Trảm Nam Sắc

Quyển 3 - Chương 29: Về một nhà




Dịch: CP88

Cố Tân Tân không còn gì để nói, thật sự hận không thể đẩy anh ra.

Trong mắt Cận Ngụ Đình thấp thoáng tia mong chờ, vẻ mặt rõ ràng là người đàn ông đàng hoàng bị cưỡng hiếp đang đòi chịu trách nhiệm. Cố Tân Tân đi về phía trước vài bước, chạy trối chết.

Cận Ngụ Đình không đuổi theo nữa, cô cũng cần thời gian để tỉnh táo lại, anh không thể ép cô quá được.

Cả một ngày Cố Tân Tân sống trong nơm nớp sợ hãi, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, thế nhưng lại không thể nói ra là chỗ nào không đúng.

Đến chiều công việc gần như đã xử lý xong xuôi, cô ngồi đó thất thần, suy nghĩ miên man, thật sự không biết lát nữa phải đối mặt với Cận Ngụ Đình thế nào.

Cố Tân Tân phiền lòng không thôi, nhưng mất cả ngày cố gắng cũng không thể moi ra được dù chỉ một chút xíu ký ức nào liên quan đến tối hôm qua. Cố Tân Tân gõ đầu mình, quên đi vậy, tới đâu hay tới đó.

Tan ca, Cố Tân Tân đi thẳng ra bãi đỗ xe, thế nhưng mãi đến khi cô lên xe của mình cũng không thấy Cận Ngụ Đình đâu.

Cô vốn đinh ninh anh sẽ lại đến đón cô, nói không chừng còn muốn tiếp tục chủ đề sáng nay chưa nói xong, vậy mà đến cả cái bóng của anh cũng không thấy.

Cố Tân Tân lái xe về nhà, nhưng chưa về đến nơi đã nhận được điện thoại của Tu Thiện Văn.

"A lô, Văn Văn."

"Chị dâu, chị đã về chưa?"

"Ừ, chị sắp về đến nhà rồi đây."

Tu Thiện Văn đầu dây bên kia lo lắng nói. "Chị gái kia vốn đã hẹn trước hôm nay sẽ đến, nhưng vừa rồi chị ấy lại gọi lại, báo có chuyện gấp phải chạy qua nhà người bạn một chuyến. Chị dâu, chị nói có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không......"

Cố Tân Tân đạp phanh gấp (Bát Bát: mn tuyệt đối đừng học theo Tân cứ kinh hãi là phanh xe đột ngột vậy nhé, rất nguy hiểm, vừa có thể hại mình vừa có thể hại người, cuộc sống thật cũng không may mắn được như trong truyện đâu:3), chiếc xe đi phía sau không kịp chuẩn bị suýt chút nữa tông thẳng vào đuôi xe cô. May mắn bây giờ là giờ cao điểm do mọi người tan tầm về nhà nên tốc độ xe cũng không nhanh.

Tiếng còi thúc giục truyền tới, Cố Tân Tân cũng không có tâm tư để ý, vội vàng ném điện thoại qua một bên rồi lái xe đến tòa nhà Tây.

Trước cổng tòa nhà Tây có một chiếc xe đỏ đang đậu, Cố Tân Tân nhận ra chiếc xe đó là của vị bác sĩ tâm lý kia.

Trái tim cô không khỏi treo lên lơ lửng, Cố Tân Tân đẩy cửa xe đi xuống rồi bước nhanh về phía cửa.

Khổng Thành đang ngồi trong phòng khách, nghe thấy tiếng bước chân thì đứng lên, vừa thấy Cố Tân Tân muốn chạy lên lầu, anh ta vội vàng gọi cô lại. "Chờ chút!"

Cố Tân Tân nhìn về phía anh ta, "Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Chuyện này phải hỏi cô chứ?"

Cố Tân Tân thu một chân về. "Hỏi tôi?"

Khổng Thành mang theo sắc mặt tái nhợt đi đến đối diện Cố Tân Tân. "Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì hả?"

"Không, không xảy ra chuyện gì cả."

"Đừng trách tôi phải nhắc nhở cô một câu, bóng ma tâm lý trong lòng Cửu gia không phải cô không biết. Vừa rồi bác sĩ tâm lý mới đi xuống một chuyến, nói ngài ấy tự giam mình trong phòng không ra, tôi thật sự không thể hiểu được......."

