Trăm Năm Không Hợp

Chương 48




Đảo mắt một cái đã tới ngày quốc tế lao động Một tháng Năm, các bên truyền thông đều làm chiến sĩ thi đua, mới sáng sớm đã tung số liệu của các bộ phim hot gần đây, “Nếu là em” đều đứng hạng nhất ở mọi mặt, Hoắc Học Xuyên ngày nào cũng tăng fan điên cuồng, hơn nữa vai nam chính anh diễn thuộc kiểu mẫu bạn trai lý tưởng, công ty liền nhân cơ hội gắn mác cho anh là “Bạn trai quốc dân”, sau đó dùng tên này đi tuyên truyền khắp nơi.

Buổi sáng tới công ty họp, bây giờ anh đã ký hợp đồng diễn viên, cho nên phải mặt đối mặt với Phí tổng, trước tiên anh với Tiểu Mạc đến căn tin ăn một chút, nói: “Hôm nay họp cái gì vậy? Em vừa vào đoàn phim mới bận lắm đó.”

“Chắc là nói kế hoạch nửa năm tới, còn có chuyện giải Bạch Ngọc Lan tháng sau.” Tiểu Mạc ăn vội cho xong, “Chúng ta ăn nhanh lên đi, hôm nay Phí tổng kỉ niệm ngày cưới, họp xong đi ngay đấy.”

Hoắc Học Xuyên lập tức nhồm nhoàm hai miếng kết thúc chiến đấu, sau khi vào văn phòng Phí tổng, anh ngồi xuống trực tiếp nói: “Phí tổng, em có thể không đi con đường bạn trai quốc dân này được không, bây giờ chủ đề này càng ngày càng hot, em thấy lo lắng quá.”

Phí tổng cúi đầu xem tư liệu: “Tại sao, bạn trai cậu không vui à?”

Hoắc Học Xuyên suýt nữa nghẹn họng: “Em không muốn thiết lập hình tượng quá hoàn hảo, hình tượng càng hoàn hảo lại càng dễ sụp đổ, em sụp đổ bị flop cũng không có gì, tổn thương trái tim của fan mới là thất đức.”

“Ừm, đợi sau khi phim chiếu xong sẽ không làm như vậy nữa, tôi cũng không có nhiều tiền suốt ngày chém gió hộ cậu.” Phí tổng đẩy tài liệu qua một bên, “Bộ phim đầu tay của cậu là phim tình báo, về mặt nhân khí thì hơi thảm, nhưng mà danh tiếng tốt, bộ này là phim tình cảm thần tượng, bây giờ chiếu xong giá trị tin tức và giá trị thương nghiệp của cậu có thể xem như thuộc hàng diễn viên trẻ lưu lượng rồi.”

Hoắc Học Xuyên hơi ngại ngùng nói: “Phí tổng, em vẫn muốn quay về con đường giống như bộ đầu tiên.”

“Tại sao?” Phí tổng ngẩng đầu nhìn cậu, “Kiểu thứ hai nổi tiếng hơn, số hợp đồng đại diện phát ngôn cũng nhiều hơn gấp bội, giờ nào phút nào cũng nằm chễm chệ trên báo, cậu xem Tiểu Phương đã được xưng là cây kiếm tiền của Ái Giản rồi đấy.”

“Công ty đương nhiên lấy lợi ích làm trọng.” Hoắc Học Xuyên vẫn chưa tuyệt vọng, “Em móc tim móc phổi ra tâm sự với sếp luôn, em muốn làm người kế nghiệp Uông tổng, ban đầu Uông tổng cũng ra mắt từ phim tình báo, sau đó bùng nổ nhờ phim thần tượng cổ trang, nhưng sau đó Uông tổng dốc sức quay những bộ phim có chất lượng cao, em cũng muốn như vậy.”

Phí tổng mắng: “Đừng có nhắc tới cậu ta nữa, chính là vì cậu ta chọn công ty bừa bãi nên mới khó kiếm tiền đấy.” Nói xong nhìn bộ dạng tủi thân của Hoắc Học Xuyên, lại bổ sung: “Chọn kịch bản phải có tư bản, tháng sau nếu có thể lấy được giải Bạch Ngọc Lan, sau này sẽ cho cậu bảy mươi phần trăm quyền chọn lựa.”

