Trẫm Muốn Xử Lý Nhiếp Chính Vương

Chương 27: Trẫm hơi choáng váng




“Người đã được cứu rồi.”

Trẫm nhẹ nhàng thở ra, hỏi tiểu hoàng thúc đã bắt đước người hạ độc chưa, tiểu hoàng thúc lắc đầu: “Vẫn chưa bắt được, nhưng không vội.”

Trẫm cực kỳ buồn bực, chưa bặt được hung thủ hạ độc sao lại không vội? Trẫm gấp đến độ đói meo rồi!

“Lần này người hạ độc để lộ trăm ngàn lỗ hổng, muốn bắt hắn rất đơn giản, chỉ là hiện tại ta vẫn chưa muốn động đến hắn mà thôi.” Lời này của tiểu hoàng thúc miễn cưỡng có thể xem như là lời giải thích, nhưng trẫm càng nghe càng hồ đồ, cái gì gọi là hiện tại chưa muốn động đến hắn? Chẳng lẽ tiểu hoàng thúc còn có tính toán khác?

Trẫm kéo ngọc bội của tiểu hoàng thúc không chịu buông tay, để y nói ra tính toán của mình.

Tiểu hoàng thúc cười tủm tỉm, sờ đầu trẫm hỏi: “Đoán không ra?”

Trẫm thành thật lắc đầu.

“Thật muốn biết?”

Trẫm lại thành thật gật gật đầu.

Tiểu hoàng thúc chọn mi: “Nhưng ta không muốn nói cho ngươi a.”

Trẫm: “… (╰╯)#!”

“Ai ai ai lại còn biết cắn người? Nhanh nhả ra, cẩn thận kẻo đau răng.”

“Tiểu hoàng tô ngươi chịu thua chưa?”

Tiểu hoàng thúc dở khóc dở cười: “Được rồi, mở miệng, ta nói cho ngươi.”

Trẫm mỹ mãn nhả ra, lại cảm thấy cái răng mới mọc hơi đau đau, đương nhiên, trẫm nhất quyết sẽ không thừa nhận, nếu không tiểu hoàng thúc sẽ chê cười trẫm!

Chỉ đăng tại: //u./

“Ngươi đang thay răng, về sau không thể cắn lung tung.” Tiểu hoàng thúc nắm cằm trẫm nhìn vào trong, “Chờ lớn lên răng không mọc đẹp, ta xem ngươi làm sao mở miệng nói chuyện.”

Trẫm rầm rì tỏ vẻ kháng nghị, trẫm mới không sợ đâu, trẫm là Hoàng đế, ai dám nói răng trẫm mọc xấu?! Khoan đã, không đúng, đây không phải chuyện quan trọng, bắt hung thủ mới là chính sự a, thiếu chút nữa đã bị tiểu hoàng thúc lừa gạt cho qua.

“Được rồi, không đùa ngươi nữa.” Tiểu hoàng thúc nhìn Tiểu Lục Tử đang bưng điểm tâm tiến vào, ý bảo hắn đặt đồ xuống rồi lui ra, chờ cửa đóng lại, y mới nói: “Lần này phụ trách yến hội đều là thủ hạ có thể tin tưởng được của ta. Từ lúc chuẩn bị nguyên liệu cho đến lúc dâng đồ ăn lên, trong khoảng thời gian này không có khả năng bị hạ độc.”

Trẫm cắn một khối điểm tâm,nói: “Một chút cũng không có?”

“Tất nhiên là không có.”

“Có nghĩa là độc được hạ trên yến hội?” Ưm, điểm tâm ngon quá đi

Tiểu hoàng thúc lau vụn điểm tâm trên mặt trẫm, “Không, còn có một loại khả năng, chẳng hạn như hắn đã bị hạ một loại độc mãn tính ở trên đường, mãi đến yến hội mới độc phát, dù sao cơ hội để hạ nhân hạ độc dọc đường đi rất nhiều, nếu có người muốn mượn chuyện này gây sự cũng rất dễ dàng.”

Trẫm gật đầu a gật đầu, tiểu hoàng thúc nói rất có đạo lý.

“Ngươi gật đầu cái gì?” Tiểu hoàng thúc bóp bóp mũi trẫm, “Nhưng suy đoán này sai hoàn toàn, Phương thái y đã nói, hắn không trúng độc mãn tính, hơn nữa độc dược này lại vô cùng hiếm thấy.”

Trẫm cảm thấy có chút hồ đồ, rõ ràng vừa mới nói rất có đạo lý, như thế nào lập tức biến thành sai rồi?

Trẫm hơi chóng mặt.

“Ngươi cũng biết hắn trúng độc gì sao?”

Trẫm mờ mịt lắc đầu, sao có thể. Trẫm từ trước đế nay chưa từng hạ độc ai cũng chưa từng trúng độc, trẫm cũng không phải Thái y, biết mới là lạ.

“Độc này gọi là Thất tức tán, người trúng độc sau bảy hơi thở sẽ mất mạng. Một canh giờ sau sẽ khiến người ta không tra được nó là độc gì nữa.”

Trẫm yên lặng nghĩ, vậy mà Tiểu Bạch vẫn có thể cứu được, độc ày căn bản không lợi hại như vậy.

“Đừng nghĩ lung tung, nghe ta nói xong,” tiểu hoàng thúc gõ lên trán trẫm, trẫm vội vàng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, “Độc này là do một vị Thái y tiền triều vô tình chế ra, sau lại không biết sao liền bị người trong hậu cung đoạt đi, độc chết không biết bao nhiêu người. Thái y kia cũng vì thế mà tự sát, phương thuốc chế tạo độc dược cũng bị thất truyền.”

