Trẫm Muốn Xử Lý Nhiếp Chính Vương

Chương 26: Trẫm thật sự rất uy vũ khí phách




Thị vệ rất nhanh đã vây kín cung điện, bách quan gia quyến tất cả đều phục trên mặt đất im thin thít, trẫm sai người đến giữ chặt sứ giả Ải nhân đang co giật, rồi phái người đi gọi Viện sử và Viện phán ở Thiên điện tới. May là trẫm đã nghe lời tiểu hoàng thúc sớm chuẩn bị tốt, bằng không…

Ba vị Thái y rất nhanh đã đến, trẫm khoát tay miễn lễ cho bọn họ, để họ nhanh chóng cứu chữa cho vị lai sứ sắp tắt thở kia.

Tiểu hoàng thúc đi đến bên cạnh trẫm, tuy y không nói lời nào, nhưng trong lòng trẫm vẫn cảm thấy yên tâm hơn, quay đầu nhìn lại, mấy tiểu hoàng đệ tiểu hoàng muội bị dọa sợ suýt khóc, trẫm hoảng hốt, vội vàng nói nhỏ với mẫu hậu: “Mẫu hậu, người và mấy hoàng đệ hoàng muội về nghỉ ngơi trước đi, khi nào giải quyết xong chuyện này trẫm sẽ phái người đến Từ An cung thông báo… Mấy đứa nó chắc sợ hãi lắm rồi.”

Mẫu hậu hơi hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng gật đầu: “Cũng được, hoàng nhi, con phải cẩn thận.”

Trẫm gật đầu, cung tiễn mẫu hậu.

“Hoàng huynh, ta ở lại cùng huynh.” Thập ngũ hoàng đệ không biết khi nào đã tới bên cạnh, nắm tay trẫm, “Ta sẽ bảo hộ hoàng huynh, hoàng huynh đừng sợ.”

Trẫm nhìn Thập ngũ hoàng đệ tròn vo, rất muốn nói kỳ thật trẫm không sợ chút nào hết, nhưng bàn tay đệ ấy nắm lấy tay trẫm mềm mềm ấm áp, trẫm sờ đầu nhỏ của nó, đồng ý.

Chỉ đăng tại: //u./

Thái y rất nhanh chóng chẩn bệnh xong. Trẫm nhìn vẻ mặt mấy vị Thái y hiểu được họ không có biện pháp cứu chữa, không chỉ trẫm biết, những lai sứ kia cũng rõ ràng.

Một người trong nhóm Ải nhân tức giận lên tiếng kháng nghị, ừm, đúng hơn là uy hiếp trẫm, nói chuyện này giống như do trẫm bày ra. Trẫm không thèm quan tâm đến hắn.

“Tiểu Lục Tử, đi gọi Tiểu Bạch tới.” Trẫm không nhìn sắc mặt khó coi của mấy vị Thái y, từ khi tiểu hoàng thúc nói tất cả những chuyện có thể xảy ra hôm nay, trẫm đã phân phó Tiểu Bạch thời thời khắc khắc sẵn sàng chuẩn bị giải quyết phiền toái. Tiểu Bạch hiểu biết về độc và cách dùng độc, trẫm cực kỳ yên tâm.

Rất nhanh Tiểu Bạch đã mờ mịt chạy tới, cầm theo hòm thuốc. Nàng vừa xuất hiện liền bị Tiểu Lục Tử vội vàng dẫn tới trước mặt Ải nhân nọ. Trẫm một tay nắm tiểu hoàng thúc, một tay nắm Thập ngũ hoàng đệ đứng yên tại chỗ nhìn.

Tiểu Bạch lấy ngân châm ra đem lai sứ biến thành một con nhím, sau đó tiến lên hồi bẩm: “Hoàng thượng, dân nữ cần một nơi yên tĩnh để giải độc.”

Trẫm chuẩn thỉnh cầu của nàng, lại hỏi: “Tình hình sứ giả hiện tại như thế nào?”

“Hoàng thượng yên tâm, không chết được, ” Tiểu Bạch ngẩng đầu: “Dân nữ sẽ giải độc cho hắn, độc này cũng không khó giải, chỉ hơi lợi hại mà thôi.”

Trẫm cười nhẹ: “Vậy trẫm giao việc này cho ngươi, ngươi yên tâm, trẫm sẽ phái người hỗ trợ, cho ngươi toàn quyền quyết định việc này.”

Tiểu Bạch ngây ngốc cười, cho tiểu thái giám nâng con nhím lai sứ rời đi, mấy Ải nhân còn lại cũng muốn đi theo, nhưng tiểu hoàng thúc đã nói trước: “Trước khi sự việc được giải quyết, các vị lai sứ vẫn nên ngồi yên ở đây đợi đi.” Tuy rằng trên mặt tiểu hoàng thúc mang theo ý cười, nhưng trẫm lại nghe ra lời uy hiếp từ câu nói đó. Ai nha, tiểu hoàng thúc khí phách quá đi!

Tất cả quan lại và gia quyến đều bị đuổi về nhà, lai sứ hai nước bị tách ra nhốt vào Thiên điện, bên ngoài có thị vệ canh gác, cho dù chỉ là con muỗi cũng không thể lọt vào.

Trẫm ngáp một cái, mang theo Thập ngũ hoàng đệ tinh thần sáng láng hồi Lâm Thanh cung, cùng nhau ở trong Bạch Ngọc trì tắm nước nóng ấm áp, sau đó cùng nhau trèo lên tiểu long sàng, lăn lăn vào cái rồi chui vào tiểu long bị.

