Trầm Mê - Bạch Trần

Chương 47: "Ở nhà cũ đông người, nếu như em khóc, người khác nghe được sẽ không tốt."




Với chủ đề này thì Kỷ Quan Đình khéo léo tìm lý do để rời đi, để lại Tống Vũ Nhiên với vẻ mặt tò mò và ánh mắt Âu Ninh đã rõ mọi chuyện.

Khóe miệng Khương Thanh Vũ giật giật, hai chị gái có gì thì nói thẳng đi.

"Các cậu không chỉ trùm chăn tâm sự mỗi tối thôi đúng không?"

Âu Ninh nảy sinh ra trận tra tấn linh hồn, thấy dáng vẻ ấy của Khương Thanh Vũ từ kinh ngạc chuyển thành thán phục.

"Không phải chứ, cậu muốn cái gì có cái đó sao mà anh Cố lại có thể giữ mình được, không khoa học, không khoa học."

Âu Ninh lắc đầu, trao đổi ánh mắt với Tống Vũ Nhiên.

"Cũng không phải đơn thuần là trò chuyện mà vẫn có cả ôm hôn."

Âm thanh cuối cùng nhỏ như tiếng muỗi kêu vo ve, những hình ảnh có mấy lần như súng suýt nổ. Cảnh tượng như thiên thạch đập rơi trước mắt, sau lưng cô đều như ngọn lửa nóng rực kéo dài, cảnh tượng này chưa tan thì đến cảnh tượng khác.

Dù sao Tống Vũ Nhiên cũng là người từng trải, cô ấy hiểu rõ hơn Âu Ninh.

"Anh Cố thật sự rất yêu cậu."

Yêu.

Từ này khiến Khương Thanh Vũ sửng sốt.

Cố Vân Dực chưa từng nói yêu, làm tất cả chuyện gì cũng có chừng mực, cho dù những lần thân mật với ý nghĩ xâm lược thì cũng dừng lại ở những thời điểm quan trọng.

Chỉ cô có thể cảm nhận rõ ràng phản ứng của cơ thể và sự ham muốn tràn đầy trong ánh mắt anh.

"Thanh Vũ, cậu cũng yêu anh Cố đúng không?"

Âu Ninh hỏi cẩn thận từng li từng tí, người ngoài cuộc tỉnh táo thấy rõ Cố Vân Dực đối xử tốt với Khương Thanh Vũ, cô ấy đương nhiên hy vọng hai người có thể hạnh phúc bên nhau. Thấy đối phương hồi lâu không trả lời, cô ấy thoáng suy nghĩ: "Tớ đổi cách hỏi."

"Bây giờ, bảo cậu trở về Nam Thành, rời xa anh ấy, quay về cuộc sống trước kia và anh ấy biến mất khỏi cuộc đời cậu, cậu có thể chấp nhận không?"

"Không thể."

Câu trả lời này theo bản năng, bật thốt ra trước cả khi Khương Thanh Vũ kịp suy nghĩ, dường như thể linh hồn đang thay cô trả lời.

Rõ ràng Khương Hoa cũng từng hỏi cô vấn đề này khi ở Nam Thành, lúc đó cũng không cảm thấy gì. Bây giờ, nghe lại cảm thấy vô cùng chói tai, thậm chí còn gợi lên cảm xúc khó chịu.

"Thanh Vũ này, xem như cậu đang giải thích—”

"Khi về thử xem, dáng người anh Cố kia, chắc hẳn rất to và bền bỉ."

Tống Vũ Nhiên kéo dài âm cuối, nhìn nụ cười của hai người trước mặt, Khương Thanh Vũ sau đó mới nhận ra mình vừa mới bị lừa.

Nhưng lúc này tiếng mở cửa vang lên, khi nhìn thấy viền áo quen thuộc cô mới nhớ nhận ra. Kỷ Quan Đình - người đàn ông thích hóng hớt bắt đầu né tránh những chủ đề như này từ khi nào chứ.

-

"Dáng người của anh Cố kia có lẽ rất cao to rất bền bỉ."

Từ nhà hàng đi ra trên đường, Khương Thanh Vũ chỉ nghĩ cảnh tượng sau khi nghe những lời như vậy.

