Dịch: CP88
***
Phía dưới, từng trận tiếng thét chói tai cơ hồ muốn đâm thủng màng nhĩ Cố Tân Tân.
Thương Lục hoàn toàn kéo cô trở về, thang cuốn chạy đến lầu ba cùng lúc Tần Chi Song đã được người khác nâng đứng dậy.
Ba người lảo đảo bước ra khỏi thang cuốn, Cố Tân Tân nghe thấy từ tầng dưới cùng truyền tới tiếng huyên náo, tim cô cơ hồ muốn từ yết hầu nhảy ra ngoài, bước chân không khỏi dịch sang bên cạnh muốn nhìn một chút tình huống phía dưới.
Một bàn tay che mắt cô lại, Cố Tân Tân nghe được Tần Chi Song run rẩy nói với cô, "Đừng nhìn, đừng nhìn...... Ta đi thông báo cho Lão Cửu, không phải sợ."
Cố Tân Tân được bà kéo đến bên người, Tần Chi Song rất nhanh bấm số điện thoại Cận Ngụ Đình, tiếng nói chuyện lộn xộn của bà truyền vào tai Cố Tân Tân, ngay cả một câu đầy đủ đều phải thật vất vả mới ghép thành.
Thương Lục ngồi xổm dưới đất liên tục lau lau máu trên tay. Cố Tân Tân biết đây là lầu ba, người cứ như vậy mà té xuống, tám chín phần là không thể sống sót.
Tần Chi Song đem Cố Tân Tân và Thương Lục kéo sát lại bên người, không lâu sau thì có một người đàn ông mặc Tây phục nam nhân mang theo mấy nhân viên bảo an đi tới.
"Cận phu nhân?"
Cố Tân Tân hoảng hốt giương mắt, nhìn thấy trên ngực người đàn ông gắn bảng tên viết hai chữ giám đốc.
"Tôi lập tức sắp xếp người đưa ba người đi bệnh viện, mời đi lối này."
Ánh mắt Cố Tân Tân mông lung, hai tay đặt trên mặt kính lạnh lẽo. "Tôi...... Một lát nữa cảnh sát nhất định sẽ tới, người là do tôi......"
"Tân Tân," Tần Chi Song ngắt lời cô. "Con và Thương Lục đều bị thương, mau nhanh đi bệnh viện, chuyện còn lại lão Cửu sẽ giải quyết.”
Tần Chi Song kéo cô đi về phía trước, ở vị trí này của trung tâm thương mại không có nhiều người, nhưng vẫn đang có người lấy điện thoại ra chụp.
Mấy người nhân viên bảo an thấy thế liền nhanh chóng xông tới chặn lại, "Không được chụp ảnh!"
Tần Chi Song bước gấp gáp khiến Cố Tân Tân suýt chút nữa theo không kịp bà, trung tâm thương mại trực tiếp phái xe đưa ba người đi bệnh viện.
Bên trong bệnh viện không khí vô cùng căng thẳng, Cố Tân Tân và Thương Lục được sắp xếp ở hai nơi khác nhau.
Thương Lục bị kích thích, vừa rồi nói thế nào cũng không chịu vào bệnh viện, còn tự cào rách cánh tay của mình, Tần Chi Song không yên tâm chỉ có thể tự mình đi theo.
Cố Tân Tân nằm co quắp trên giường bệnh, trong phòng nồng nặc mùi thuốc sát trùng, giường bên cạnh cũng có một người nằm, bị đau đớn phải rên rỉ liên tục. Cô đưa tay che lại hai lỗ tai nhưng không có chút tác dụng nào cả, trong đầu đều là hình ảnh cô và người phụ nữ kia xô đẩy, lôi kéo, con ngươi phảng phất bị bao phủ bởi một màu máu không làm sao tẩu hết được.
Lầu chín là dãy phòng bệnh VIP, lúc này trong hành lang vốn luôn ít người qua lại vang lên một chuỗi tiếng bước chân gấp gáp, tiếng bước chân ấy dừng lại trước một phòng bệnh, người đàn ông đưa tay đẩy cửa ra, phóng tầm mắt nhìn Thương Lục nằm ở trên giường bệnh đóng chặt mi mắt, sắc mặt trắng bệch.
Tần Chi Song sốt ruột đứng dậy, "Lão Cửu."
Cận Ngụ Đình đóng cửa lại, ánh mắt ngày thường có bao nhiêu trầm ổn thì lúc này có bấy nhiêu lo lắng hốt hoảng, anh đi đến trước giường bệnh, khom lưng nhìn kỹ Thương Lục hơn."Cô ấy bị làm sao vậy?"
"Ầm ĩ một trận, bác sĩ phải tiêm một mũi an thần, vừa mới ngủ thôi."
Cận Ngụ Đình thấy bàn tay cô quấn băng gạc, trên cánh tay cũng có dấu vết bị trầy da vô cùng nhức mắt, "Đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
"Lão Cửu, con đi thăm Tân Tân chưa?"
Cận Ngụ Đình không lên tiếng, con mắt âm lãnh khóa chặt trên người Thương Lục, Tần Chi Song nhìn bộ dáng này của anh ngay lập tức biết được đáp án."Tân Tân ở lầu hai, tại sao không sắp xếp cho con bé một phòng bệnh riêng?"
"Tìm đến tận viện trưởng Hách mới có được 1 phòng, thời gian này ở bệnh viện thật sự rất đông bệnh nhân."
Tần Chi Song thở dài, "Nhưng con phải nhớ, con bé dù gì cũng là vợ con."
(?)
