Dịch: CP88
Cánh tay Cận Ngụ Đình khẽ buông lỏng, Cố Tân Tân lấy gối trên mặt cậu ta ra.
Người nằm trên giường thở ra một hơi thật dài, như là sắp bị nhịn chết đến nơi. Cố Tân Tân kéo cánh tay Cận Ngụ Đình, muốn đưa anh ra ngoài.
"Sao em lại quan tâm cậu ta như vậy?" Cận Ngụ Đình như pho tượng cứng ngắc đứng tại chỗ bất động, Cố Tân Tân quay đầu lại nhìn anh, "Cậu ta là nhân viên của tôi mà."
"Nhân viên cũng không cần phải thân thiết như vậy chứ?"
Cố Tân Tân cũng không muốn phải giải thích với anh, nhấc chân muốn đi. Cận Ngụ Đình thấy vậy, đi về phía tủ đầu giường cầm điều khiển tắt điều hòa đi.
Cố Tân Tân nghe được tiếng điều hòa tắt, nhanh chóng quay lại bên cạnh anh đoạt lấy điều khiển rồi đẩy anh ra ngoài, lần nữa mở điều hòa lên, sau đó lại tiếp tục đẩy Cận Ngụ Đình ra.
Đi đến phòng khách, Cố Tân Tân nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại. Nơi này nhìn qua liền biết chính là phòng thiết kế cho người độc thân, phòng khách và phòng ăn nối liền nhau, cũng có thể xem như cũng là xa hoa cho một người rồi.
Trên ghế sô pha lộn xộn đủ thứ, quần áo chất đầy thành một đống, phía dưới trải một tấm thảm, đoán chừng có lúc còn trực tiếp ôm máy tính ngồi trên đó. Cố Tân Tân đi đến cửa, mắt thấy Cận Ngụ Đình vẫn chưa đi theo liền xoay người nhìn về phía anh, "Sao anh còn chưa đi?"
"Trên người em có mùi gì?"
Cố Tân Tân không hiểu lắm, đưa tay lên trước mũi ngửi ngửi, "Có gì đâu."
"Mùi nồng như vậy mà em lại không ngửi thấy."
"Ừ, có thể là tối nay ăn lẩu nên trên người mới toàn là mùi lẩu."
Cận Ngụ Đình đi lên vài bước, đến phía sau Cố Tân Tân. Cô kéo cửa chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng chân còn chưa kịp bước ra đã bị Cận Ngụ Đình dùng lực đóng sầm cửa lại.
Anh đưa tay về phía tường ấn một cái, đèn cũng đã tắt.
Sau lưng Cố Tân Tân yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở là càng ngày càng trở nên dày đặc. Cận Ngụ Đình tiến lên một bước, lồng ngực áp sát lưng Cố Tân Tân.
Hai bàn tay của cô trong bóng tối âm thầm siết lại thành nắm đấm. "Có phải anh là người đặc biệt thích như vậy?"
"Tôi thích cái gì cơ?"
"Tắt đèn nói chuyện."
Tiếng hít thở của Cận Ngụ Đình phả lên đỉnh đầu Cố Tân Tân, cô ở trong bóng tối tìm kiếm tay nắm cửa muốn mở ra. Nhưng những động tác đó phảng phất không tránh được con mắt chim ưng của Cận Ngụ Đình, Cố Tân Tân còn chưa kịp tìm ra thì bàn tay đã bị nắm chặt rồi, cô đành nhanh chóng thu tay về.
"Tôi không tin vừa rồi là anh tình cờ đi qua, trên đời này không có chuyện gì trùng hợp đến mức đó cả."
Cận Ngụ Đình hình như khẽ cười một cái, "Vậy em cảm thấy là gì đây?"
Cô cũng không thể nói anh theo dõi cô đi? Như vậy cũng quá tự luyến rồi. Nhưng Cố Tân Tân không nghĩ ra được lý do nào khác, "Nói tóm lại không phải là trùng hợp."
"Đúng đấy, tôi đi theo em.Vậy thì đã làm sao?"
"Vì sao anh phải đi theo tôi?" Cố Tân Tân theo bản năng hỏi.
Cận Ngụ Đình cũng không có chút do dự liền đáp lại. "Nhớ em, muốn gặp em, vậy nên mới đi theo em."
Cố Tân Tân bị nghẹn họng, có thể nói giữa cô và Cận Ngụ Đình, càng nói trắng ra càng khiến người ta khó có thể chống đỡ. Cô khẽ nuốt một ngụm nước bọt. "Đi, đi thôi, chắc Khổng Thành vẫn đang chờ anh dưới lầu?"
"Từ khi em tan tầm tôi đã đi theo em."
Chiếc xe khi đó cô nhìn thấy xem ra đúng là của anh rồi?
"Em dẫn một nhóm người vào ăn cơm tối, còn tôi đến bây giờ vẫn chưa có một thứ gì bỏ bụng."
Cố Tân Tân không biết phải nói gì tiếp, chỉ có thể cố gắng thay đổi đề tài. "Chuyện chiều nay cám ơn anh, buổi đàm phán hợp tác rất thuận lợi."
Cận Ngụ Đình mím chặt môi, ngón tay Cố Tân Tân cấu mạnh trên đùi. Cô biết có một vài chuyện không nên nói, nhưng cô chính là không nhịn được. "Đúng rồi, tôi cũng coi như đã quấy rầy anh và cô ấy, xin lỗi."
"Tôi thấy em chính là cố tình quấy rầy."
"Không có...... tôi cũng không biết mấy người ở đó."
"Sao lại không biết chứ? Tôi ngồi ngay ở đó."
Cố Tân Tân cảm thấy oan ức này đúng là vô duyên vô cớ chụp lên đầu cô, "Nhưng tôi không nói gì mà, là tự hai người đi tới."
Cận Ngụ Đình nghe cô "thanh minh". Cô đối với người khác đều là khách khách khí khí, còn có thể hào phóng nói ra những câu tốt đẹp, vì sao với anh thì lại không thể được chứ?
Anh đưa tay ôm cô vào ngực, Cố Tân Tân hoảng sợ, hai tay theo bản năng đẩy anh ra. "Đừng như vậy."
Cánh tay Cận Ngụ Đình càng lúc càng siết chặt.
Khổng Thành và tài xế chờ dưới lầu, tài xế thi thoảng lại thò đầu ra quan sát tình hình, "Đã qua lâu như vậy rồi mà sao vẫn chưa đi xuống nhỉ?"
"Còn phải chờ đấy, phỏng chừng hai chúng ta có thể đánh một giấc cũng nên."
Tài xế có chút không hiểu nhìn anh ta. "Chỉ là đưa một tên sâu rượu lên thôi mà, cũng chỉ thêm vài phút nói chuyện là cùng?"
"Vậy cũng phải xem Cửu gia có chịu đi xuống không đã." Khổng Thành hạ ghế xuống, thay đổi sang một tư thế thoải mái, hai chân duỗi thẳng. "Anh cũng nằm một chút đi, không phải gấp."
"Thật hả?"
"Nói không chừng sáng sớm mai mới xuống."
"Á, không phải chứ?" Tài xế vẫn cảm thấy cực kỳ khó tin, "Đây cũng không phải nhà của Cửu phu nhân, không lẽ còn có thể ở ngay trong nhà của một tên sâu rượu......"
"Không nhất định không nhất định, củi khô một khi đã bén lửa thì ở đâu có quan trọng gì, lại nói người kia say không nhẹ, dù động tĩnh có lớn đến mấy cũng không thể làm anh ta tỉnh dậy được."
Tài xế kinh ngạc đến mức thiếu điều cằm cũng rớt xuống thôi, hóa ra giới hạn lại có thể lớn tới vậy?
Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình giằng co, tránh cũng không tránh được, không thể làm gì khác là thỏa hiệp. "Anh buông tay ra trước đã có được không?"
