Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Chương 37




Thường nghe song hỉ lâm môn, vào ngày biết được mình trúng tuyển, Hạ Lâm Hi còn nhận được cả phần thưởng hiện kim từ trường Giang Minh.

Cô mua quà tặng cha mẹ, còn dư lại một khoảng kha khá. Mẹ cô vô cùng thích chiếc túi xách con gái tặng, ngắm đi ngắm lại, sau nghe cô hỏi: “Dì Bành thế nào rồi ạ?”

Mẹ cô ngả lưng ra sopha, nhìn con gái mình nói: “Con còn nhớ chuyện này à?” Sau đó tiếp lời: “Dù gì dì ấy đã từng chăm sóc con, con nhớ cũng không phải chuyện lạ gì. Vậy nhé, con đưa số tiền còn dư cho mẹ, mẹ mua gì đấy tặng dì Bành nhé.”

Hạ Lâm Hi ngoan ngoãn đồng ý.

Đưa chỗ tiền còn lại cho mẹ xong. Cô có chút do dự chuyện gì đó nhưng vẫn thẳng lời: “Hôm nay con nhận được tin trúng tuyển, nhưng không phải từ khoa quản lý thị trường mà chuyên ngành là Toán học ạ.”

Mẹ cô im lặng lắng nghe, không đưa ra ý kiến gì, giống như sự tĩnh lặng trước cơn bão.

Cha cô ở bên cạnh, nhìn thấy mọi chuyện bày ra trước mắt, vội vàng chen ngang, cố gắng lảng sang chuyện khác: “Toán học cũng tốt lắm, đều dùng được cả thôi. Con đã chọn con đường này chắc chắn đã lên kế hoạch cả rồi, ba mẹ vui mừng thay con.”

Lời này cũng rất hợp lý, nhưng giảng hòa thất bại hoàn toàn.

Hạ Lâm Hi chắp hai tay sau lưng, nhìn mẹ cô chằm chằm một lúc lâu.

Mẹ cô vơ lấy túi xách đứng phắt dậy, không đưa ra lời bình luận nào đã nói: “Chiều nay mẹ họp, đi đây.”

Nói xong, “Rầm” tiếng cửa đóng lại vang dội.

Cha cô thở dài, sau đó dặn dò: “Tiểu Hi, để ba đăng ký một khóa học lái xe giúp con nhé, dù sao nghỉ hè nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì tranh thủ học trước, sau này bận rộn lại không có thời gian.”

Hạ Lâm Hi gật đầu đồng ý.

Không bao lâu sau, cô lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Tưởng Chính Hàn: “Mình định sẽ học lái xe, học cùng nhau nhé!”

Cha của cô đã vào phòng sách, thế nên trong căn phòng khách rộng lớn còn mỗi Hạ Lâm Hi. Ngoài cửa sổ nắng gắt như lửa, nhiệt độ tháng bảy tăng vọt. Bên trong máy điều hòa vẫn chạy, cô dụi đầu vào chiếc gối trên ghế sopha, cả người thả lỏng trên đấy.

Ngoài dự đoán của cô, Tưởng Chính Hàn trả lời: “Tháng tám năm trước mình lấy bằng rồi.”

Tháng tám năm trước, vừa đủ mười tám tuổi, lớp 11 được nghỉ hai ngày, vừa vặn để thi lấy bằng lái xe. Dù gì thì sắp xếp cũng tốt lắm rồi, Hạ Lâm Hi không dị nghị gì thêm.

Đối với một người đã lấy được bằng, cô thành thật: “Thời gian gấp rút quá, mình sợ thi không đạt.”

Tưởng Chính Hàn nói: “Đừng lo, mình giúp cậu tập.”

Cậu luôn giữ lời, bây giờ cũng không ngoại lệ.

Hạ Lâm Hi có chút lung lay: “Tháng tám cậu nhận được bằng lái, bây giờ cũng gần một năm rồi…”

Có hai loại người thi lấy bằng lái, một là người lúc trước tay chưa cầm vô lăng, người còn lại đã thành thục từng đoạn đường, Tưởng Chính Hàn là loại người sau, cậy giải thích thế này: “Một bằng lái xe dùng được đến bốn năm, mình mới một năm thôi.”

