tân mấp máy môi, muốn nói mọi chuyện không như bọn họ nghĩ, nhưng tình cảnh bây giờ của cô xem ra cũng không khác lúc mới đến Cận gia là bao.
Nếu cô thật sự nói ra sự thật, đoán chừng có thể khiến cho hai vị trưởng bối này tức chết.
"Ba, con bảo đảm sau này sẽ không đùa giỡn thêm một lần nào nữa, lần này là thật lòng."
Cố Tân Tân nghe xong, hơi rũ mi mắt, nơi khóe mắt liếc sang Cận Ngụ Đình đứng bên cạnh. Có mấy lời tốt nhất là không nên nói lung tung, tránh tương lai tự rước phiền phức vào người.
Cận Vĩnh Nham vẫn còn tức giận không thôi, hai đứa con trai này ông đều không có cách nào quản nổi. Bọn họ từng người muốn tự do hôn nhân, ông cũng đã cho tự do đủ rồi. Thế nhưng không đứa nào hành động khiến ông bớt phải đau đầu cả.
"Nếu sớm biết vậy thì sao còn làm? Nhất định phải đưa người đi một vòng, trở thành vợ người khác rồi mới chạy đi đòi về, đây là cái thú vui quải đản gì? Hả?"
Cố Tân Tân đứng bên cạnh, sắc mặt cũng đã có chút thay đổi, Tần Chi Song vội vàng vỗ vỗ cánh tay Cận Vĩnh Nham, ra hiệu cho ông dừng lại. "Không thể nói bớt đi hai câu sao."
"Tôi có nói sai sao?" Cận Vĩnh Nham lườm Cận Ngụ Đình, "Ngựa tốt không ăn lại cỏ, con có hiểu đạo lý này hay không?"
"Ba, con cũng không phải ngựa, con là người."
"Không nhìn ra!"
Tần Chi Song đứng dậy đi đến trước mặt hai người, chăm chú nhìn Cố Tân Tân, "Tân Tân, bây giờ con nghĩ thế nào?"
Cố Tân Tân không nghĩ nhanh như vậy đã phải đối diện với tình cảnh này, nhưng thật sự là nguyên nhân cô đến tòa nhà Tây không có như bọn họ nghĩ. "Cháu....... hai bác nói không sai, cháu......"
Tần Chi Song biết những lời vừa rồi của Cận Vĩnh Nham nhất định đã làm tổn thương đến cô. Lúc trước chuyện Cận Hàn Thanh và Thương Lục khiến Cố Tân Tân phải chịu oan ức thế nào ít nhiều bà cũng biết được. Hơn nữa bây giờ bọn họ đều đã biết được chuyện Thương Lục sảy thai không liên quan gì đến Cố Tân Tân, đối với cô mà nói chính là tai bay vạ gió."
"Tân Tân, nếu con thật sự đồng ý về với lão Cửu thì cũng không cần để tâm đến lời người khác nói thế nào."
Cố Tân Tân có chút mộng mị, "Con không có......"
Cô chưa có nói muốn quay lại với Cận Ngụ Đình mà.
Thế nhưng Cố Tân Tân mới nói được một nửa, đã bị Cận Vĩnh Nham ngắt lời, "Mấy người cũng không cần hỏi qua ý kiến của tôi nữa phải không?" Cận Vĩnh Nham nói đến đây, chỉ chỉ Tần Chi Song, "Còn bà nữa, càng ngày càng tự ý làm chủ, bà cảm thấy để cho hai đứa nó quay về với nhau có thích hợp không hả?"
"Ba, nếu ba thật sự muốn ngăn cản con, vậy thì ba cứ nhìn con cô độc đến hết đời đi."
"Bây giờ tên tiểu tử con còn học được chiêu uy hiếp ba rồi phải không?"
Tần Chi Song còn đang lo lắng cho cảm nhận của Cố Tân Tân, thế nhưng Cận Vĩnh Nham và Cận Ngụ Đình lại nhất định muốn bàn luận ở ngay trước mặt cô. Tần Chi Song quay về bên cạnh Cận Vĩnh Nham, đẩy vai ông một cái. "Ông cũng không làm chủ được cho nó, lúc trước không phải nó vừa nói muốn mang người về liền cứ như vậy mà mang người về đó sao? Lần đầu tiên không quản thì cũng đừng có quản lần thứ hai hay lần thứ ba. Tôi nói ông ấy à, lúc đó cứ đánh gãy chân nó luôn thì có phải bây giờ đã không xảy ra chuyện này rồi không?"