Hoắc Học Xuyên lập tức chuyển từ nhiều mây sang trời trong xanh: “Cám ơn Phí tổng! Chúc sếp ngày kỉ niệm vui vẻ!”

Sau khi rời khỏi công ty anh muốn đến học viện hí kịch một chuyến, hôm nay phát bằng tốt nghiệp, Tiểu Mạc lái xe chở anh, anh ngồi ở ghế phụ lái nghịch điện thoại, thấy tin tức giải trí viết: Hoắc Học Xuyên bùng nổ nhờ phim mới, tin đồn Hoắc Phương không hợp ngày càng nhiều, nghi vấn đang tranh giành vị trí anh lớn của Ái Giản.

Hai đương sự đều đã hơn một tháng không gặp, nhưng trên giang hồ thì lúc nào cũng có tin đồn bọn họ bất hòa, Hoắc Học Xuyên phiền muộn cất điện thoại vào túi, cảm thán: “Tốt nghiệp rồi, cảm giác hình như chả học được bao nhiêu tiết.”

Tiểu Mạc nói: “Lúc trước trên báo nói Tạ thiên vương không tiếp tục học nữa, học viện âm nhạc còn tung ra bảng thành tích của cậu ấy, toàn là loại ưu.”

“Bảng thành tích của em cũng toàn là loại ưu đấy, môn đọc thoại hạng nhất luôn.” Hoắc Học Xuyên còn rất háo thắng, nói xong nhìn đường chằm chằm, “Anh Niên cuối cùng cũng phấn chấn trở lại rồi, bài nào trong album cũng càn quét các bảng xếp hạng, tour diễn cũng bắt đầu rồi.”

Tiểu Mạc chợt vỗ lên vô lăng: “Trợ lý của anh Niên còn tặng cho anh hai vé concert, bảo anh dẫn bạn gái tới xem, bây giờ anh chỉ thiếu bạn gái thôi.”

Hoắc Học Xuyên sửng sốt, thầm nhủ kì cục thật, lúc trước Tiểu Mạc không dẫn dắt bọn họ được bao lâu, nhưng mà rất quan tâm tới Nguyên Viễn, cho nên Tạ Kinh Niên đưa vé cho Tiểu Mạc cũng có thể hiểu được, nhưng tại sao lại không đưa cho mình ta.

Ưu phiền tới trường, lại ưu phiền nhận bằng, về sở nghỉ hưu thẫn thờ đọc kịch bản cả buổi chiều, buổi tối ăn cơm xong đi bộ ra sân bóng chơi một lúc, kết quả bị một nhóm cảnh sát đoàn kết lại ngược tơi bời.

Trước khi ngủ anh xem điện thoại, anh gọi cho Phương Tri Cẩn, sau khi bên kia nghe máy, anh hỏi: “Vẫn chưa ngủ phải không, anh sợ làm ồn em ngủ nên đắn đo nãy giờ.”

Hai người dường như không còn nồng nhiệt quyến luyến như trước, một tuần hai cuộc điện thoại cũng là nhiều rồi, dù sao cũng đều bận. Phương Tri Cẩn dùng một tay ôm đống quần áo, trả lời: “Chưa, đang thu dọn hành lý, ngày mai em về.”

“Mấy giờ tới, anh đón em.” Giọng của Hoắc Học Xuyên nghe rất bình thản, nhưng trong lòng vừa nở một đóa hoa nhỏ, “Mấy ngày nay nhớ em ngày nào cũng lên mạng tìm kiếm, fan của em nhìn một bức hình đã nói em gầy đi rồi, làm anh đau lòng muốn chết.”

“Fan hay làm quá lên mà, người khác không cẩn thận đụng phải fan nhà em còn cảm thấy như fan của em có ý định mưu sát vậy.” Phương Tri Cẩn ngồi xổm bên valy cười, cười xong phát hiện băng gạc trên đầu gối thấm ra ít máu, “Không nói nữa, thu dọn xong em đi ngủ, ngày mai gặp.”

Cúp điện thoại cậu băng bó lại lần nữa, đóng phim hành động đúng là cực khổ, không sứt mẻ thì cũng trầy da tróc vẩy, sau lưng dán mấy miếng cao, đầu gối thì quấn băng, ngày mai gặp Hoắc Học Xuyên mong là mùi cao dán không xông anh chóng mặt.

