Trầm Mê - Bạch Trần

Chương 89: "Xin chào dì"




Lúc đầu đã xác định ba người cùng đi thử váy cưới, đến lúc nước rút thì Cố Vân Dực đổi ý.

Hôm đó khi anh đưa phương thức liên lạc của Diệp An cho Thẩm Phóng, người đàn ông nhìn chằm chằm vào dãy số mất hồn rồi điên cuồng nói chuyện váy cưới suốt. Sau đó anh rơi vào cái bẫy của Thẩm Phóng, bóng lưng trắng nõn mặc vải tố sa đêm nào cũng vậy, luôn luôn xâm nhập vào giấc mộng của anh.

Anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ cô mặc váy cưới, bắt đầu từ khi mơ thấy đã muốn lưu giữ lần đầu tiên kinh diễm tại sân khấu mà anh bố trí tỉ mỉ.

Khương Hoa cũng quyết định không đi, buổi sáng bạn thân đã tới gặp bà ấy, đúng lúc Âu Ninh muốn thử trang phục phù dâu.

Tống Vũ Nhiên một tay sờ bụng, một tay bưng ly nước chanh, mùi chua tươi mát quanh quẩn trong thời gian thử đồ.

Cô ấy nhìn hai người thử quần áo, giọng điệu cũng trở nên chua chát.

"Tớ cũng chỉ là người thay thế."

Âu Ninh liếc cô ấy một cái: "Mang thai con của người khác thì đừng nói với tớ những chuyện này."

Khoảnh khắc rèm được kéo ra, hai người nói đùa lập tức ngậm miệng lại.

Sau rèm vải lộ ra một gương mặt kiều diễm mịn màng như ngọc, Khương Thanh Vũ đứng trên sân khấu, ánh đèn ôn hòa hội tụ tất cả tia sáng, váy da màu trắng không có bất cứ châu báu gì tô điểm, ngực áo để lộ xương quai xanh cùng với đường cong eo hoàn mỹ của cô. Ngay cả lớp vải sa chói mắt, cũng dung hợp với da thịt cô.

Một lúc lâu sau không nghe thấy động tĩnh, Khương Thanh Vũ nắm váy, đôi mắt đang nhìn xuống ngước lên.

"Như thế nào?"

Âu Ninh há to miệng, còn hỏi thế nào, quả thực quá đẹp.

Tống Vũ Nhiên nói không hề giữ miệng: "Xinh đẹp, xinh đẹp, bảo đảm tổng giám đốc Cố không kiềm chế được, đêm tân hôn, hai người có thể mặc áo cưới điên loan đảo phượng..."

"Đang đang đang."

Nếu không phải nhân viên phục vụ mang nước hoa quả đến, còn không biết cô ấy sẽ nói lời gì.

Mặc kệ sau lưng là dáng vẻ gì nhưng ở bên ngoài đều phải giống người. Tống Vũ Nhiên khôi phục dáng vẻ dịu dàng vừa rồi, khiến hai người thổn thức.

Trang phục phù dâu của Âu Ninh màu xanh nhạt, màu sắc tươi mát, phấn khởi, hai người đứng chung một chỗ bị Tống Vũ Nhiên gọi là tổ hợp rau cải trắng.

Lúc các cô thử quần áo xong đã là giữa trưa, Bùi Chiêu lái xe đón các cô quay lại một tiệm cơm tầng dưới cửa hàng ăn trưa, Âu Ninh có hơi sốt ruột đi lên lầu.

Vì đi thử lễ phục với Khương Thanh Vũ mà cửa hàng đóng cửa nửa ngày. Phải biết hiện giờ cửa hàng của các cô đang rất hot, lùi các lịch hẹn từ sáng tới trưa khiến thời gian buổi chiều trở nên cực kỳ khẩn trương.

Đơn đặt trước đầu tiên chính là kịch bản Khương Thanh Vũ viết, tuy nhiên không phải kịch bản hot kia, mà là một kịch bản trước đó hoàn thành khi rảnh rỗi.

Rất nhanh, một người phụ nữ trung niên đi vào trong tiệm đối mặt với Âu Ninh. Cô ấy khẽ giật mình, vô thức hỏi: "Xin hỏi cô tìm ai?"

Hẳn là mẹ của vị khách hàng kia tới bắt cái gì hoặc đưa cái gì, Âu Ninh nghĩ như vậy, nhưng khi có lục tục ngo ngoe mấy dì xuất hiện thì cô ấy đột nhiên hiểu ra nhìn qua.

"Mời đọc bốn số cuối của số điện thoại mà quý khách đăng ký."

Mấy dì xinh đẹp này rất biết trào lưu.

Một giọng nói báo ra một chuỗi số điện thoại di động, giọng nói này không giống mấy người vừa rồi, không hiểu sao lại thấy quen thuộc, trong lòng cô ấy bỗng nhiên trầm xuống, ngừng lại ngẩng lên đầu.

"A, a dì"

Biểu cảm của Âu Ninh cực kỳ đặc sắc, rất khó để cho người ta không nghi ngờ cô ấy là truyền nhân đóng phim trở mặt.