Năm Tưởng Chính Hàn mười bốn tuổi, trong một lần té ngã bị thương, mẹ cô khó lòng nào có thể ra ngoài. Lúc ấy trong nhà cũng có ít tiền gửi trong ngân hàng, cha cậu mua một chiếc ô tô, cộng thêm tiền bảo hiểm cũng chưa đến sáu vạn đồng.

Cha cậu đưa mẹ đi bệnh viện, Tưởng Chính Hàn cũng sẽ đi theo. Mỗi một lúc trở về, cha sẽ tìm một khoảng đất trống, tự tay dạy cậu lái xe.

Chiếc ô tô kia đã quá lâu đời rồi, lúc khởi động thường không lên ga, phải dùng đến thanh gạt mới chịu bình thường. Chuyện này nghĩ lại rất bực mình nhưng cha cậu không phàn nàn câu nào, còn có tâm tư nói đùa với cậu. Học lái xe nói chung cũng không dễ nhưng Tưởng Chính Hàn cũng phần nào thích thú.

Năm cậu mười sáu tuổi, trong nhà gặp chuyện khó khăn, thời điểm ấy vô cùng cần tiền mà bạn bè cha cậu lại ở khắp nơi. Trong đó có một người mở một siêu thị mới giữa trung tâm thành phố, thiếu một người vận chuyển hàng hóa, giống như để gán nợ, Tưởng Chính Hàn nhận việc làm này.

Cậu không có bằng lái, không đủ tuổi nhưng lại mang vác được, lái xe được, tính toán tốt, cũng coi như sức lao động miễn phí.

Vậy nên ông chủ rất vừa ý cậu.

Thoáng chốc đã mười tám tuổi rồi, kinh nghiệm phong phú thu được từ những ngày còn làm thuê khiến cậu dễ dàng qua được đợt đào tạo, nhanh chóng lấy được tấm bằng lái. Dù sao thì chiếc xe ở trường lái tốt hơn rất nhiều so với chiếc mà cậu đã dùng.

Hạ Lâm Hi tất nhiên không biết chuyện này, vậy nên nhìn thấy cậu mãi không hồi âm liền gửi thêm một tin: “Nếu mình thi thật, mình trông cậy vào cậu đấy.”

Ước định một lời.

Mùa hè đúng là thời điểm số người đăng ký học bằng lái tăng đột biến, giáo viên hướng dẫn mỗi ngày đều luôn điểm số, Hạ Lâm Hi nhanh chóng thi qua hệ số một, hệ số hai cũng thuận lợi nhưng đến hệ số ba thì buộc phải thi lại vì không được êm đẹp cho lắm

Mẹ cô tiện lời bảo: “Ba con đăng ký cho con lớp gì thế? Thiết bị kiểu đấy thì học gì được? Để mẹ tìm riêng cho con một giáo viên hướng dẫn, con cứ dùng xe của nhà mình tập.”

Nhà họ Hạ có tổng cộng ba chiếc xe, ngoại trừ một chiếc Mercedes băng băng ngoài đường, một chiếc của cha cô thì còn một chiếu Audi A6 nằm trong gara không ai thăm hỏi.

Khoảng chừng tháng tư năm nay, mẹ cô mua chiếc xe mới này tính tặng cho chồng mình, nhưng người nhận không có chút gì là cảm động, vậy nên chiếc xe mới cứng đó để một chỗ không dùng, chìa khóa vẫn đặt trong một chiếc hộp ở phòng sách.

Bây giờ, nó đang ở trên tay Tưởng Chính Hàn.

Sáng ngày hôm sau, hai người hẹn gặp nhau ở gara, Hạ Lâm Hi đưa chìa khóa cho cậu, giải thích: “Chiếc xe ngày mới mua nhưng không ai trong nhà mình dùng, mẹ mình nói lúc tập có thể sử dụng.”