Nếu không phải vì sáng nay Cận Vĩnh Nham mới cạo râu thì hẳn là bây giờ bộ râu đó cũng vểnh hết lên rồi, "Lúc trước tôi cũng muốn đánh, nhưng là ai khóc lóc năn nỉ, lôi lôi kéo kéo, còn nói nếu tôi muốn ra tay thì sẽ không để yên cho tôi, hả!"
Tần Chi Song dời tầm mắt đi. "Không thể nào là tôi được."
Cố Tân Tân cũng không muốn nhìn bọn họ vì mình mà cãi vã, cô tiến lên hai bước rồi nói. "Bác trai, bác gái, hai người đừng như vậy. Chuyện của cháu và Cận Ngụ Đình đã sớm qua rồi......."
Tần Chi Song bước đến trước mặt Cố Tân Tân, nắm lấy tay cô. "Tân Tân, con có thể nghĩ như vậy là tốt nhất. Qua thì cũng đã qua rồi, điều quan trọng nhất bây giờ là tương lai. Nếu hai đứa đã quyết tâm muốn quay về với nhau thì những chuyện lúc trước hãy quên hết đi, đừng nghĩ lại, cũng đừng nhớ lại nữa."
"......"
Cố Tân Tân câm nín, ý của cô không phải là như vậy mà.
"Bác gái, ý cháu là, cháu và anh ấy không quay về trước đây được nữa rồi."
"Đương nhiên không quay về như trước được, khi trước lão Cửu quá vô liêm sỉ, lại nói thời gian qua rồi sao có thể quay lại được chứ? Tân Tân, Cận gia chúng ta cũng không phải toàn những người bảo thủ cổ hủ, tuy là lúc bắt đầu có thể vì chuyện của con và Tu gia ít nhiều sẽ có chút không thoải mái, nhưng đây cũng là chuyện thường tình khó tránh, bác tin tưởng con cũng hiểu, đúng không?"
Cố Tân Tân nghe Tần Chi Song nói liền một mạch, bỗng nhiên có cảm giác bị thuyết phục triệt để, nhưng rõ ràng ý cô không phải là như vậy.
Cận Vĩnh Nham đứng lên, rời đi trước. "Ba không quản nữa, hai đứa muốn yêu thế nào thì yêu, muốn giày vò nhau thế nào thì giày vò thế đó đi."
Tần Chi Song còn không phải là bị câu nói sẽ cô độc đến cuối đời kia của Cận Ngụ Đình dọa sao, con trai của bà, bà là người hiểu rõ nhất. Thật không biết cái tính nói được làm được này là giống với ai, bà còn có thể làm gì nữa đây? Ngoài giúp anh ra thì đúng là hết cách rồi, chứ không lẽ lại nhìn anh thủ thân như ngọc đến già sao?
"Chồng, chờ với." Tần Chi Song vội vàng đi theo ra ngoài.
Cố Tân Tân nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, có chút không biết phải làm sao, "Vì sao anh không giải thích rõ ràng với bọn họ?"
"Càng giải thích càng loạn, có gì để giải thích đâu."
"Nhưng em chuyển tới đây rõ ràng là vì có nguyên nhân khác."
Ánh mắt của Cận Ngụ Đình chiếu thẳng vào đáy mắt Cố Tân Tân, "Không lẽ em còn muốn tôi nói với bọn họ sau chuyện này còn có ẩn tình khác, để bọn họ truy hỏi sâu tận gốc rễ sao?"
Cố Tân Tân phất phất tay. "Thôi, muốn sao thì thế, bỏ đi!"
Tốc độ phát triển này cũng quá nhanh rồi, vì sao cô luôn có cảm giác không giống như trong tưởng tượng chứ?
Tưởng tượng trong đầu cô kỳ thực rất đơn giản, đợi đến khi Cận Ngụ Đình hoàn toàn ổn định lại cô sẽ chuyển về. Đây chỉ là kế hoạch tạm thời thôi, nhưng xem ra trong mắt người Cận gia chính là...... bọn họ muốn quay lại rồi?
Ngày hôm sau, Cố Tân Tân vừa ăn xong cơm trưa, Lục Uyển Huệ đã gọi điện tới.
Cô đi đến trước cửa sổ, kéo rèm lên, thuận tay đặt chậu hoa nhích sang một bên, "Alo, mẹ à."
"Tân Tân, con đang ở đâu?"
"Con ở công ty."
Lục Uyển Huệ hỏi nhỏ. "Mẹ là hỏi con, con đang ở đó hả?"
Cố Tân Tân không khỏi thấp thỏm. "Mẹ, sao tự nhiên mẹ lại hỏi chuyện này?"
"Sáng sớm nay người của Cận gia đã đến."
