Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng

Chương 61




Có tư liệu thử nghiệm trò chơi của nhiều người, Thẩm Tri Vi hoàn thiện trò chơi rất nhanh, cậu còn thành công sửa 《 khuynh tẫn thiên hạ 》 thành một trò chơi du lịch, công ty đã bắt đầu triển khai hạng mục này.

Sau khi thiết kế tốt trình tự cùng hướng phát triển, các bối cảnh thêm vào không còn cần Thẩm Tri Vi tự mình ra tay nữa, rốt cuộc cậu có thể an tâm nghỉ ngơi đi.

Vì thế Vân Duệ Phong liền cùng Thẩm Tri Vi lặng lẽ đi đăng ký kết hôn, không thông báo cho bất cứ ai, hai người bọn họ là đủ cho một hôn lễ rồi.

Mấy ngày nay Vân Duệ Phong đã sớm có ý định động chạm tiến sĩ nhỏ, chỉ là cậu làm việc rất bận rộn, Vân Duệ Phong e ngại Thẩm Tri Vi quá cực khổ nên vẫn luôn kiên nhẫn chịu đựng. Hiện tại xem như có nghỉ ngơi, hai người lại được chứng hôn, đêm đó Vân Duệ Phong liền hoàn toàn được phóng thích, vượt qua một đêm phi thường tuyệt vời.

… Phóng thích đến mức làm hơi quá mức.

Thẩm Tri Vi bị anh gây sức ép đến mức chiều hôm sau mới miễn cưỡng rời giường, thắt lưng cùng mông đều đau muốn chết, Vân Duệ Phong thật như kẻ điên, giống như động cơ đẩy vĩnh cửu, căn bản là không định dừng lại!

Thấy khuôn mặt tối xầm của Thẩm Tri Vi, Vân Duệ Phong bưng cháo nấu lúc sáng lại, ôn nhu nhét thêm một cái gối lót lưng để cậu có thể dựa thoải mái.

“… Là anh quá sơ suất …” Vân Duệ Phong cúi đầu giải thích.

Anh đúng thật là sơ suất, anh luôn nhớ mình cùng tiểu hoàng đế đã thân cận nhiều lần, vì thế anh hoàn toàn quên rằng anh chỉ mới kết hôn với Thẩm Tri Vi, vậy mà vẫn tiến hành hoạt động chồng chồng theo tiêu chuẩn vợ chồng già, Thẩm Tri Vi có thể chịu được mới là lạ.

“Vẫn tốt.” Thẩm Tri trầm mặt nói, “Nghĩ được muốn đi hưởng tuần trăng mật ở đâu chưa?”

“Em quyết định là tốt rồi, anh sẽ nghe lời em.” Vân Duệ Phong nói.

“《 khuynh tẫn thiên hạ 》 trở thành trò chơi du lịch, đang tìm người thử nghiệm, chúng ta thử đi.” Thẩm Tri Vi nói.

Vân Duệ Phong: “…”

Chọn bạn đời là cái tên cuồng công việc đúng là khổ mà, ngay cả tuần trăng mật cũng dùng để hoàn thành dự án.

Vân Duệ Phong có chút chán nản gật đầu: “… Cũng được.”

Anh cúi đầu, lỡ mất một nụ cười trên khóe môi Thẩm Tri Vi.

Thẩm Tri Vi đã sớm đem mũ giáp trò chơi về nhà, cậu giữ hai cái mũ giáp có thiết kế đặc biệt, khác loại mũ thường hai điểm, một là có thể che đi sự theo dõi của công ty, hai là có thể cưỡng chế đem người chơi về thực tại khi phát hiện nguy hiểm, hoàn toàn bảo hộ ý thức người chơi.

Nếu che chắn đi sự theo dõi của công ty, vậy tuần trăng mật thử nghiệm trò chơi lần này của họ coi như mất đi tất cả sự trợ giúp, Thẩm Tri Vi chỉ là muốn lợi dụng lúc này quay lại nơi đó nhìn một cái mà thôi.

Cậu vẫn luôn nhớ thương thế giới ấy.

Vân Duệ Phong mở mắt ra, phát hiện mình lại mặc nữ trang, còn không phải hoa phục mà là một thân thôn nữ, tóc còn búi tròn hai bên đầu.

Anh lại sờ sờ lưng cùng hạ thân mình, mình vẫn là đàn ông, không thay đổi gì, đứng lên vẫn cao to như vậy.

