"Vân Dực đang đợi cô ở ngoài."
Khương Thanh Vũ chợt sửng sốt, liếc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lẫn trong dòng người qua đường.
Đang là lúc hoàng hôn, mặc cho dòng người đông đúc trên đường nhưng trong mắt Khương Thanh Vũ lại yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng gió và nhịp tim.
Anh dựa vào cửa xe, lười biếng nheo mắt nhìn mặt trời lặn ở phía Tây, ánh sáng màu vàng kim rực rỡ chiếu rọi khiến nét mặt anh càng thêm lưu luyến dịu dàng. Khoảnh khắc Khương Thanh Vũ bước ra khỏi cổng khu dân cư, Cố Vân Dực quay đầu lại như cảm nhận được điều gì đó, tầm mắt anh xuyên qua dòng người và xe hòa quyện vào nhau tạo thành một dải màu sắc sặc sỡ. Mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng, chỉ có hai người họ đang nhìn nhau.
Khương Thanh Vũ chạy đến bên cạnh Cố Vân Dực, anh dang rộng vòng tay hướng về phía trước, cô lao thẳng vào vòng tay anh.
"Sao anh lại ở đây?"
"Hôm nay tan làm sớm."
Hai người thân mật như thể xung quanh không có ai, hương vị ngọt ngào của hoa anh đào mùa xuân tràn ngập bốn phía.
"Cô út sắp đi rồi, hôm nay chúng ta về nhà cũ, sau đó sẽ đưa em đến Triển Lãm Truyện Tranh."
Được Cố Vân Dực nhắc nhở, Khương Thanh Vũ cuối cùng cũng nhớ đến Triển Lãm Truyện Tranh, mấy ngày này cô đã lo lắng đủ thứ chuyện, gần như quên mất rằng mình sắp tới Thượng Hải.
Năm nay thật may mắn, buổi triển lãm mà cô mong đợi bấy lâu lại diễn ra đúng vào sinh nhật cô. Vốn là đã bị hoãn rồi nhưng lại vẫn được tổ chức theo dự kiến, điều này tựa như một món quà do ông trời ban tặng vậy.
Khương Thanh Vũ ngồi trong xe, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Ráng chiều đang nghiêng về một phía, bóng dáng cô như một bức tranh tĩnh vật được miêu tả một cách vô cùng sinh động.
Cô bắt đầu mong chờ chuyến đi sắp tới, đây cũng là lần đầu tiên cô với Cố Vân Dực đi chơi cùng nhau kể từ khi ở bên nhau. Trong đầu cô vẫn đang tính toán xem sẽ mang theo sách và quần áo gì, còn phải chụp thật nhiều ảnh để trang trí cho cửa hàng.
Bỗng nhiên, ánh tà dương trước mắt cô bị một cái bóng chặn lại, ánh sáng bị một vòng tay thơm hương bạc hà đẩy ra xa, bao bọc cô chặt chẽ đến không thể thở.
Cố Vân Dực cúi đầu, đồng tử đen nhánh dưới tóc mái nóng rực, cô ngước lên nhìn anh, phảng phất như rơi vào dải ngân hà giữa đêm đen trong nháy mắt.
"Nếu em không muốn đi nữa, chúng ta có thể ra sân bay tiễn cô út."
Cố Vân Dực mím môi khi nói xong những lời này, động tác nhẹ nhàng vén lại tóc mai cực kỳ trêu người.
Ánh mắt của Khương Thanh Vũ đang lay động bỗng nhiên khựng lại, lộ ra vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
"Không phải em không muốn đi."
Cô nhớ lại chính mình từ lúc lên xe cho đến giờ, không khí căng thẳng trong vài giây mà dường như đã trôi qua vài năm vậy, sau đó trong đầu cô bỗng nhiên xuất hiện một sợi dây kết nối, chớp chớp mắt, cô ngoan ngoãn áp môi mình lên môi anh.
"Không phải là em không muốn đi, anh hiểu nhầm rồi, em chỉ đang quá háo hức khi nghĩ về Triển Lãm Truyện Tranh mà thôi."
Nghe cô nói vậy, Cố Vân Dực vẫn cảm thấy có chút bất an. Anh nhìn cô thêm một lúc, thấy đôi mắt linh động và nụ cười tươi tắn của cô, xác nhận rằng cô không hề giống như để tâm thì mới thực sự tin tưởng.
"Vậy thì tốt."
"Đừng bao giờ làm bất cứ việc gì bản thân em không muốn."
Đoạn nhạc đệm này bắt đầu khi hoàng hôn, lặng lẽ kết thúc trước khi trời tối.
Cố Vân Dực thắt dây an toàn cho Khương Thanh Vũ, màn đêm thuận theo đường chân trời, trở thành phông nền cho những ánh sao rượt đuổi, khi trở về nhà cũ thì đèn hai bên đường đã chiếu sáng cả con đường.
