Trong căn phòng đã tắt hết đèn, chỉ có ánh sáng từ màn hình tivi đôi lúc nhấp nháy. Một đôi nam nữ đang nằm trên giường cùng xem phim điện ảnh, bầu không khí vốn dĩ nên vừa ấm áp vừa ám muội, nhưng phim mà Khương Thanh Vũ xem lại là phim kinh dị. Hiệu ứng âm thanh trầm thấp cùng với hình ảnh rùng rợn có thể xua tan mọi dấu hiệu bất an.
Do miệng cô khá nhỏ nên ăn một quả dâu tây cũng phải cắn đến ba lần, gần như hoàn toàn thu hút sự chú ý của Cố Vân Dực. Anh nhớ đến con chuột hamster mà anh từng nuôi khi còn nhỏ, lúc ăn nó vô cùng tập trung, má càng phồng thì biểu cảm trên mặt càng hạnh phúc.
Mà dáng vẻ hiện giờ của Khương Thanh Vũ giống hệt như một con hamster đang ăn, điểm khác biệt duy nhất của cô là quá gầy.
"Anh không ăn à?"
Khương Thanh Vũ đã "tiêu diệt" hết nửa bát dâu tây. Cô ăn nhiều cũng không mập nên trước giờ không quan tâm đến việc ban đêm ăn gì, thế nên cũng không hề phát hiện mình đã ăn rất nhiều.
Cố Vân Dực nghiêng đầu nhìn cô, hai má Khương Thanh Vũ phồng lên, cô nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng long lanh như làn nước trong veo của anh, khiến cho ngọn lửa sắp tắt ẩn giấu trong đống tro tàn bị sức nóng làm cho bùng cháy trở lại.
Đôi mày kiếm của anh khẽ nhúc nhích, anh không nói là ăn, cũng không nói là không ăn mà chỉ quay đầu lại, vừa nhìn cô lại vừa nhìn tay cô.
Khương Thanh Vũ chớp chớp mắt, khoảng cách giữa anh và cô càng ngày càng gần, nhưng cũng chính vì cái khoảng cách này, mà khi bóng đen phủ xuống người cô, cô cảm thấy như cả cơ thể mình được anh bao bọc, nhịp tim của cô đột nhiên tăng lên.
"Ăn chứ."
Cố Vân Dực rốt cuộc cũng chịu trả lời, nhưng anh lại không lấy dâu tây. Mãi một lúc sau, Khương Thanh Vũ nhìn quả dâu tây đang cầm trên tay của mình, thì mới hiểu được ý của anh là gì.
Không lẽ anh muốn cô.
Đút cho anh sao?
Cô cầm quả dâu tây đưa đến bên môi anh, nhưng lại không dám ngước mắt lên nhìn. Người đàn ông cắn một miếng. Lúc cô mới chạm vào môi anh còn thấy tê dại, nhưng bây giờ đột nhiên không còn cảm giác gì nữa.
Nửa người Khương Thanh Vũ cứng ngắc, đôi mắt đang cụp xuống bỗng ngây ra, lén liếc nhìn thì thấy quả dâu tây chỉ còn lại một nửa, anh sắp ăn hết rồi, thế là cô lại đưa về phía trước một chút.
Hai mắt Cố Vân Dực nheo lại, vẻ đen tối tràn ra từ đáy mắt.
Anh ăn hết nửa trái dâu tây còn lại, còn cắn nhẹ lên ngón tay đang chưa kịp rút về của cô.
Ầm…
Trên mặt cô tựa như có một đám mây hình nấm nổ tung, làn da trắng nõn mềm mại bị ngọn lửa thiêu đến đỏ bừng trong nháy mắt, trông giống như quả đào đã hấp thụ đủ ánh nắng vào ngày hè. Quả đào nào có lông tơ càng hồng thì càng dễ nhận ra, càng khiến cho mọi người muốn nếm thử xem liệu nó có phải được làm từ đường hay không.
Cố Vân Dực hơi nghiêng đầu nhìn vào khuôn mặt sắp đụng tới ngực anh, nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô, ép cô phải ngẩng đầu lên. Đôi mắt khiến anh say mê kia chứa đầy bối rối và hoảng sợ. Nếu như đôi mắt cô là một hồ nước trong vắt, thì ắt hẳn nó vừa phải trải qua một cơn rung chấn.
"Thanh Vũ?"
Anh hơi cao giọng ở cuối câu, giọng nói trầm khàn vừa ấm áp vừa có từ tính. Ánh mắt thâm trầm chứa đầy dục vọng nhìn cô, ham muốn cháy bỏng từ trong bóng tối dâng lên mãnh liệt. Cô muốn cúi đầu xuống lần nữa, muốn đi xuống giường, nhưng người đàn ông đã khóa chặt cô lại trong vòng tay của anh.
