Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Chương 57




Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên trong đời Hạ Lâm Hi bị người khác đánh.

Cha mẹ quản thúc cô nghiêm ngặt, lúc nào cũng có những khuôn khổ nhất định nhưng phương pháp giáo dục bằng ngôn ngữ chứ không dùng hình phạt thể xác. Cô là người có xu hướng dùng lý lẽ để nói với người khác, từng cãi nhau rất hăng với bạn học, song phương đối chọi gay gắt, thậm chí đến giáo viên cũng phải vào cuộc.

Người giáo viên đó đã đưa cho cô một cuốn sách dạy khoan dung trong ứng xử.

Cuốn sách bảo mọi người rằng, lấy thiện trị ác chứ không phải là ác trị ác. Học được cách dung hòa với mọi người cũng là một quá trình tu hành, nhìn thấu khốn khó và bất bình mới hiểu tình cảm chứ không phải thù hận mới là thứ trường tồn dài lâu.

Hạ Lâm Hi vẫn còn ở độ tuổi bốc đồng, cô không thể đạt được mức cao siêu như vậy.

Có lẽ đợi đến lúc cô năm mươi tuổi, cô mới bỏ được những tảng đáng trong lòng xuống. Thế nhưng giờ đây còn chưa đầy hai mươi, phản ứng đầu tiên theo bản năng chính là giận dữ phản đòn lại, cô đá vào bụng Trang Phỉ, khiến cô ấy và chiếc ghế giữa đồng loạt té ngã, tạo nên tiếng vang rất to.

Trang Phỉ bất ngờ không kịp phòng bị, thình lình bị đáp một cước bụng đau như lửa đốt, theo quán tính quỳ rạp xuống mặt đất. Cô cố sức đứng lên, gương mặt đỏ choét như ngọn đèn lồng, vươn tay ra muốn kéo tóc Hạ Lâm Hi, chẳng ngờ bị Sở Thu Nghiên cản rồi bắt chéo ra sau lưng.

“Cậu chỉ là sinh viên mà đã muốn đánh người.” Sở Thu Nghiên mở miệng nói. “Cậu không thấy bản thân quá đáng sao?”

Trang Phỉ sống chết giãy dục, gào lên: “Hạ Lâm Hi, cô dám đạp tôi, dám đá tôi?” Vừa nói chuyện vừa vặn vẹo, giống như loài sâu lúc nhúc trong vườn.

Hạ Lâm Hi không thể nào bình tĩnh nổi.

Nếu Sở Thu Nghiên không kịp thời ngăn lại, tình hình có lẽ còn khó kiểm soát hơn nữa. Hạ Lâm Hi không có kinh nghiệm ẩu đả, cũng không biết chuyện gì rồi sẽ xảy ra, cú đá của cô là bởi vì tức giận mà không kiểm soát được.

Người cô ghét nhất là kẻ bạo lực, lại chỉ vì một cái tát bất thình lình mà tự biến mình thành loại người đó.

Cô trầm giọng hỏi: “Cậu có nghe đến sự ngộ sát Thalium đã từng oanh động cả nước chưa? Sáng đầu tháng tư năm nay còn có một vụ đầu độc đấy, học sinh thành tích ưu tú mưu sát bạn cùng phòng, tự hủy hoại tương lai, bị dân mạng ném đá.”

Trang Phỉ cắn chặt răng, hai mắt đỏ ngầu.

Hạ Lâm Hi tiếp tục hỏi cô ấy: “Cậu đọc sách mười mất năm nay chỉ bởi muốn đánh nhau với tôi?”

“Mấy người động tôi trước!” Đôi mắt Trang Phỉ rưng rưng, tiếng quát thét chói. “Tôi sẽ đi tìm bảo vậy, tố cáo mấy người không ra gì…”

Hạ Lâm Hi ngắt lời nói. “Người ra tay đầu tiên là cậu, Lý Toa Toa có thể làm chứ. Trường chúng ta nội quy chặt chẽ, cậu sẽ nhận được cảnh cáo xử phạt, sau đó bị lưu vào hồ sơ, bốn năm ở đại học là vết nhơ lớn nhất, sau này tốt nghiệp không công ty nào muốn tuyển cậu.”