Khương Thanh Vũ biết tại sao Cố Vân Dực lại hỏi cô nếu cô không muốn về, thế nên càng về gần đến cửa nhà cô càng cố gắng tập mỉm cười trước gương chiếu hậu.
Kể từ cuộc nói chuyện ngày đó với Dương Huệ, họ chưa trở lại nhà cũ lần nào.
Cố Vân Dực lo rằng những điều Dương Huệ đã nói sẽ ảnh hưởng đến cô, nhưng cô không phải là búp bê sứ, sao cô lại có thể dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy. Cô chỉ không thể tự mình đi ngược lại mong muốn của anh, khi thấy anh lo lắng đến mức này.
Trước khi bước vào nhà, Cố Vân Dực nắm chặt lấy tay Khương Thanh Vũ.
Người ra mở cửa là Cố Diễm, đối diện với khuôn mặt sáng sủa xinh đẹp của cô khiến ánh mắt Cố Diễm sáng lên, nhưng khi tầm mắt anh ta đi xuống và nhìn thấy hai bàn tay đang nắm chặt của họ, ánh sáng trong mắt anh ta rơi xuống như ngôi sao băng rồi biến mất.
"Anh." Cố Diễm cụp mắt xuống, lại dùng giọng nói rất nhỏ gọi: "Chị dâu."
Sau đó anh ta vẫn để cửa mở, ngồi xuống vị trí cách xa họ nhất.
Ngày mai Cố Chân sẽ cùng chồng trở về nước M, Cố Giang không nỡ nên yêu cầu con gái ngồi sát bên cạnh mình. Dương Huệ đỡ ông cụ ngồi xuống rồi cũng ngồi xuống cạnh chồng, toàn bộ quá trình đều cụp mắt không ngẩng đầu lên.
Khương Thanh Vũ len lén nhìn Dương Huệ, cô nghi ngờ Dương Huệ đã bị hồn ma nhập vào giống như những gì được viết trong cuốn tiểu thuyết mà Tống Vũ Nhiên hay đọc. Chỉ trong vòng chưa đầy mười ngày mà Dương Huệ đã thật sự trở thành một con người khác.
Dù ai có nói gì đi chăng nữa thì vẻ mặt bà ta vẫn thờ ơ, chỉ tập trung nhìn vào đĩa thức ăn trước mặt, thậm chí khi Cố Diễm nói với ông nội về việc anh ta sắp thành lập công ty game của riêng mình thì bàn tay bà ta cũng chỉ ngừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục đưa thìa súp lên miệng.
Cảnh tượng náo nhiệt trong phòng ăn dần trở nên yên tĩnh, vợ chồng Cố Chân đưa Cố Giang về phòng nghỉ ngơi, Cố Chính Minh liếc nhìn vợ rồi lặng lẽ đi lên lầu. Dương Huệ vẫn ngồi ở chỗ của mình, gọi Cố Vân Dực và Khương Thanh Vũ lại trước khi họ rời đi.
"Vân Dực, Thanh Vũ." Bà ta bước tới chỗ họ, có chút mất tự nhiên.
Chị Lý cùng hai người giúp việc còn lại đều là những người thông minh, thấy chủ nhà có chuyện cần nói liền tự mình rời khỏi nơi này, chốc lát chỉ còn lại 3 người trong phòng ăn, bầu không khí tĩnh lặng đến mức người ta có thể nghe thấy cả tiếng thở nhẹ hỗn loạn.
"Cô xin lỗi, đáng lẽ hôm đó cô không nên nói như vậy." Dương Huệ cúi đầu, dè dặt và nhún nhường, cẩn thận không dám nhìn thẳng Khương Thanh Vũ.
"Cô sẽ không sử dụng tài khoản của Cố Diễm nữa, cũng sẽ không làm gì khác, cháu có thể giúp đỡ nhà họ Dương một lần nữa không."
"Cô hai." Cô Vân Dực khẽ cau mày, thần sắc nghiêm túc, ánh mắt thâm trầm đè ép áp lực dày đặc lên đỉnh đầu bà ta, mang đến cho người ta cảm giác choáng váng đến mức ngạt thở.
"Đây không phải là việc chỉ đơn giản cần vài nét bút là xong." Sau đó, anh lại nói một câu đầy ẩn ý: "Muốn được giúp đỡ cũng phải trong khả năng mà làm."
Dương Huệ cười khổ tránh sang một bên nhường đường, Cố Vân Dực ôm chặt cô gái trong ngực mình, lại bắt gặp Cố Diễm đang đi xuống cầu thang.
Cố Diễm dừng lại trên cầu thang, ánh mắt im lặng dõi theo hai người họ. Khương Thanh Vũ vô tình quay đầu lại trước khi bước vào phòng, còn chưa kịp nhìn rõ bóng người phía sau thì đã bị Cố Vân Dực cưỡng ép kéo về phòng.