Ánh nắng sáng xuyên qua đường chân trời, vầng sáng vàng nhạt mờ sương chậm rãi lan rộng.
Trong phòng có một nam một nữ đang ôm nhau ngủ trên giường lớn, rèm cửa dày dặn và cửa sổ kính hai lớp ngăn cách căn phòng với thế giới bên ngoài. Hai người họ vẫn còn đang đắm chìm trong mộng đẹp của nhau.
Đêm qua Cố Vân Dực phóng túng quá độ. Sau lần được nếm thử hương vị của tình yêu không lâu trước đây, với tốc độ nhanh như lật trang sách, anh từ vô dục vô cầu đã hóa thành ham muốn vô độ. Mỗi lần anh tháo cà vạt và quấn quanh đầu ngón tay, ham muốn trong mắt lại trào dâng. Sau khi cởi hết áo quần tượng trưng cho sự lịch thiệp, thân hình cơ bắp và cường tráng của anh còn đáng sợ hơn cả dã thú.
Chỉ trong vòng hai tháng, Cố Vân Dực đã phát huy hết sự cần mẫn và siêng năng khi còn là sinh viên, thu thập và đọc rất nhiều tài liệu trực tuyến, thực hành và luyện tập những điều mới, thậm chí có khi anh còn làm việc cật lực cả đêm.
Nói một cách hoa mỹ thì là yêu vợ, tựa như khi gặp một ai đó trong khuôn viên trường học và có được mối tình đầu thật mãnh liệt.
——Anh đã hoàn toàn giã từ tuổi trẻ trước hiện thực khô khan và vô vị như đậu đũa, thậm chí đến nuôi một con chuột lang mà cũng là con đực.
Điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường rung lên vài lần, toàn bộ tấm gỗ lớn rung theo làm Cố Vân Dực giật mình tỉnh dậy từ giấc mộng đầy màu sắc.
Giữa anh và đôi mắt quyến rũ của Khương Thanh Vũ là vô vàn những đường mưa mỏng manh, tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, cuối cùng Khương Thanh Vũ quay người rồi biến mất trong làn mưa.
Cố Vân Dực đột nhiên tỉnh lại, tim đập loạn xạ, thậm chí anh còn nghe được sự chấn động trong lồng ngực mình.
Cũng may chỉ là mơ, Khương Thanh Vũ vẫn còn ở trong ngực anh, không đi đâu cả.
Anh cau mày liếc nhìn màn hình điện thoại vẫn đang sáng, đã hơn mười rưỡi sáng nhưng ánh sáng điện thoại vẫn có chút chói mắt trong căn phòng tối tăm.
Ánh sáng chói lóa khiến mắt anh hơi cay. Sau khi điều chỉnh lại, anh thấy có vài cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn chưa đọc.
Có lẽ Trần Đông thấy anh không trả lời điện thoại liền đơn giản gửi cho anh một tin nhắn.
Ánh mắt Cố Vân Dực chậm rãi lướt qua, đôi mắt ngái ngủ tập trung vào đoạn tin nhắn, vài giọt sương rơi xuống từ hàng lông mi một cách chậm rãi.
Anh mặc quần áo rồi lái xe ra ngoài, việc đầu tiên anh làm sau khi đến công ty là gọi điện cho Cố Chân.
—
Khương Thanh Vũ tìm kiếm trong khoảng không, trên cánh tay tựa như ngó sen vẫn còn vài dấu ngón tay màu đỏ sậm.
Bên người cô lạnh buốt, cô đã hoàn toàn bất tỉnh với chiếc chăn bông mềm mại che trên người. Cô lê thân dậy đi tắm rửa thay quần áo, đầu tóc rối bù, chỉ sau một đêm khắp cổ đã nở đầy những đóa hoa, nhìn dáng vẻ này thôi cũng đã có thể tưởng tượng ra được tình hình đêm qua dữ dội đến mức nào.
Nghiến răng mắng anh là đồ xấu xa, nhưng vẫn nghĩ đến việc chuẩn bị bữa trưa để cùng ăn với Cố Vân Dực.
Ngôi nhà cũ vẫn rất yên tĩnh, những bụi cây mới nhú trong bồn hoa đang tận hưởng sự nuôi dưỡng của đất ẩm. Phòng trà trống không, chiếc ấm đất sét màu tím mà Cố Giang đã dùng nhiều năm cũng không hề ngửi thấy mùi trà.
Thông thường vào mười hai giờ trưa quang cảnh không nên như vậy. Khi Cố Vân Dực rời đi anh đã để lại tin nhắn trên điện thoại di động, cô gọi điện nhưng không có ai trả lời, ngay lúc Khương Thanh Vũ muốn gọi lại lần thứ hai thì đột nhiên trên tầng hai bỗng nhiên truyền ra tiếng mở cửa đóng cửa.