Cô khoác một chiếc áo mỏng rồi, giọng điệu cũng chẳng khác gì. “Muốn đi báo bảo vệ đúng không? Tôi đi với cậu, nói trắng đen rõ ràng, đợi nhà trường phân xử.”

Trang Phỉ vịn bàn, cả người run run.

Không phải cô chịu thua, bởi vì cô quá sợ.

Cô nói: “Mấy người đe dọa tôi, khinh thường tôi, tôi không báo bảo vệ, tôi sẽ gặp trực tiếp giảng viên.”

Hạ Lâm Hi lạnh lùng trả lời: “Được, đừng quên nói với giảng viên, tôi giúp cậu nhặt máy ghi âm, cậu trả lại tôi một bạt tai.”

Trang Phỉ quay đầu trừng mắt nhìn cô.

Sở Thu Nghiên thả lỏng tay, đứng sau lưng Trang Phỉ: “Cậu có thể ngưng tự làm khổ mình không? Cậu có bao giờ dành thời gian nhìn nhận từng bạn học của mình để biết là mỗi người đều có thứ gì đó hơn cậu chưa? Nếu chưa mà cậu vẫn khinh thường họ thì ai cũng có thể coi rẻ cậu như thế.””

Trang Phỉ không buồn hé răng, cô cúi đầu nhét đồ vào cặp, mang theo cả máy tính, sau đó khoác cặp, chạy ra phòng ngủ, biến mất dạng.

Nước mắt của cô đọng lại trên ghế, như những giọt nước vung vãi khắp nơi.

Hạ Lâm Hi bước qua đóng cửa lại, tự nhìn mình trong chiếc gương, nhận ra gương mặt đã sưng tấy. Thường thì một chọi một rất hiếm khi ai thắng ai, đa phần đều là chết cả hai người.

Cô không cảm thấy quá sợ hải, chỉ dùng một chiếc khăn ướt chườm lên mặt, nhưng Sở Thu Nghiên đã ngăn lại, đi đến nói: “Bây giờ cậu lấy điện thoại, chụp lại gương mặt mình, nếu Trang Phỉ thật sự tìm giảng viên, cậu cũng có chứng cứ trong tay.”

Hạ Lâm Hi nghe theo.

Cơn giận trong lòng Sở Thu Nghiên còn chưa dập tắt, bình thường cô không hay nổi nóng, thậm chí còn từng nghĩ cả đời này vẫn sẽ bình tĩnh như vậy, vậy nên lúc tắt đèn rồi, Sở Thu Nghiên còn tiếp tục nhai khoai tây, đồng thời nhắn tin cho Hạ Lâm Hi: “Mình muốn báo với bảo vệ, để Trang Phỉ có bài học nhớ đời.”

Hạ Lâm Hi trả lời: “Cậu cho qua đi nhé, chừa cho cậu ấy đường đi.”

Đây cũng không hẳn là ý nghĩ thật sự của cô.

Cô có đạp Trang Phỉ một cái, lúc tường trình nếu như sơ ý sẽ trở thành cố tình ẩu đả. Ranh giới giữa phòng vệ chính đáng và phòng vệ có chủ đích thật sự rất mỏng manh, từ lúc khai giảng đến nay còn chưa đủ ba tháng, cô không nên xung đột tại trận.

Nhớ lại phản ứng vừa rồi, cũng là do cô không đủ lý trí, không đủ bình tĩnh, lúc đưa chân lên còn không tính nặng nhẹ, không khác người đàn bà chanh chua là bao. Nếu không có Sở Thu Nghiên cản Trang Phỉ lại, dám lắm hai người các cô sẽ thật sự gây hấn.

Nơi nào có người, nơi đó có thị phi, cô biết rõ đạo lý này nhưng việc nhẫn nhịn cũng chỉ nói qua cửa miệng, càng nghĩ càng thấy phiền trong lòng.

