Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ

Chương 44: Tình Yêu Của Con Nít Thật Khó Hiểu💮💜




Hai người Dư Vi Vi không phát hiện ra Lộ Hành Chu và những người khác nhưng Lộ Hành Chu đã phát hiện ra những người khác.

Cậu đồng tình nhìn Lãnh Nhược Huyền thở dài.

【Chú Lãnh, thật sự không phải cháu cố ý đưa bọn họ đến đây đâu, là bọn họ tự mình đi theo, xem ra việc đội nón xanh này cho chú khó giấu được rồi...】

Cậu ngẩng đầu nhìn Lộ Hữu Sâm cười tủm tỉm vẫy tay với cậu, còn chỉ chỉ Dư Vi Vi bên kia, muốn cậu chuyên tâm xem phim.

Còn cha cậu lôi kéo anh cả hai người đôi mắt sáng như bóng đèn pha ô tô ấy.

Mẹ cậu còn có những người bạn tốt của mẹ cũng đứng ở chỗ này thò đầu ra thăm dò, ngay cả phía sau cậu đều là những chú bác khác.

Lãnh Nhược Huyền đôi tay nắm chặt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước toàn bộ lực chú ý đều theo dõi đôi cẩu nam nữ kia.

Dư Vi Vi hốc mắt đỏ lên nắm chặt tay để lên ngực Lãnh Nhược Trần nói: "Anh nói có ý gì, còn không phải do anh..."

Lãnh Nhược Trần nhìn Dư Vi Vi như vậy tâm liền mềm nhũn, trực tiếp đem người kéo vào trong lòng mình nhìn người mình yêu nằm trong lòng ngực thanh âm nghẹn ngào nói: "Chúng ta không sai, Vi Vi, chỉ có tôi mới là người yêu em, huống chi Hiểu Thiên đều lớn như vậy, em hiện tại nói sai có ích lợi gì?"

Dư Vi Vi nước mắt như trân châu một giọt một giọt rơi xuống thanh âm nhu nhược mang theo khóc nức nở nói: "Nhưng mà... Người tôi yêu là Nhược Huyền, Hiểu Thiên là ngoài ý muốn, hơn nữa nếu bị Nhược Huyền phát hiện phải làm sao bây giờ?"

【Ngoài ý muốn??? Rõ ràng chính bà biết Lãnh Nhược Trần thích mình, cố ý câu dẫn ông ta, đem người lên giuờng mà...】

???

Lộ Khiếu và Lộ Kỳ Dịch nhìn nhau một cái, bọn họ mỗi người ánh mắt đồng tình nhìn Lãnh Nhược Huyền, cũng có người đồng tình nhìn Lãnh Hiểu Thiên.

Lãnh Hiểu Thiên cả người sắc mặt trắng bệch, gã há mồm muốn nói chuyện, Lộ Vân Nhĩ và Lộ Du Tư tay mắt lanh lẹ đem người kéo lại một bên bưng kín miệng.

Những người khác ở đây ánh mắt tán dương nhìn hai anh em này, làm tốt lắm, đừng quấy rầy bọn họ ăn dưa.

Triệu Nguyệt tặc lưỡi một tiếng nhỏ giọng nói: "Cậu nhìn xem người ta nước mắt rơi luôn rồi kìa, một giọt một giọt, vừa thấy đã biết từng luyện qua."

Lãnh Nhược Trần một phen đem người kéo vào trong lòng ngực trong mắt hiện lên một tia âm lãnh nói: "Chỉ cần anh cả tôi biến mất thì không ai có thể ngăn cản chúng ta một nhà ba người đoàn tụ."

Nói xong, hắn nhìn Dư Vi Vi nói: "Vi Vi, em nhìn tôi xem, tôi cũng không thua kém anh cả, khi ở với tôi, em chính là toàn thế giới của tôi. "

Dư Vi Vi cúi đầu không nói, cái cổ trắng tinh xảo ở ban đêm sáng vô cùng rõ ràng.

