Trầm Mê - Bạch Trần

Chương 49: C49: Hãy để anh yêu em




Bao cao su chứa đầy chất lỏng màu trắng được ném vào thùng rác, trong không khí thoáng một mùi hương nồng.

Mồ hôi dính khắp người cô, hai sợi tóc dài dính chặt trên gương mặt, hơi thở của Khương Thanh Vũ vẫn gấp gáp, trong mắt có chút oán hận.

Xương cốt trong cơ thể cô gần như sắp gãy hết rồi, còn Cố Vân Dực thì vẫn đang cười.

"Đi tắm rửa nào."

Anh liếc nhìn qua khe hở chật hẹp nhớp nháp, khe hẹp ngột ngạt còn chưa thể khôi phục lại ngay, vẫn còn vương lại dấu vết anh tiến vào.

Đôi mắt anh tối sầm, thân cây vừa mới giải phóng lại ngóc đầu dậy.

Anh im lặng bế Khương Thanh Vũ vào phòng tắm, trước khi rồi đi thì anh còn lấy một miếng nhỏ ở đầu giường.

Một lần làm sao mà đủ với một người mới lần đầu ăn thịt.

Cố Vân Dực tắm rửa cơ thể, Khương Thanh Vũ cũng lấy lại sức lực, vừa muốn mở cửa ra ngoài nhưng lại phát hiện cửa đã bị khóa.

Một lực từ phía sau kéo cô lại, ánh đèn đột nhiên vụt tắt, trong phòng tắm trở nên tối tăm, cô bị sức lực đó ép vào tường, một thứ nóng cứng được nhét vào khe mông cô.

Cố Vân Dực mất kiểm soát không chỉ vì những vết đỏ và những cánh hoa đáng thương trên cơ thể cô.

Còn vết máu đỏ tươi trên giường đặc biệt bắt mắt, giống như hoa mận đỏ rực rơi trong tuyết.

Đó là một minh chứng cho những gì anh đã lấy được.

"Cố Vân Dực?"

Khương Thanh Vũ quay lại, anh tựa đầu vào vai cô.

"Anh muốn em, hãy để anh yêu em."

Bộ phận sinh dục lại bị ép vào trong cơ thể cô, lúc này cô chỉ cảm thấy căng và nhức, cơn đau như xé rách đã không còn nữa.

Cô sờ phía sau lưng, cảm nhận được một khối cơ bụng cứng ngắc, mềm mại và săn chắc, cô bật lại như bị điện giật.

"Em có thích không? Tất cả đều là của em hết."

Nói xong anh lại bắt đầu đâm vào lần thứ hai, Khương Thanh Vũ bám vào tường, chỗ sưng tấy đau nhức đang dần nảy sinh những cảm giác khác lạ. Hơi ấm phun ra từ bụng dưới hóa thành nước nhỏ giọt, chảy xuống đùi mang theo dấu vết xấu hổ.

Tiếng rên đã thay đổi, vòng eo cô lắc lư như rắn nước đưa đẩy. Cô bị anh xoay người ôm chặt cổ anh, hai chân quấn quanh eo anh, Cố Vân Dực dùng sức của mình nâng cả người cô lên.

Đột nhiên, trước mặt cô trở nên trắng xóa, đèn được bật sáng.

Xung quanh tấm kính có một vòng hơi nước, ở chính giữa lại trong suốt, phản chiếu rõ ràng hình dáng của hai người.

Khương Thanh Vũ thấy cánh tay rắn chắc khỏe mạnh của người đàn ông ôm lấy cô, trên gò má đỏ bừng của cô có vài giọt nước, đôi mắt mơ màng.

Có một cái bóng dày đặc ra vào giữa hai chân trắng nõn nà.

"Ah."

Cô rúc vào vòng tay của Cố Vân Dực, anh mỉm cười và ngẩng đầu hôn lên môi cô.

Cùng lúc đó động tác của anh càng lúc càng nhanh, Khương Thanh Vũ bị anh hôn, thoáng cái nhận tình yêu của anh. Hình ảnh phản chiếu trong gương tóc đang bay tán loạn, lông mày và đôi mắt tràn đầy mê hoặc.

-

"Ối."

Trong giấc mơ, Khương Thanh Vũ khẽ lẩm bẩm, sau đó ánh sáng len vào mắt và đánh thức cô dậy.