Cô đối với anh thật sự là thờ ơ đến cực điểm, lại giống như ngày hôm nay vậy, trước khi đi còn có thể để cho anh và người phụ nữ kia đơn độc ở với nhau, còn nói cái gì mà không quấy rầy, cô vậy mà nhìn được sao?
Cận Ngụ Đình há miệng cắn vào vai Cố Tân Tân, tuy cách một lớp áo khoác nhưng một cái cắn này của anh dùng mười phần sức mạnh, Cố Tân Tân đau đến mức phải nghiêng người tránh đi.
Đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, Cố Tân Tân không kịp thích nghi, hai mắt hơi híp lại. Từ cánh cửa phòng ngủ truyền đến giọng của đồng nghiệp nam. "Các người là ai hả?"
Cận Ngụ Đình nhả miệng ra, Cố Tân Tân vội vàng chui ra khỏi lồng ngực anh. Cô quay đầu lại, liền thấy đồng nghiệp kia đang tựa vào khung cửa yên lặng nhìn chằm chằm bọn họ.
"Ồ, đây là ở công ty hả? Hai người, hai người......"
Cố Tân Tân mở cửa đi ra ngoài, Cận Ngụ Đình theo sát phía sau, đồng nghiệp kia mơ mơ màng màng bám vách tường đi vào nhà vệ sinh.
Cố Tân Tân đi đến trước thang máy, Cận Ngụ Đình đứng bên người cô, Cố Tân Tân sờ sờ vai mình.
Hai người ai cũng không nói thêm một lời, cửa thang máy mở ra, Cố Tân Tân nhấc chân muốn đi vào, Cận Ngụ Đình lại nhanh hơn cô một bước vào trước, sau đó mặt không đổi nhìn cô. Cố Tân Tân không đi vào nữa. Mắt thấy cánh cửa sắp đóng lại, người đàn ông nâng tay lên giữ nút bên cạnh, một tay còn lại duỗi ra nhanh chóng kéo Cố Tân Tân vào.
Cố Tân Tân đập vào người anh, chân cũng suýt chút nữa dẫm lên chân anh, cánh tay Cận Ngụ Đình liền thuận thế ôm lấy eo cô.
"Không phải anh đã bắt đầu đi xem mắt sao? Có một số việc nên chú ý một chút, để truyền đi trái lại không tốt."
"Tôi xem mắt ai?"
Cố Tân Tân hơi lùi về sau, xoay người đưa lưng về phía Cận Ngụ Đình, "À, điều kiện của anh tốt như vậy thì đâu cần xem mắt, nhiều lắm thì xem như là sắp xếp lựa chọn, nhỉ?"
"Dù tôi có là sắp xếp lựa chọn thì em cũng không quản được, đúng không?"
Trong lòng Cố Tân Tân như có một cây đuốc bùng cháy, "Vị tiên sinh này, tôi không có ý muốn xen vào chuyện của anh, vừa rồi cũng là tự anh đứng ra quản chuyện không đâu."
Hai người ai cũng không chịu thua, mặc kệ một vài lời sau khi nói ra chỉ khiến cho bản thân càng bức bối khó chịu hơn. Hại người hại mình đại khái chính là như vậy đi, nhưng vẫn muốn mạnh miệng đến cùng. Cố Tân Tân sẽ không nói cho anh trong lòng cô cực kỳ khó chịu, cô cũng biết mình ích kỷ, nhưng ai cũng sẽ có một mặt ích kỷ nào đó, cô chính là không muốn thay đổi.
Thang máy đi xuống đến tầng dưới cùng, Cố Tân Tân xông ra trước, bước đi cực kỳ nhanh, như hận không thể bỏ lại Cận Ngụ Đình phía sau.
Bóng người của cô kéo dài trên mặt đất, dù đã đi rất xa, nhưng chỉ cần quay đầu là sẽ thấy được anh vẫn bám sát phía sau.