Lãnh Nhược Trần thật sâu liếc nhìn, hắn nâng mặt Dư Vi Vi hôn xuống, Dư Vi Vi kêu lên một tiếng, thanh âm yêu kiều động lòng người, Lãnh Nhược Trần ánh mắt thâm thúy, tay cũng bắt đầu hướng xuống phía dưới sờ soạng.

Mọi người xem vô cùng nhập tâm, dưa này cũng quá ngon, hai người cũng đủ lớn mật.

Bọn họ chỉ biết Dư Vi Vi yêu Lãnh Nhược Huyền yêu đến tận xương tủy không nghĩ tới, yêu chính là loại như này.

Yêu ông liền ngủ với em trai ông luôn sao?

Lãnh Nhược Trần cũng là một nhân tài, muốn làm đến cùng với chị dâu luôn rồi?

Nghe lời này của hắn, còn muốn đem người anh này giết chết???

Lãnh Nhược Huyền tức giận cả người hô hấp đều không thuận, đứng dậy tiến lên muốn đi đánh người.

Mọi người còn đang xem náo nhiệt, sao có thể để Lãnh Nhược Huyền đi qua được.

Lộ Khiếu cất bước, trực tiếp đè lại Lãnh Nhược Huyền nhỏ giọng ở bên tai Lãnh Nhược Huyền nói: "Từ từ, việc bắt gian này muốn bắt đều phải chờ đợi."

Lãnh Nhược Huyền vừa định giãy giụa, nghe câu nói này liền bình tĩnh lại, động tĩnh bên kia bị Dư Vi Vi bọn họ nghe thấy được, Lãnh Nhược Trần lạnh mặt nhìn qua nói: "Ai?"

Lộ Hành Chu nhìn tiểu tam hoa đưa mắt ra hiệu đến nhóc, kế hoạch mèo

Tiểu tam hoa tâm đã lĩnh lệnh, trực tiếp từ bên này nhảy ra, kiêu ngạo đi ngang qua hiện trường hai người.

Mèo từ toàn thế giới đều đi ngang qua nga.

Lãnh Nhược Trần nhẹ nhàng thở ra ngồi trên bàn đá ở bên cạnh, một phen đem Dư Vi Vi kéo vào trong lòng ngực, hướng tới ngực của Dư Vi Vi hôn vài cái, Dư Vi Vi một tiếng rên nhẹ đỏ mặt đẩy đẩy Lãnh Nhược Trần nói: "Không thể."

Lãnh Nhược Trần tà mị cười một tiếng nói: "Có cái gì không thể? Ở trong nhà nơi nào chúng ta đều không làm qua."

Nói rồi liền kéo váy Dư Vi Vi xuống, ở đây nam nhân đều hít một tiếng.

Đừng hiểu lầm, đi theo còn có vợ của họ nữa còn bị vợ véo đau khủng khiếp.

Mắt thấy hiện trường mất khống chế, Lộ Khiếu nháy mắt buông lỏng Lãnh Nhược Huyền ra nói: "Được rồi, đến lượt ông ra sân."

Lãnh Nhược Huyền lảo đảo bị đẩy đi ra ngoài, Dư Vi Vi và Lãnh Nhược Trần giống chim sợ cành cong nháy mắt nhảy dựng lên.

Dư Vi Vi khiếp sợ nhìn Lãnh Nhược Huyền sắc mặt nháy mắt trắng đi, bà ta đem quần áo kéo lên liền muốn nắm tay Lãnh Nhược Huyền.

Lãnh Nhược Huyền lập tức né tránh mắt lạnh nhìn Dư Vi Vi nói: "Ghê tởm, dơ."

Dư Vi Vi không thể tin nỗi nhìn Lãnh Nhược Huyền hốc mắt đều hồng bi phẫn nhìn Lãnh Nhược Huyền nói: "Anh sao lại có thể nói như vậy với em?"

Lãnh Nhược Trần không đành lòng nhìn người yêu rơi lệ, hắn bước tới đem Dư Vi Vi kéo ra sau mình nói: "Anh không được nói như vậy với Vi Vi."