Lúc đó Cố Vân Dực vừa mở cửa, cơ thể cao lớn của anh được bao phủ dưới ánh đèn chùm, toàn thân như được bao phủ một lớp vàng kim rực rỡ lấp lánh. Mái tóc gọn gàng trong gió đêm có vài sợi rối loạn, chính là mấy sợi tóc rối đó làm cho cả người anh thêm chút phóng thoáng.

Ánh pháo hoa đột ngột dâng lên trong mắt anh làm tan đi vẻ lạnh lùng thường ngày, anh nhếch môi, nụ cười mang theo vẽ xấu xa và phù phiếm.

Cố Vân Dực đã nghe thấy tất cả, lớp băng gạc cuối cùng che phủ trên người cô đã bị kéo xuống, đã bị anh nhìn rõ, cũng bị chính cô nhìn rõ.

Trước khi mở cửa, Cố Vân Dực đã nghe thấy Khương Thanh Vũ dùng giọng điệu rất dứt khoát nói "Không thể".

Cô bé của anh nói không thể rời xa anh, câu trả lời này thay thế cho câu hỏi liệu cô có yêu mình hay không.

"Thanh Vũ."

Giọng nói trầm thấp lại vô cùng nhẹ nhàng, như dòng nước mềm mại và dai dẳng chảy qua trên đầu.

Ánh sáng trước mặt bị bóng tối tiến lại gần chiếm lấy tầm nhìn, điều này cũng đang siết chặt bàn tay và trái tim cô.

Bữa ăn đã sắp kết thúc, ba người còn lại không nói lời nào, chỉ vẫy tay chào Cố Vân Dực. Sau đó lập tức làm loạn, nhìn anh đưa Giang Thanh Vũ rời khỏi phòng.

-

Xe chạy đến ngã rẽ, ánh mắt của Khương Thanh Vũ cố định nãy giờ bắt đầu có dấu hiệu chuyển động.

Đây là ngã rẽ cuối cùng để về nhà cũ, nhưng Cố Vân Dực đi thẳng không nhìn lấy một cái. 

"Không đi về nhà sao?"

Lần này Cố Chân sẽ ở lại một tháng, theo kế hoạch trước đó của bọn họ thì tháng này sẽ ở lại nhà cũ.

"Tối nay sẽ về căn hộ."

Làn gió lùa qua cửa sổ xe, đây là cơn gió đêm đầu tiên của mùa xuân có thể nói là dịu dàng. Tiếng gió xua tan đi giọng nói khàn khàn của anh, đồng tử đen nhánh bị dục vọng dần dần bao quanh.

Khương Thanh Vũ ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng của cành liễu trong không khí, vừa mới hoàn hồn trong một lúc.

"Tại sao?"

Phía trước đèn đỏ, xe dừng lại, người đàn ông quay đầu lại với ánh mắt nóng bỏng.

"Bởi vì chỉ có ở căn hộ mới có cái kia."

"Hơn nữa." Cố Vân Dực ngừng một chút, mấy giây sau mới lên tiếng, Khương Thanh Vũ nghe được có cảm giác như mạch máu đang chảy ngược.

"Ở nhà cũ đông người, nếu như em khóc, người khác nghe được sẽ không tốt."

Khương Thanh Vũ ngơ ngác.

Khi xe tới tầng hầm cô cúi đầu, Cố Vân Dực dẫn cô lên lầu, quay đầu lại nhìn cô, cảm thấy dáng vẻ không nói một lời này giống như một cô dâu bị lừa gạt.

Sau khi về nhà thì Cố Vân Dực đi tắm, còn Khương Thanh Vũ ở phòng ngủ chính.

Khuôn mặt của cô trong gương sáng bừng, đôi mắt thì đỏ hoe.

Không có nỗi sợ hãi với những điều chưa biết, chỉ có sự tò mò.

Trong lúc tắm, Khương Thanh Vũ còn cố ý lưu lại trên cơ thể ít mùi thơm vương vấn, sấy khô và chăm sóc tóc, mặc áo choàng tắm rồi nằm lên giường.

Ngoài cửa không có động tĩnh gì, cô có cảm giác như phi tần đang chờ đợi sự sủng hạnh của hoàng đế.

Thật là...

Cô bật máy tính bảng lên, xem một tập phim hoạt hình, cốt truyện lướt qua mắt cô thì không để lại ấn tượng nào, ngược lại những bước chân đầu tiên từ hành lang khiến nước trong lòng cô xao động.