Hôm sau Hoắc Học Xuyên tới sân bay từ rất sớm, trước khi ra cửa còn chải chuốt một tí, nhưng mà chưa kịp tới cổng sân bay đã bị các fan của Phương Tri Cẩn đón sân bay dọa cho sợ, cuối cùng anh cũng không đón được, còn cô đơn lẻ loi rời khỏi đó.

Phương Tri Cẩn chen chúc nãy giờ mới đi ra khỏi sân bay, cả người đầy mồ hôi, trong xe vừa yên tĩnh vừa mát mẻ, cậu dựa vào cửa sổ đọc thư fan đưa, đọc tới bức cuối cùng thì cũng về đến nhà.

Chưa xuống xe đã nghe thấy tiếng chó sủa, Phương Tử Lâm được tết bím tóc chạy ra cửa đón cậu, sau khi xuống xe liền ôm chó lên cưng nựng, ngước mắt liền nhìn thấy Hoắc Học Xuyên đút tay vào túi đứng trên ban công.

“Không phải nói tới đón em à?” Cậu vừa đi vừa hỏi, không ý thức được mình đang cười.

“Anh đã tới rồi đấy chứ, lần sau anh sẽ chực từ buổi tối luôn.” Hoắc Học Xuyên bước xuống bậc tam cấp nhưng không lại gần, anh sợ chó, “Dì Phương chuẩn bị đồ ăn xong rồi, còn nói là có chuyện muốn nói với anh.”

Phương Tri Cẩn giật mình, nhỏ giọng phân tích: “Chẳng lẽ là chuyện của chúng ta? Cứ xem như là ông ngoại biết rồi đi, ông ngoại nói với dì Hoắc, dì Hoắc lại nói với mẹ em, nên bây giờ mẹ em gọi anh tới nói chuyện.”

“Không phải chứ.” Hoắc Học Xuyên nhất thời cũng không biết làm sao, “Vậy thì đáng lẽ ra mẹ anh phải tìm anh trước chứ.”

Hai người thì thầm đi vào nhà, Phương Tri Cẩn chạy vào phòng ăn nói chuyện với mẹ mình, Hoắc Học Xuyên lên lầu cất valy cho cậu, cất xong thì ở trên lầu đợi. Phương Tri Cẩn lát sau lên thay đồ, còn gục mặt nói: “Không cần lo, không phải chuyện của chúng ta.”

Hoắc Học Xuyên hỏi: “Vậy là chuyện gì? Còn phải tìm anh để nói nữa?”

Phương Tri Cẩn buồn bã nghiêng đầu: “Mẹ em tìm anh làm người đại diện cho Phương Thức, hy vọng anh ra giá ưu đãi.”

“Sao không tìm em?” Hoắc Học Xuyên quả thật không nghĩ tới, bật cười.

“Mẹ em nói một mét tám lăm trở xuống không thể đại diện phát ngôn cho quần áo của nhà em.” Phương Tri Cẩn xụ mặt ngày càng dài, bí xị xong bắt đầu tính toán, “Anh mau ký hợp đồng đi, nếu không đợi đến lúc mẹ em biết chuyện của chúng ta sẽ hối hận thì biết làm sao.”

Hoắc Học Xuyên khẽ hỏi: “Nghe vậy có vẻ như là dì sắp biết rồi, em chuẩn bị xong rồi à?”

Phương Tri Cẩn vẫn chưa kịp trả lời, Phương Phi đã gọi bọn họ xuống ăn cơm, không nói nhiều liền cùng nhau xuống lầu. Trên bàn ăn cứ như một nhà ba người, Phương Phi nói chuyện đại diện phát ngôn, Hoắc Học Xuyên liên tục đồng ý.

Cơm nước xong ở trên sân thượng lầu ba hóng gió, cuối tháng Năm đã hơi nóng rồi, đặc biệt là sau buổi trưa. Phương Tri Cẩn ngồi trên ghế bập bênh, trong tay cầm băng gạc và thuốc bôi, chân bị thương được Hoắc Học Xuyên đặt lên đùi thoa thuốc.

“Trên người toàn mùi cao dán, hết thơm rồi.” Hoắc Học Xuyên lấy băng dán lên vết thương, “Phương Nhi, không biết là hơn một tháng không gặp hay là gì, cảm giác như em đã trưởng thành hơn một chút.”

