Trầm Mê - Bạch Trần

Chương 67: Nếu người bị thương là em, có lẽ anh sẽ còn điên hơn cả cậu ấy




Hà Kỳ đá hắn một phát.

"Cút khỏi công ty nhà tôi, nhà họ Hà không cần rác rưởi!"

Hà Kỳ tiến lại gần Âu Ninh, cô ta vừa đến gần bỗng có một cánh tay vòng qua Âu Ninh, kéo cô ấy về phía sau.

Hàng lông mi của người đàn ông rũ xuống chặn đi tia sáng mặt trời, con ngươi đen của anh ta càng tối hơn.

Một ánh mắt cảnh cáo phóng về phía trước, dáng vẻ phòng ngự quá rõ ràng.

Hà Kỳ không nói thêm gì nữa, hất tóc lên nhìn Âu Ninh.

"Tôi không cố ý phá hoại mối quan hệ giữa hai người, tên đó nói với tôi anh ta vẫn còn độc thân, cũng rất biết cách chiều chuộng nên tôi đã đồng ý thử xem."

"Nhưng bây giờ chúng tôi đã chia tay rồi, thứ rác rưởi này không liên quan gì đến tôi."

Nói xong, cô ta giẫm lên đôi giày cao gót nhọn, bước đi mà không quay đầu lại. Xe cứu thương đưa Tống Vũ Nhiên đi, những người khác lái xe đến bệnh viện.

Một số người tụ tập quanh lối đi, số khác thì nhìn ra từ cửa sổ của những căn nhà gần đó. Những thiếu gia giàu có này cũng không tránh được thói quen thích xem náo nhiệt.

Khương Thanh Vũ dựa vào vòng tay của Cố Vân Dực, tiếng xe cứu thương làm da đầu cô khó chịu, đôi môi run rẩy đến mất cảm giác.

Tống Vũ Nhiên bị đẩy vào trong, Kỷ Quan Đình ngồi trên ghế, chỉ biết gật đầu đáp lời những người khác. Khương Thanh Vũ và Âu Ninh đã quen biết anh ấy từ lâu, anh ấy luôn giữ một nụ cười nhẹ trên môi, luôn hiểu biết và đồng cảm, cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ bạo ngược và bực bội của anh ấy như thế này.

"Không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, hãy chăm sóc tốt cho cô ấy."

Kỷ Quan Đình cảm ơn bác sĩ rồi lảo đảo chạy vào phòng bệnh, lòng bàn tay đầy máu nắm lấy tay Tống Vũ Nhiên. Cô gái vẫn đang say ngủ, khi anh ấy đến gần, nếp nhăn giữa hàng hàng lông mày của cô cũng đã biến mất.

Âu Ninh đứng ở cửa nhìn hai người trong phòng, sắc đỏ trong mắt đã tiêu tan, hiện tại cô ấy không muốn quan tâm đến tên đàn ông kia nữa, cô ấy chỉ hy vọng Tống Vũ Nhiên có thể hồi phục càng sớm càng tốt.

"Cô đang run à."

Bùi Chiêu đột nhiên lên tiếng, giọng nói nặng nề của anh ấy vang lên sau gáy.

Sau đó Âu Ninh mới nhận ra mình vẫn còn đang tựa trong vòng tay anh ấy khá lâu rồi.

"Thật ngại ghê."

Nằm trong vòng tay nhân viên của mình cũng chẳng phải vấn đề gì, cô xin lỗi và muốn rời đi, nhưng cánh tay anh ấy lại như những thanh thép bị hàn chết vậy, giọng nói của chủ nhân thì hời hợt: "Không cần phải ngại đâu."

"......"

Âu Ninh nhẹ nhàng đẩy anh ấy ra, đi đến bên giường rồi ngồi xổm trên mặt đất.

"Thật xin lỗi."

Kỷ Quan Đình áp bàn tay Tống Vũ Nhiên lên má, "Không liên quan gì đến cậu, tôi đâu có bị điên."

Âu Ninh thở dài, cô ấy trở lại hành lang rồi nhào vào lòng Khương Thanh Vũ khẽ khóc nức nở, tấm lưng nhấp nhô phản chiếu trong đôi mắt đặc biệt chăm chú của ai đó làm tâm trạng khó chịu.

Diệp An quay lại từ phía cầu thang, trong tay còn cầm điện thoại di động. Cô ấy liếc nhìn vào phòng bệnh, đoán chừng tạm thời Kỷ Quan Đình sẽ không thể giao tiếp được với ai nên cô ấy đưa điện thoại cho Cố Vân Dực.

Có lẽ Hà Kỳ đã kể chuyện này cho gia đình ngay khi về đến nhà, hoặc có thể do sự ồn ào quá mức trong tiểu khu, nhà họ Hà đã biết toàn bộ sự việc.