Gần mười hai giờ đêm, cô ôm gối bắt đầu ngủ, bảy giờ sáng hôm sau, vết sưng trên má đã biết mất, mọi thứ trở lại như ban đầu.

Trang Phỉ không đi tìm giáo viên, cũng không báo với bên bảo vệ, cô ấy vẫn không hợp tính với cả phòng ngủ, ngày qua ngày cắm rễ trong thư viện một mình.

Tháng mười một lặng lẽ bước đến, cùng lúc mang đến kì thi giữ kì.

Sở Thu Nghiên không cần ôn tập, trước ngày thi còn nghịch điện thoại, thế nhưng sau khi có điểm rồi, điểm cô ấy đạt đến tối đa. Hạ Lâm Hi và Lý Toa Toa cũng không khác mấy, mức điểm đạt từ tám mươi đến vùng chín mươi, tuy không rúng động mọi người nhưng cũng thuộc phạm trù sinh viên ưu tú.

Chỉ duy nhất mình Trang Phỉ, có hai môn không đến bảy mươi điểm, một môn còn bị điểm liệt.

Hạ Lâm Hi không còn để ý đếnTrang Phỉ nữa, so với việc quan tâm người bạn cùng phòng này, cô quan trọng thời gian còn tự do hơn. Mắt thấy tháng mười hai sắp đến, mẹ của cô cũng sắp đến Bắc Kinh rồi, cơ hội ở chung với Tưởng Chính Hàn càng lúc càng hạn hẹp, vậy nên cô phải tận dụng từng ngày từng ngày.

Cuối tháng mười một, cô đến trường của Tưởng Chính Hàn, ăn một bữa với anh ở căn tin. Gió lạnh mùa đông Bắc Kinh thổi đến giống như tát vào mặt người, cô kéo khăn quàng cổ cao hơn một chút rồi hắt hơi.

Tưởng Chính Hàn nghiêng mặt nhìn cô, sau đó vươn tay ra ôm cô vào lòng.

“Anh thực tập hơn một tháng rồi.” Hạ Lâm Hi hỏi. “Cảm giác của anh như thế nào?”

Tưởng Chính Hàn trả lời: “Đi học thoải mái hơn thực tập nhiều.”

“Vậy bây giờ anh đang phụ trách cái gì?”

“Anh và một người khác cùng phụ trách mô phỏng, sửa chữa những dữ liệu bị lỗi.”

Tuy rằng Hạ Lâm Hi nghe không hiểu, nhưng cô vẫn gật đầu, giống như trước đây.

Hai người họ băng qua cửa căn tin, hòa vào dòng người tấp nập ở đại sảnh, Tưởng Chính Hàn lấy thẻ củ anh ra, giải thích với Hạ Lâm Hi: “Sửa chữa những dữ liệu bị đổi có hai mục đích, một là để đảm bảo chất lượng số liệu, giúp mọi người khai thác nó dễ dàng hơn. Đối với mỗi vấn đề thì những dữ liệu bị lỗi sẽ có phương pháp xử lý khác nhau.”

“Vậy chất lượng số liệu phải hiểu như thế nào?”

“Ví dụ nếu em nhập một biểu thức, phép tính không hoàn thành, nghĩa là dữ liệu đã bị lỗi.”

Hạ Lâm Hi ngẩng đầu nhìn anh, cố theo chủ đề này đến cùng: “Vậy phải làm thế nào những dữ liệu phù hợp với nhau để khai thác đây?”

Tưởng Chính Hàn cười nói: “Em có hứng thú nghe sao, anh có thể giảng cả đêm.”

Tất nhiên Hạ Lâm Hi có hứng thú, cô đồng ý lời của anh: “Em sẵn sàng nghe anh cả đêm.”

Cô suy nghĩ rất trong sáng, đáng tiếc suy nghĩ của Tưởng Chính Hàn bay về phương xa nào đó rồi.