Lãnh Nhược Huyền vẻ mặt tâm mệt, ông vừa nhớ tới đằng sau còn có hàng tá người đang xem liền cảm thấy đầu óc quá đau, đều do Lộ Khiếu cẩu đồ vật kia, chỉ định là ông đem người mang lại đây.

Hắn nhìn hai người này vẫy tay cũng lười nói, hắn nói: "Đừng ở chỗ này diễn cho tôi xem cái gì mà tôi yêu anh lắm những cái đó lung tung rối loạn kia, trở về thì ly hôn."

Dư Vi Vi thân thể mềm nhũn, ngã ở bên cạnh, Lãnh Nhược Huyền đều không nghĩ đến bà ta nữa, hắn nhìn Lãnh Nhược Trần nói: "Về phần cậu, biến khỏi Lãnh thị, biến luôn Lãnh gia đi."

Lãnh Nhược Trần vẻ mặt không thể tin nói: "Tôi là em trai anh, coi như tôi ở cùng với Vi Vi đi, cũng vì tôi thích em ấy, anh lại không thích em ấy, nhường cho tôi thì có sao đâu?"

Lãnh Nhược Huyền sắc mặt lạnh băng nói: "Cậu đang ở đây làm buồn nôn ai vậy? Cậu thích cô ta, cậu nói cho tôi biết tuyệt đối sẽ không cưới cô ta, khi đó tôi cưới cô ta, cậu có nói với tôi hai người yêu nhau, tôi có thể cùng cô ta ly hôn, bây giờ sao lại thế này?"

Lãnh Nhược Trần không nói gì, hắn thừa nhận hắn chính là cố ý, hắn ghen ghét Lãnh Nhược Huyền, cho nên mới gạt Lãnh Nhược Huyền cùng Dư Vi Vi qua lại nhiều năm như vậy.

【Cái này, thật là một vở kịch bị tuồng ra ngoài, Dư Vi Vi kỳ thật không chuẩn bị cùng Lãnh Nhược Huyền tách ra, tương phản, bà ta chuẩn bị đem Lãnh Nhược Trần đạp đi, kết quả chơi quá trớn...】

Lãnh Hiểu Thiên cũng tránh thoát khỏi trói buộc Lộ Vân Nhĩ chạy tới nhìn mẹ gã còn có ba gã và chú gã.

Không đúng, hiện tại hẳn là ba gã và chú cả gã.

Gã lạnh mặt nói: "Mấy người như vậy không làm ba tôi thất vọng sao?"

Nhìn đến Lãnh Hiểu Thiên thời điểm, Dư Vi Vi càng thêm chấn kinh rồi, bà ta theo bản năng nhìn bên kia, khiếp sợ mọi người đã không tự giác mà tới gần nhìn.

Đang cùng Dư Vi Vi đối diện ánh mắt, Tống Khanh và mọi người xấu hổ cười cười.

Dư Vi Vi hét lên một tiếng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Lãnh Nhược Trần lập tức bế Dư Vi Vi lên xông ra ngoài, lao ra đường, nhìn thấy đông đảo gương mặt quen, Lãnh Nhược Trần chính mình cũng muốn ngất đi rồi.

Đạp mã(đờ mờ), yến hội bên trong các người không ở lại ra đây làm gì?

Lãnh Hiểu Thiên không hề động nhìn Lãnh Nhược Huyền cúi đầu đi qua nói, "Mặc kệ thế nào, ba vẫn là ba con..."

Lộ Hành Chu nhìn Lãnh Hiểu Thiên bộ dáng mắt trợn trắng.

【Ôi mai góc, "bất kể như thế nào ba đều là ba con", chú Lãnh nếu không phát hiện có khi anh ta cũng không nói như vậy, khi chú Lãnh bị hại chết, anh ta cũng không nói như vậy. 】

Lãnh Nhược Huyền thật sâu nhìn Lãnh Hiểu Thiên, hắn xoay người biến mất ở hậu viện.

Những người khác mắt thấy vở kịch kết thúc, từng người một cũng đều đi vào bên trong yến hội, nhưng  Lãnh Nhược Trần và Dư Vi Vi xem như có tiếng.

