Khương Thanh Vũ trong lòng trợn tròn mắt. Vào ngày cô nhận được giấy đăng ký, Cố Vân Dực đã thông báo cho cả thế giới, chị gái này là bị mù, hoặc là trà xanh, thậm chí còn không có tài khoản Wechat của Cố Vân Dực hay sao.
Cô là ai, cô là một họa sĩ truyện tranh tuyến hai mươi tám đã kết hôn, một nhà biên kịch ít được biết đến, loại người như vậy không thể tồn tại quá hai chương trong cốt truyện của cô và không thể ở đầu chương ba và nhiều hơn.
Coi cô là bông hoa trắng ngây thơ sao? Cô ít nói và hay bối rối nhưng không có nghĩa là cô dễ bị bắt nạt.
Lập tức mím môi, ánh nắng phía Tây trút xuống dư vị dịu dàng, khuôn mặt trẻ trung trong sáng càng trắng trẻo đến chói lóa, đôi mắt sáng long lanh, xinh đẹp biết bao.
"Vậy là lỗi của anh ấy rồi, tôi sẽ bảo anh ấy gắn thẻ cô khi anh ấy đăng bài trên khoảnh khắc vào lần n."
Sắc mặt cô ta cứng đờ, vẫn cố mỉm cười lên xe của Dương Huệ. Dương Huệ phất phất tay và theo cô ta vào trong xe, trầm ngâm nhìn lại Khương Thanh Vũ.
Âu Ninh thích uống trà sữa, im lặng đứng bên cạnh cô, cô ấy tức lắm, sao vừa nãy cô ấy không mua một phần bỏng ngô vị caramel ở quầy hàng nhỉ?
"Hào môn đúng là lắm thị phi."
Khương Thanh Vũ quay lại nhìn cô ấy, "Không đâu, ông nội Cố và cô Cố là những người rất tốt."
Nhà họ Cố thật sự không thể tìm ra được khuyết điểm của một gia tộc danh tiếng, nhưng cô hai này thật kỳ quái, cô lại không ngốc, từ ngày đầu tiên cô đã nhận ra bà ta không hề thích mình.
"Cậu thấy sao, không biết thị phi hào môn đúng sai như nào sao?"
Âu Ninh có chút áy náy cúi xuống hút trà sữa mới phát hiện ra ly của cô ấy đã hết.
Không có nhiều người biết thân phận của cô ấy, trừ một số ít những người thân thiết, thậm chí cả bạn trai của cô ấy cũng không rõ.
"Bà chủ."
Bùi Chiêu đứng cách đó vài mét, nở nụ cười chuyên nghiệp, gật đầu với hai cô gái.
"Sofa đã được vận chuyển đến."
Sau một thời gian dài chờ đợi thì cuối cùng những cặp ghế sofa này cũng về đến nơi.
Hai người đi theo các công nhân, hướng dẫn họ đến nơi đã sắp xếp trước. Căn phòng đã không còn trống trải như trước đây nữa, Khương Thanh Vũ cầm lên hai viên kẹo bạc hà, tự mình ăn một viên.
"Thật ra đến bây giờ, tớ vẫn chưa nói với anh ấy về chuyện của mình."
Khương Thanh Vũ ngạc nhiên, cô hiểu "Anh ấy" mà Âu Ninh đang nói đến là ai.
Đó là người bạn trai bí ẩn, xuất hiện trong vòng bạn bè của cô ấy một thời gian ngắn rồi sau đó lập tức biến mất. Không vì lý do gì khác, ở địa vị của Âu Ninh hiện tại, có quá nhiều người mang ác tâm.
Khương Thanh Vũ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, Cố Vân Dực đã giúp cô giải quyết mọi việc, dưới sự che chở của anh, cô chưa bao giờ chứng kiến những thăng trầm thực sự.
Nhìn đôi mày buồn bã của Âu Ninh, cô gửi tin nhắn cho Cố Vân Dực.
Chiếc ghế sofa mới vẫn có mùi da thuộc nên Âu Ninh nhẹ nhàng lau nó bằng một chiếc khăn ẩm, xịt một ít dung dịch làm mát không khí xung quanh nó.
Không biết cô ấy đã nhìn thấy gì, tay đột nhiên dừng lại, hai mắt sáng lên rồi chạm vào Khương Thanh Vũ.
"Nhìn kìa, bên đó có một soái ca."
Khương Thanh Vũ nhìn theo ánh mắt của cô ấy, chú ý đến chiếc áo sơ mi trắng đến chói mắt, sau mới đến người mặc bộ đồ đó.
Nụ cười của anh ta ấm áp như gió xuân, anh ta nhìn cô xuyên qua đám đông.
Cô sững sờ, sao có thể là anh ta.
"Không nhận ra tôi à?"
Cố Diễm bước đến trước mặt Khương Thanh Vũ, cô giống như một con vật nhỏ bị con người phát hiện ra dấu vết, đôi mắt mở to chứa ngấn nước.