Cho nên ngày hôm nay, giáo viên hướng dẫn lại hóa thành Tưởng Chính Hàn.

Khoảng một tháng trước đó, cậu có tìm tài liệu học hỏi xem làm sao để trở thành giáo viên hướng dẫn tối nhất có thể, cho dù cậu chuẩn bị đầy đủ cũng chưa chắc đạt kết quả tốt bởi lẽ lý thuyết phải đi đôi với thực hành.

“Mình định vị rồi.” Tưởng Chính Hàn lái xe ra khỏi gara, quay đầu xe về phía một bãi đất trống. “Gần đây có một nơi để cậu tập cho quen tay đấy.”

Hạ Lâm Hi nghiêng đầu nhìn cậu, bỗng dưng nghĩ ra vấn đề gì đó: “Tập xe tại nhà khác chứ, nhỡ đâu mình làm sai, cậu không kịp cản lại, vậy thì…”

Tưởng Chính Hàn nói tiếp: “Để mình phanh xe giúp cậu.”

Hạ Lâm Hi gật đầu, nhìn tình hình giao thông trước mắt.

Tháng tám mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, trong gió còn mang cả hơi nóng hầm hập, lớp cỏ thoi thóp sức sống mà mặt đất khô đến nứt nẻ.

Bán kính vài kilomet bên ngoài bãi đất trống, Hạ Lâm Hi ngồi nghiêm túc chỗ ghế lái, cảm thấy nơm nớp lo lắng, chần chừ một lúc lâu vẫn chưa dám bắt đầu.

Tưởng Chính Hàn tạm bỏ qua sự nhấp nhỏm của cô, cậu cố gắng miêu tả tường tận: “Lần quẹo đầu tiên, gạt cần lái ra sau, lên ga đến hai mươi kilomet, sau đó qua đoạn tiếp thì chạy đừng quá năm trăm mét.”

Cậu chưa dứt lời, xe đã chầm chậm lăn bánh.

Tưởng Chính Hàn cài dây an toàn, im lặng một chút tiếp tục nói: “Sau đó đạp ga, đợi đến khi vận tốc xe đạt tiêu chuẩn thì buông bàn đạp ra. Lúc cậu vào đường lái rồi đừng nôn nóng đạp phanh nhé.”

Nói xong, cậu cúi đầu nhìn đôi chân của cô.

Hạ Lâm Hi bắt đầu cua xe, dây thần kinh căng hết cả lên, lại nghe Tưởng Chính Hàn hỏi: “Hệ số ba của cậu khi nào thi?”

“Mười lăm ngày sau.”

“Kịp thôi.”

“Nhưng mình lo lắm.”

“Tập kĩ sẽ ổn mà.”

Hạ Lâm Hi không bẻ tay lái lần thứ tư, cô đã bắt đầu đạp phanh chầm chầm, dần dần xe dừng lại. Hai tay cô siết mạnh vô lăng, cả ngường ngả ra ghế dựa, cảm thấy rất ghét chuyện lái xe này.

Tưởng Chính Hàn thấy thế liền tháo dây an toàn ra, ngón tay đặt trên bộ định vị, tính toán quãng đường đi đến để giúp cô thích ứng. Dù sao thì lần này xuống dốc tốt hơn mấy lần trước.

Mười ngày sau đó, bọn họ đi sớm về muộn, thường xuyên tập lái ở khu vực trống này. Ban đầu Tưởng Chính Hàn chỉ dẫn rất nhiều, nhưng về sau dần dần để cô độc lập.

Ngày thi, Hạ Lâm Hi gửi cho Tưởng Chính Hàn một tin nhắn: “Chúc mình thi được một trăm điểm đi!”

Cậu trả lời bằng một icon vỗ tay nhiệt liệt.

Icon vỗ tay thật sự ứng nghiệm, sáng ngày thi, Hạ Lâm Hi dễ dàng vượt qua. Không bao lâu sau, hệ bốn nối gót đi đến, tất nhiên cũng không được gọi là khó lắm. Hoàn thành xong hai kì thi này, cô như thấy tấm bằng lái đang ngoắc tay với mình.

