Trầm Mê - Bạch Trần

Chương 38: C38: Cái gì mà cứng vậy




Khương Thanh Vũ say rồi.

Cố Vân Dực bế cô vào phòng ngủ, cô vẫn nắm chặt ống tay áo của anh không buông, càng ngày càng nắm chặt, những ngón tay mảnh khảnh xoắn vào nhau.

"Không muốn anh rời đi à?"

Trước khi cô thật sự yêu anh, Cố Vân Dực không hề nghĩ đến việc chạm vào cô. Anh sợ tình cảm giữa hai người không thực sự hài hòa, sợ cô sẽ hối hận, cũng không muốn lần đầu tiên bị oan ức.

Có quá nhiều yếu tố ảnh hưởng đến anh, anh lớn hơn cô tới sáu tuổi, trưởng thành đã lâu, anh phải đứng góc độ Khương Thanh Vũ mà suy nghĩ. Vì vậy, anh không chuẩn bị bất cứ đồ gì trong nhà, chỉ vì sợ rằng anh không kìm chế được.

Bây giờ nhìn dáng vẻ uống say mê người của cô như thế. Trong khoảnh khắc, anh suy nghĩ về việc liệu quyết định của mình có sai hay không.

"Đừng đi."

Thế nhưng một lúc sau, trong ánh mắt sâu thẳm của anh hiện lên một chút ngạc nhiên, thậm chí bị shock.

——Cô ôm anh, cái ôm không có bất kỳ ham muốn nào, sức lực mềm mại khiến anh nằm xuống. Sau đó, cô vỗ nhẹ vào lưng của anh, thể như đang ru em bé vào giấc ngủ.

"Mẹ em nói như vậy sẽ rất thư giãn, dù là người lớn hay trẻ con, nam hay nữ ai cũng đều thích nó.

Khương Thanh Vũ ngẩng đầu lên, truyền đạt lại lời nói chưa được tinh tế của Khương Hoa và bàn tay của cô nhẹ nhàng vỗ vào lưng anh.

Cô đưa tay sờ mái tóc anh làm da đầu anh trở nên tê dại. Khoảnh khắc họ chạm vào nhau, sức mạnh của cô đè lên anh, anh cảm thấy toàn thân như bị điện giật, từng các khớp xương cũng không còn căng cứng nữa.

Anh nhẹ nhàng nằm cạnh cô, cơ thể rắn chắc cân đối của anh trở nên mềm mại. Trong nháy mắt, anh nghĩ đến tất cả những khoảnh khắc thoải mái nhất trong đời mà anh đã từng trải qua.

Sợi dây lý trí chợt bị cắt ngang, anh lật người đè cô gái dưới người mình. Dưới sự cám dỗ của rượu làm cô phản ứng chậm chạp, cũng không hề giãy giụa mà chỉ phát ra tiếng hừ nhẹ.

Anh vùi mình vào cổ cô, mùi hương trên người cô khiến trán anh nổi đầy gân xanh vì căng thẳng. Lớp vải mềm mại bị đẩy lên ngực, hai bầu ngực mềm mại trắng nõn nhấp nhô lên xuống.

"Ưm..."

Anh ngậm nụ hoa nhỏ vào miệng rồi nhẹ nhàng mút khiến toàn thân cô run lên. Bàn tay anh đưa xuống ấn vào hạt đậu giữa hai chân cô và xoa nhẹ vài lần.

"Cố Vân Dực..."

Anh ngẩng đầu lên, chạm phải một đôi mắt ngấn lệ.

Nhìn anh thật đáng thương khiến anh muốn có cô ngay bây giờ.

"Có gì cấn vào em."

Khương Thanh Vũ thở dốc.

Tầm mắt cô hạ xuống phía dưới.

"Cái gì mà cứng vậy?"

Cô nheo mắt nắm lấy nó, người đàn ông chớp nhoáng ngẩng đầu lên và trừng mắt lớn, thậm chí còn có cảm giác như dùng lực nắm mạnh vài lần.

"Nóng quá..."

Cô buông tay khỏi cái thứ nóng bỏng đó, xoay người qua lại và không nhúc nhích.

Động tác Cố Vân Dực trở nên cứng ngắc, nhìn khuôn mặt bình yên đang ngủ say của cô, một lúc sau vì tức giật mà cười lớn.

"Bé con, em chờ đó." Anh nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ rực như sói.

"Đây là cơ hội cuối cùng của em."

- .

Phản ứng đầu tiên của Cố Vân Dực sau khi tỉnh dậy là cúi đầu nhìn vào cánh tay của mình.