"Cố Diễm? Anh không phải....."
Cố Diễm hạ mi xuống, liếc nhìn cửa hàng được bài trí độc đáo phía sau. Sự tương phản giữa màu đen và cam rất mạnh mẽ, khắc sâu vào ánh mắt anh ta, là phong cách yêu thích của Khương Thanh Vũ.
"Mấy ngày này tôi đều ở Tân Thành, giờ đang nghỉ hai ngày."
Khương Thanh Vũ gật đầu, ánh mắt dán chặt vào mũi giày. Sau khi vắt kiệt đầu óc, cô không nghĩ ra được chủ đề bình thường nào, chỉ nhớ đến người đàn ông với đôi mắt đỏ ngầu mà cô nhìn thấy ở nhà cũ vào đêm đó.
Anh ta nắm lấy góc áo Cố Vân Dực, vẻ mặt buồn bã và đau đớn.
Cô không nghe được gì, nhưng khi Cố Vân Dực bế cô lên, lạnh lùng liếc nhìn Cố Diễm thì cô liền hiểu ra mọi chuyện.
Hiện tại họ không còn những chủ đề phù hợp để trao đổi nữa, "Bạn bè" là mối quan hệ bình thường nhưng đôi khi nó lại bị lợi dụng hoặc trở thành tia lửa thắp lên hy vọng cho ai đó.
"Sao cậu biết tôi ở đây?"
Im lặng vài giây, Khương Thanh Vũ mới nhớ tới việc này.
"Tôi đã nhìn thấy ảnh chụp chung của cậu trong vòng bạn bè của giám đốc Kỷ."
Khương Thanh Vũ có chút giật mình, sau đó lại nhướng mày.
Một ngày sau khi Tống Vũ Nhiên xác nhận có thai, Kỷ Quan Đình đã mời họ đi ăn tối và mọi người đã chụp ảnh cùng nhau trước cửa hàng.
Được rồi, không thể trách Kỷ Quan Đình, anh ta chỉ vui vẻ chụp ảnh tập thể và đăng lên wechat khoe khoang mình đã làm bố, anh ta không biết tâm tư nhỏ của Cố Diễm.
"Thanh Vũ."
Cố Diễm nhìn chằm chằm vào hàng mi cụp xuống và biểu cảm không đổi của cô, nụ cười trên khóe miệng anh ta dần đông cứng lại, hóa thành chút cay đắng và tự ti.
"Bây giờ chúng ta không thể nói chuyện với nhau nữa sao?"
"Cô Khương."
Bùi Chiêu đi đến trước mặt Khương Thanh Vũ và nói: "Phía sau có một bộ phận không được nhạy cho lắm, sắp đến giờ khai trương rồi, cô có thể vào xem qua một chút không?"
Sự xuất hiện của Bùi Chiêu đối với Khương Thanh Vũ là cơn mưa đúng lúc. Cô không biết nên nói gì, vội vàng nói với anh ta bây giờ cô có chút bận và nhanh chóng bước vào căn phòng bí mật phía sau.
Sau khi cô rời đi, Bùi Chiêu nhẹ nhàng gật đầu với Cố Diễm. "Thật xin lỗi." Cố Diễm mỉm cười nhẹ nhàng, vẻ mặt có hơi hối lỗi, cau mày nhìn Bùi Chiêu quay lại quầy lễ tân loay hoay với chiếc máy tính.
Khương Thanh Vũ đang cầm bộ đàm trong mật thất, chiếc hộp trên đầu cô liên tục mở ra, nội tạng đẫm máu rơi xuống, lại được thu vào, xác nhận không có vấn đề gì cô mới bò ra khỏi phòng máy móc nhỏ.
Lúc này là thời điểm trung tâm thương mại đông người nhất, vì còn chưa mở cửa nên góc vắng vẻ này trở thành nơi khác thường nhất.
Vì vậy, điều đầu tiên Khương Thanh Vũ nhìn thấy sau khi bước ra là người đàn ông ngồi trên ghế sofa, hai tay tựa vào thành ghế, thoải mái mà thư giãn.
"Đó là em chồng của cậu phải không?"
"Ừm."
"Anh ta thích cậu đúng chứ?"
Khương Thanh Vũ khẽ im lặng, khẽ gật đầu, những đám mây buồn bay bay trên hai hàng chân mày.
"Tớ không muốn gặp riêng anh ta nữa."
"Ừm, tớ hiểu." Âu Ninh suy nghĩ một chút, "Đặc biệt là vào lúc này, khi anh Cố không ở đây, nếu anh Cố phát hiện ra anh ta đến gặp cậu, có lẽ cậu sẽ không dậy nổi vào lúc mười giờ đâu."
"......"
Nhìn nhau im lặng, bầu không khí trở nên lúng túng.