Dịch: CP88
***
Cố Tân Tân thấy Khổng Thành cũng đẩy cửa xe đi xuống, cô thu lại tầm mắt, "Tôi có chút việc."
"Việc gì?"
Tống Vũ Ninh nhíu mày, "Cửu gia, hình như việc này không có liên quan gì đến ngài."
"Ở đây không có chỗ cho cô xen miệng vào."
Tống Vũ Ninh cười lạnh. "Ngài cũng quá ngang ngược rồi, Tân Tân dù gì cũng là Tu phu nhân. Chúng tôi đang làm chuyện của Tu gia, vì sao lại không liên quan đến tôi?"
"Tống tiểu thư, càng nói càng sai, cô vẫn là nên ngoan ngoãn nhớ kỹ câu nói này đi." Khổng Thành đứng bên cạnh thong thả nói.
Cận Ngụ Đình quay đầu lại, ánh mắt lướt qua dãy nhà trọ một lượt. "Tìm được người chưa?"
Tống Vũ Ninh vẫn không nhịn được chen miệng nói một câu. "Cửu gia biết chúng tôi đến tìm ai?"
"Nghe lời này của cô là đang nghi ngờ tôi đấy sao?"
Ánh mắt Tống Vũ Ninh khóa chặt Cận Ngụ Đình không tha, "Chúng tôi vừa mới tới thì anh cũng chạy đến. Cửu gia đến đây, thật sự là có chút đúng lúc."
"Cô có thể tra ra chỗ này thì chúng tôi cũng có thể, chỉ là không ngờ được người lại chạy mất," Khổng Thành tiến lên một bước, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Tống Vũ Ninh, "Vậy tôi có thể hiểu là do cô mật báo hay không?"
"Nói hươu nói vượn, tôi đi theo Tân Tân, toàn quyền phụ trách an toàn của em ấy. Anh lại cho rằng tôi sẽ làm ra loại chuyện đó?
"Vậy cô cho là với quan hệ của Cửu gia và cô ấy, ngài ấy có thể làm ra chuyện bất lợi cho cô ấy sao? Nghi ngờ ai cũng được, nhưng tuyệt đối đừng nghi ngờ một người đàn ông từng chung chăn gối với cô ấy chứ?"
"Anh -------"
Cố Tân Tân ngắt lời Tống Vũ Ninh, "Hai người đúng là phiền thật đấy, có công sức đứng đó đánh võ miệng với nhau thì chi bằng ngẫm xem có cách nào đuổi theo người kia hay không đi."
"Từ giờ có chuyện gì cũng phải nói cho tôi biết, đặc biệt là chuyện tìm người. Em không cần phải trực tiếp tham gia, nếu như xảy ra chuyện bất ngờ thì phải làm thế nào?" Cận Ngụ Đình vẫn còn sợ hãi, làm thế nào mà cô lại không suy nghĩ một chút Tu Phụ Thành là kẻ ngoan độc thế nào, từng giây từng phút chỉ chờ lấy mạng của cô?
"Chuyện của tôi, tự tôi sẽ cẩn thận."
Cố Tân Tân nói xong, xoay người muốn đi, Cận Ngụ Đình kéo cánh tay cô về. Tống Vũ Ninh thấy vậy, nhanh tay nhanh mắt đưa tay ra, nhưng lại nắm phải cánh tay Khổng Thành đưa tới. Cận Ngụ Đình nhân cơ hội đó ôm lấy eo Cố Tân Tân rồi kéo cô ấy sang bên cạnh, Cố Tân Tân còn chưa kịp hỏi anh muốn làm cái gì, đã bị Cận Ngụ Đình lưu loát một mạch nhét vào hàng ghế sau xe.
Tống Vũ Ninh bỏ tay Khổng Thành ra, lại bị anh ta dễ dàng bắt lại được. "Tống tiểu thư, tôi khuyên cô nên biết điều một chút."
Anh ta dùng sức hất tay Tống Vũ Ninh ra, sau đó quay người bước nhanh về xe của mình, tài xế cũng không chờ Cận Ngụ Đình lên tiếng liền lập tức cho xe chạy đi.
Tống Vũ Ninh đuổi theo mấy bước. "Tân Tân!"
Cố Tân Tân đập tay lên cửa xe, "Anh muốn làm gì hả!"
"Em không biết nghe lời, phải dạy dỗ."
Cố Tân Tân xoay người nhìn anh, "Tống Vũ Ninh có một câu nói rất đúng, anh đúng là một kẻ ngang ngược thành thói."
"Tôi hỏi em, em cứ như vậy mà xông vào, ngộ nhỡ bên trong có mai phục sẵn một đám người vô cùng hung hãn, trong tay mỗi người bọn chúng đều có dao găm thì em sẽ làm gì?"
"Trong tay bọn họ có dao, chúng tôi cũng không phải không có."
Cận Ngụ Đình có chút khó tin nhìn chằm chằm cô, Cố Tân Tân xoay mặt về phía cửa sổ, lại bị Cận Ngụ Đình nắm lấy cằm xoay về. "Bây giờ em giỏi quá rồi nhỉ? Chuyện như vậy mà cũng muốn liều mạng?"
"Tôi có thể tự bảo vệ mình, hơn nữa sớm muộn gì tôi cũng sẽ bắt được anh ta thôi."
Ngón tay Cận Ngụ Đình càng tăng thêm sức mạnh, ánh mắt chăm chú quan sát từng thay đổi trên nét mặt của Cố Tân Tân, "Em không thích hợp với cuộc sống đó. Em thuộc về một nơi yên tĩnh có thể cho em tự do vẽ tranh sáng tác. Quản lý một công ty đã là quá sức rồi, em cảm thấy cuộc sống như bây giờ vui vẻ lắm sao?"
"Cuộc sống mà, có bao nhiêu người được lựa chọn sống thế nào chứ? Ông trời sẽ không cho anh tùy hứng buông thả."
"Tôi có thể cho em sống tùy hứng buông thả."
Cố Tân Tân rũ mi mắt. "Cận Ngụ Đình, anh lại thế nữa rồi. Vì sao anh cứ nhất định không chịu hiểu? Tôi với anh đã là quá khứ rồi, có một số việc đã qua thì vĩnh viễn không thể quay lại như lúc đầu."
"Được lắm. Nhưng em đã từng gạt tôi một câu, em nói em không yêu tôi."
Sắc mặt cô thoáng chốc căng thẳng. "Tôi nói tôi yêu anh bao giờ?"
"Bây giờ em không chỉ không chịu cho tôi tương lai mà ngay cả tình cảm đã từng có cũng muốn chối bỏ, có phải không?" Nửa người trên của Cận Ngụ Đình áp sát, Cố Tân Tân bị ép lên tấm cửa kính xe, có chút chột dạ, "Vậy ra bây giờ tôi còn phải nói với anh đúng là tôi yêu anh, chỉ là sau đó lại không thể nữa. Có phải như vậy thì anh sẽ dễ chịu hơn đôi chút?"
"Em đúng là rất giỏi đâm chọc tim của người khác."
"Bây giờ tôi đã hiểu thấu rồi, tình yêu cũng không phải là thứ thiết yếu bắt buộc phải có. Tôi còn rất nhiều việc muốn làm, bây giờ không muốn nói chuyện yêu đương, càng không muốn bàn luận đến những chuyện kia."
Cận Ngụ Đình nhìn cô, khẽ cắn răng. "Tôi cũng không tin chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà em đã yêu Tu Tư Mân."
"Không cần biết có yêu hay không, bây giờ tôi chính là không thể nhìn được đến người khác."
Trái tim Cận Ngụ Đình trong chốc lát bị ngàn mũi tên xuyên trúng, khó có thể ngay tức khắc phản ứng hay tiếp nhận, "Vậy em coi tôi thành cái gì hả?"
Cố Tân Tân nhìn thẳng vào mắt Cận Ngụ Đình, phá lệ bình tĩnh đến lạ thường. Tuy là cô còn trẻ, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tính tình cũng bị mài ra thành những góc sắc nhọn, trong lòng càng thêm thông suốt. "Từng là người tôi yêu, cũng từng là người nhà của tôi, bây giờ...... là bạn."
Cận Ngụ Đình bình tĩnh đón lấy ánh mắt của cô. "Bạn?"
Cô khẽ đẩy bả vai Cận Ngụ Đình để anh cách xa mình một chút, ngồi thẳng lưng, "Đúng vậy."
Cận Ngụ Đình bỗng nhiên bật cười, Khổng Thành không nhịn được thông qua gương chiếu hậu lén liếc anh một cái. Anh ta vốn cho rằng anh sẽ tức giận, nhưng bất ngờ là không thấy một chút nào gọi là tức giận trên khuôn mặt anh cả.
Xe của Tống Vũ Ninh đuổi theo sát phía sau, giống như chỉ lo sẽ để lạc mất Cố Tân Tân.
Xe của Cận Ngụ Đình đi một đường về nhà Cố Tân Tân, đến trước cổng mới dừng hẳn, Cố Tân Tân muốn mở cửa xe, nhưng tài xế vẫn không chịu mở chốt.
Cận Ngụ Đình liếc Cố Tân Tân một cái, bàn tay nhấc lên, nhẹ nhàng hạ xuống bả vai cô. Cố Tân Tân giật mình quay đầu nhìn về phía anh, người đàn ông vỗ nhẹ lên bả vai cô hai cái. "Căng thẳng như vậy làm gì. Tôi chỉ định nhắc em một câu, sau này những chuyện nguy hiểm như vậy đừng tự mình tham gia nữa."
"Ừm." Cố Tân Tân đồng ý cho xong. "Tôi còn có việc gấp, đi trước."
Cận Ngụ Đình ra hiệu cho tài xế mở cửa xe, Cố Tân Tân vừa đẩy cửa ra bước xuống thì Tống Vũ Ninh cũng đuổi đến nơi.
Cô đóng cửa xe lại, nhấc chân đi vào trong. Cận Ngụ Đình nhìn theo bóng lưng của Cố Tân Tân, xe chạy đi được một đoạn, Khổng Thành mới dám quay đầu nhìn Cận Ngụ Đình.
"Cửu gia, ngài cười cái gì thế?"
Xem ra đã bị đả kích không hề nhẹ, bình thường vốn luôn là hỉ giận không rõ, bây giờ còn có thể cười như vậy nữa.
"Cô ấy nói tôi cũng được xem như người cô ấy đã từng yêu."
"Đúng vậy." Lời này đủ đau lòng, Khổng Thành cảm thấy đây quả thực là đoạn tình diệt yêu.
"Đã từng yêu, vậy cũng có nghĩa là người hiện tại đang yêu. Cậu cho rằng chỉ trong một thời gian ngắn như vậy liền nói không yêu là có thể không yêu nữa sao? Cô ấy chỉ cần thừa nhận đã yêu thì chẳng có gì phải lo lắng nữa rồi."
Khổng Thành nghe vào, cảm thấy lời này cũng có lý. Dù sao lúc Cận Ngụ Đình nói Cố Tân Tân không yêu Tu Tư Mân cô ấy cũng không hề phủ nhận.
Nhưng bây giờ điểm quan trọng nhất là cô ấy không chịu chấp nhận Cận Ngụ Đình mà nhỉ?
Mùa đông ở Lục Thành sắp đến, xem ra không chỉ có lạnh thấu xương, mà có thể còn lạnh tái tê lòng rồi.
Hôm nay là chủ nhật nên Tu Thiện Văn không đến trường, Cố Tân Tân vừa xuống lầu liền nhìn thấy cô bé ngồi một mình ngoài ban công.
Cô tiến lên vài bước, ngồi xuống bên cạnh Tu Thiện Văn. "Văn Văn, đang nghĩ gì thế?"
Tu Thiện Văn đang ôm cốc nước ngẩn người, đột nhiên hoàn hồn, "Chị dâu."
"Dự báo thời tiết nói hôm nay sẽ có tuyết rơi."
Giọng Tu Thiện Văn khàn khàn, "Em nhớ anh hai."
Cố Tân Tân không tránh được cảm giác nhói đau trong lòng. Đã là vết thương thì chung quy cần thời gian để phục hồi, dù có trăm ngàn câu an ủi cũng không thể bằng được phương thuốc mang tên thời gian. Cố Tân Tân nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt có chút mông lung. "Năm nay em muốn ăn Tết ở đâu?"
"Nơi đó đã không còn là nhà của em nữa. Chị dâu, em chỉ còn lại mình chị."
Cố Tân Tân choàng tay lên vai Tu Thiện Văn. "Vậy thì chúng ta sẽ đón Tết ở Lục Thành, có được không?"
