Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Chương 95




Tưởng Chính Hàn đặt đồ trên tay xuống nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Hạ Lâm Hi.

Sau lưng Hạ Lâm Hi là vách tường, Tưởng Chính Hàn đứng trước mặt cô, hai tay chống hai bên, cô muốn bỏ chạy cũng không thể.

Cô nghe anh lên tiếng hỏi: “Em làm gì trong phòng sách vậy?”

“Em mới nói chuyện điện thoại với Hiểu Mạn xong.” Hạ Lâm Hi nói thật với anh. “Sau đó em nghe tiếng anh về.”

Tưởng Chính Hàn không nghĩ nhiều, còn hiểu nhầm lời cô, anh men theo dãy cúc áo, tháo rời một nút ra: “Em nghe tiếng anh về nên cố ý mặc như vậy sao?” Mở được một nửa chợt nhớ đến gì đó: “Đợi anh mười phút, anh tắm đã nhé.” Nói xong còn cười nhẹ đẩy cô vào tường.

Hạ Lâm Hi cản tay anh lại: “Không có…” Cô nghiêm túc giải thích: “Em chỉ mang vội một chiếc áo, anh đừng hiểu lầm em như thế.” Sau đó còn nói: “Bây giờ em vừa mệt vừa đói, chúng ta nấu cơm nhé.”

Cô thật sự mệt mỏi, đến cả nhấc chân lên cũng sa sầm mặt mày. Để giữ sức cho mình, cô nhoài người ra phía trước, tựa vào Tưởng Chính Hàn: “Trong tủ lạnh có hai con cá trích, tối nay chúng ta nấu canh cá được đấy.”

Tưởng Chính Hàn ôm cô: “Chắc em mệt lắm rồi.”

Hạ Lâm Hi hít một hơi thật sâu, chọn cách nói dối: “Ban ngày em đi dạo phố.” Sau đó thì thành thật: “Đi khoảng chín giờ mà chưa ngồi lần nào cả.”

“Đi một mình sao?” Tưởng Chính Hàn đề nghị. “Để lần sau anh đi cùng nhé.”

Hạ Lâm Hi ngoan ngoãn gật đầu.

Tưởng Chính Hàn thấy vậy, không nói thêm gì nữa. Anh cảm thấy có gì đó không đúng… Hạ Lâm Hi không thích nơi đông người, cũng hiếm khi ra ngoài dạo chơi, mỗi khi có thời gian rảnh, cô sẽ ngồi đâu đó vắng lặng một mình.

Sống chung là chuyện của hai người, đôi bên phải tôn trọng và thấu hiểu lẫn nhau. Để hiểu Hạ Lâm Hi, cô thích gì anh đều nhớ rõ, nhưng bởi vì hiểu đến như vậy nên anh mới lo lắng không thôi.

Hạ Lâm Hi cũng nhận ra điều đó, cô chủ động giải thích với anh: “Em muốn mua vài chiếc váy mới, mùa hè có rất nhiều mẫu mà.”

Cô mang áo sơ mi của Tưởng Chính Hàn, chiếc áo dài rộng thùng thình nhưng không che được vóc dáng thon gọn, đã vậy còn để lộ đôi chân dài thon tắp, bàn chân nhỏ đặt trên sàn nhà. Tưởng Chính Hàn chăm chú nhìn cô, cuối cùng lại bình thản bảo: “Em mang quần vào đi, kẻo cảm lạnh!”

Lời anh vô cùng săn sóc, vô cùng đứng đắn.

Hạ Lâm Hi bụm tay che mặt, cô lén nhìn anh qua kẽ hở: “Vậy anh nấu cơm trước nhé, xong rồi em sẽ ra phụ ngay.”

Tưởng Chính Hàn liền vào phòng bếp.

Nhân lúc anh bận bịu nấu nướng, Hạ Lâm Hi dọn dẹp đồ đạc của mình, cô mở một túi rác ra, cho chiếc áo ngắn tay mình mang hôm nay vào. Sau khi nghĩ ngợi một lát cũng quyết định bỏ chiếc quần bò phối kèm.