Lộ Hành Chu tấm tắc hai tiếng, cậu đứng lên chuẩn bị trở về, kết quả vì ngồi xổm lâu quá nên dưới chân tê rần, cả người trực tiếp nghiêng một cái.

Cậu lung lay, trong tay bắt được một đồ vật gì đó, chỉ nghe được ba ba ba vang lên, Lộ Hành Chu vẫn ngồi xuống đất.

Nhưng vì bắt được đồ vật để giảm xóc, tuy ngã nhưng không đau.

Cậu ngẩng đầu, Chu Hành Lộ đang đứng ở trước mặt cậu, quần áo trên người bị kéo ra, áo sơ mi nút thắt đều biến mất, mảng lớn cơ bụng sáng loáng xuất hiện tại trước mắt của cậu.

Nhìn mảnh vãi trong tay mình... Lộ Hành Chu chớp mắt nhìn Chu Hành Lộ ngượng ngùng cười nói: "Xin lỗi ạ"

Chu Hành Lộ nhìn nụ cười ngây ngô của Lộ Hành Chu nhướng mày, y vươn tay đem người kéo lên nói: "Tìm cho tôi bộ y phục đi."

Lộ Hành Chu dùng sức gật đầu, ánh mắt liếc về phía eo Chu Hành Lộ, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cảm thán.

【Chậc chậc chậc, không nghĩ tới anh Chu nhìn gầy, dáng người lại lốt như vậy, như vậy có liệu... 】

Chu Hành Lộ mặc dù không cảm thấy có cái gì, nhưng ở anh mắt của Lộ Hành Chu, vẫn đem quần áo lôi kéo, quá ngượng ngùng.

Lộ Kỳ Dịch đi xa ánh mắt lăng, lập tức xoay người đi trở lại.

Nhìn quần áo không chỉnh tề của Chu Hành Lộ cùng em trai anh, anh ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Làm sao vậy?"

Lộ Hành Chu ngượng ngùng đem chuyện cậu té ngã kéo quần áo Chu Hành Lộ, đem quần áo của người ta làm hỏng đều nói ra toàn bộ nhờ anh cả giúp.

Lộ Kỳ Dịch biểu tình mới tốt một ít, anh nhìn Chu Hành Lộ híp mắt nói: "Anh dẫn cậu ta đi thay quần áo, quần áo của em cậu ta mặc không vừa."

Chủ yếu thân hình của Lộ Hành Chu vẫn là thiếu niên, người so với Chu Hành Lộ vẫn gầy một ít còn lùn nữa.

Lộ Hành Chu gật đầu, cậu không có ý kiến, chính là... Vừa nhìn thấy cơ bụng của Chu Hành Lộ, cậu sờ sờ eo bản thân...

【Được rồi, mình còn nhỏ, mình sớm hay muộn rồi cũng có cơ bụng, mọi người trong nhà đều có, không đạo lý nào mình lại không có! 】

Chu Hành Lộ thiếu chút nữa không nhịn cười ý, đứa nhỏ này chơi thật vui.

Lộ Kỳ Dịch trầm mặc một chút, anh nhìn em trai mình vẫn không nhẫn tâm nói ra, dù sao Lộ Hành Chu cái này, bọn họ giống như đều... Có.

Trở lại trong yến hội, Lãnh Nhược Huyền đã sớm không có bóng người, hắn nhìn kỹ chung quanh, Lộ Hữu Sâm bụ lại đây nói: "Chú Lãnh trên mặt hình như có vết thương thì phải."

Sau đó cha hắn thò lại gần, vốn dĩ chuẩn bị chế giễu hai tiếng, kết quả bị lôi kéo đi uống rượu.

Lộ Hành Chu gật đầu nhẹ nói: "Không phải, em là tìm người khác."

【Mình nhớ hôm nay mời Cố gia, Cố Sâm nhất định sẽ tới, mình có chút tò mò, Cố Sâm nhìn thấy anh hai sẽ có phản ứng gì đây.】

Lộ Hữu Sâm nhướng mày, Cố Sâm? Hắn nghe anh cả nói qua, đào hoa của lão hai.