"Cái gì cơ?" Cố Tân Tân bị dọa hết hồn. "Ai đến ạ?"
"Mẹ của Cận Ngụ Đình, còn mang theo không ít quà cáp đến."
Cố Tân Tân lắp bắp, "Đến, đến, đến, đến làm cái gì chứ?"
"Chuyện này phải hỏi con đó."
Cố Tân Tân chột dạ, "Con có làm cái gì đâu."
"Người cũng chuyển về tòa nhà Tây rồi, người ta tìm đến cửa cũng là phải thôi."
Cố Tân Tân gãi gãi đầu, cô quay lưng tựa lên bệ cửa. "Bọn họ có nói gì với mẹ không?"
"Vị Cận phu nhân này đúng là rất chu đáo, thật sự quá tử tế rồi. Lần này đến chủ yếu là vì muốn thay Ngụ Đình nói lời xin lỗi, thái độ quá đỗi lịch sự, dù mẹ còn ý kiến gì thì sau khi nghe bọn họ nói vài câu cũng giống như đã nghĩ thông cả rồi."
Cố Tân Tân nhẹ giọng lẩm bẩm. "Mẹ, mẹ cũng thật là không có đáng tin gì cả."
"Trách mẹ sao? Mẹ cũng không phải loại người có thể nói được ra mấy lời độc ác, hơn nữa người ta với thân phận như vậy còn khách khí với mẹ như thế, mẹ sao có thể làm khó được chứ?"
Cố Tân Tân sao không hiểu, Lục Uyển Huệ cũng là kiểu người bên ngoài chua ngoa nhưng bên trong mềm yếu mà thôi. Lúc trước nhìn cô bị người ta bắt nạt, liền nói cả đời này sẽ không bao giờ tiếp xúc dù chỉ là một cái liếc mắt với người Cận gia, coi bọn họ là kẻ thù. Nhưng bây giờ nếu người Cận gia đến cửa, khẳng định bà vẫn sẽ khách khí đón tiếp.
"Được rồi." Cố Tân Tân rốt cuộc vẫn là không còn cách nào khác.
"Tân Tân, con làm ra quyết định lớn như vậy, vì sao không nói với ba mẹ một tiếng chứ?"
Cố Tân Tân vốn đã nghĩ sẽ âm thầm chờ cho chuyện này qua đi rồi coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, làm sao ngờ được dường như hiện tại cả cái thành phố này đều biết rồi.
"Mẹ, con chỉ là chuyển tới mấy ngày thôi, đúng rồi, có lẽ sắp lại chuyển đi rồi."
"Nếu hai đứa đã không có ý quay lại thì con cũng không cần phải chuyển tới đó chứ? Tân Tân, con không nghĩ xem hiện giờ có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào hai đứa, đến lúc đó chưa biết chừng sẽ chết chìm trong biển nước bọt."
Cố Tân Tân cũng không mấy quan tâm những chuyện này, trước đây cô đã bị người ta chửi rủa không ít trên mạng, thậm chí còn đứng ngay trước mặt mà mắng. Nếu còn sợ mấy chuyện cỏn con này thì cô đã sớm trốn tiệt trong nhà không dám ra khỏi cửa rồi.
"Mẹ, chuyện này con sẽ giải thích với mẹ sau."
"Mẹ cũng không cần nghe con giải thích, nếu hai đứa đã quyết định được rồi thì sau này cố mà sống cho tử tế."
Cố Tân Tân càng lúc càng mộng mị, mấy người làm ba mẹ bây giờ có phải đều suy nghĩ quá thoáng rồi hay không, "Con không có nghĩ xa như vậy đâu."
"Con là con gái, sao có thể không nghĩ đến những chuyện này được hả?"
Cố Tân Tân thật sự không muốn tiếp tục chủ đề này, "Mẹ...... con phải đi họp rồi, công việc dạo này có chút bận rộn haha, mẹ, vậy con cúp máy nha."
Lục Uyển Huệ còn chưa yên tâm, dặn dò thêm mấy câu mới kết thúc trò chuyện.
Cố Tân Tân là con gái bà, bà dĩ nhiên muốn giúp cô cân nhắc mọi chuyện. Thật ra tư tưởng của bà còn rất bảo thủ, cũng có chút không đồng ý với cách làm của cô, nhưng chuyện đã đến nước này rồi thì còn có thể làm thế nào nữa đây? Hơn nữa Cố Tân Tân còn có Tu Thiện Văn bên cạnh, cô vẫn còn trẻ tuổi như vậy, những người cùng tuổi sớm đã được hưởng thụ luyến ái ngọt ngào rồi, thế nhưng Lục Uyển Huệ vẫn phải ngày đêm lo lắng con gái mình sau này sẽ không gặp được mối hôn nhân tốt nào nữa.