Hơi thở của anh quanh quẩn bên tai cô, dịu dàng tựa như có vô số con côn trùng đang nhấm nháp, cảm giác ấy càng ngày càng rõ ràng.
"Sao em lúc nào cũng có vẻ như đang sợ anh vậy nhỉ?"
Ngón tay cái của Cố Vân Dực chạm vào khóe môi cô, ấn nhẹ một cái vào nơi khi cười thường sẽ lộ ra cái lúm đồng tiền của cô, sau đó chậm rãi xoa xoa cánh môi.
Cố Vân Dực lúc bình thường thì đương nhiên cô sẽ không sợ, nhưng mà người đang ở trước mắt cô lúc này lại là một người hoàn toàn khác, là một người không thể khống chế được.
Anh rũ mắt xuống khiến đôi mắt trông có vẻ càng hẹp dài, nhìn từ góc độ này, đuôi mắt anh hơi nhếch lên mang theo vài phần tà ác và ngả ngớn. Nếu như cô chưa từng chứng kiến sự trầm ổn của anh khi đứng trước mặt người khác, còn nghe những lời khen ngợi không dứt về nhân phẩm của anh từ mọi người, thì chắc cô sẽ lầm tưởng anh là một tên công tử ăn chơi nào đó.
Tựa như có hai nhân cách đang ẩn giấu bên dưới lớp da có vẻ ngoài tuấn tú và lạnh lùng này, một trong hai nhân cách đó ẩn chứa bản chất thú tính, luôn chực chờ xuất hiện một cách đột ngột, thay anh trêu chọc và quyến rũ người khác.
Chỉ là... Loại nhân cách phân liệt này thật là...
Tất nhiên là Khương Thanh Vũ sẽ không nói ra những lời này, nhưng mà tiếc thay, mặc dù miệng cô không nói ra nhưng đôi mắt cô đã bộc lộ ra hết, hơn nữa Cố Vân Dực lại nhìn ra điều đó.
Cánh tay đang ôm cô khẽ cử động, hơi thở của anh phả từ cổ xuống bả vai của cô, lưu lại cảm giác ấm áp trên da thịt.
"Với em, anh là một người chồng."
Hai chữ "với em" bị anh cố tình nhấn mạnh, sự rung động từ trong lồng ngực trực tiếp xuyên qua làn da đang kề sát người anh, rồi đâm thẳng vào tim.
"Với người khác, anh là Cố Vân Dực."
Lòng bàn tay anh rất nóng, không khác gì nhiệt độ cơ thể anh bây giờ. Cô bị cảm giác nóng rực quẩn quanh rất lâu, đột nhiên nghe được anh nói như vậy, Khương Thanh Vũ cảm thấy bản thân như bị nghẹt thở.
Từ hồi hộp đến rung động, tuy chân tay luống cuống nhưng trong lòng lại vui đến nở hoa.
Toàn thân cô nóng bừng, hơi nóng lan đến tận đuôi mắt. Cô ngượng ngùng nhắm mắt lại định tự lừa gạt bản thân, như thể nếu không nhìn thấy Cố Vân Dực, thì Cố Vân Dực cũng không nhìn thấy cô, anh sẽ không tiếp tục dùng đôi mắt nóng bỏng đó thiêu đốt lý trí của cô.
Anh rốt cuộc cũng bật cười thành tiếng và buông cô ra. Nhưng trước khi cô kịp thở, anh đột nhiên xoay người lại và đè lên người cô.
Cố Vân Dực nghiêng mặt nhìn về phía cửa, lúc anh đi vào đã đóng chặt cửa, chỉ tiếc là vẫn chưa khóa. Nếu lỡ như lúc này mà Khương Hoa quay lại, hẳn là sẽ trách anh vì tiến triển quá nhanh.
Nhìn thấy anh đang quan sát khóa cửa, Khương Thanh Vũ bất chợt có cảnh giác, cơ thể hai người họ đang dán sát vào nhau đến mức anh có thể dễ dàng cảm nhận được cơ bắp và tay chân của cô đang cứng ngắc.
Không chỉ như vậy, ngay cái khoảnh khắc mà Cố Vân Dực đè cô xuống, bộ phận nào đó của anh cũng đã chọc vào cô.
Cảm giác tồn tại quá mãnh liệt khiến cho cô cảm nhận được ngay tức khắc, dù cô đã cố gắng giả vờ như không biết nhưng lại thấy chột dạ, hoàn toàn không thể phớt lờ được.
Lúc này, cô đột nhiên nhớ đến câu nói ẩn chứa sự thâm tình kia của anh.
Với em, anh là một người chồng.
...Là một người chồng, nên cũng cần phải có nghĩa vụ cơ bản giữa hai vợ chồng, dù sao bọn họ cũng đã có cuốn sổ đỏ đó rồi.
Chuyện quan trọng như vậy, sao bây giờ cô mới nhớ ra cơ chứ.