Hai người đi trong sân khu chung cư, Cận Ngụ Đình thình lình bước nhanh về phía trước, đưa tay túm được chiếc mũ trên áo khoác Cố Tân Tân. Cô đi rất nhanh, thân thể đang phăm phăm lao về phía trước bị kéo trở về, suýt chút nữa ngã nhào. Cố Tân Tân trừng anh, "Anh muốn làm gì hả?"
"Tôi muốn ở bên em."
Cố Tân Tân mấp máy môi, khiếp sợ ban đầu trong mắt chuyển thành kinh ngạc, sau đó biến thành không tin, "Tôi không hiểu ý anh là gì."
"Tôi đều đã nói đến mức này rồi, em vẫn còn muốn giả bộ hồ đồ với tôi?"
Cố Tân Tân giãy dụa, người đàn ông buông tay, mũ của cô đã lệch hẳn sang một bên.
"Tôi không giả bộ hồ đồ, là thật sự không hiểu. Tôi tin có mấy lời mình đã nói đến đủ rõ ràng, anh đã bắt đầu có cuộc sống mới, bây giờ anh lại nói như vậy, làm sao mà tôi hiểu được?"
"Tôi đã thử mấy ngày, nhưng muốn tôi buông tay thật sự là không thể nào. Tôi cũng không có ý muốn đi tìm người khác, hôm nay địa điểm gặp người phụ nữ kia là tôi chọn, vốn dĩ là muốn làm trung gian giới thiệu cho em. Em không nhìn ra sao?" Cận Ngụ Đình nói đến đây, liền dứt khoát nói ra toàn bộ, "Tu Phụ Thành đã chết, anh ta cũng coi như là đền mạng cho Tu Tư Mân, em đừng tiếp tục dằn vặt chính mình nữa."
Cố Tân Tân nhìn anh chằm chằm, "Anh đã quên trước đó tôi đã nói gì sao? Anh và Cận Hàn Thanh liên thủ hãm hại anh ấy, vậy nên anh ấy mới cả đêm quay về. Tôi đã nói rồi, chính là anh hại chết anh ấy."
"Không phải, tôi không thừa nhận." Cận Ngụ Đình gạt phăng đi.
Cố Tân Tân nhíu mày. "Anh...... anh không chịu thừa nhận?"
"Chính là không liên quan gì với tôi, sao tôi phải nhận? Nếu em muốn trách thì đi mà trách Tu Phụ Thành đi."
Cố Tân Tân trợn tròn mắt. "Anh bây giờ là muốn lật lọng với tôi?"
"Không có, nhưng những câu nói kia của em quá không có đạo lý, tôi sẽ không nghe."
Cố Tân Tân lạnh đến mức phải lấy mũ đội lên, hai tay xỏ trong túi. Anh và người phụ nữ kia thật không liên quan gì sao? Chỉ muốn giới thiệu cho cô?
Vậy những lời của Khổng Thành là ý gì đây?
Trong đầu tỉ mỉ nghĩ lại, nếu Cận Ngụ Đình là thật muốn kết giao người mới thì vì sao nhất quyết phải đến ngay chỗ ở dưới mí mắt cô?
Cố Tân Tân di di mũi chân trên mặt đất, cô cúi đầu nhìn chằm chằm chân mình. "Đi thôi."
"Đi đâu?"
Cố Tân Tân xoay người đi về phía trước, "Tôi muốn về nhà, không còn sớm nữa. Không lẽ anh vẫn còn muốn đứng ở đây?"
Cô lại không tiếp tục cuồng loạn đuổi anh đi nữa, Cận Ngụ Đình không cần biết bây giờ trong lòng cô nghĩ cái gì, liền nhanh chân đi theo. Khổng Thành nằm trong xe nhắm mắt dưỡng thần, tài xế ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng. "Ra rồi!"
Khổng Thành cũng không buồn mở mắt, tài xế vỗ đùi anh ta. "Mau nhìn."