Hình như Dương Huệ ngủ không ngon, nếp nhăn ở khóe mắt lộ rõ, thấy Khương Thanh Vũ ở tầng một thì bà ta sửng sốt một lát, sau đó vội vàng chạy xuống lầu. Khi bước đến cửa dường như lại hối hận mà dừng lại.
Dương Huệ xoay người nhìn cô một lúc rồi đóng cửa lại đang mở.
"Thanh Vũ, chúng ta nói chuyện đi."
Dương Huệ ngồi đối diện Khương Thanh Vũ, như thể bà ta muốn thương lượng chuyện gì đó.
"Âu Ninh là bạn của cô à?"
"Vâng." Khương Thanh Vũ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn có chút lãnh đạm khiến Dương Huệ khó chịu, giọng điệu của bà ta đột nhiên thay đổi.
"Chuyện đánh nhau của các người ở Thiên Thủy Uyển đã có rất nhiều người biết rồi, nhà họ Cố sao có thể có hành vi lưu manh như vậy!"
Dương Huệ cảm thấy choáng váng, nhớ tới chiều hôm qua bà ta còn bị mẹ Lâm Khiết giễu cợt, còn bị con trai cũng coi thường.
"Còn có Diệp An kia, từ nhỏ cô ấy đã không phải là đứa ngoan ngoãn gì, tôi nghe nói cô ấy mỗi ngày đều đi vẽ mấy thứ linh tinh, một chút chí tiến thủ cũng không có, cô đi theo bọn họ làm những thứ vô bổ, không chỉ hủy hoại danh tiếng của nhà họ Cố, gây chuyện thị phi, còn làm người khác lầm đường lạc lối không tập trung vào công việc của mình."
Câu cuối cùng, Dương Huệ là có tâm tư riêng.
Cố Diễm là con trai bà ta, làm sao có thể không biết anh ta đang nghĩ cái gì. Anh ta thích cô, nên việc bị ảnh hưởng bởi cô cũng là điều không thể tránh khỏi.
Khương Thanh Vũ hơi nhíu mày.
Từ khi nào thì cô là thành người dẫn dắt người khác đi lầm đường vậy?
Ý của bà ta là bọn họ là người đã tạo ra rắc rối.
"Cô có tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân của sự việc chưa?"
Khương Thanh Vũ hạ thấp đôi mắt lạnh lùng, hàng lông mi dày đan chéo khiến người ta khó mà phân biệt rõ ràng độ sáng tối trong mắt cô. Cơ thể cô như đang bị một linh hồn khác thống trị, linh hồn đó nhuộm đầy tư thái cứng cỏi của Cố Vân Dực.
"Vậy cô đang không hề tìm hiểu rõ ràng đã đến chỉ trích cháu."
Khí chất trên người Khương Thanh Vũ thuộc về Cố Vân Dực khiến Dương Huệ sợ hãi theo bản năng, nhưng đồng thời cũng kích thích sự oán giận của bà ta trong nhiều năm.
Chồng bà ta được gọi là thế hệ thứ hai, bà ta có kỳ vọng rất lớn rằng con trai mình sẽ ngồi lên vị trí cao, vậy mà đột nhiên bị Cố Vân Dực nhảy dù tới thay thế.
Mỗi người trong số họ đều đủ khiến lòng tự trọng của bà ta trở nên điên cuồng.
Nếu cuộc hôn nhân tốt đẹp của Cố Diễm bị hủy hoại vì những vụ bê bối như thế này, thì thực sự sẽ không có một cơ hội nào nữa.
Nhưng những lời này bà ta không thể nói ra được, tôn nghiêm không cho phép bà ta để lộ cho Khương Thanh Vũ thấy.
Sắc mặt Dương Huệ nghiêm lại.
"Đó cũng là vì lợi ích của chính cô, đừng làm bất cứ điều gì cô muốn chỉ vì bây giờ Cố Vân Dực thích cô, nếu muốn làm dâu nhà họ Cố lâu dài, tốt nhất cô nên đi xem thử những đại gia khuê tú ngoài kia đang làm gì, nếu cứ luôn làm chồng mình mất thể diện thì cô cũng sẽ nhanh chóng bị vứt bỏ thôi."
"Nhà họ Cố cũng không phải không nuôi được cô, cô chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà là được, còn nếu cứ tiếp tục làm những việc không lên nổi mặt bàn*, Cố Vân Dực cũng không thể chịu đựng cô mãi được."
(*công việc không lên nổi mặt bàn: ám chỉ việc làm những việc không đúng đắn hoặc không thích hợp với môi trường công cộng. (giống như công việc không được đưa ra ánh sáng))