Lòng đầy hân hoan, cô đến tìm cậu.

Tháng tám ở thành phố Giang Minh, hơi nóng dồn dập mà đến, Thái Dương như một quả cầu lửa, thiêu rụi cả mặt đất. Cũng may những ngày này có bão, mưa to thi nhau trút xuống, cuốn đi bầu không khí bức bối bấy lâu.

Sau cơn mưa trời tạnh, rộn ràng ve lại kêu.

Trong nhà Tưởng Chính Hàn không có ai, cha mẹ cậu có việc đã ra ngoài, để cậu một mình, nhưng cha mẹ chưa về, cậu đã thấy bóng dáng Hạ Lâm Hi ngoài cổng.

Hạ Lâm Hi bước qua, Tưởng Chính Hàn khép cửa lại.

Một cơn gió lạnh khẽ vụt qua, dập dìu chiếc váy của cô.

Trong phòng của Tưởng Chính Hàn, cậu mang một chiếc ghế dựa đặt ở vị trí gần bàn học. Hạ Lâm Hi đến gần vài bước rồi ngồi xuống, làn váy nhích lên để lộ đôi chân dài trắng như ngọc. Tưởng Chính Hàn nhìn thấy, cậu nghĩ mình không nên để ý, nhất định phải nghĩ đến chuyện khác.

Cậu hỏi: “Khi nào trường cậu khai giảng?”

Một chuyện vô cùng đứng đắn, che dấu suy nghĩ đăm chiêu của cậu.

Hạ Lâm Hi nói: “Khoảng hai mấy tháng tám, lại sắp khai giảng rồi.”

Cô chống cằm, lật cuốn tập trước mặt, nó từng là của cô, trước khi thi đại học cô đã đưa cho Tưởng Chính Hàn.

“Huấn luyện quân sự ba tuần.” Hạ Lâm Hi nói tiếp “Đến tháng chín mọi chuyện mới đi vào quỹ đạo.”

So với chuyện huấn luyện quân đội vô cùng nghiêm khắc, cô lo mình sẽ bị đen hơn.

Tưởng Chính Hàn ngồi bên cạnh cô, nhìn về màn hình máy tính đang load dữ liệu, cậu đang đợi từng con số hiện ra. Số liệu cậu mới nhập từ trên mạng về, không chắc có chính xác hay không.

Cậu mở một cửa sổ mới ra, tiếp tục tìm thông tin về đợt huấn luyện quân sự, tất nhiên không phải trường của cậu mà là trường của Hạ Lâm Hi.

Hạ Lâm Hi nhích ghế lại thêm một chút, khoảng cách giữa cô và Tưởng Chính Hàn càng lúc càng gần.

Tay cô chạm vào tay cậu, cảm thấy rất cứng cáp, nhưng mà da người sao lại cứng như vậy? Cậu nâng tay lên một chút, cô chợt nhận ra, bởi vì cơ bắp trên người cậu săn chắc nên chạm vào cảm thấy cứng là đúng rồi.

Ngón tay đang gõ bàn phím của Tưởng Chính Hàn chợt ngưng lại.

Cậu quay đầu lại nhìn, gương mặt cô ửng đỏ.

Cô lắp bắp nói: “Mình không cố ý mà…”

Tưởng Chính Hàn tiếp tục gõ bàn phím, không nghĩ nhiều đã trả lời: “Mình còn hy vọng là cậu cố ý.” Nói xong cậu cũng vương cánh tay còn rảnh ra, định nắm lấy tay Hạ Lâm Hi.

Lúc này Hạ Lâm Hi đứng lên, định đi sang chỗ khác.

Trên mặt đất có một thùng dụng cụ, cô đứng dậy vội quá nên không kịp chú ý, liền lảo đảo suýt té ngã. May thay trước mặt là một chiếc giường, hai bàn tay cô kịp chống đỡ nên không va chạm vào chỗ nào.

