Đánh giá: 8.9/10 từ 313 lượt
Tóm tắt một câu: Méo thể ngờ là trẫm lại mang thai con tên phản tướng kia!
Ý chính: Chữa lành cho nhau, nắm tay cả đời
Lý Nguyên Mẫn chỉ là một đứa bé từ lãnh cung trưởng thành, chưa từng tiếp xúc triều chính, chưa từng có người quan tâm, chỉ duy nhất một người khiến y để ý, người y đặt trong lòng, nhưng người ấy lại cố tình đưa y thượng vị, bước lên ngôi vị cao nhất kia, sau đó lẳng lặng làm một tên bù nhìn.
Lý Nguyên Mẫn tới lúc chết mới biết, từ đầu cho đến giờ, y chẳng qua cũng chỉ là một con tốt thí mạng cho những âm mưu quyền lực và tham vọng của kẻ khác mà thôi!
Thời điểm thành bị phá, y trực tiếp hủy hoại khuôn mặt mỹ lệ khiến y cả đời đau khổ này.
Một dải lụa trắng, một đời bi thảm kết thúc.
Bỗng chốc trở về niên thiếu, khi nhìn thấy đứa trẻ mồ côi bị đám con cháu vương tôn quý tộc chà đạp trong Dịch U Đình, y nhớ đến gã kiêu hùng - kẻ đầy người là máu công phá cửa thành của đời trước.
Lý Nguyễn Mẫn thở dài, lặng lẽ dắt đứa trẻ với gương mặt sưng vù, xanh xao vào cung điện chăm sóc, chỉ mong có thể tẩy bớt lệ khí trêи người hắn, để nhân gian bớt tiếng oán than.
***
Nhiều năm sau, Đại tướng quân từ biên cương trở về triều, chuyện đầu tiên không phải là trở về Phủ, mà là lập tức bước vào Nội cung, tự tay cởi giày, hầu hạ bệ hạ tắm rửa.
"Thần đã hết lòng vì giang sơn xã tắc của người, mà bỏ lỡ chung thân."
Vị tướng quân cao to, uy vũ hơi cụp mắt, loáng thoáng một ánh nhìn sắc bén, nóng bỏng.
"Bệ hạ nên trả thần một mối nhân duyên."
Bình luận truyện