Nhìn nửa ngày, Lộ Hành Chu không thấy được Cố Sâm, cậu quyết định từ bỏ, dù sao người bây giờ còn chưa đến đủ đâu, hiện tại khoảng cách chính thức bắt đầu còn có đoạn thời gian.

Lộ Kỳ Dịch mang theo Chu Hành Lộ thay xong quần áo, anh hướng tới Lộ Hành Chu vẫy tay nói: "Đến đây, giới thiệu cho em vài bằng hữu của anh."

Lộ Hành Chu và Lộ Hữu Sâm nói một tiếng liền đi qua.

Cùng Lộ Kỳ Dịch làm bằng hữu, phần lớn đều là lão đại trong nhà, đã bắt đầu quản lý gia nghiệp rồi.

Lộ Hành Chu ngoan ngoãn đi đến bên người Lộ Kỳ Dịch nhìn Lộ Kỳ Dịch giới thiệu từng người một cho cậu.

Trừ xem kịch, một mực trốn ở trong góc Lộ Du Tư và Lộ Lâm Vụ hai người còn lại hướng các bằng hữu của anh cả ánh mắt đồng tình.

Lộ Lâm Vụ chọc chọc Lộ Du Tư nói, "Anh nói xem hôm nay em ấy có bắt được năm xác không?"

Lộ Du Tư trầm tư một lát nói: "Anh cảm thấy... Hẳn chỉ năm xác thôi đâu."

【Nga nga nga nga nga? Vương Thán! Này không phải cháu trai lớn của Vương Thành sao, đúng rồi, Vương Thành người đâu? Anh ta vẫn khỏe chứ? 】

Lộ Hành Chu ánh mắt nhìn địa phương khác, Vương Thành bưng ly rượu cùng người ta nói chuyện, Lộ Hành Chu nhìn Vương Thành tấm tắc hai tiếng.

【Không nghĩ tới, anh ta ở trong tay Lưu Bạch Chỉ vẫn còn sống được luôn, phía dưới không bị đá hư hả. 】

Vương Thán nhìn Lộ Hành Chu một mực nhìn chú nhỏ của hắn tò mò hỏi: "Cậu nhìn cái gì vậy?"

Lộ Hành Chu theo bản năng nói: "Xem phía dưới của chú Vương Thành còn tốt không?"

Hạ Chi thiếu chút nữa đem rượu phun ra, bên cạnh Lưu Sách không thể tin nói nói: "Em nói cái gì?"

Lộ Hành Chu phục hồi tinh thần, cậu thành thành thật thật đem chuyện lúc trước cậu biết được nói ra, Lưu Sách và Vương Thán liếc nhau, hai người biểu tình khó có thể miêu tả, dù sao Vương Thành là chú nhỏ của Vương Thán, Lưu Bạch Chỉ là cô nhỏ của Lưu Sách.

Hai người bọn họ không nghĩ tới, chuyện trong nhà này còn bị tuồng ra ngoài.

Lộ Kỳ Dịch thật ra nghe em hai nói qua rồi, nhưng Lộ Vân Nhĩ miêu tả có thể so sánh được với Lộ Hành Chu sao? So ra kém.

Anh một lời khó nói hết nhìn Vương Thán nói: "Về sau cậu vẫn nên ít tiếp xúc với chú mình đi, đầu óc không được tốt còn dễ lây bệnh..."

Vương Thán thật ra không để ý chút nào, hắn là người thừa kế của Vương gia, chú nhỏ hắn là phú quý người rảnh rỗi, nhưng có thể làm ra loại chuyện này, chú nhỏ hắn cũng là thần nhân.

Lưu Sách cũng là không nghĩ tới, có điều... Cô hắn không về nhà gọi người, tám phần là chiếm tiện nghi, bằng không...

Hắn lắc đầu, nếu cô nhỏ không nói, hắn vẫn mặc kệ cho thỏa đáng, không chừng phải làm ầm ĩ lên rồi.

Hạ Chi thật ra rất tò mò, hắn hỏi Lộ Hành Chu nói: "Chu Chu, em làm sao có thể biết được chuyện này? Anh vừa mới hỏi Tiểu Bảo, Tiểu Bảo nói, nó cùng Hà Tiểu Tiểu nói chuyện xung quanh không có ai."

Lộ Hành Chu triều hắn cười nói: "Không có ai, nhưng có mèo mà."

Lộ Kỳ Dịch cười giúp cậu giải thích nói: "Chu Chu nhà tôi có quan hệ khá tốt với động vật, hậu viện ở bên kia cũng có một trung tâm nuôi động vật, còn có ngày kia thằng bé con cứu được một con hổ."

Lão hổ? Người ở đây nhìn nhau một cái, nhưng cũng không nói gì, nuôi động vật gì? Bọn họ ở bên ngoài hợp tác còn rất nhiều.

Thậm chí Lưu Sách còn nuôi một con báo nữa.

Chẳng qua là ở bên ngoài.

Hạ Tiểu Bảo lại gần vẻ mặt khiếp sợ trợn tròn mắt, nó tiến đến bên người Lộ Hành Chu túm túm quần áo cậu.

Lộ Hành Chu cúi đầu, Hạ Tiểu Bảo giơ lên ngoan ngoãn tươi cười thanh âm tiểu nãi nói: "Chú Chu Chu, Tiểu Bảo muốn nhìn lão hổ một chút."

Lộ Hành Chu nha một tiếng nói: "Không phải chú hư nữa à?"

Hạ Tiểu Bảo ai oán nhìn Lộ Hành Chu một cái, nó vuốt ngực nhỏ mình bày tỏ nói: "Chú Chu Chu muốn bồi thường Tiểu Bảo, Tiểu Bảo tâm liền không đau nữa."

Lộ Hành Chu buồn cười đem Tiểu Bảo ôm lên nói: "Được thôi, chú Chu Chu mang nhóc đi xem lão hổ."

Tiểu Bảo vui sướng gật đầu, nó vặn vẹo uốn éo thịt trên người mình muốn xuống dưới nói: "Chú Chu Chu, chú từ từ, cháu đi tìm bạn mình đã."

Lộ Hành Chu ừ một tiếng đem người buông xuống, Hạ Tiểu Bảo cùng Hạ Chi nói một tiếng, Hạ Chi gật đầu, ở trong mắt hắn, lão hổ nhất định là bị nhốt ở lồng sắt, cho nên xem liền xem đi, dù sao không có gì nguy hiểm.

Hạ Tiểu Bảo nói, hắn liền đồng ý, sau đó, Hạ Tiểu Bảo lôi kéo tay Lộ Hành Chu đi ra ngoài.

Đi đến đó, Hạ Tiểu Bảo khí thế hùng hổ cắm tiểu bàn eo nói: "Ai cùng tôi đi xem lão hổ, lão hổ cực lớn nha."

Một đứa nhỏ khỏe mạnh kháu khỉnh hừ một tiếng nói: "Lão hổ có cái gì đẹp, đều nhốt ở lồng sắt."

Hạ Tiểu Bảo trợn tròn mắt cũng hừ thanh âm so với nó còn lớn hơn: "Chú Chu Chu nói, có thể tiếp xúc gần gũi! Tiểu Hổ cậu sợ đúng không? Nó là lão hổ, cậu là Tiểu Hổ!"

Lộ Hành Chu phụt một tiếng, khá lắm, cậu còn tưởng là chuyện gì, hóa ra chạy tới thị uy trước mặt tình địch.

Tiểu Hổ a a a đứng lên nói: "Tôi cũng là lão hổ! Tôi không sợ lão hổ!"

Một tiểu cô nương trắng nõn chạy chậm đến nói: "Ai dám cưỡi trên người lão hổ, tớ sẽ cùng người đó ở bên nhau."