Không phải không thể giặt, chỉ là nhìn bộ quần áo này, cô lại nhớ đến ly cà phê hắt cả vào người mình kia, cảm giác này không mấy dễ chịu.

Cô vẫn giữ thói quen cũ, cứ ăn tối xong lại đem sách vở ra học bài. Đây là cách tốt nhất để bình tĩnh, đến bây giờ vẫn còn tác dụng.

Mười hai giờ sáng, đúng giờ cô trèo lên giường.

Có lẽ bởi ban ngày quá nhiều việc, Hạ Lâm Hi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cảnh trong mộng rất mơ hồ, bóng người cũng như có như không, cô không còn trong phòng ngủ nữa mà đang đi trên đường.

Dòng xe như nước chảy, phía trước có một màn hình lớn, đang chiếu vài đoạn quảng cáo nhàm chán. Dưới nền nhạc ấy, bên trái của cô là trung tâm dạy thêm… Bên phải là Tưởng Chính Hàn.

Tưởng Chính Hàn mang bộ quần áo bình thường nhưng còn hấp dẫn hơn nam người mẫu trong quảng cáo kia. Anh đưa tay xoa đầu Hạ Lâm Hi, mở miệng nói: “Giữ nhiều lời nói dối như vậy, em không mệt sao?”

Hạ Lâm Hi không hé ra nửa lời, cô muốn nói nhưng lại thôi, chỉ biết nắm chặt tay anh.

Tưởng Chính Hàn cười nói: “Em sống chung với anh, sau này sẽ càng mệt mỏi hơn nữa.” Anh rút tay mình về, giọng nói nghiêm túc nhất, phức tạp nhất cô từng biết: “Chúng ta chia tay đi.”

Chúng ta chia tay đi.

Một câu, năm chữ, khiến cô toát mồ hôi lạnh.

Cô bật dậy từ cơn mê.

Sự thật là trong màn tối của căn phòng, cô thảng thốt trên giường, cố gắng rúc vào lòng Tưởng Chính Hàn.

Rạng sáng hai giờ, Tưởng Chính Hàn bị cô lay tỉnh, nhưng anh không ngái ngủ gì, bàn tay dịu dàng bọc lấy cô: “Anh đoán em gặp ác mộng.”

Hạ Lâm Hi níu anh. “Anh đừng nói chuyện với em, em không nghe đâu, em mơ anh bắt nạt em.”

Tưởng Chính Hàn khàn giọng: “Bây giờ anh cũng muốn bắt nạt em.” Nói xong bàn tay mò mẫm vào quần áo cô, sờ soạng lung tung.

Thật ra Hạ Lâm Hi vẫn còn sợ, cô co mình lại, sau ôm chăn làm nũng: “Anh bỏ tay ra, đừng chạm vào em.” Cô dán mặt vào gối, sau đó còn cường điệu: “Trong mơ anh rất quá đáng!”

Tưởng Chính Hàn cũng không ngừng, anh hỏi: “Anh quá đáng vậy sao?”

Đầu óc Hạ Lâm Hi mờ mịt, cô thốt lên: “Anh muốn chia tay với em.”

Tưởng Chính Hàn nghe vậy bật cười, anh dém chăn lại cho cô: “Thật sao?” Anh giải thích bằng ngôn ngữ Toán học cô thích nhất: “Đây là chuyện có xác xuất bằng không.”

Hạ Lâm Hi nằm thẳng trên giường, mặc sức suy nghĩ lung tung: “Anh thích em từ khi nào vậy?”

Tưởng Chính Hàn nằm bên cạnh, không giấu giếm gì cô, nhẹ nhàng nói: “Lớp mười một.”