Điều quan trọng nhất là Cố Vân Dực cũng có mặt ở đó, người đàn ông điên cuồng và mất kiểm soát lại chính là giám đốc của Cố Thị, một tài năng mới rất được Cố Vân Dực coi trọng, chàng trai trẻ đến từ một công ty nổi tiếng ở Nam Thành.

Sau nhiều tầng quan hệ, bố của Hà Kỳ đã đích thân gọi điện và gửi lời xin lỗi chân thành qua điện thoại.

Ông ta nhắc tới Kỷ Quan Đình, Cố Vân Dực, nhưng lại không hề nhắc một câu nào đến Âu Ninh.

Cố Vân Dực cau mày, trong ánh mắt hiện rõ sự bất mãn.

Xem ra không phải do Hà Kỳ cố ý phạm sai lầm, cho nên không đến lượt nhà họ Hà phải xin lỗi về sai lầm của Triệu Minh Hà.

Bên cạnh đó, nếu như ông ta cảm thấy cần phải xin lỗi thì cũng nên nói trực tiếp tới Kỷ Quan Đình và Âu Ninh chứ không liên quan gì đến anh?

Anh nhẹ nhàng trả lời, Diệp An nhận ra điều gì đó không ổn qua giọng nói phát ra từ điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, bầu không khí gần như đóng băng. Khương Thanh Vũ nhận thấy Diệp An đang bồn chồn nên cô đã lấy cớ xuống tầng đi mua nước để kéo cô ấy đi cùng.

"Cảm ơn em."

Diệp An nhíu chặt mày nói: "Chị mà ở lại đó thì sợ làm chướng mắt bọn họ, rời khỏi đó thì lại không yên tâm."

"Chị đừng nghĩ vậy, vốn là cũng không liên quan tới chị, Vũ Nhiên và lão Kỷ sẽ không nghĩ vậy đâu."

Khi hai người ôm mấy bình nước trở về thì Tống Vũ Nhiên cũng vừa mới tỉnh, cô ấy hoảng sợ nhiều hơn là thấy đau, ôm lấy cái bụng phẳng lỳ của mình. Khi biết đứa bé không sao, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lại chuyển sang người phụ nữ đang đứng ở cửa, khẽ mỉm cười gọi: "Chị Diệp An."



Tống Vũ Nhiên và Âu Ninh đều không nhắc đến sự việc lần đó nữa, sau khi vợ tỉnh lại thì Kỷ Quan Đình cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Sau khi ăn được một ít, tình trạng của Tống Vũ Nhiên đã cải thiện rất nhiều, sau một ngày theo dõi thì mai cô ấy có thể được xuất viện.

Kỷ Quan Đình bảo bọn họ trở về nghỉ ngơi, một mình anh ấy sẽ ở lại.

Không thể thuyết phục được anh ấy nên năm người chia thành ba nhóm, Bùi Chiêu nhất quyết muốn đưa Âu Ninh về, với lý do sợ cô ấy bị kẻ cặn bã kia gây rắc rối, một lý do mạnh mẽ và đanh thép đến mức cả Khương Thanh Vũ cũng cảm thấy hợp lý.

"Vẫn cứ nên để anh ấy đưa cậu về đi, Triệu Minh Hà nhìn cũng không giống như đèn cạn dầu đâu."

Khương Thanh Vũ nói vậy, Âu Ninh cũng nghĩ là đúng đắn nên cùng người đàn ông lên taxi.

Trên đường trở về, Khương Thanh Vũ không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa anh đào màu hồng nhạt ngập tràn trên cành, ánh mặt trời lặn vạch ra một đường phía sau những bông hoa và chiếc lá, không khí thật ngọt ngào.

"Em đang suy nghĩ cái gì?"

Khương Thanh Vũ chậm rãi quay đầu lại, "Em chưa bao giờ thấy Kỷ Quan Đình như vậy......" Cô dừng lại, ánh mắt tràn đầy sự hoài nghi và bối rối.

"Thật bạo lực."

Cố Vân Dực mím môi, lái xe vào gara, đặt lòng bàn tay nóng hổi lên một bên mặt cô.

Trước khi Tống Vũ Nhiên tỉnh lại,ánh mắt Khương Thanh Vũ toàn là nước mắt, làn da mềm mại cũng đỏ ửng theo thời gian.

"Có đau không?"

Khương Thanh Vũ lắc đầu, Cố Vân Dực kéo cô vào lòng.

"Nếu người bị thương là em, có lẽ anh sẽ còn điên hơn cả cậu ấy."

Giọng nói của người đàn ông run rẩy, mang theo một cảm giác run sợ khó hiểu.

"Nhìn Kỷ Quan Đình chờ đợi vợ mình, anh rất đồng cảm với cậu ấy, anh nhận ra mình thậm chí còn không dám tưởng tượng khi ở trong hoàn cảnh của cậu ấy."

"Anh rất sợ. Bất cứ lúc nào, em cũng phải được an toàn."