Bên trong phòng bệnh rèm cửa được kéo lên một nửa, một nửa cơ thể Cận Ngụ Đình chìm trong bóng tối, ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ, cặp long mày hơi nhíu lại mang vẻ dữ tợn. "Mẹ, vì sao con phải tìm người kết hôn, hiện tại người đã rõ rồi chứ?
Ánh mắt Tần Chi Song lộ ra vẻ giật mình, rất lâu sau mới mở miệng nói, "Nhưng con giờ đã có vợ, Thương Lục cũng đã trở thành chị dâu con, người con nên đặt ở vị trí ưu tiên hàng đầu chính là Tân Tân."
Cận Ngụ Đình môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, Tần Chi Song lo lắng thúc giục."Một lát nữa là anh hai con đến rồi."
Thấy anh đứng bất động, Tần Chi Song đi tới lay lay vai Cận Ngụ Đình, "Tân Tân nằm trong phòng bệnh đó không có ai chăm sóc, lại xảy ra chuyện lớn như vậy khẳng định con bé sẽ rất sợ hãi."
Tiếng tim đập kịch liệt như muốn nổ tung của Cận Ngụ Đình mất thật lâu mới bình tĩnh lại, buông xuống hai bàn tay nắm chặt thành quyền bên người, Tần Chi Song nắm chặt tay anh, "Lão Cửu, ngày hôm nay nếu không phải Tân Tân liều mạng ôm lấy Thương Lục, thì lúc này người ngã xuống...... Chính là Thương Lục."
Mí mắt người đàn ông giật giật, từng đường nét phác họa nên chiếc cằm chỉ có lạnh lẽo và sắc bén, Thương Lục ngủ say sưa, mà bộ dạng khi ngủ của cô ấy so với Thương Lục mà Cận Ngụ Đình quen thuộc căn bản chính là không có điểm khác biệt.
Anh buông tay, thân ảnh cao lớn cứng ngắc khẽ chuyển động, lúc này mới quay đầu đi ra ngoài.
Cố Tân Tân không dám thông báo cho ba mẹ, người duy nhất mà lúc này cô có thể nghĩ tới chỉ còn lại duy nhất Cận Ngụ Đình.
Cô được sắp xếp tạm thời trong phòng bệnh ba người, Cận Ngủ Đình đi tìm, trùng hợp nhìn thấy người trong Cận gia đẩy một cánh cửa phòng bệnh, cánh cửa đụng vào tường phát ra tiếng rầm một cái.
Anh liếc số phòng bệnh, nhấc chân đi vào trong.
Người nằm ở giường giữa ho khù khụ, ho đến đỏ cả mặt, thậm chí khiến cả nửa cơ thể nằm nhoài ra ngoài mạn giường.
Cố Tân Tân ánh mắt vốn đang hoảng hốt, dư quang liếc thấy người đàn ông ngoài cửa trong nháy mắt sáng ngời, vẻ mặt đó so với khi anh đến cục cảnh sát đón cô giống hệt.
Cô đá văng chăn đắp trên người, sốt ruột đứng dậy, "Cận Ngụ Đình!"
Cố Tân Tân loạng choạng muốn đi đến phía anh, Cận Ngụ Đình đỡ cô để cho cô bám lấy cánh tay của anh. "Này...... Người kia thế nào rồi?"
"Trong phòng cấp cứu."
"Rơi từ chỗ cao như vậy xuống, nhất định sẽ chết phải không?"
Ánh mắt Cận Ngụ Đình rơi xuống người cô, lúc này mới phát hiện mặt cô đầy vẻ hoang mang, vành mắt đỏ hồng, giống như vừa mới lén lút khóc lóc. Trong lòng cô dày vò vạn phần, vừa gấp gáp lại vừa sợ hãi, lại còn bị nhét vào căn phòng toàn người xa lạ lâu như vậy.
Tần Chi Song nói cô đừng sợ, nói Cận Ngụ Đình sẽ ra mặt giải quyết.
Nhưng cô vẫn vô cùng sợ hãi, cô sợ mình đã hại chết người, còn sợ vì bên cạnh không có một người cùng chia sẻ. Cô nắm chặt áo khoác Cận Ngụ Đình, giống như nó chính là ngọn cỏ duy nhất cô túm được trong lúc cửu tử nhất sinh.
Cận Ngụ Đình lúc này mới ý thức được cô cũng mới chỉ là sinh viên, hai mươi năm cuộc đời chắc chắn chưa gặp phải loại tình huống nào như vậy.
"Yên tâm đi, có tôi ở đây rồi, dù thế nào cũng sẽ không để cô xảy ra chuyện gì đâu."
Cố Tân Tân không kìm được cánh môi run rẩy, Cận Ngụ Đình khiến cho cô thấy an lòng, chính là thứ cảm giác nếu như không có sự kiện này thì có lẽ cả đời cô cũng không cảm nhận được.
Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy anh và cô gần nhau đến vậy, cô tiến lên một bước, cơ thể còn run lẩy bẩy tựa vào lồng ngực của anh.
Cố Tân Tân nhắm mắt lại, giống như có thể nghe được tiếng tim đập đều đặn của Cận Ngụ Đình.
------ lời tác giả ------
Một làn sóng thảo phạt đang đến, Lão Cửu, tốt nhất ngài hãy tìm một cái nắp xoong đội lên đầu chuẩn bị trốn đi đi
***
Bát Bát: Hiện tại k biết bộ này có bao nhiêu độc giả ta?
Treo thính thí nghiệm 1 chút nha~~
Nếu trước trưa mai lượt người theo dõi của ta trên wattpad lên 30 HOẶC lượt vote cho 2 chương vừa đăng là 20 thì... sẽ đăng 6 chương trong ngày mai hehehe