Tu Thiện Văn khẽ gật đầu, nước mắt từng chuỗi từng chuỗi lăn xuống. "Hôm nay anh ta gọi điện kêu em về ăn Tết, còn nói sẽ cho người đến đón em, nhưng em đã từ chối rồi. Chị dâu, chị nói anh ta dựa vào cái gì mà vẫn được tiếp tục vui cười mà sống như vậy chứ. Anh trai em chết rồi, nhưng anh ta vẫn có thể vui vẻ an nhiên nói đến chuyện ăn Tết. Không phải người ta luôn nói ác giả ác báo sao?"
"Văn Văn em yên tâm, ngày đó sớm muộn cũng sẽ đến thôi."
Cố Tân Tân cũng muốn báo thù, mỗi giờ mỗi khắc đều muốn, giống như một tảng đá lớn ép cho cô không có cách nào thở được, khiến cô mỗi ngày đều không thể yên ổn mà sống.
Tòa nhà Tây.
Lúc Khổng Thành đi vào, Cận Ngụ Đình đang ngồi trước máy tính, anh ta tiến lên hai bước, thấy anh đang xem cuộn băng lấy về từ tòa nhà Đông. "Cửu gia."
Cận Ngụ Đình vẫn không ngẩng đầu. "Tuyết rơi rồi hả?"
"Vẫn chưa, nhưng có lẽ là sắp rồi."
Tầm mắt của Cận Ngụ Đình vẫn cố định trên màn hình không di chuyển, Khổng Thành đi đến bên cạnh anh. "Cửu gia, mọi chuyện đã điều tra rõ ràng rồi, ngài còn ngồi xem những thứ này làm gì nữa?"
"Xem lại một chút cũng tốt, để mỗi thời khắc đều nhắc nhở tôi khi đó đã không giữ được cô ấy, rồi lại để cho cô ấy rời đi như thế nào."
Khổng Thành trầm mặc một lúc, chợt nhớ ra vừa rồi Tần Chi Song có qua đây, "Cửu gia, phu nhân nói năm nay ngài qua tòa nhà chính ăn Tết."
Cận Ngụ Đình xoay người, Khổng Thành đứng nhích sang bên cạnh, người đàn ông đứng dậy đi ra ngoài hai bước, "Năm nay, tôi nghĩ sẽ trải qua cùng cô ấy."
"A? Ai cơ......" Khổng Thành biết rõ còn hỏi.
"Cô ấy nhất định sẽ ở lại Lục Thành."
"Nhưng cô ấy cũng có người thân ở nhà, ngài không sợ......"
Cận Ngụ Đình đút một tay vào túi quần, "Vậy tôi có thể qua đó với cô ấy. Là dịp cuối năm, cô ấy cũng không thể đuổi tôi ra ngoài được."
Khổng Thành nghe vậy, giật mình nhìn chằm chằm Cận Ngụ Đình, "Ngài thật sự sẽ làm vậy?"
"Có gì không thể sao?"
"Đến lúc đó còn có người nhà của cô ấy, còn có cả em gái của Tu Tư Mân, ngài......."
Cận Ngụ Đình cảm thấy những chuyện này cũng không đáng là gì cả. "Tạm thời cậu đừng nói với cô ấy, đến lúc đó tôi trực tiếp đến gõ cửa là được rồi."
Đêm giao thừa, ngoài trời tuyết bắt đầu rơi, đây cũng là trận tuyết đầu tiên từ khi mùa đông bắt đầu ở Lục Thành.
Cố Tân Tân dẫn theo Tu Thiện Văn về nhà đón Tết cùng Lục Uyển Huệ và Cố Đông Thăng. Hiện tại đối với cô mà nói, căn nhà kia cũng chỉ là một chỗ ở mà thôi, lạnh ngắt không có hơi ấm, thật sự không thể tính là nhà.
Vừa vào đến cửa, mùi thơm của thịt vịt kho lập tức tràn vào khoang mũi, đây mới là mùi vị của nhà.
Cố Tân Tân đứng trước cửa đổi giày, lại cầm một đôi dép lê mới đưa cho Tu Thiện Văn. Cô xách túi lớn túi nhỏ đi vào, đặt trên ghế sô pha của phòng khách.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi ngẩng đầu lên, trong đầu đột nhiên nghĩ đến Cận Ngụ Đình, nghĩ đến khung cảnh lần trước cô và anh cùng nhau quay về. Hóa ra.. đã qua một thời gian dài như vậy.