Trong lòng Cố Tân Tân đã loạn cào cào, vội ra hiệu cho Khổng Thành đừng nói nữa. "Tôi lên đó trước đã."

Cô cũng không kịp quản Khổng Thành có đồng ý hay không đã bước nhanh lên lầu, đến cửa phòng ngủ đúng lúc người phụ nữ từ bên trong đi ra.

Cô ấy khẽ lắc đầu với Cố Tân Tân, ra hiệu cho cô tạm thời đừng vào.

Cố Tân Tân đi sang bên cạnh, hạ giọng hỏi, "Xảy ra chuyện gì? Anh ấy không sao chứ?"

"Tôi sẽ không nói quanh co dài dòng với cô nữa, tình huống của ngài ấy như vậy, hiện tại lại đang trong giai đoạn cực kỳ nhạy cảm. Thế nhưng cô lại không cho ngài ấy thời gian thích nghi đã để cho chuyện kia xảy ra lần thứ hai. Thật sự là thất sách."

Cố Tân Tân đúng là có miệng khó phân bua. "Tôi là vì....... Tôi uống say, tôi cũng không nhớ mình đã làm gì nữa."

"Tôi đã nghe ngài ấy thuật lại rồi. Ngài ấy đúng là đã từ chối, nhưng lại vô dụng."

Cố Tân Tân cảm thấy trong lòng như đang có vạn con ngựa chạy qua, cô lại khỏe như vậy sao? Uống rượu vào là mất hết sạch lễ nghĩa liêm sỉ?

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Giai đoạn này tâm tư ngài ấy nhạy cảm như một đứa bé, có một số việc phải tuyệt đối kiêng kỵ. Ngài ấy cho là đang từng bước được gần cô hơn, nhưng không ngờ được cô lại chính là người đẩy ngài ấy về chỗ cũ. Nói cách khác, chính là cô khiến ngài ấy có cảm giác cô đã tiếp thu ngài ấy, muốn ngài ấy, thế nhưng không chờ đến khi ngài ấy theo cô thì cô đã bỏ rơi ngài ấy rồi. Đối với một người mà nói, không còn hi vọng không phải là điều đáng sợ nhất, mà là sau khi cho người ấy hi vọng rồi lại một chưởng đẩy xuống vực sâu."

Không phải chứ, không phải đã nói chỉ là say rượu mất lý trí sao? Thế nào mà vào đến miệng đến người khác lại thành nghiêm trọng như vậy rồi?

Không lẽ là vì cô đã nghĩ quá đơn giản?

Cố Tân Tân thật sự cảm thấy mình có giải thích nữa cũng vô nghĩa, "Tôi chẳng có ấn tượng gì cả."

"Phản ứng của ngài ấy cũng không thể là giả vờ, phải không?"

"À thì, đúng thế."

Bác sĩ tâm lý đã tự mình xác nhận, còn có thể là giả được sao? Bọn họ ném cho Cố Tân Tân một nhân chứng đáng tin cậy, cô sẽ càng không thể hoài nghi tới.

"Nếu đã là chuyện do cô làm ra, thì tôi thấy vẫn là cô phải chịu trách nhiệm thôi."

"Tôi?" Cố Tân Tân không hiểu ra làm sao, "Chịu trách nhiệm thế nào?"

"Phối hợp với những gì tôi nói, giúp ngài ấy đi ra."

Cố Tân Tân không trả lời, một hồi lâu sau mới nhấc chân đi đến trước cửa phòng ngủ chính, bàn tay đặt trên tay nắm cửa, khẽ dùng sức, mở cửa đi vào.

Cận Ngụ Đình ngồi yên không nhúc nhích ở mép giường, đưa lưng về phía Cố Tân Tân, cô đi lên vài bước, đứng trước mặt người đàn ông.

Anh không nói gì, đưa tay ôm lấy eo cô, vùi mặt vào trước ngực Cố Tân Tân.

Hai tay buông xuống bên người của Cố Tân Tân nhấc lên, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Cận Ngụ Đình.

Người bên ngoài hẳn đã đi rồi nhỉ?