“Hoàng huynh hoàng huynh, huynh hôm nay thật sự rất uy phong đó.” Thập ngũ hoàng đệ cọ vào lòng trẫm, đôi mắt sáng rực.

Trẫm sờ sờ sờ đầu Thập ngũ hoàng đệ, ê a vài tiếng. Tuy rất vui khi được khích lệ, nhưng hiện tại trẫm lại quá mệt mỏi, không có tinh lực chơi đùa cùng nó… Thật kỳ quái, vì sao Thập Ngũ hoàng đệ vẫn còn sung sức như vậy chứ?

“Thật ra hôm nay ta rất sợ, người kia chảy nhiều máu như vậy, ” Thập ngũ hoàng đệ tiếp tục nói: “Nhưng ta nhìn thấy hoàng huynh không hề sợ hãi, cho nên ta cũng không sợ. Hoàng huynh, về sao ta nhất định sẽ trở nên lợi hại hơn, bảo vệ huynh thật tốt.”

Trẫm miễn cưỡng mở to mắt, “Trẫm rất vui vì Hiên nhi có chí khí như vậy. Chờ khi ngươi lớn hơn một chút trẫm sẽ nói với tiểu hoàng thúc, để y tìm cho ngươi một thầy dạy võ thật lợi hại.”

Trẫm vốn định dỗ Thập ngũ hoàng đệ mau ngủ, không ngờ khi đệ ấy nghe thấy lại đột nhiên bật dậy, nắm tay trẫm lộn xộn: “Hoàng huynh hoàng huynh huynh nói thật? Ta nhất định sẽ chăm chỉ cố gắng học, về sau phải làm đại tướng quân giúp hoàng huynh trấn thủ biên cương.”

Trẫm bị lắc chóng mặt, không thể không ngồi dậy, “Được được trẫm đã biết, cũng không còn sớm nữa, ngày mai ngươi còn phải đến thư phòng học tập, nhanh ngủ đi.”

“Hắc hắc hắc hắc…” Thập ngũ hoàng đệ lăn đùng vào trong lòng trẫm, làm trẫm suýt thì không thở được, tức giận nhéo mặt hoàng đệ đang cười ngây ngô, “Nhanh ngủ đi.”

“Ừm… Hoàng huynh đối với ta thật tốt.”

Trẫm hừ hừ, “Ai bảo ngươi là hoàng đệ trẫm thích nhất cơ? Trẫm không tốt với ngươi thì tốt với ai?”

“Hắc hắc hắc hắc…”

“Không cho phép cười nữa, nhanh ngủ.”

“Ưm.” Thập ngũ hoàng đệ hôn một cái lên mặt trẫm, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ, không tới một lúc sau đã ngủ khò, còn thổi ra bong bóng mũi.

Bị Thập ngủ hoàng đệ làm ầm ĩ nãy giờ lại khiến trẫm tỉnh ngủ, hiện tại nhìn nó ngủ ngon như vậy thực sự hâm mộ ghê gớm, trẫm cũng muốn ngủ a tiểu bại hoại!

Trẫm nằm trên tiểu long sàng hồi lâu vẫn không ngủ được, đành bò dậy, để Tiểu Lục Tử mặc áo choàng cho mình rồi chạy đến cửa đại điện chờ tiểu hoàng thúc. Tiểu hoàng thúc xử lý mấy chuyện phía sau, y không cho trẫm tham dự vào, trẫm cũng không hỏi.

Chỉ đăng tại: //u./

“Hoàng thượng, nơi này lạnh, người vẫn nên vào trong chờ đi.” Tiểu Lục Tử lại phủ thêm một kiện áo choàng cho trẫm, bao trẫm thành một quả cầu tròn vo.

Trẫm xoay xoay thân mình, nói: “Ngươi mặc cho trẫm nhiều áo như vậy trẫm không thấy lạnh, nhưng trẫm hơi đó bụng, lúc nãy chưa ăn no, ngươi bưng lên một ít điểm tâm đi.”

Tiểu Lục Tử ứng thanh rồi lui xuống chuẩn bị, trẫm ngồi ở trên ngưỡng cửa, hai tay gian nan nâng cằm. Trên bầu trời không có ngôi sao nào, đen thùi lùi, rất khó coi.

Trẫm thở dài vừa muốn hắt xì, liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên, hai mắt trẫm sáng lên, lăn về phía tiểu hoàng thúc. Đúng vậy, là lăn đến, bởi vì chân trẫm mềm nhũn nên té xuống đất, lăn lăn lăn.

“Phốc…”

Trẫm mếu máo, ủy khuất nhìn tiểu hoàng thúc đang đứng đó cười ha ha. Trẫm ngã sấp xuống vậy mà y vẫn còn cười được, trẫm rất tức giận!

“Khụ, được rồi được rồi, ta không cười nữa.” Tiểu hoàng thúc đi tới ôm trẫm lên, “Tiểu Lục Tử mặc cho ngươi thành như vậy? Giống hệt quả cầu, té có đau không?”

Trẫm tựa vào cổ tiểu hàng thúc hừ hừ, “Hơi đau.” Thật ra là không đau chút nào, trẫm mặc nhiều lắm, không cảm giác được gì cả.

“Về sau không cần chờ ta.” Tiểu hoàng thúc cất bước vào đại điện, đặt trẫm ngồi lên ghế, “Hiên nhi ngủ ở đây?”

Trẫm gật gật đầu, nghĩ một chút rồi hỏi: “Sự tình thế nào rồi?”