Sau một lần tháng trước, hai người bọn họ cũng không ai có dư thời gian. Hạ Lâm Hi không còn đề cập lại vấn đề này, Tưởng Chính Hàn thuận theo ý của cô, lúc cả hai nói chyện với nhau, anh cũng ít nói đến vấn đề này.

Tính đến bây giờ, một tháng đã trôi qua rồi.

Mỗi khi Tưởng Chính Hàn nhớ đến tối hôm ấy, anh có khuynh hướng tìm thứ khác để phân tâm mình, không phải bây giờ anh không thích mà là bởi tương lai còn nhiều cái hẹn ở đằng sau.

Đúng vào lúc này, Hạ Lâm Hi mở miệng nói: “Qua tuần tới, mẹ em sẽ đến Bắc Kinh, tháng sau em không thể đến tìm anh nữa, những ngày gần đây…” Cô hơi lấp lửng, giống như đang cố tìm lời để giải thích.

Tưởng Chính Hàn nối đuôi dòng người xếp hàng, anh nghe Hạ Lâm Hi nói vậy mới đưa tay xoa đầu cô, anh định nói gì đó nhưng Hạ Lâm đã xúc tích nói: “Mấy hôm nay, anh có ra ngoài được đêm nào không?”

Tưởng Chính Hàn không trả lời, cứ nhìn chằm chằm cô.

Hai má Hạ Lâm Hi đỏ lên, cảm thấy bản thân không muốn làm người nữa rồi.

“Tháng vừa rồi.” Tưởng Chính Hàn trầm giọng nói. “Anh học hỏi rất nhiều, em có thể kiểm nghiệm sự tiến bộ.”

Rõ ràng là một chuyện xấu hổ không thể nói to ra, vậy mà sao anh lại nghiêm túc được như thế? Hạ Lâm Hi đưa tay vào trong túi xách, đứng phía sau anh nói tiếp: “Tốt, vậy là đêm nay anh rảnh sao?”

Tưởng Chính Hàn lập tức nói: “Cả tối đều rảnh.”

Anh còn chưa dứt lời, một nam sinh đằng trước đã quay đầu, trong tay cậu ta là một khay đặt đồ ăn, phản ứng như trùng hợp gặp được Tưởng Chính Hàn.

“A, Tưởng đại thần?” Cậu nam sinh kia nói. “Tưởng đại thần, cậu còn nhớ tôi đấy chứ, tôi là bạn cùng lớp với cậu, tên là Nghiêm Tử Minh!”

Đã lâu rồi Tưởng Chính Hàn không lên lớp, cũng hiếm khi tham gia các hoạt động ngoài giờ, nhưng anh nhớ hết các bạn học cùng, vậy nên cười hỏi ngược lại: “Sao lại không nhớ chứ?”

Nghiêm Tử Minh bật cười, cậu ta đến gần nói: “Lúc thi giữa kì, nếu cậu không giúp mình phần ngôn ngữ C, chắc mình sẽ…” Cậu bưng khay cơm, vừa lúc kéo tay Tưởng Chính Hàn. “Để cảm ơn cậu, mình long trọng mời cậu làm nam chính bộ phim thứ mười ba của mình.”

Nghiêm Tử Minh kích động cảm ơn, nhưng Tưởng Chính Hàn lại không có lòng dạ nào giúp đỡ cậu ấy.

Trong kì thi ngôn ngữ C, Tưởng Chính Hàn chỉ mất mười phút đã làm xong bài thi. Anh tính rằng sẽ nộp bài trước, nhưng giáo sư giám thị không cho phép, luôn khăng khăng anh phải kiểm tra cẩn thận nhiều lần, vậy nên anh trở lại vị trí ngồi, đặt bài thi qua một bên, tiếp tục suy nghĩ công thức.

Nghiêm Tử Minh ngồi sau anh, toàn bộ bài thi nhìn không sót từ nào.

Không bao lâu sau, lúc công bố điểm, một Nghiêm Tử Minh luôn dốt đặc cán mai ở ngôn ngữ C, nay lại có điểm số cao đến ngẩn người.

Nhưng Tưởng Chính Hàn lại không nhớ rõ chuyện này.