Cũng không biết qua bao lâu, Cố Tân Tân mới nghe được giọng nói buồn buồn của Cận Ngụ Đình truyền vào tai, "Em thật sự không thể về với tôi sao? Em thật sự tàn nhẫn đến mức có thể liều mạng với tôi như vậy?"

Cố Tân Tân mấp máy môi, "Em......."

Người đàn ông không ngẩng đầu, có lẽ là vì không muốn nghe cô từ chối anh, cánh tay vòng quanh eo cô lại thêm siết chặt hơn một chút, "Tôi không muốn ở đây một mình."

Cận Ngụ Đình không nghe thấy Cố Tân Tân đáp lại, đây cũng hoàn toàn trong dự liệu của anh, Cận Ngụ Đình chậm rãi buông tay ra.

Người đàn ông nhấc tay che lại một nửa khuôn mặt, giọng điệu tràn đầy bất lực và cô đơn, "Được thôi, được thôi, nếu em cứ muốn chìm đắm mãi trong quá khứ không chịu ra như vậy, tôi theo em, em hài lòng rồi chứ?"

Cố Tân Tân theo bản năng lắc đầu quầy quậy, "Cận Ngụ Đình, anh đừng như vậy."

Cận Ngụ Đình đẩy cô ra, "Em đi ra ngoài đi."

"Vậy còn anh?"

"Nếu đã cương quyết thì hỏi vậy còn có ý nghĩa gì? Em sẽ quản sao?" Cận Ngụ Đình nói đến đây, nhấc mi mắt nhìn Cố Tân Tân. Đôi mắt anh đen láy linh động, nhưng vừa chạm đến ánh mắt của cô thì trở nên mông lung u ám.

"Em chưa từng nghĩ muốn anh sống như thế này, thật đấy."

"Dù tôi đã từng làm tổn thương em, dù em đã từng hận tôi thấu xương sao?"

Cố Tân Tân tỉ mỉ nhớ lại đoạn ký ức đó, dĩ nhiên là cô đã từng oán, từng hận, cũng từng từ hận sinh ra ý nghĩ muốn Cận Ngụ Đình gặp xui xẻo. Nhưng giây phút này, ngay khi đứng tại nơi này, cô thật sự hi vọng anh có thể vui vẻ mà sống.

"Bây giờ có nói những chuyện trước đây cũng không có ý nghĩa gì cả."

"Đúng nhỉ." Cận Ngụ Đình đưa một tay chống trán, cơ thể đổ về phía trước, "Em đi đi, có được không?"

"Lần này là anh nói em đi, vậy em cũng nói cho anh biết, một khi em bước qua cánh cửa này, thì sau này dù có chuyện gì xảy ra em cũng sẽ không bao giờ quản đến anh nữa."

Cận Ngụ Đình khẽ khép mắt lại, kéo chiếc chăn bên cạnh lên phủ lên người rồi xoay lưng lại, giấu toàn bộ cơ thể vào trong. "Cầu còn không được."

"Anh ------" Cố Tân Tân xoay người, nhưng chỉ mới đi được vài bước đã dừng lại. Cô liếc nhìn người đàn ông nằm trên giường, cũng thật là, cô tức giận với một bệnh nhân làm gì chứ? Hơn nữa anh biến thành như vậy cũng là vì cô.

Đến cả sự can thiệp của bác sĩ tâm lý cũng không mang lại hiệu quả gì, cô sao có thể cũng bỏ mặc anh chứ?

Cố Tân Tân biết chỉ còn cô mới có thể giúp anh, thế nhưng cô vẫn đứng ngoài cánh cửa trái tim của Cận Ngụ Đình, do dự mãi không chịu bước vào.

Bàn tay nhỏ của Cố Tân Tân hơi nắm lại, cô bước về bên giường, ngồi xuống bên cạnh Cận Ngụ Đình.

Cố Tân Tân khom lưng, có mấy lời muốn nói ra khỏi miệng chính là cần một sự can đảm không hề nhỏ, thế nhưng nếu nói ra được rồi thì sẽ phát hiện cũng không có khó như vậy.

"Được rồi, ngày mai em chuyển tới."

Cận Ngụ Đình quay lưng về phía cô, nghe được câu nói đó thì hai mắt lập tức mở lớn, chỉ là anh vẫn phải cố gắng để bản thân không lộ ra phản ứng nào.

