Trẫm Mang Thai Con Của Phản Tướng Kiếp Trước

Chương 116






Lễ Tế thiên diễn ra ở ngọn Trường Thái - tảng núi thánh trong kinh đô.

Mỗi dịp Đông Chí, các đời hoàng đế Bắc An đều tự mình leo lên đỉnh núi, rồi được Lễ quan dẫn dắt bước lên đài, cầu trời cho mưa thuận gió hòa, nhân dân no ấm.

Trời còn chưa sáng, dưới chân núi đã có rất nhiều Ngự lâm quân canh gác, đoàn nghi vệ đông đúc rợp trời tiến lên đỉnh núi.

Đại lễ này nhiều khâu rườm rà, từ năm ngày trước đã bắt đầu cho chuẩn bị.

Thậm chí các vị Thái Thường Tự Khanh, Lễ bộ Thị lang còn bắt tay lên lịch trình từ mấy tháng trước.

Khi Nghê Liệt dẫn Tào Cương và hơn mười binh sĩ lực lưỡng về đến chân núi, Lễ Tế thiên vẫn chưa kết thúc.

Nghê Liệt nghe thấy được tiếng chuông Thái Hòa ngân nga vang vọng từ non cao trở xuống, lòng mới an tâm rằng cuối cùng cũng về kịp.

Các Ngự lâm vệ canh gác ở chân núi đồng loạt quỳ xuống: "Võ Uy Hầu!"
Nghê Liệt nhìn lên màn sương mù dày đặc lượn lờ trên đỉnh, nói với chúng tướng sĩ đi theo rằng: "Hai người Triệu Toàn, Vương Dị theo bản hầu đi lên, những người còn lại chờ ở đây."
Tào Cương nghe vậy, vội vàng khuyên nhủ: "Hầu gia, chúng ta đã liên tục bôn ba suốt mấy ngày đêm liền, nay thấy đã gần trưa, lễ tế sắp kết thúc, chi bằng cứ ở đây chờ thêm chốc lát, có khi ngự giá của bệ hạ sắp xuống rồi cũng nên."
Nghê Liệt khoát tay, nói: "Không cần, bản hầu sẽ đích thân đi đón bệ hạ."
Quả nhiên là như vậy, Tào Cương nhủ thầm trong bụng, nhưng không khuyên nữa mà lùi về sau.


Nghê Liệt cởi khôi giáp, ném cho hộ vệ bên cạnh, đoạn dặn dò Tào Cương vài câu rồi dẫn hai người tùy tùng vội vã lên núi.

Tào Cương đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cao lớn kia một hồi lâu, không khỏi than nhẹ.

Cách đây ít lâu, trong một đêm mưa sấm vang chớp giật, vị Xích Hổ Vương trời sinh dũng mãnh, khí phách ngang tàng ấy đã cho vời y đến ngay trong đêm, đôi mắt hắn vằn đỏ, nói cho y biết một quyết định động trời.

—— Hắn muốn trợ Tam hoàng tử làm hoàng đế, suốt đời này tôn người là quân.

"Quyết định này là bản tướng báo cho ngươi, không cho phép ngươi được dị nghị.

Tóm lại, về sau, y chính là chủ nhân của hai người chúng ta, ngươi hiểu chưa?"
Ánh mắt người đàn ông kiên nghị, ẩn chứa sức nóng bức người.

Suốt mấy ngày sau đó, Tào Cương hãy còn bần thần, sau rồi y mới hiểu ra, Tam hoàng tử —— một du hồn đến từ kiếp trước giống như y, đã dạy cho con hung thú nghịch thiên này biết hương vị ái tình chốn nhân gian.

Duyên phận này bắt đầu từ khi nào, Tào Cương không biết.

Điều duy nhất Tào Cương có thể làm, là phò tá hắn đạt thành tất cả mọi nguyện vọng.

Bóng hình cao lớn của người kia khuất dần nơi lối núi, Tào Cương buồn bã mà hít một hơi thật sâu, nhưng khóe môi lại cong lên, tươi cười.

Thôi thì, cũng coi như là một kết cục viên mãn khác vậy.