Hạ Lâm Hi ra khỏi chỗ ngồi chỉ vì muốn bật quạt, quả thật hôm nay mươi rơi xuống nhưng cô vẫn cảm thấy hơi nóng. Đáng tiếc Tưởng Chính Hàn không hiểu ý của cô, cậu đến giúp cô đứng dậy nhưng chú tâm đến vị trí của cô, từng dòng suy nghĩ miên man ẩn hiện trong đầu cậu, khó thể nào bỏ đi.

Chiếc váy của cô xốc lên trên đùi, tất nhiên cô phải có cảm giác. Vậy nên với gương mặt ửng đỏ, đôi tay cô vội vã kéo váy xuống.

Tưởng Chính Hàn nói: “Đã thấy rồi.”

Thật ra thì không có.

Cậu nói dối thế này tất cả chỉ vì muốn nhìn gương mặt ngượng ngùng của cô.

Quả nhiên, Hạ Lâm Hi nghe vậy thì ngây cả người, cô vội khép sít chân lại, bất bình nói: “Cậu đâu cần nói mình biết.”

Tưởng Chính Hàn thong thả đến gần, cậu hạ tấm rèm bên cửa sổ xuống. Thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cậu lại khóa trái cả cửa phòng.

Chốc lát bên trong chợt tối không ánh sáng.

Hạ Lâm Hi ngẩng đầu nhìn cậu, cô cảm thấy có gì đó không đúng vậy nên cứ lui về phía sau. Giờ khắc này, cô chợt nhận ra mình sắp mười chín tuổi rồi, một số việc có thể làm rồi chăng?

Không không không, hãy còn quá sớm. Lòng Hạ Lâm Hi ngập tràn mâu thuẫn.

Tưởng Chính Hàn lại trái ngược với cô, cậu cảm thấy nếu bây giờ không làm gì, phía sau nhất định sẽ nhịn đến phát bệnh. Nhưng cậu lại không biết mình muốn làm gì, áp lực của những năm cấp ba trước đây quá lớn, ngày qua ngày để trôi qua trong vội vã, không có nhiều thời gian để dành cho những việc khác.

Nói chuyện với Hạ Lâm Hi, cậu cảm thấy cô rất hay ngại ngùng. Dần dần cậu tiếp thu kinh nghiệm, thử tổng kết lại những câu có thể khiến cô đỏ mặt. Về sau lại chọn vài từ ngữ chòng ghẹo, rồi ngắm nhìn gương mặt xấu hổ của cô.

Nhưng đến bây giờ Tưởng Chính Hàn lại thấy rằng, dù sao ngôn ngữ cũng không công hiệu bằng hành động.

Cậu kéo chiếc mền ra, ánh mắt liếc qua đôi chân của cô. Thật ra eo cô rất thon gọn, xương quai xanh tinh tế, những chỗ cần phát triển cũng đầy đủ. Cậu nhận xét như vậy có hơi càn rỡ, nhưng sau khi nghĩ lại thì dù gì đã càn rỡ rồi cũng đành ngang ngược thôi.

Cậu đè cô xuống.

Mưa to không ngớt, hơi nước bị tấm màn che khuất, cậu cảm thấy trong phòng có hơi nóng.

Hạ Lâm Hi cuộn chặt chiếc mền lại, không e dè nhìn thẳng vào cậu, cuối cùng cô cũng đã hiểu câu, cô nam quả nữ ở chung một phòng sẽ có chuyện xảy ra.

“Cậu muốn làm gì?” Cô hỏi.

Tưởng Chính Hàn trả lời: “Mình cũng không biết nữa.”

Đây là lời thật lòng.

Hạ Lâm Hi không tin, cô cứ nhìn cậu thế, cậu cũng thấy ngượng ngùng, su đó buông cô ra.

Kết quả Tưởng Chính Hàn lại bảo: “Mắt cậu rất đẹp.”

Một câu khen thật lòng.

Hạ Lâm Hi nói: “Cậu cũng thế.”

Tưởng Chính Hàn cười cười, cúi đầu hôn lên hai má cô, cậu siết chặt tay cô, tránh để người phản kháng. Thật ra cô có phản kháng chút đỉnh, thế nhưng dù có giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi tay cậu.