Dù sao, hai mối hôn nhân trước đó của cô đều quá phức tạp, bây giờ Cận Ngụ Đình vẫn còn tình cảm với cô, cũng coi là chuyện tốt phải không?
Chí ít dưới góc nhìn của Lục Uyển Huệ thì đó là một chuyện tốt.
Cố Tân Tân cẩn thận suy xét một hồi, bắt đầu cảm thấy có chút phiền phức. Mục đích ban đầu của cô vốn rất đơn giản, nhưng một khi có sự can thiệp của cha mẹ hai bên, sợ rằng sẽ không thể tiếp tục đơn giản được nữa rồi.
Sau ngày hôm đó là mấy ngày ấm áp liên tiếp, nhiệt độ rõ ràng đang tăng lên.
Cố Tân Tân thật khó khăn mới có được một ngày nghỉ, nhưng buổi sáng vẫn phải ở trong thư phòng bận rộn đến tận giữa trưa. Cô vốn muốn đi ngủ một giấc, nhưng thời tiết hôm nay thật đẹp, cô thật sự không nỡ lãng phí một ngày như vậy, liền cầm hai quyển sách đi ra sân.
Cố Tân Tân lót một tấm đệm lên chiếc ghế đá, cô không mặc áo khoác, nhưng cũng không thấy lạnh.
Cô nghĩ sẽ ngồi đây đọc sách một lúc, lát nữa quay về ăn chút gì đó rồi đi đón Tu Thiện Văn, vừa vặn không sai lệch.
Cảm giác một lần nữa được trở về cuộc sống nhàn hạ thoải mái thật tốt, trước đây dù là thở thôi cô cũng phải cẩn thận từng li từng tí, buổi tối đều sẽ nằm mơ thấy người ta đến hãm hại. Nhưng hiện tại đã khác, tháng ngày trôi qua yên ả, thi thoảng còn có thể đặt chút tâm tư vào việc hôm nay ăn gì ngon mặc gì đẹp.
Mấy ngày đầu trở lại Lục Thành, Cố Tân Tân cũng không dễ dàng gì. Cô luôn sợ sẽ có người bắt nạt Tu Thiện Văn, ngày ngày lo lắng làm thế nào bảo vệ cô bé thật tốt.
Tu Thiện Văn mệt mỏi, cô cũng không tốt hơn là bao, đến bây giờ cũng xem như đã có thể tháo được gánh nặng xuống rồi.
Cô nằm ngoài trên bàn đọc sách, không lâu sau thì ngủ thiếp đi.
Cận Ngụ Đình vừa đi vào đến sân liền nhìn thấy được khung cảnh đó, bước chân nhanh hơn, anh cởi áo khoác rồi nhẹ nhàng đặt lên bả vai cô. Dù hôm nay thời tiết ấm áp nhưng cũng không thể như vậy được, lát nữa sương xuống rồi cảm lạnh thì phải làm sao chứ?
Cố Tân Tân ngủ rất sâu, không hề bị động tác này của anh làm tỉnh. Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh, không nhịn được chăm chú nhìn Cố Tân Tân thêm một chút.
Rốt cuộc cô cũng đã được trở về cuộc sống yên bình không cần từng giây từng phút đề phòng tất cả những người xung quanh, đối với Cận Ngụ Đình mà nói, đây mới chính là cuộc sống Cố Tân Tân nên có.
Anh không khỏi nghiêng người qua, đem khuôn mặt hướng về phía cô. Đến tận khi chóp mũi hai người chạm nhau, Cố Tân Tân thình lình mở mắt ra.
Cận Ngụ Đình không kịp lùi về, Cố Tân Tân giật mình ngồi phắt dậy, áo khoác trên bả vai cũng rơi xuống đất, người đàn ông nhanh tay khom lưng nhặt lên.
"Anh, anh làm cái gì đấy?"
"Xem một chút là em ngủ thật hay giả vờ."
Cố Tân Tân đưa tay xoa mặt, "Đương nhiên là ngủ thiếp đi thật."
"Buồn ngủ thì sao không vào trong nhà?"
"Mấy giờ rồi?" Cố Tân Tân lo lắng sẽ làm lỡ thời gian tan học của Tu Thiện Văn.
"Vẫn còn sớm." Cận Ngụ Đình đưa cổ tay đến trước mặt Cố Tân Tân, "Đây."
"Bây giờ đi thay quần áo là vừa."