Anh ta ngồi dậy, tầm mắt phóng ra ngoài, nhìn thấy Cận Ngụ Đình và Cố Tân Tân từ trong khu chung cư đi ra. Anh ta ngáp một cái, điều chỉnh lại ghế. "Còn phải dây dưa giằng co thêm một trận nữa, anh có tin không?"
"Như vậy hoài không chán sao?"
"Ầy, chỉ cần da mặt thật dày là được rồi, có công mài sắt có ngày nên kim mà."
Cố Tân Tân đi đến bên cạnh xe, phát hiện xe mình mở ra thì cả kinh, nhanh chóng tiến lên vài bước.
Cận Ngụ Đình đứng bên ngoài, nhìn thấy cô chui vào xe, lục lọi bên trong một hồi, "Làm sao thế?"
Cô đi ra, nhìn anh. "Túi xách của tôi mất rồi."
"Cái gì?" Cận Ngụ Đình cũng cảm thấy khó có thể tin. "Lúc em đi ra có cầm theo không?"
"Có," Cố Tân Tân đi về phía sau, "Vẫn không thấy."
Một tay Cận Ngụ Đình chống trên nóc xe, ánh mắt quét một vòng trong xe. Cố Tân Tân không nghĩ anh lại đứng gần như vậy, lúc đi ra liền đập đầu vào cằm người đàn ông.
Cận Ngụ Đình ôm cằm ai oán, Cố Tân Tân cũng không để tâm, lo lắng nói. "Nhất định là vừa rồi quên mất không đóng cửa xe nên mới có trộm vào."
Đồng nghiệp say thành cái dạng đó nên cô cũng quên luôn khóa xe, lần này thì xong rồi.
Cận Ngụ Đình chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, đặc biệt cảm thấy mới mẻ. Anh quay đầu lại nhìn về phía Khổng Thành, vẫy vẫy tay gọi anh ta qua.
Dù Khổng Thành có không tình nguyện thế nào thì cuối cùng vẫn phải đi về phía đó.
Đi tới trước mặt hai người, Khổng Thành cũng không nhìn Cố Tân Tân lấy một cái, "Cửu gia."
"Vừa rồi có thấy kẻ khả nghi nào đi qua không?"
"Không có."
Cố Tân Tân nhớ rất rõ ràng cô đã cầm theo túi xách lúc ra khỏi quán lẩu, sau khi đưa xong người đồng nghiệp ngồi ghế cạnh tài xế về nhà liền đặt túi lên đó, nhưng bây giờ gần như đã tìm hết xe cũng không thấy bóng dáng chiếc túi đâu.
"Nhất định là anh ta đã bò vào từ cửa cạnh tài xế, vừa vặn đưa lưng về phía đó nên mới không dễ bị người phát hiện." Cố Tân Tân nóng lòng như lửa đốt, thật là muốn chết.
"Bên trong có đồ gì quý sao?"
"Chủ yếu là thẻ ngân hàng, chứng minh thư, còn có một chút tiền mặt......" Cố Tân Tân lo lắng nhìn quanh, nói xong lời này lại xốc đệm thảm lên tìm lại một vòng.
Cận Ngụ Đình nhìn bộ dạng của cô, còn tưởng cô mất món bảo bối gì đó, "Tiền mặt không đáng kể, nếu không tìm được thì báo mất rồi làm lại đi, chỉ là làm lại thẻ ngân hàng và chứng minh thứ có lẽ sẽ hơi phiền phức một chút."
"Vậy thì có gì khác đâu?"
"Còn có cái gì khác sao?" Cận Ngụ Đình khẽ hỏi.
Cố Tân Tân không muốn nói, bực bội đưa tay đập mạnh lên cửa xe, "Bên trong còn có vài thứ đồ, có cả USB chứa tài liệu của công ty, nói chung đều là thứ rất quan trọng."
"Nơi này chắc sẽ có camera giám sát, không thì báo cảnh sát tìm đi."