Trước mắt cô là hai khối cơ ngực rõ ràng, trong nháy mắt cô đã tỉnh táo, cảnh tượng tối qua lần lượt hiện lên trong tâm trí. Hai người đã quấn lấy nhau như thế nào, anh mất kiểm soát ra sao, hết lần này đến lần khác lấp đầy cô. Cô khóc nức nở, nói không thể chịu nổi anh vẫn đè cô xuống, vần vò cô hơn nửa giờ nữa.

Đến tận khi kết thúc, cô căn bản đã mất đi ý thức, thậm chí sau một đêm ngủ cũng rất đau, đặc biệt là ở khu vực đó, luôn có cảm giác có dị vật.

Họ đã thực sự hòa làm một.

Lần này họ đã thực sự là vợ chồng.

Cố Vân Dực vẫn đang ngủ say, tay anh đặt trên eo cô, những đường gân trên cánh tay cường tráng nổi lên, tràn đầy vẻ nam tính mạnh mẽ.

"Anh Cố."

Khương Thanh Vũ thấp giọng gọi, hơi nghiêng người về phía trước, không nhìn thấy đôi mắt như chứa đựng cả bầu trời đêm đầy sao, hai hàng lông mi đen dày lặng lẽ hạ xuống.

Hàng mi rung rinh, lắc lư theo nhịp thở.

Một người đàn ông kiểm soát số phận của vô số người trong giới kinh doanh thật sự có thể trở nên ít hung hăng hơn khi ngủ.

Đây là lần đầu Khương Thanh Vũ thấy Cố Vân Dực ngủ say như vậy.

Cô nhìn anh không biết bao lâu, cô không còn bối rối như trước đây nữa, cũng không còn sợ hãi như khi lén nhìn anh. Cô chỉ đơn giản nghĩ rằng khuôn mặt đang ngủ của anh thật vô hại, với tay lấy điện thoại, cô bật chế độ im lặng và chụp lại khuôn mặt nghiêng của anh.

Lúc đặt điện thoại xuống, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, cô hoảng sợ ngước mắt lên, người đàn ông đã mở mắt, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt dường như nhìn thấu cô.

"Em gọi anh là gì?"

Giọng anh khàn khàn như vẫn còn buồn ngủ nhưng Khương Thanh Vũ lại cảm thấy rất sảng khoái.

"Cố, anh Cố."

Cố Vân Dực chậm rãi ngồi dậy,để giữa giường mở ra, lộ ra vết máu đã khô chuyển thành màu nâu sẫm.

"Là bởi vì kỹ năng của anh không tốt à? Anh còn tưởng rằng chúng ta sẽ khác sau khi trải một đêm qua cùng nhau, hay là em muốn xong là bỏ."

??????

Một đàn quạ bay qua mang theo một đống dấu chấm hỏi. Cố Vân Dực cụp mắt xuống, vẻ mặt có chút ủy khuất, không hề có dấu vết của một trò đùa ranh mãnh nào.

Đây là loại lời thoại gì vậy, cô mới là suýt ngất đấy có được không.

"Cố Vân Dực, Cố Vân Dực, đã được chưa?"

"Không."

Cố Vân Dực chậm rãi lắc đầu, dựa vào đầu giường, dùng đôi mắt đẹp đẽ cẩn thận nhìn cô, chờ đợi hai chữ mà anh muốn nghe, sau đó nhắc nhở cô: "Đêm qua em đã gọi đấy, vợ à."

Đầu lưỡi cô lướt qua hàm răng, xưng hô này đang thực sự nhắc nhở cô rằng cô cần phải sửa miệng rồi.

Quả thực đêm qua Khương Thanh Vũ đã hét lên như vậy, nhưng cô cũng không thể làm gì được, lúc đó cô đang ở trên giường và bị người nào đó điên cuồng ức hiếp.

"Chồng."

Giọng nói nhỏ.

Cố Vân Dực nhướng mày: "Ừ? Sáng sớm tai anh nghe không được rõ lắm, em vừa nói gì thế?"

"Chồng."

Khương Thanh Vũ hét lên, lúc này anh mới hài lòng, vén chăn lên bế người ra.

"Anh không làm gì đâu." Có câu nói này cô mới ngừng vùng vẫy.

"Anh chỉ muốn ôm em thôi."

Khương Thanh Vũ nghe vậy, cô ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh.