Khương Thanh Vũ đang trầm tư suy nghĩ, dưới ánh nắng mặt trời toàn thân cô như tỏa ra ánh hào quang lóa mắt, đồng tử được ánh sáng chiếu rọi tựa như một viên hổ phách trong suốt không lẫn chút tạp chất, phản chiếu những ánh nước chập chờn trong veo mà dịu dàng.
Vừa rồi cô thực sự rất tức giận, nhưng nghe Dương Huệ nói vậy cô lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
"Cô cười cái gì?"
Cho đến khi Dương Huệ lên tiếng, Khương Thanh Vũ mới quay đầu nhìn vào hình ảnh phản chiếu ở tấm kính bên cạnh và thực sự bật cười.
"Có lẽ......" Khương Thanh Vũ cho bản thân vài giây cân nhắc. Dù sao nếu nói lời này ra, mối quan hệ giữa cô và Dương Huệ có thể sẽ trở nên khó xử từ giờ phút này, thậm chí có khả năng đến cả Cố Diễm cũng sẽ có ác cảm với cô.
Thế nhưng vì cái gì mà cứ hết lần này đến lần khác cô phải nhẫn nhịn chịu đựng như vậy.
Cô ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nhìn Dương Huệ.
"Dùng thể diện của một người đàn ông để đo lường giá trị của bản thân, niềm kiêu hãnh của cô chỉ nằm ở việc duy trì việc chăm lo cho gia đình thôi à? Còn nữa, chẳng lẽ trong cuộc đời cô thứ duy nhất xứng đáng để khoe khoang là thân phận con dâu nhà họ Cố?"
Những lời này như một cái gai nhọn đâm về phía Dương Huệ, mộng đẹp bị nghiền nát ngay trước mắt. Bà ta chật vật rơi vào hiện thực cay đắng, hào quang rực rỡ ngay lập tức sụp đổ.
Khương Thanh Vũ nhìn khuôn mặt của bà ta chuyển từ kích động đến thất thần, như xem kịch đổi mặt vậy, cảm giác kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng đã có thể sảng khoái mà phóng thích ra ngoài.
Cô nhấc điện thoại lên mở hộp thoại trò chuyện với Cố Vân Dực, gửi cho anh đoạn ghi âm vừa rồi, bao gồm cả những gì cô nói.
Từ ngày đầu tiên đến nhà họ Cố, Dương Huệ vẫn luôn coi thường cô, luôn luôn khách sáo và xa cách, đôi khi còn nói vài lời bóng gió mỉa mai.
Vốn dĩ ban đầu cô cũng không muốn để ý tới, nhưng đúng như Khương Hoa đã từng nói, có một số người sẽ coi sự lễ độ của cô thành cái cớ cho bản chất ngày càng thậm tệ của họ.
Mẹ và ông ngoại cô không sai, mặc dù không có cơ nghiệp như nhà họ Cố, nhưng cũng không thể bị coi thường một cách dễ dàng.
"Thanh Vũ——"
Không biết Cố Chân đã về từ lúc nào, bà ấy đứng trước cửa, nụ cười dịu dàng tao nhã. Người phụ nữ nhẹ nhàng gọi tên Khương Thanh Vũ nhưng ánh mắt lại rơi trên người Dương Huệ.
"Cô ạ."
Cố Chân đã nghe hết mọi chuyện, nửa tiếng trước Cố Vân Dực đã gọi điện cho bà ấy, anh lo rằng Dương Huệ có thể sẽ nói điều gì đó không hay với Khương Thanh Vũ, anh lại đang có công việc cần phải xử lý nên đã nhờ bà ấy quay lại xem thử cô vợ nhỏ của anh có bị bắt nạt hay không.
Khi bà ấy mới về đến nơi, bầu không khí giữa hai người gần như đã đóng băng, bà ấy cho rằng mình về muộn rồi nhưng không ngờ nha đầu này cũng rất biết ăn nói.
Cô và cháu trai của mình đúng là một cặp hoàn hảo, cả hai đều biết làm thế nào để cắn người một cách đau đớn nhất.
Sự xuất hiện của Cố Chân đã cảnh báo Dương Huệ, bà ta lấy điện thoại ra khỏi túi và mở video ném nó tới trước mặt Khương Thanh Vũ.
Âm lượng quá lớn khiến âm thanh trở nên méo mó, màng nhĩ đau như bị móng vuốt sắc nhọn cào xé khiến mọi người nhíu mày.
Trong video, một người đàn ông đứng trước một cánh cửa xoay, cảnh quay tiếp theo là ở trên đỉnh của tòa nhà với chữ "Cố" lớn xuất hiện rõ ràng. Sau đó là cảnh quay từ trên xuống, chỉ là để mọi người biết chính xác địa điểm này là gì.
Triệu Minh Hà.
Mặt hắn vẫn còn sưng tấy, Khương Thanh Vũ không thể nào quên được dáng vẻ của anh ta.
Anh ta tố cáo những người điều hành cấp cao của tập đoàn Cố thị cường thế ức hiếp người với vẻ mặt chính nghĩa đầy phẫn nộ, anh ta cho camera xem một đoạn video, cắt bỏ phần đầu và phần cuối, chỉ vài giây cảnh Kỷ Quan Đình đấm anh ta một quyền.
Cố Chân vừa xem hết video này, sắc mặt của bà ấy còn khó coi hơn nhiều so với Khương Thanh Vũ.
Bà ấy luôn thể hiện ra mình là một người hiền lành và vô hại, nhưng lúc này giọng điệu của mình đã cực kỳ thấp và trầm xuống.
"Chị dâu thứ, chuyện này Vân Dực sẽ lo liệu, chị không cần phải lo lắng."
Dáng vẻ cường đại của Cố Chân khiến bà ta có khí chất của một nữ vương, Dương Huệ vẫn không chịu thua, bà ta tính toán thời gian đợi chồng về để chống đỡ.
"Chị dâu thứ, chị biết quy định của công ty rồi đấy, tài khoản của người điều hành chỉ có thể được sử dụng bởi chính họ, tuyệt đối cấm người khác đăng nhập."
"Công ty là công ty mà nhà là nhà, bố đã từng nói như vậy thì chị nhất định phải nhớ rõ."
Đoạn video này chỉ được gửi vào hộp thư của một số giám đốc điều hành cấp cao ở Cố thị. Có vẻ như Triệu Minh Hà không gây ra được sóng gió gì ở công ty của nhà họ Hà.
Ngoài ra còn có một chuỗi số điện thoại được đính kèm trong video, Triệu Minh Hà không công khai video mà để lại số điện thoại liên lạc của mình, mục đích quá rõ ràng.
Dương Huệ cho rằng việc bí mật truy cập vào tài khoản của Cố Diễm chẳng sao cả, bà ta còn tự nhiên cầm điện thoại trên tay và hiên ngang xem như vậy, người phụ nữ này đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa.
Cố Chân cau mày, Cố Chính Minh vừa mới đi câu cá về, mặc quần áo ngoài đứng trong phòng khách.
Khi ông ấy nhìn thấy đoạn video mà vợ mình vừa tải lên ứng dụng trò chuyện, sự bất mãn vì thái độ của em gái với vợ lập tức biến mất.
"Dương Huệ, lên lầu với tôi."
Tính tình Cố Chính Mình vốn rất tốt. Nhiều năm qua Dương Huệ được ông ấy chiều chuộng và trở nên không coi ai ra gì, khoa trương nên bà ta không thể chịu đựng được khi nghe giọng điệu lạnh lùng của chồng mình.
"Cố Chính Minh, ông——"
"Tôi nói một lần nữa, lên lầu với tôi."
Trong mắt Dương Huệ hiện lên vẻ áy náy, bố mẹ bà ta đã già từ lâu, anh rể tiếp nhận công việc kinh doanh của gia đình cũng không có năng lực làm nên chuyện lớn. Có thể duy trì được nhiều năm như vậy đều là nhờ sự hỗ trợ từ nhà họ Cố.
Bà ta không muốn mất mặt như vậy trước mặt Cố Chân và Khương Thanh Vũ, nhưng giọng nói lạnh lùng như một khối chì ném vào người bà ta, đánh cho bà ta bộc lộ bản chất thật sự, ép bà ta khó khăn bước từng bước.
Bà ta không có chút dũng khí để rời đi, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp đi theo Cố Chính Minh.
Khương Thanh Vũ nhìn bà ta bước từng bước một về phía cầu thang, nhớ lại lời đe dọa cách đây không lâu chỉ khiến cô thở dài.