Đôi mắt anh đang lim dim có chút giật mình, nuốt khan một ngụm, cánh tay đã cứng ngắc nhưng lại không dám cử động, sợ quấy rầy mộng buổi sáng của cô.

Kể từ khi học xong mẫu giáo, anh không còn ngủ chung với ai nữa. Lúc này, người con gái nhỏ nằm ngủ yên bình trong vòng tay anh xoay đầu, mái tóc rối tung vì lăn qua lăn lại suốt đêm, tóc mái bù xù còn hơi dựng đứng lên.

Ánh sáng dịu nhẹ buổi sớm mai như lá vàng, từng sợi tóc đen của cô được phủ màu vàng ánh. Sương mù xuyên qua khe hở trên cửa sổ bao trùm lấy họ, một màn sương mơ hồ rơi xuống lông mày và đôi mắt đang ở rất gần anh.

Kể từ khi tiếp quản công ty, anh hầu như không ngủ trước hai giờ sáng.

Đồng hồ sinh học đã được hình thành thì rất khó để thay đổi, nhưng đêm qua anh lại quên mình đã ngủ lúc nào không hay. Bàn tay của cô như mang theo sức mạnh ma thuật kéo ra cơ bắp và xương cốt của anh đã quen với việc chống cự. Dù là nằm sát nhau trên ghế sofa, nhưng không còn nghi ngờ gì đêm qua là giấc ngủ ngon nhất trong vài năm qua.

Sáu giờ rưỡi sáng, bình minh tháng ba vừa mới bắt đầu dang rộng đôi cánh.

Cố Vân Dực nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô đang ngủ say, nhớ lại cảnh tượng tối qua gần như mất kiểm soát, vô thức nhếch môi sau đó ôm người đi vào phòng ngủ.

— Đi tới hành lang rồi quay lại, lúc này anh mới nhận ra mùi hương nhẹ nhàng bên ngoài còn đặc biệt dễ chịu hơn mùi rượu nồng nặc trong phòng làm việc.

Khương Thanh Vũ vẫn không tỉnh dậy dù bất kể có động tĩnh gì, có lẽ là do tác dụng của rượu.

Cố Vân Dực đắp lại chăn cho cô, ngồi ở mép giường một lúc, nắm lấy bàn tay cô nghịch nghịch vài lần, sau đó tìm một sợi dây đánh dấu ngón áp út của cô.

Lẽ ra anh phải làm việc này từ lâu rồi, chỉ là anh không biết kích thước chính xác.

Hỏi Khương Hoa thì cũng chưa có kích thước chính xác, tuy Khương Thanh Vũ thích mua trang sức, nhưng kích cỡ của mỗi nhãn hiệu cũng có sai lệnh. Chuyện cả đời một lần, anh phải so đo đến từng phân từng tí.

Đo ngón tay xong, Khương Thanh Vũ vẫn chưa tỉnh dậy.

Ấn đường Cố Vân Dực khẽ nhíu lại, nhìn cô ngủ say như vậy làm anh nén lại cảm giác muốn chọc mũi cô.

Anh thực sự không ngờ khả năng uống rượu của Khương Thanh Vũ lại tệ đến vậy. Xem ra sau này anh không thể để cô uống rượu khi không có mặt anh ở đó.

Cửa phòng đóng lại, Cố Vân Dực kéo rèm lại rồi mới ra khỏi phòng, ánh nắng hoàn toàn bị chặn, ngoại trừ chút ánh sáng le lói lọt qua khe hở, mọi thứ trong căn phòng đều như trước khi mặt trời mọc.

Thời gian trôi qua từng giây, thật lâu sau, Khương Thanh Vũ đột nhiên mở mắt rồi ngồi dậy, giống như hàng rào khép kín vừa bị nước lũ phá vỡ, hơi thở dồn nén cuối cùng cũng được giải phóng.

Cô ôm ngực với lấy chiếc gương nhỏ trên bàn đầu giường theo thói quen.

Sắc mặt cô vẫn bình thường, có chút ủng hồng có thể hiểu là dư vị của rượu, hoặc do cô đã ngủ hơi lâu. Dù sao cô rất giỏi, mặc dù tim có đập hơi nhanh sắp rớt ra ngoài mà vẫn không để Cố Vân Dực phát hiện ra.

Sau một lúc bình tĩnh, Khương Thanh Vũ giơ tay trái của mình lên rồi mở ra, trên ngón tay đeo nhẫn vẫn còn hơi nóng do bị cọ sát bởi sợi dây.