Đồ ăn vặt mà Tống Vũ Nhiên đặt trước đã đến, lúc đầu cô ấy và Khương Thanh Vũ đợi ở phòng nghỉ, bởi vì cô ấy là phụ nữ mang thai nên chuyện tốn công sức chắc chắn phải do Khương Thanh Vũ làm.

Khương Thanh Vũ nhẩm thầm trong lòng mã nhận đơn mà Tống vũ Nhiên nói với cô, lúc đi đến sân khấu nhìn thấy Khương Hoa thì cô lập tức chết đứng. Âu Ninh nghe thấy động tác của cô nhưng muốn nhắc nhở cũng đã không kịp nữa.

Cô lập tức quên sạch mã nhận hàng, lòng bàn chân Khương Thanh Vũ như có bôi dầu, quay người chuồn đi.

"Thanh Vũ."

Được thôi, dầu khô, lực ma sát đột nhiên to lớn.

Người gọi cô lại chính là bạn của Khương Hoa, người dì này đã ở Nam Thành lâu năm. Còn những người khác ở bên ngoài cũng sống ở các thành phố khác, có thể đồng thời nhìn thấy ở thủ đô cũng rất hiếm.

Cô nở một nụ cười cứng ngắc, vẫy vẫy tay với dì như con rối.

"Chào dì."

"Đã lâu không gặp, nếu không phải mẹ cháu nói, chúng ta cũng không biết cháu nổi tiếng như thế."

"Đúng thế, lúc Khương Hoa nói muốn đi chơi với nhau, dì còn tưởng rằng mình nghe nhầm."

......

Các dì trước mắt vô cùng nhiệt tình, giọng điệu cũng có vẻ kiêu ngạo.

Mọi chuyện không nên phát triển như thế, dù sao lần trước Khương Hoa phát hiện cô lén vẽ manga cũng không vui.

"Được rồi, bà chủ Khương dẫn chúng tôi vào đi, chúng tôi đã tiền."

Khương Hoa lắc lư điện thoại, Khương Thanh Vũ gọi một người chủ trì, toàn bộ quá trình cô đều đứng bên cạnh nhìn chằm chằm các dì ấy.

Bối cảnh âm nhạc trầm thấp uể oải, vách tường sắc thái hỗn độn, vết bẩn cố ý làm cũ, đều không khác chút nào với nội dung trong cuốn manga chưa thể công bố lúc cô cấp 3.

Lúc đó cô vẽ tranh còn non nớt, chỉ có kịch bản còn tạm được, trau chuốt thêm chút rồi chia thành tám kịch bản.

Mặc dù nội dung chính của kịch bản này không phải kinh khủng, nhưng Khương Thanh Vũ sợ dọa đến Khương Hoa, vẫn dặn dò đừng để NPC đi ra.

Mấy giờ trôi qua, cuối cùng kịch bản đã tới hồi cuối, cùng với khúc dương cầm đau thương nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, đám người lúc đầu hào hứng bừng bừng dần dần trở nên trầm mặc.

Trong câu chuyện, tám người đi du lịch đến một thị trấn nhỏ.

Mỗi khi hoàng hôn phân chia ngày đêm tới, trong thị trấn nhỏ sẽ thay đổi hình dáng, bọn họ có thể nhìn thấy người của một thế giới khác sống lặp đi lặp lại, mặt trời mọc mặt trời lặn, dung mạo vẫn không thay đổi.

Bọn họ đi lại trong đó, xuyên qua thân thể những linh hồn này, có thán phục, có tiếc hận, có rơi lệ, nhưng không có sợ hãi.

Mãi cho đến đêm trước khi bọn họ rời đi, lần lượt gặp được những người quen thuộc, nhìn thấy dáng vẻ trước đây của mình trên bia mộ, mới phát hiện mình mới là linh hồn.

Những cảnh tượng giống như đã từng thấy kia, chỉ là sự không cam lòng thăm dò nhân gian.

Bọn họ cũng không thể rời đi nữa.

Nhưng lần này đã không còn tiếc nuối, cuối cùng, trong một vùng sáng tráng lệ mờ nhạt, vì người mình yêu, họ mang theo sự chờ mong đối với đời sau mà hóa thành tro.

Kịch bản tên là 《 Nam Kha 》

Giấc mộng Nam Kha*.

(*Dựa theo tích: chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hoè, mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ làm thái thú ở quận Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ)

Khương Thanh Vũ nhìn chữ lớn trên trang bìa, chữ viết trên nền màu đen thần bí vừa hoang vu.

Mấy người dì khép lại vở ghi chú, có một người nhân lúc người khác không chú ý mà kéo Khương Thanh Vũ qua một bên.

Vừa nói chính là nhai đi nhai lại vạch trần mấy chuyện.

Sau khi bà ấy đi, vài người khác cũng đi, Khương Hoa đi từ trong nhà ra, cầm trong tay vật kỷ niệm của trò chơi này và nhìn cô.