Quấn băng xong thu chân về, Phương Tri Cẩn ghé sang tựa đầu vào vai anh: “Ở trong đoàn phim em chẳng có gì để giải trí, hết cảnh quay thì em về khách sạn nghỉ ngơi, trong thời gian đó em đã nghĩ rất nhiều chuyện, nghĩ về em, cũng nghĩ về anh, còn nghĩ về hai chúng ta.”

“Nói anh nghe thử.” Hoắc Học Xuyên nắm lấy tay cậu.

“Hai năm nay vì để nổi tiếng mà cứ luôn hành hạ mình, lúc không nổi tiếng thì ghen tị với người khác, nổi rồi lại muốn nổi hơn nữa, nhưng chuyện này làm gì có điểm cuối đâu, giống như là không ngừng kiếm tiền vậy. Em cướp vai diễn, ghép CP, tự mình bán thảm, tuy rằng cũng bị người ta gài bẫy, nhưng những chuyện làm phiền người khác hình như em đều làm cả rồi, nhưng đến giờ em mới phát hiện, có thể nổi tiếng hay không không dựa vào những thứ này.”

Cậu nổi tiếng vì đã diễn tốt vai cậu bé câm, cậu bùng nổ là vì biểu hiện xuất sắc ở cả hai bộ phim điện ảnh.

Hoắc Học Xuyên tiếp tục nói: “Thủ đoạn có cao tay thế nào đi nữa cũng đều là hư ảo, giống như là gió vậy, nhưng ngọn gió này không thể thổi một nghệ sĩ lên đến chín tầng mây, nói đến cùng thì vẫn chỉ xem bản lĩnh thế nào mà thôi.”

“Ừm, cho nên giải Bạch Ngọc Lan cứ mặc cho số phận đi, anh cũng không định bỏ tiền mua.” Phương Tri Cẩn xòe tay ra, sau đó đan xen mười ngón với Hoắc Học Xuyên, “Bây giờ điểm em thích nhất ở anh chính là anh rất đáng tin cậy, thật ra có tài nguyên nào mà anh không thể tự tạo cho mình đâu, nhưng hai năm anh vào ngành này, anh chỉ từng sử dụng mối quan hệ của mình có ba lần, mà cả ba lần đều không phải là vì bản thân anh.”

Lần đầu tiên là vì Tạ Kinh Niên, dùng quan hệ để xóa bỏ quyết định nội bộ trong cuộc thi, lần thứ hai là vì Phương Tri Cẩn, giúp cậu dạy dỗ Euler, lần thứ ba là vì Nguyên Viễn, giải quyết những chuyện hậu sự.

Hoắc Học Xuyên nói rất chậm: “Đáng tin cậy nghe không giống như miêu tả soái ca lắm, vậy lúc trước em thích anh ở điểm nào nhất?”

Tốc độ nói của Phương Tri Cẩn cũng chậm hơn: “Thích anh đáng ghét í, rất xứng đôi với một người tràn đầy sức sống như em, nằm cùng một phòng sơ sinh, hơn hai mươi năm chưa từng xa cách, già rồi sẽ nằm cùng một hũ tro cốt, lãng mạn phết.”

Hai người ngồi trên ghế bập bênh hàn huyên, hàn huyên xong thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc, Hoắc Học Xuyên cũng không truy hỏi chuyện thẳng thắn với Phương Phi nữa, thật ra anh vốn không định để Phương Tri Cẩn nói, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau không dễ dàng gì, cái chuyện dễ phá hoại tình cảm này vẫn nên để anh nói thì tốt hơn.

Buổi tối phải về sở nghỉ hưu, trước khi đi anh nhớ ra chuyện gì đó liền hỏi: “Phải rồi, anh Niên gần đây có liên lạc với em không?”

Phương Tri Cẩn lắc đầu: “Anh Niên đang tổ chức tour diễn mà phải không, với lại anh ấy cũng đâu có chuyện gì để liên lạc với em.”

“Anh ấy đưa vé buổi diễn cho Tiểu Mạc, không có lý gì lại quên mất chúng ta.” Hoắc Học Xuyên khởi động xe, “Anh chỉ lo anh ấy vẫn chưa buông bỏ được, nghĩ đến chuyện phải hoàn toàn cắt đứt với người đi trước, anh cũng thấy đau lòng.”