***
Hai người tùy tùng mồ hôi như tắm, từ lâu đã không theo kịp bước chân Nghê Liệt.

Đường núi này tuy không đến mức gồ ghề, nhưng rất dốc, không dễ đi nhanh được, nhưng Nghê Liệt lại tỏ ra rất vội vàng, chỉ trong nháy mắt đã bỏ xa hai người còn lại.

Bước chân Nghê Liệt mạnh mẽ thoăn thoắt, càng đến gần đỉnh núi, bước tiến của hắn càng nhanh —— hắn quá khao khát được gặp lại tâm can của hắn.

Nửa năm, vậy mà hai người họ đã không được gặp nhau nửa năm rồi đấy!
Chiến sự Nam Cương đã tắt, sau khi sắp xếp xong mọi công việc hậu cần, Nghê Liệt liền dẫn một tiểu đội hơn mười người hồi hương trước.

Dọc theo đường về kinh, hương thơm của người ấy chui cả vào trong mộng, không biết bấy lâu nay liệu tâm can của hắn có ăn cơm cho ngon, có nghỉ ngơi thật tốt.

Trái tim hắn vừa xao động vừa nhớ nhung khôn tả.

Tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, đến khi bước đến bậc cuối cùng, Nghê Liệt rốt cuộc thấy được bục đài trang trọng uy nghi, người thương mà hắn ngày đêm mong nhớ khoác miện phục cao quý mà lộng lẫy, nghiêm túc hành lễ ba quỳ chín lạy, có vẻ như Đại lễ cũng gần kết thúc.

Nghê Liệt đứng đó, thở phào một hơi, trong ngày đông thế này, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi nóng hừng hực, nhưng trong lòng lại lấy làm sung sướng lắm —— Cuối cùng đã đến kịp, Nghê Liệt nghĩ thầm, hắn rốt cuộc có thể nghênh đón bệ hạ của hắn, tâm can của hắn về đây.


Không ai chú ý đến Nghê Liệt đang đứng đằng sau.

Vì buổi lễ cầu kỳ, chúng quan viên đều đã kiệt sức, thậm chí ngay cả Ngự lâm vệ cũng vô thức lộ ra vẻ mỏi mệt.

Triều Nguyên đế nhấc vạt áo bước xuống Thiên đài, y vô thức nâng mắt, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc, y lại làm như không có việc gì, tiếp tục nghiêm trang bước từng bước xuống hơn trăm bậc tam cấp, nhưng đáy mắt lại tràn đầy lưu luyến.

Khóe miệng Nghê Liệt cong lên, đứng từ xa nhìn y, nét mặt lạnh lùng rắn rỏi cũng trở nên dịu dàng.

Hầu kết hắn giần giật, nghĩ bụng, tối nay cuối cùng cũng có thể ngủ ngon trong làn hương dìu dịu của người ấy, hắn sẽ cởi sạch y, để y trần truồng, đè người dưới lớp đệm chăn, màn ngoài kéo xuống, bao bọc lấy mùi hương, ôm trọn làn hơi nước, hắn sẽ càn quấy, hắn sẽ cuồng nhiệt mà đắm mình trong niềm yêu chiều ngây ngất, tận hưởng mùi ngọt ngào nồng say.

Hắn biết y sẽ nuông chiều hắn, y sẽ dâng hiến hết thảy cho hắn, y sẽ thương yêu dung túng con người thô mãng khao khát là hắn.

Trong ánh mắt sóng sánh nước kia, cánh mũi Nghê Liệt như phảng phất mùi hương thanh nhàn nhạt.

Ầm ——
Một tiếng nổ rung chuyển trời đất vang lên, cặp mắt Nghê Liệt trợn trừng, tận mắt nhìn thấy tâm can của hắn bị bụi mù cuồn cuộn nuốt hết.

Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Nghê Liệt đã gào lên một tiếng xé lòng, xông lên Thiên đài tựa như một con báo.

"Không —— "
Vài tiếng nổ liên tiếp vang lên, xung quanh là tầng khói dày đặc, quan viên dưới đài vừa định thần lại, lập tức sợ đến tái mặt!
"Hộ giá!"
"Người đâu! Hộ giá!"
Dưới đài loạn tung cả lên, tiếng kêu la sợ hãi xen lẫn với tiếng mắng chửi loạn xạ, Ngự lâm quân bên ngoài chen vào đoàn người, nhanh chóng chạy về phía đài bục, dàn trận vây lại.