Cấp ba anh hẹn hò với Hạ Lâm Hi nhưng chưa từng tỏ tình… Hạ Lâm Hi nghe đến đây, chợt nhận ra mình thiệt thòi gì đó. Tưởng Chính Hàn chưa từng tỏ tình với cô, cô nhanh chóng phản ứng lại.

Cô tụt mình xuống, trở chăn để lộ nửa gương mặt và đôi mắt trong veo: “Lớp mười một anh thầm mến em sao?” Tưởng Chính Hàn chưa trả lời, Hạ Lâm Hi đã xoay người lại, chống cằm: “Còn câu hỏi nữa, sao anh lại thích em?”

Tưởng Chính Hàn nói: “Vì em rất đáng yêu.”

Hạ Lâm Hi vào vấn đề chính: “Vậy sao anh không tỏ tình với em?” Cô ghét đầu vào cạnh giường, ôm gối: “Bây giờ anh bổ sung đi, em sẽ không truy cứu nữa.”

Theo lý mà nói, nửa đêm cô không ngủ, còn lay tỉnh bạn trai dậy, đòi thêm nợ cũ, còn giận dỗi lung tung, những việc làm liên tiếp này rất đáng giận.

Nhưng Tưởng Chính Hàn không giận cô, anh chỉ cảm thấy cô rất đáng yêu.

Anh vòng tay ôm lấy cô: “Anh yêu em.” Anh còn bổ sung: “Trăm năm hòa hợp.”

Hạ Lâm Hi gật đầu: “Ước định một lời.”

Cô kéo ngón út của Tưởng Chính Hàn trong chăn, ngoắc tay nhau. Cô giữ chặt tay anh như vậy, chìm vào giấc ngủ.

Tuần tiếp theo, mọi chuyện tiến triển thuận lợi. Công ty Tưởng Chính Hàn mở ra cũng đã có chút danh tiếng. Nhiệm vụ hiện tại đó là hoàn thiện bản thân để giữ vững danh tiếng này. Cùng lúc đó xuất hiện một vấn đề mới đó là sức chứa của bộ máy chủ đã quá tải.

Sáng thứ năm tuần ấy, trong lúc Hạ Lâm Hi đang làm việc ở công ty Lion, nội bộ tổ chức hội thảo về vấn đề máy chủ, yêu cầu tất cả nhân viên tham dự đúng giờ.

Quản lý sản phẩm cũng đến dự, nhưng trước khi đi còn gọi trợ lý của mình: “Cô pha cho tôi một ly cà phê, không đường nhiều sữa giống trước.”

Trợ lý của quản lý sản phẩm chính là thực tập sinh Thời Oánh.

Hè tháng tám, Mặt Trời lên cao, không khí bức bối, thủy tinh hấp nhiệt. Thế nhưng trong công ty Lion, điều hòa bật hai tư trên hai tư, thời Oánh ăn mặc khá mỏng cũng không thấy lạnh.

Cô ta mang một chiếc quần màu xanh, thắt dây đen quanh eo, chân đi đôi giày cao gót cao tám thước, ấy vậy mà vẫn giữ được thăng bằng.

“Vâng, quản lý Ngô.” Thời Oánh đáp. “Anh chờ em, em sẽ pha cà phê ngay.”

Còn chưa dứt lời đã ra đến cửa sổ, đi xuống phòng trà tầng dưới.

Tần Việt đợi cô ta ở đó.

Trong phòng trà không có ai khác, đẩy cánh cửa gỗ ra là hành lang nối liền, đi đến cuối sẽ đến một ban công. Tần Việt tựa vào vách tường, phì phèo điếu thuốc.

Thời Oánh mang theo cái ly, đến bên cạnh cậu ta: “Việt, sắp họp rồi, em phải quay lại chỗ quản lý.”

Tay trái Tần Việt rút điếu thuốc ra, phun một làn khói: “Em quay lại chỗ quản lý, anh phải làm sao đây?” Cậu ta cười nói: “Tối nay ba mẹ anh không ở nhà, em qua nhé!”