Đối với bộ phim kia, Tưởng Chính Hàn đưa ra một câu trả lời thuyết phục: “Gần đây tôi bề bộn nhiều việc, không còn thời gian rảnh.” Anh nói xong, còn cười nhẹ: “Tôi cũng không đóng phim được, cậu tìm người khác nhé!”

Nghiêm Tử Minh không phải kẻ dễ dàng bỏ cuộc, cậu ta thuyết phục không ngừng nghỉ: “Tôi thuộc câu lạc bộ điện ảnh trường mình, hàng năm câu lạc bộ sẽ giao nhiệm vụ cho một sinh viên phụ trách quay một bộ phim, yêu cầu diễn viên là các bạn còn năm nhất, yêu cầu diễn viên thuộc năm nhất…”

Nói đến đây, hai mắt Nghiêm Tử Minh sáng rực, bởi lẽ Tiễn Thần trùng hợp băng ngang qua.

“Thần ca?” Nghiêm Tử Minh nói. “Cậu là bạn cùng phòng với Tưởng Chính Hàn, cậu mau đến giúp tôi khuyên cậu ấy đi!”

Tiễn Thần tuy rằng chỉ là một sinh viên năm nhất, nhưng từ sau khi gia nhập câu lạc bộ đến nay rất được mọi người xem trọng. Cũng như chuyện phim ảnh lần này, cậu và những thành viên khác cũng đã đau đầu rất lâu, bởi lẽ ai trong số họ cũng muốn diễn viên nam chính là Tưởng Chính Hàn.

Tiễn Thần mua vài phần ăn, sau đó bày hết cả lên bàn, mời Tưởng Chính Hàn và Nghiêm Tử Minh cùng ngồi.

Hạ Lâm Hi đứng cách đó không xa, mua vài ly nước trái cây. Cô thoáng ngoảnh đầu nhìn Tưởng Chính Hàn, sau đó chọn lựa thức ăn nước uống cẩn thận trên khay rồi đi về phía họ.

Đôi mắt của Tưởng Chính Hàn luôn hướng về phía cô, giống như không có cách gì để quay sang nơi khác.

“Tưởng Chính Hàn, cậu đang nhìn gì thế?” Nghiêm Tử Minh nhoài người về phía trước, thoáng nhìn Hạ Lâm Hi, bật thốt lên: “Bạn nữ bên kia tên gì vậy?”

Tiễn Thần đáp lời: “Cô ấy là bạn gái của Tưởng Chính Hàn.”

Nghiêm Tử Minh liền nói: “Tưởng đại thần, cả người cậu chỗ nào cũng rất ổn, nếu không quay một bộ phim, có phải rất đáng tiếc hay không?”

“Phim gì đấy?” Hạ Lâm Hi đặt khay thức ăn xuống chỗ ba người bọn họ.

Cô ngồi bên cạnh Tưởng Chính Hàn, dáng dấp rất thanh nhã. Ngoại trừ vẻ ngoài khiến người ta ngước nhìn, đến cả phương diện phong thái cũng rất khác. Nghiêm Tử Minh không hề nghĩ ngợi đã đáp: “Bạn họ, cậu nghe tôi nói nhé, trường chúng ta đang tuyển diễn viên cho một bộ phim, cậu có biết chuyện này không?”

Hạ Lâm Hi hoàn toàn chưa nghe đến.

Nhưng cô vẫn thong thả gật đầu: “Vậy nên?”

“Đạo cụ với cả trang phục cũng đã chuẩn bị ổn, chỉ thiếu cặp diễn viên chính mà thôi?” Nghiêm Tử Minh muốn có ý mời họ nên chú tâm gặp rau vào bát của mọi người. “Chủ nhiệm câu lạc bộ chúng tôi bảo cần tìm hai sinh viên năm nhất vẻ ngoài ưu nhìn, dáng người cân xứng, như vậy mới nâng cao giá trị sản phẩm được.”

Tiễn Thần uống một ngụm nước trái cây, cười nói: “Các cậu đừng nghe cậu ta phóng tác, lời của chủ nhiệm thật ra không như thế.”