Hạ Tiểu Bảo ánh mắt sáng lên yên lặng ưỡn ngực nói: "Tiểu Anh, tớ dám! Tớ còn có thể mang theo cậu đi cưỡi lão hổ!"

Tiểu cô nương oa một tiếng nói: "Tiểu Bảo thật dũng cảm."

Tiểu Hổ không phục nói: "Tớ cũng dám!"

Hạ Tiểu Bảo nói: "Chúng ta đây liền đi tìm lão hổ."

Nói xong nó kéo Lộ Hành Chu, ý bảo cậu ngồi xổm xuống, Lộ Hành Chu ngồi xổm xuống, Hạ Tiểu Bảo nhỏ giọng ở bên tai Lộ Hành Chu nói: "Chú Chu Chu, tình yêu của Tiểu Bảo đều dựa vào chú."

Nói xong nó còn hôn Lộ Hành Chu một cái, hướng tới Lộ Hành Chu liếc mắt đưa tình nói: "Thù lao."

Lộ Hành Chu sửng sốt nhìn Hạ Tiểu Bảo hắc một tiếng nói: "Nhóc học ai vậy?"

Hạ Tiểu Bảo hô hô nói: "Học của mẹ ạ, mẹ mỗi lần đều như vậy, ba ba liền đồng ý."

Lộ Hành Chu trầm mặc một lát thở dài nói: "Tiểu Bảo, lần sau đừng làm như vậy."

Hạ Tiểu Bảo kỳ quái nhìn Lộ Hành Chu nói: "Vì cái gì?"

Lộ Hành Chu mỉm cười nói: "Bằng không mông nhỏ của nhóc khả năng sẽ giữ không nổi."

【Nhưng xem dạng anh Hạ và chị ấy chơi rất vui... Tiểu Bảo đều học xong luôn rồi. 】

Lộ Kỳ Dịch hướng tới bên này nhìn, anh cố nén ý cười nhìn Hạ Chi nói: "Lần sau cùng vợ cậu thân thiết trốn Tiểu Bảo đi..."

Hạ Chi kỳ quái nhìn Lộ Kỳ Dịch, Chu Hành Lộ bình tĩnh nói; "Con trai cậu vừa mới hôn Chu Chu đấy, còn nhìn Chu Chu ánh mắt đưa tình nữa, thằng nhóc đó nói học của cậu và vợ cậu đấy."

Hạ Chi mặt già đỏ lên quay đầu nhìn về phía Hạ Tiểu Bảo, được lắm, chơi như vậy đúng không, đâm sau lưng cha mi đúng không? Chờ xem, chờ một lát.

Lộ Hành Chu mang theo mấy củ cải nhỏ đi ra yến hội ngồi xe con đi về phía sau hậu viện, hậu viện đèn đuốc sáng trưng, Mập Mạp đang nằm ở rào chắn bên trong duỗi người.

Nhìn Lộ Hành Chu mang theo mấy củ cải nhỏ lại đây, nó ngao ô một tiếng kêu lên, "Chu Chu ~ ngài sao mang theo mấy đứa nhóc lại đây vậy? Mẹ không phải nói hôm nay có yến hội gì đó sao?"

Lộ Hành Chu nhìn hổ béo nói: "Đám nhóc này muốn xem nhóc đấy, không cho phép công kích nha."

Cậu nói cho mấy đứa nhỏ nghe, nhưng hổ béo không vui, nó ngao ô một tiếng ủy khuất ba ba nói: "Mập Mạp ta là con hổ như vậy sao? Ngài thật quá mức a Chu Chu, ô ô ô, nhân gia không muốn thuận theo."

Lộ Hành Chu vô ngữ nhìn hổ béo nói: "Cho nhóc thêm cơm."

Hạ Tiểu Bảo ngạc nhiên nhìn hổ béo, tay nhỏ của nó ở giữa không trung nói: "Béo, thật tròn."

Tiểu Hổ trốn ở sau lưng Lộ Hành Chu, nó thò cái đầu ra, không dám tới gần, lão hổ thật lớn.

Hạ Tiểu Bảo quay đầu nhìn Lộ Hành Chu nói: "Hổ hổ có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện sao?"