Tạ Kinh Niên hiện đang tổ chức tour diễn vẫn không biết mình đang bị gọi tên, trên khán đài chật ních người hâm mộ, màn đêm quyến rũ, giọng hát càng quyến rũ hơn, sau khi hắn lấy lại tinh thần thì luôn vùi đầu vào công việc, từ khi album “Một năm một năm” (năm trong năm tháng) chính thức được tung ra đã thu hoạch được nhiều thành công, concert cũng đã đến trạm thứ hai rồi.

Hát cả một buổi tối vô cùng tiêu hao thể lực, sau khi kết thúc hắn ở trong phòng nghỉ rất lâu, sau đó hắn thay đồ ra ngoài, không dẫn theo trợ lý hay vệ sĩ, chỉ đeo khẩu trang và kính râm.

Thành phố phía Nam không quá quen thuộc, sau khi trời vào đêm thì cảm giác rất dịu dàng, dừng xe ở bên đường, tìm đại một quán cơm, Tạ Kinh Niên ngồi ở góc trong cùng gọi một bát mì.

Mì được bưng lên còn thêm một món ăn kèm, ăn vào thấy là lạ, hắn hỏi: “Ông chủ, đây là món gì vậy?”

“Vỏ bưởi xào cay.” Ông chủ rất nhiệt tình, “Cậu không phải người địa phương đúng không? Xung quanh đây đều trồng bưởi, ăn mãi không hết.”

Tạ Kinh Niên lại ăn thêm một miếng nữa, mì thì không ăn nổi nữa, hắn bỏ tiền xuống rồi đi, lái xe vòng vòng trên phố, sau đó dừng lại mua hai chai nước uống, cũng là vị bưởi.

Hắn hơi nhớ quả bưởi nhỏ rồi. Hắn có thể không nhớ được sao?

Đã ba giờ sáng, cầm điện thoại lên mới phát hiện có một tin nhắn chưa đọc, là Hoắc Học Xuyên gửi, hỏi hắn gần đây sống thế nào rồi. Hắn gõ chữ: Vẫn ổn, đừng lo.

Vừa gửi đi thì bên kia đã gọi tới, Tạ Kinh Niên nghe máy: “Chưa ngủ à? Không phải đang đợi anh trả lời tin nhắn đó chứ?”

“Đang chơi game, ngày mốt về đoàn phim lại bận rồi.” Bên chỗ Hoắc Học Xuyên có tiếng tắt laptop, “Anh Niên, concert thuận lợi chứ? Em thấy có rất nhiều minh tinh cũng tới, em cũng muốn đi.”

Tạ Kinh Niên cười đáp: “Cũng khá thuận lợi, có gì nói thẳng đi, đừng có dài dòng.”

Hoắc Học Xuyên ngồi trên ghế không nói gì, anh không biết tâm trạng Tạ Kinh Niên rốt cuộc thế nào rồi, cho nên anh không dám mạo hiểm, làm thinh một lúc rồi đổi giọng: “Tụi em không có thời gian đến concert, chẳng lẽ cũng không tặng vài cái album à.”

“Nói hay thế, không mua mấy thùng ủng hộ mà còn ngửa tay xin.” Tâm trạng Tạ Kinh Niên từ từ khoáng đạt hơn, “Đừng có phí lời nữa, đi ngủ sớm đi, chúc em lấy được giải Bạch Ngọc Lan.”

Hoắc Học Xuyên vội hỏi: “Anh cảm thấy em hay là Tiểu Phương sẽ đoạt giải?”

Tạ Kinh Niên thấy phiền lắm, trả lời: “Ai đoạt giải cũng đều là của nhà mấy đứa, không có gì khác biệt.”

Một cuộc điện thoại cả hai đều yên lòng, sau đó Hoắc Học Xuyên vào đoàn phim, Phương Tri Cẩn đóng máy xong thì nghỉ ngơi, thỉnh thoảng tham gia hoạt động của các nhãn hàng.

Trong lúc mọi việc đang tiến hành theo quỹ đạo bình thường, thì Euler, chàng trai đã rời khỏi showbiz đột nhiên lên báo.

“Thành viên Euler nhóm Delete lộ tin kết hôn, dẫn vợ về nước hưởng tuần trăng mật!”