Đầu óc Nghê Liệt trống rỗng, hắn liều mạng vọt vào trong đám khói dày đặc, trong tâm trí ầm ĩ nặng nề của hắn chợt xảy ra cơn đau nhức kịch liệt, con mắt hắn hồng lên như đổ máu, hắn lảo đảo chạy về phía Lý Nguyên Mẫn vừa đứng.

"Kiều kiều! Kiều kiều!" Nghê Liệt hoảng loạn hò hét.

Hắn thống khổ lắc đầu, bước chân vẫn không ngừng lại.

Cơn đau đớn kinh khủng hơn ùa tới, dường như muốn xé toạc hắn thành hai nửa.

Nghê Liệt khuỵu xuống trên bậc tam cấp, mười ngón tay hắn bấu vào trong tóc, gân xanh trên trán hằn lên, đoạn ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét như dã thú.

Trong sự hỗn độn ấy, ký ức hiện lên, tựa như những gợn nước nhè nhẹ, bóng một nàng cung nữ gầy yếu như ẩn như hiện đang đi về phía hắn, nàng dịu dàng lau rửa cho hắn, không quản hắn nhơ nhuốc bẩn thỉu như súc sinh...!Hết thảy tựa như ảo ảnh trên mặt nước, chếch choáng, giăng mắc một vầng sáng mơ hồ.


Sắc mặt Nghê Liệt đau khổ, "Không..."
Trong quầng sáng ấy, đứa bé mười tuổi là hắn ôm lấy y mười ba tuổi, dưới ánh trăng, giọng nói của người trong lòng yếu ớt, nhỏ bé, cũng mờ mịt như trăng khuya vậy: "Ta...!là một song nhi."
Ánh mắt Nghê Liệt đỏ ngầu, như muốn bật máu!
Hắn nhìn thấy vào một đêm hè gió mát trăng thanh, có hai người dạo bước trên nóc nhà vương phủ, hắn lòng muông dạ thú, tràn đầy khao khát, nhưng lại dịu dàng hôn người đó đang gào khóc: "Điện hạ không cưới, ta cũng không cưới."
Gió thổi hiu hiu, hình ảnh cũng lay động.

Rèm lụa phất phơ, sóng tình rạo rực, hắn và y trốn vào một gian phòng không người, nhánh xương bồ đỡ đài hoa màu tía rũ xuống, còn hắn hôn liếm người kia, tựa như loài dã thú.

Giữa lớp bụi mù trời, Nghê Liệt quỳ sụp xuống, nắm chặt tay, thống khổ nện vào đầu mình.

Vẫn là lớp màn lụa lay lắt, trong hơi nóng cuốn theo hương nồng, đôi mắt ướt nhẹp của y mở ra, mê man nhìn hắn, rồi nhắm mắt lại, bằng lòng dâng hiến.

Vị thần linh là y đang độ hóa một linh hồn xao động là hắn.

Y bao dung với hắn như vậy, y từ bi mà thong dong, khiến hắn đau lòng muốn nghẹt thở.

Y nói: "A Liệt, là ta cam tâm tình nguyện."
Nghê Liệt ứa nước mắt, cương quyết bò lên Thiên đài.

Đó là một mảnh hồ trong vắt, dưới ánh trăng, người nọ để chân trần chạy về phía nó, dáng thanh nhã như một con bướm trắng đang bay.

Bọn họ nhảy vào trong nước, tiếng vang rào rạt, tựa như hai chú cá, cùng nhau đuổi bắt, nô đùa trong vui sướng.

Rồi y dẫn hắn chạy về phía một gian nhà gỗ dưới trăng khuya.

Giống hệt như năm đó, hai người cũng nắm tay nhau rời khỏi kinh thành như vậy.

Đôi mắt đẹp đẽ rơm rớm lệ, "A Liệt, không được làm ta thương tâm..."
Càng lúc càng nhiều hình ảnh ùa vào đầu hắn.

Khuôn mặt Nghê Liệt giàn giụa nước mắt, hắn đứng bật dậy, ngửa mặt lên trời thét dài: "Điện hạ!"
Tiếng gào thét ấy tựa như cơn sóng lớn, cuốn bay bụi mù, vọng về nơi rất xa..