Trẫm sửng sốt: “Tiểu hoàng thúc, ý của ngươi độc do người trong cung hạ?”

“Đoán sai rồi.”

Trẫm chớp chớp mắt, vẫn sai sao? Vậy rốt cuộc là như thế nào a, tiểu hoàng thúc thực sự rất biết cách khiến người ta tò mò, trẫm thực sốt ruột a

Tiểu hoàng thúc lại nói tiếp: “Tuy phương thuốc đã thất truyền, nhưng không có nghĩ độc dược đã biến mất, độc có trong hoàng cung này.”

Trẫm buồn bực, nói nửa ngày, vẫn là người trong cung hạ độc a.

“Đại Triệu từng có một vị công chúa bị gả đi Bắc Bổng (tức nước của Ải nhân đó, mọi người đều hiểu được đúng không), Hoàng đế khi đó đã cho nàng phương thuốc này.”

Trẫm sửng sốt nghiêm trọng: “Tiểu hoàng thúc, ý ngươi không phải là độc này do chính bọn họ hạ đi?” Mấy Ải nhân này gan cũng thực lớn, dám coi thường Đại Triệu như vậy, muốn chết!

“Không hẳn.”

Trẫm cảm thấy càng hồ đồ, còn gì nữa?

“Ninh nhi, lần này lai sứ hai nước cùng nhau tới kinh đô, ngươi cảm thấy đây là vì cái gì?” Tiểu hoàng thúc không trả lời ngay mà còn hỏi ngược lại.

“A? Không phải tình cờ gặp nhau sao?” Trẫm không hiểu.

Tiểu hoàng thúc lắc đầu: “Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?”

Trẫm buồn bực, nhưng cũng không muốn đoán, chuyện này thật là phức tạp, trẫm không đoán được. Đầu trẫm quá nhỏ, không tiếp thu được nhiều chuyện như vậy.

“Nếu không có người của bọn họ hỗ trợ, vị lai sứ kia sao có thể im hơi lặng tiếng bị hạ độc như vậy?” Tiểu hoàng thúc cười lạnh một tiếng: “Còn muốn hắt bát nước bẩn đó lên đầu Đại Triệu, bổn vương nhất định phải khiến cho chúng có đi mà không có về.”

Trẫm nhìn tiểu hoàng thúc bá khí trắc lậu sùng bái vô cùng, tiểu hoàng thúc thật sự quá lợi hại, chỉ một chút vậy thôi đã có thể suy đoán sâu xa như vậy, bội phục quá đi

Thừa dịp tiểu hoàng thúc uống trà, trẫm bưng mâm điểm tâm hì hục gặm hết một nửa, cuối cùng cũng có thể đem cái đầu đang mơ hồ thanh tỉnh trở lại.

Chỉ đăng tại: //u./

Trẫm cực kỳ buồn bực, tiểu hoàng thúc sao lại biết nhiều như vậy chứ? Nhưng chuyện này trẫm chưa hề được nghe nói qua, nghĩ như vậy, trẫm liền hỏi ra.

Tiểu hoàng thúc thần sắc lạnh nhạt: “Mười mấy năm qua nhìn nhiều nghe nhiều, chuyện nên biết chuyện không nên biết đều biết hết.”

Trẫm cảm thấy tiểu hoàng thúc hình như hơi mất hứng, nhưng lại không biết vì sao y mất hứng.

“Thôi, không nói chuyện này nữa, Ninh nhi, hôm nay ta nói chuyện này cho ngươi, đó là để cho ngươi tham khảo một chút, ngươi chỉ vừa mới đăng cơ, về sau còn rất nhiều điều phải học.”

Trẫm nghe lời này xong cảm thấy trẫm vừa mới ăn no nhưng giờ lại đói rồi, còn rất nhiều? Nhiều thêm nữa trẫm nhất định sẽ biến thành kẻ ngốc mất. Bất quá, trẫm nhớ tới lời tiểu hoàng thúc nói ban đầu, “Tiểu hoàng thúc, ngươi nói bây giờ không vội bắt người, vậy là có an bài khác?”

“Ngươi đoán thử xem.”

Trẫm: “…” Trẫm hoàn toàn đoán không được a! Tiểu hoàng thúc sao lại thích trờ đoán đố như vậy chứ a? Đáng ghét!

Lần này tiểu hoàng thúc cũng không định nhiều lời, y chỉ nói: “Đến lúc ngươi sẽ biết, nhân chuyện này ta nhất định sẽ lột xuống hai tầng da của bọn họ.”

Tiểu hoàng thúc lại bắt đầu phát ra vương bá chi khí, trẫm ngáp một cái, không thèm nể mặt y lắc lư buồn ngủ.

Tiểu hoàng thúc không nói nữa, ôm trẫm đi Thiên Điện, đẩy Thập ngũ hoàng đệ đang ngủ say không biết trời trăng gì xịch qua một bên.

Trẫm: (﹃)zZ

Tác giả có chuyện muốn nói: tiếp tục nghiêm túc xây dựng cốt truyện, chương này vô cùng thâm trầm!

Tiểu hoàng đế lớn lên còn cần một chút thời gian, các muội tử bình tĩnh, không nên vội vã muốn ngắm hoa cúc nhỏ của tiểu hoàng đế, cẩn thận tiểu hoàng tô xử lý các ngươi →→