Hạ Lâm Hi từ tận đáy lòng chất vấn bản thân, có phải cô khá thích như vậy không…

Không không không, cô không thích, cô là một người bảo thủ.

Vậy nên cô nói: “Dừng lại đi nhé.”

Dường như Tưởng Chính Hàn lại không nghe thấy, cậu hôn má rồi lại xuống cằm, còn cắn nhẹ trên môi, thật ra còn muốn sâu thêm nhưng lại nghe Hạ Lâm Hi nói: “Cậu còn vậy nữa mình sẽ cắn cậu đấy.”

Tưởng Chính Hàn trả lời vô cùng thuyết phục: “Không phải ban nãy cậu cũng sờ soạng mình à?”

Hạ Lâm Hi cảm thấy vô cùng oan ức, rõ ràng cô ít hơn nhiều mà: “Mình chỉ chạm cậu một chút thôi, cậu đã hôn mình bao nhiêu lượt rồi?”

Tưởng Chính Hàn cảm thấy cô nói cũng có lý, cậu cũng là người hiểu lễ nghĩa, vậy nên đành dừng tay, buông cổ tay cô ra.

Hạ Lâm Hi lập tức cuộn người lại, thầm tính toán sẽ trả thù, nhưng cô đâu biết rằng Tưởng Chính Hàn có nề hà gì, cậu thuận thế nắm cổ tay cô, kéo cô vào sát người.

Lúc vào Hạ Lâm Hi có mang một đôi dép lê, nhưng giờ đây, giầy dép gì cũng đều không cánh mà bay. Cô nửa quỳ nửa ngồi trên giường, định rằng sẽ bỏ cạy: “Cậu ăn gian quá, cậu phải nằm ra như mình ban nãy, như vậy mới công bằng.”

“Cậu muốn công bằng?” Tưởng Chính Hàn ôm chặt cô, hai người cùng ngã nhào xuống.

Lúc nãy chiếc giường gọn gàng bao nhiêu, thì giờ đây tán loạn bấy nhiêu, ga trải giường cũng ít nhiều nhăn nhúm. Hạ Lâm Hi không cam lòng, cô túm lấy chiếc áo của Tưởng Chính Hàn, kéo ngược lên, ánh mắt cậu thoáng thay đổi.

Tốt rồi, hòa được một ván.

Hạ Lâm Hi cuối cùng cũng vừa lòng, cô cúi đầu nhìn quần áo cậu nhưng đập vào mắt cô…

…Cơ bụng.

Hình như là sáu múi, cô cũng không nhìn rõ nữa… Không phải vì không thể nhìn, mà là cô không dám nhìn.

Hạ Lâm Hi giật mình, lập tức kéo áo cậu lại. Cô cúi gằm mặt nhìn lồng ngực cậu, không dám bát nháo, im lặng bất bình thường, hiền lành cũng bất bình thường nốt, giống như ngày chèo thuyền về vậy.

Cô nói: “Cậu còn trẻ, tập luyện cũng được nhỉ.”

Tưởng Chính Hàn nói: “Lúc đi làm thể lực cũng nâng cao.”

Nói vậy, Hạ Lâm Hi chợt cảm thấy nhói lòng.

Cô tiếp lời: “Sau này đừng vất vả như vậy.” Nói xong, cô định đứng lên.

“Đừng nhúc nhích.” Tưởng Chính Hàn vùi đầu vào cổ cô, giọng nói khàn khàn. “Nơi nào đó cứng.”

Hạ Lâm Hi như bị sét đánh

Đúng là, cô có hiểu một chút. Hè ở nhà cô có nghiên cứu qua cuốn sách của Mạnh Chi Hành… điều mà Hạ Lâm Hi trước đây sẽ không làm. Cô đã hiểu được quá trình nhân loại trở nên đông đúc, cả bí mật phòng the của quần chúng nữa.

Cô nhẹ giọng trấn an. “Qua một lúc sẽ ổn.

Tưởng Chính Hàn ừ một tiếng, sau đó lại hôn cô.