Thời Oánh bắt lấy cổ tay Tần Việt, cướp lấy điếu thuốc, rít một hơi: “Nhà anh xa quá, đi tàu ngầm phải đến hai tiếng lận.”

Tần Việt véo mũi cô ta: “Anh chở em, ai lại để em đi một mình chứ.”

Thời Oánh bĩu môi: “Trường em sắp trao đổi với trường nước bạn, em sẽ báo danh.” Cô ta rít một hơi nữa, nhỏ nhẹ: “Anh hứa với em, đừng làm ngơ nhé.”

Tần Việt không trả lời ngay lập tức, chỉ lấy lại điếu thuốc, tay còn lại ôm Thời Oánh, đôi mắt nhìn ra bên đối diện. Qua cửa sổ trên mặt đất, cậu ta nhanh chóng nhìn thấy Hạ Lâm Hi. Cô cũng mang chiếc quần màu xanh nhưng còn đẹp hơn người cậu ôm trong lòng.

Tần Việt không để tâm lời Thời Oánh nói, cậu ta chỉ quan tâm đến chính mình: “Trung hợp thật, có thể thấy Hạ Lâm Hi từ đây.”

Cậu ta thẳng thừng: “Hạ Lâm Hi rất đẹp, bối cảnh gia đình tốt, không phải hợp với anh lắm sao?” Tàn vụn thuốc vung vãi trên tay, cười cười nói: “Chấp nhận đi theo một kẻ bần hàn, lập trình thứ rác rưởi ở tầng hầm cũng không chịu hẹn hò với anh để sống trong sung sướng.”

Tần Việt dập điếu thuốc, chỉnh cà vạt của mình, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ: “Chẳng trách mẹ anh nói, phụ nữ đọc nhiều sách quá lại hóa kém thông minh.”

Thời Oánh nghe cậu ta nói vậy thì rất không vui: “Việt, anh nói trước mặt em như vậy, em sẽ ghen.”

Tần Việt không chịu mình sai: “Thời Oánh, em khác, em hiểu chuyện hơn nhiều.”

Thời Oánh vui vẻ cười nói: Đúng rồi, anh vừa mới nói Hạ Lâm Hi theo kẻ bần hàn lập trình trong tầng hầm, chuyện là sao?”

“Họ vừa khởi nghiệp, công ty tên gì ấy nhỉ?” Tần Việt cố nhớ, trong tiềm thức tự thốt lên: “Công ty kĩ thuật Tư Thành. Cố Hiểu Mạn và Trần Diệc Xuyên cũng làm trong đấy.”

Thời Oánh “À” một tiếng, che miệng cười.

Sáng cùng ngày, sau khi cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người đều giải tán, cửa thủy tinh mở ra. Ánh nắng xuyên qua lớp kính, làm nóng chiếc bàn sẫm màu. Thời Oánh đợi quản lý, dường như có gì muốn nói.

Ở đây không chỉ có quản lý sản phẩm mà còn cả người hướng dẫn Hạ Lâm Hi và phó tổ trưởng tổ họ.

Quản lý đứng dậy nhìn thẳng vào Thời Oánh. “Cô muốn gì? Sao lại đứng trời trồng ở đó?”

“Thực tập sinh tháng trước có một người tên Hạ Lâm Hi đúng không ạ.”Thời Oánh xoay người, đóng cửa lại. “Cô ta có năng lực nên được khen ngợi, nếu sau này được trọng dụng, có thể giúp mở đường cho công ty.”

Quản lý phất tay: “Được rồi, không có gì thì cô ra ngoài đi.”

Thời Oánh gật đầu, tỏ vẻ thuận theo: “Em rất ngưỡng mộ Hạ Lâm Hi, không chỉ làm tốt việc trong công ty mà còn khởi nghiệp cùng người khác được.”

Hai tay cô ta đè xuống mặt bàn, đôi mắt sáng rực như rất ngưỡng mộ: “Công ty kia cũng bên kĩ thuật, hình như tên là Tư Thành.”