"Từ sau giao chuyện này cho tài xế đi."
Cố Tân Tân đứng dậy, cầm theo chiếc cốc trên bàn, "Không cần, dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ."
Cố Tân Tân sửa soạn xong xuôi đi ra đến cửa, đã thấy Cận Ngụ Đình đi theo sau, "Tôi đi với em."
"Em chỉ đi đón con bé thôi, một lát rồi về."
Cận Ngụ Đình đi tới, cầm cổ tay cô rồi kéo đi.
Cố Tân Tân không rút tay về được, Cận Ngụ Đình đã nắm chặt rồi.
Người đàn ông ngồi vào ghế tài xế, rồi nghiêng đầu nhìn Cố Tân Tân ngồi cạnh. Cô thắt dây an toàn, cánh tay đặt bên cạnh, Cận Ngụ Đình lại cầm lấy.
Cô vội vàng dùng một tay còn lại đánh xuống mu bàn tay anh. "Làm cái gì thế, lái xe cho tử tế đi có được không?"
"Được được được."
Xe dừng lại trước cổng trường của Tu Thiện Văn đúng lúc tiếng chuông tan học vang lên, vài phút sau đã bắt đầu có học sinh lục tục đi ra.
Cận Ngụ Đình duỗi tay ra, Cố Tân Tân lập tức giấu tay về sau lưng. "Đừng có mà động chân động tay."
"Làm sao thế, chỉ là cầm tay thôi mà."
Cận Ngụ Đình tháo dây an toàn, nghiêng người qua, Cố Tân Tân gấp gáp trốn đến cạnh cửa xe, "Đừng có mà làm loạn, đang ở trường đấy."
"Em cho là ở trường học thì sẽ không có học sinh yêu nhau hả?"
Cố Tân Tân dĩ nhiên không bị anh thuyết phục, đưa tay đẩy Cận Ngụ Đình ra.
Từng tốp học sinh từ trong sân trường vừa trò chuyện rôm rả vừa đi ra, Cố Tân Tân đợi một hồi lâu mới nhìn thấy bóng dáng Tu Thiện Văn. Cô vừa muốn đẩy cửa đi xuống, đã nghe thấy tiếng đóng cửa xe phát ra từ bên cạnh, đợi đến khi Cố Tân Tân kịp phản ứng lại thì Cận Ngụ Đình cũng đã bước nhanh về phía Tu Thiện Văn rồi.
Cố Tân Tân thấy vậy, không đi xuống nữa.
Tu Thiện Văn kín đáo nhìn Cận Ngụ Đình, trong mắt còn có cả giật mình. Cô bé là học sinh mới chuyển tới nên cũng không có bạn thân, hai bạn học nữ phía sau bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
"Ai thế nhỉ?"
"Bạn trai?"
"Không thể nào."
Tu Thiện Văn dừng chân, liếc bọn họ một cái, "Đừng có nói mò."
"Dù sao cũng không phải nói cậu, nhạy cảm như thế làm cái gì?"
"Đúng đấy, chẳng lẽ là chột dạ?"
Cận Ngụ Đình đi đến trước mặt Tu Thiện Văn, "Văn Văn."
Cô bé không được tự nhiên cúi đầu xuống, Tu Thiện Văn vốn dĩ là người sống nội tâm, có chuyện gì cũng sẽ không chủ động giải thích với người khác. Cận Ngụ Đình thấy vậy, ánh mắt chuyển sang hai cô bạn học kia.
Cố Tân Tân xuyên qua tấm cửa kính nhìn thấy Cận Ngụ Đình tiến lên một bước, đưa tay về phía hai cô bạn học đó. "Xin chào, anh là anh trai của Tu Thiện Văn, con bé mới chuyển đến, sau này nhờ các em quan tâm con bé nhiều hơn."
Khuôn mặt đẹp trai này của Cận Ngụ Đình không nghi ngờ gì chính là tấm vé qua cửa mọi trở ngại, quả thật chính là kiểu nam nữ già trẻ đều không tha.
Một cô bạn trong đó phản ứng cực nhanh, lập tức đưa tay ra nắm chặt mấy ngón tay thon dài của Cận Ngụ Đình, thậm chí còn đưa cả hai tay ra mà nắm. "Hóa ra là anh trai của Tu Thiện Văn, xin chào, xin chào."
Cố Tân Tân hừ lạnh một cái, đúng là giỏi thật, từ bỏ phương pháp mạnh mẽ tấn công qua từ từ dụ dỗ rồi?
Nhưng xem ra chiêu này của anh cũng rất hữu hiệu, nhìn gương mặt si mê của hai cô nàng đó là biết.