Cố Tân Tân tiếp tục nói, "Em qua đây sẽ khó tránh khỏi những lời đàm tiếu không hay, Văn Văn còn nhỏ, em cũng không muốn con bé phải nghe thấy những lời bàn ra tán vào."

Những chuyện này dĩ nhiên Cận Ngụ Đình sẽ giải quyết được, anh xoay người lại, không ngồi dậy mà trực tiếp đưa tay ra ôm lấy eo Cố Tân Tân. Cơ thể cô cứng ngắc, đầu của người đàn ông áp sát sau lưng cô, cứ như vậy yên lặng mà ôm một hồi lâu. Mãi đến khi bên ngoài có người gõ cửa, Cố Tân Tân mới nhớ ra phải đứng dậy, thế nhưng eo lại bị người đàn ông dùng sức ôm về.

Khổng Thành đứng ngoài gọi hai lần không thấy ai ra mở cửa thì không khỏi lo lắng, anh ta trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Chỉ là vừa nhìn thấy tư thế của hai người, anh ta lập tức dừng lại bước chân.

"Ngài ăn chút gì nhé?"

Cố Tân Tân vỗ vỗ lên mu bàn tay Cận Ngụ Đình, "Đứng dậy đi, đi ăn cơm tối."

"Em đã nói ngày mai sẽ chuyển tới." cánh tay Cận Ngụ Đình lập tức siết chặt, như thể sợ cô sẽ chạy mất.

"Ừ, em đã nói thì sẽ làm, anh không cần phải lo lắng."

"Vậy ngày mai tôi và tài xế qua đón phu nhân nhé? Thật ra phu nhân cũng không cần phải mang theo cái gì đâu, tòa nhà Tây bên này cũng không thiếu gì của phu nhân cả." Khổng Thành nói đến đây, chân cũng bước lên trước.

Cố Tân Tân khẽ lắc đầu, "Tôi còn phải sắp xếp một chút, không sao, ngày mai dù sao cũng là ngày nghỉ."

Khổng Thành liếc Cận Ngụ Đình một cái, tiếp tục lên tiếng. "Cửu gia, đến giờ uống thuốc rồi."

Cố Tân Tân quay đầu nhìn anh ta. "Uống thuốc gì cơ?"

Đúng đó, chính Cận Ngụ Đình cũng không biết anh còn phải uống thuốc gì đó?

Khóe mắt Khổng Thành giật giật, muốn nói là thuốc của bác sĩ tâm lý, nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như làm hơi lố rồi, ngộ nhỡ sau này mỗi ngày Cố Tân Tân đều sẽ theo dõi sát sao Cận Ngụ Đình uống thuốc thì bọn họ phải làm sao?

"Ngài ấy ngủ không ngon nên cần uống thuốc ngủ."

"Không cần," Cố Tân Tân lập tức lên tiếng. "Đã là thuốc thì đều sẽ có ba phần độc, đừng cho anh ấy uống nữa."

Khổng Thành lập tức gật đầu, răm rắp nghe lời, "Bây giờ phu nhân đã về rồi, Cửu gia đúng là không cần uống thuốc nữa."

"Không cần phải khách khí như vậy."

Lúc trước còn một câu Tu phu nhân hai câu Tu phu nhân, bây giờ đã đổi thành phu nhân rồi, đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

(Bát Bát: Lúc trước Thành gọi Tu phu nhân kiểu mỉa mỉa hoặc sẽ gọi Tân là cô xưng tôi bằng bậc, bây giờ là gọi theo bậc người bề trên. Đúng ra là "ngài" như khi ổng gọi tiểu cửu đó, vào đây ta dịch thành phu nhân cho dễ phân biệt.)

Nhưng dĩ nhiên Khổng Thành không dám không khách khí, cũng đã quay lại tòa nhà Tây luôn rồi, anh ta sao có thể tiếp tục lấy đạo lý người ngoài ra dùng nữa. Bây giờ cô đã là Cửu phu nhân rồi đó, hoặc không sớm thì muộn cũng sẽ là vậy thôi, anh ta ngàn lần vạn lần không thể đắc tội được.

Kẻ biết thức thời mới là trang tuấn kiệt, đây chính là kinh nghiệm xương máu sau từng ấy năm bôn ba ở Cận gia mà Khổng Thành tổng kết được.