Lộ Hành Chu ngồi xổm xuống cười tủm tỉm nói: "Hổ hổ chỉ nghe anh trai Chu Chu thôi."

Hạ Tiểu Bảo mắt trông mong nhìn Lộ Hành Chu, Lộ Hành Chu nhìn béo hổ nói: "Mập Mạp lại đây, các bảo bảo muốn cùng nhóc chơi nè."

Mập Mạp giật giật thân mình, xem ở thêm cơm, nó liền bồi mấy đứa nhóc chơi một hồi đi.

Béo hổ bị thương ở chân chỉ cần không vận động kịch liệt liền không có chuyện gì, cho nên nó chậm rãi đi lại đây, nhìn đầu hổ càng ngày càng lại gần, bọn nhãi ranh sợ hãi lui hai bước.

Lộ Hành Chu nhìn bọn nó nói: "Muốn sờ nó không?"

Hạ Tiểu Bảo nhìn Tiểu Anh bên cạnh cậu, nó lấy hết can đảm nói, "Cháu có thể!"

Kết quả nó ở dưới ánh mắt sùng bái của Tiểu Anh đi tới bên người Lộ Hành Chu nói: "Chú Chu Chu, nó gọi là Mập Mạp sao? Cháu thật sự có thể sờ nó sao?"

Lộ Hành Chu gật đầu nói: "Có thể, Mập Mạp sẽ không cắn nhóc, nhóc thử xem?"

Hạ Tiểu Bảo hít sâu một hơi, nó cách lan can vươn tay béo lên, theo khoảng cách càng ngày càng gần, nó cuối cùng vẫn sợ hãi nhắm hai mắt lại.

Một cái bàn tay to kéo lại tay nhỏ của nó, Hạ Tiểu Bảo không dám mở mắt ra, thủ hạ của nó nhiều lông xù xù mềm mụp xúc cảm, Hạ Tiểu Bảo lấy hết can đảm mở mắt ra, phát hiện tay nó đang ở trên đầu lão hổ.

Đại lão hổ chỉ lẳng lặng mà nhìn nó, không có muốn cắn nó.

Nó hoan hô một tiếng nói: "Tớ sờ được rồi, tớ sờ được rồi."

Tiểu Anh oa một tiếng nói: "Tiểu Bảo thật dũng cảm."

Cô bé nhìn Tiểu Hổ nói: "Thân ái, cậu cũng thử xem nha."

Tiểu Hổ lắc đầu khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: "Không được, tớ cùng lão hổ tương tính không hợp."

Mặc dù nó không biết tương tính không hợp là có ý gì, nhưng mẹ nó nói như vậy.

Tiểu Anh tiếc nuối nhìn Tiểu Hổ nói: "Vậy tớ chỉ có thể chia tay với cậu..."

Tiểu Hổ có chút ủy khuất nhìn Tiểu Anh, Tiểu Anh quay đầu nhìn Hạ Tiểu Bảo nói: "Tiểu Bảo, cậu có muốn ở bên nhau với tớ không?"

Lộ Hành Chu trầm mặc... Tình yêu của người trưởng thành cậu không hiểu, tình yêu của con nít cậu càng không hiểu.

Lộ Hành Chu còn tưởng rằng Hạ Tiểu Bảo sẽ đồng ý, kết quả Hạ Tiểu Bảo khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhịn đau cự tuyệt nói, "Ba tớ nói, con gái chỉ biết ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của mình... Cho nên Tiểu Anh, chúng ta tạm thời không thể ở bên nhau."

Tiểu cô nương mắt to chớp chớp, khi Lộ Hành Chu sợ hãi con bé muốn khóc, con bé đã đi tới, hôn lên mặt thịt của Hạ Tiểu Bảo nói: "Tiểu Bảo thật ngầu, tớ rất thích..."

Lúc này, một nam nhân đi lại đây, hắn ôm lấy Tiểu Anh oa một tiếng nói: "Tiểu Anh, con sao có thể hôn nam sinh khác!"