Nghiêm Tử Minh giận dữ nói: “Thì ý chính cũng như thế thôi.”

Tưởng Chính Hàn cũng tiếp một câu: “Những sinh viên thuộc khoa nghệ thuật phù hợp yêu cầu này hơn.”

Ánh sáng từ những ngọn đèn trong căn tin trộn lẫn vào nhau, trong đó còn mùi hương ấm áp của máy sưởi, hương vị của thức ăn lẫn lộn đâu đây, thấp thoáng còn có tiếng người xen lẫn vào nhau, tất cả tạo thành một bầu không khí náo nhiệt.

Dưới khung âm rộn ràng này, Tưởng Chính Hàn cười vô cùng an tĩnh: “Trường mình có khoa nghệ thuật, các cậu cứ đến nơi đó tìm diễn viên, có khi gặp được nhân tài cũng nên.”

Nghiêm Tử Minh nói: “Không, Tưởng đại thần, cậu tin tôi đi, họ không tuấn tú bằng cậu.”

Trong đầu Tưởng Chính Hàn toàn là cảnh hoạt động đêm nay, căn bản anh không nghe lời của Nghiêm Tử Minh nói, nhưng Hạ Lâm Hi không như anh, cô lại rất hào hứng hỏi han: “Phim của các cậu về cái gì vậy?”

“Về những sinh viên mới bước vào trường.” Tiễn Thần gõ bàn, nói: “Ban biên kịch chỉnh sửa kịch bản đến bảy lần, mọi người tham gia lần này rất nghiêm túc.”

Cậu đứng lên nói: “Những sinh viên mới vào trường, có lẽ bây giờ vẫn cảm thấy chưa quen, chúng tôi hy vọng thông qua bộ phim này có thể giúp họ quen thuộc với nơi đây.”

Hai mắt Hạ Lâm Hi sáng ngời.

Cô hỏi: “Cho tôi xem trước kịch bản được không?”

“Được chứ chị dâu, đó là chuyện hiển nhiên rồi.” Tiễn Thần lấy kịch bản từ trong cặp ra, hai tay đưa cho Hạ Lâm Hi.

Hạ Lâm Hi hỏi tiếp: “Khi nào thì bắt đầu quay?”

“Tối nay bắt đầu.” Tiễn Thần thật thà nói. “Tổ đạo cụ, tổ hiệu ứng, tổ đạo diên đều đã đi dàn cảnh rồi.”

Hạ Lâm Hi đưa ra một câu hỏi: “Diễn viên nam và nữ còn chưa tìm được, các cậu tính quay cái gì?”

“Tuy chưa tìm được cặp diễn viên chính.” Tiễn Thần cười ha hả nói. “Nhưng đã tìm được quần chúng rồi, mở màn toàn là cảnh của diễn viên quần chúng, quay mấy phút là xong rồi.”

Hạ Lâm Hi quay đầu, nhìn về phía Tưởng Chính Hàn, tuy chưa nói gì nhưng lại giống như trưng cầu ý kiến của anh.

Tiễn Thần cũng nài nỉ: “Chính ca, câu lạc bộ chúng mình cố tìm người lắm rồi nhưng lại chẳng thấy ai ưng ý, nếu cậu có thể giúp lần này, chúng mình mang ơn nhiều lắm.”

Tưởng Chính Hàn bình tĩnh cầm lấy kịch bản, không lướt qua dàn diễn viên chính, ngay lập tức lật đến danh sách người qua đường, sau đó chọn một vai chưa có ai đảm nhận.

Tưởng Chính Hàn nói: “Nam diễn viên chính rất quan trọng, nên giao cho sinh viên khoa Nghệ Thuật để đảm bảo, nếu các cậu thiếu người, tôi có thể thử vai kẻ qua đường.

“Má ơi, Tưởng đại thần đồng ý chọn nhân vật này?” Nghiêm Tử Mi hú hét. “Nhân vật người qua đường phân cảnh nào cũng thấy, thế mà không ai nhận đấy!”