Cố Tân Tân cũng không nghĩ được cách khác, cô vòng sang một bên, chuẩn bị ngồi vào ghế tài xế.
Cận Ngụ Đình thấy vậy, kéo cô ra sau đó ngồi xuống, cuối cùng mới ra hiệu cho Cố Tân Tân. "Ngồi bên cạnh."
"Tự tôi đi được."
Người đàn ông đã cài xong đai an toàn, "Có đi không đây?"
Cố Tân Tân cũng không muốn lãng phí thêm thời gian, cô sốt ruột muốn chết rồi. Cố Tân Tân nhìn thấy Khổng Thành đứng bên cạnh, liền theo bản năng chuyển tầm mắt đi chỗ khác. Chuyện này không thể trách cô được, cô cũng không phải là cố tình trêu chọc, mà là Cận Ngụ Đình nhất quyết muốn đi theo.
Cô mở cửa hàng ghế phía sau ngồi xuống, Cận Ngụ Đình thò đầu ra nói với Khổng Thành. "Hai người về trước đi, không cần đi theo tôi."
Cố Tân Tân nhịn không được mở miệng nói. "Vậy lát nữa anh phải về nhà thế nào?"
"Em thật sự muốn bọn họ phải chờ chúng ta? Ít nhất cũng sẽ phải mất một hai tiếng nữa, để cho bọn họ về nghỉ ngơi đi."
Khổng Thành đáp nhẹ sau đó xoay người rời đi, anh ta còn không hiểu trong lòng Cận Ngụ Đình đang nghĩ gì sao? Thật khó mới có được cơ hội này, dĩ nhiên là anh sẽ không muốn bọn họ đi theo.
Cận Ngụ Đình lái xe ra ngoài, dọc đường đi Cố Tân Tân đều bày ra bộ dạng đăm chiêu.
"Cũng chỉ là vài cái thẻ thôi mà, tiền bên trong cũng không đi đâu được, nhìn em kìa, hồn vía lên mây."
"Thật sự rất phiền."
"Vậy tôi dẫn em đi làm, đi đâu cũng không cần xếp hàng, một phút là xong rồi, được chưa?"
Cố Tân Tân nhìn chằm chằm gò má người đàn ông không lên tiếng, cục cảnh sát ở ngay đó, đi một đoạn là đến.
Chỉ là loại vụ án vụn vặt kiểu này cũng không được đưa vào danh sách ưu tiên, Cố Tân Tân vẫn còn cần phải trở lại chờ tin tức.
May là điện thoại còn ở ngay bên cạnh, cô mở ứng dụng ra khóa lại toàn bộ thẻ ngân hàng.
Cận Ngụ Đình lái xe đưa cô về, Cố Tân Tân như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, xe rất nhanh lái vào khu biệt thự, đến trước cổng nhà cô.
Người đàn ông xuống xe, giúp cô mở cửa xe, Cố Tân Tân do dự một chút mới bước chân đi xuống.
Cận Ngụ Đình đóng cửa xe, đưa chìa khóa trong tay đến trước mặt Cố Tân Tân.
"Cũng muộn rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi. Kiểm tra camera giám sát một chút là sẽ tìm được người lén lấy túi thôi, không cần lo lắng."
Cố Tân Tân khẽ gật đầu, "Anh cũng về đi."
Cận Ngụ Đình hơi buông lỏng ngón tay, ra hiệu cho cô cầm lấy chìa khóa.
Cố Tân Tân vẫn không đưa tay ra, chuyển tầm mắt đi nơi khác. "Anh lái đi đi, nơi này rất khó gọi xe, tối muộn rồi đi taxi cũng không an toàn."
Người đàn ông liền lập tức nắm chặt chiếc chìa khóa, thu tay về.
Cô nhấc chân lên, cũng không quay đầu liền đi vào trong. Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm bóng lưng cô, cảm thấy như mình đang nằm mơ. Cô cho anh lái xe mình đi, vậy có phải đang ám chỉ cho phép anh quay lại tìm cô không?