Thông tin về nhân vật hiển thị trong đầu rất ít, chỉ biết nhân vật này gọi là Xuân Hoa, nhà ở thôn nhỏ gần hoàng thành, năm nay mười bốn tuổi, mẫu thân mất sớm, ở cùng phụ thân là tên nghiện bài bạc.

Vân Xuân Hoa: “…”

Một thiếu nữ mười bốn tuổi, thân cao một thước chín…

Ngay lúc Vân Xuân Hoa suy tư, mọi người chung quanh chỉ trỏ lão nam nhân bên cạnh anh, một cụ bà tiến đến nói: “Lại Tam, Xuân Hoa dù sao vẫn là nữ nhi của ngươi, đối xử tốt với nàng, sau này tuyển hiền tế nuôi ngươi dưỡng già.”

Phụ thân của Xuân Hoa—— Lại Tam uống một ngụm rượu, say khướt mà nói: ” Xuân Hoa nhà chúng ta sau này tất nhiên phải gả cho nhà giàu.”

Nghe thấy Lại Tam nói như vậy, người người chung quanh đều âm thầm “Phi” hắn một cái.

Cái gì mà vào nhà giàu, Lại Tam căn bản là không còn tiền trả nợ nên muốn bán nữ nhi. May mắn bộ dáng Xuân Hoa này vốn dĩ … quá mức đoan chính, kỹ viện hạ lưu đều không nguyện ý muốn Xuân Hoa, không thì Lại Tam đã sớm bán nàng vào kỹ viện rồi, bởi vì nơi đó trả giá cao nhất.

Không phải thiên tai không gặp bần cùng, có ai muốn bán con mình đi. Khi tiên đế tại vị mười mấy năm, lúc nào chẳng mưa thuận gió hoà, người người sống dễ chịu, sinh vài hài tử đều nuôi tốt, không phải bản thân hết cách thì có ai nghĩ chuyện bán con gái đi.

Vân Xuân Hoa: “…”

May mắn anh vốn dĩ to cao …

Lại Tam không bán được con cho kĩ viện, những nơi còn lại trả giá không cao, tú bà các nơi đòi tiền hoa hồng lớn quá lão lại tiếc, đành tự mình mang Xuân Hoa đến hoàng thành. Nghe nói các Đại lão gia trong thành rất có tiền, hẳn là dễ bán.

Cũng do Lại Tam vận khí tốt, mới vào thành liền gặp chỗ Trần lão gia đang thiếu người, bên đó đang nhờ thuê một đám đàng hoàng, có khí lực vào làm việc. Xuân Hoa nhà này từ nhỏ đến lớn chỉ có khí lực đại, nhà không có của ăn vậy mà vẫn cao to, khẳng định phù hợp rồi. Vì thế Lại Tam đem Xuân Hoa đến chỗ Trần lão quý phủ chiêu công, kí khế ước bán người.

Có tiền rồi, Lại Tam vui tươi hớn hở nói với Xuân Hoa: “Trần Đại lão gia nghe nói là đại quan tốt của triều đình, ngươi về sau được hưởng phúc nha!”

Cầm tiền bán Xuân Hoa rồi cũng không vội trở về trả nợ, liền trực tiếp vào sòng bạc trong thành.

Vân Xuân Hoa: “…”

Trần Đại lão gia nhờ phúc đức tổ tiên mà thừa kế tước vị nhất đẳng, mấy năm nay trong nhà không xuất hiện nhân vật kinh tài tuyệt diễm gì, cũng không có ai ăn chơi trác táng, đều là người gìn giữ nếp nhà. Lão an an phận phận làm Hầu gia, con cháu trong nhà cũng là tiểu quan ngũ hay lục phẩm. Tuy rằng không có bản lãnh gì, nhưng bởi vì không phạm sai lầm nên tước vị vững vàng truyền hậu.

Chức quan không lớn, đất phong cũng bị thu hồi ít nhiều, ở hoàng thành này quan viên tam phẩm không ngóc đầu lên được vẫn tính là đại quan.

Nhớ năm đó anh đã …

“Xuân Hoa đúng không? Ngươi tuy rằng thoạt nhìn rất có khí lực nhưng vẫn là một cô nương, không tiện làm sai vặt trong tiền viện, trước về hậu viện bổ củi đi.”

“Vâng.” Còn chưa kịp hồi ức khí khái năm nào, Xuân Hoa đã an phận vâng lời, đi theo quản gia phòng bếp về nơi bổ củi.

Thân phận này của anh nhất định là do Thẩm Tri Vi an bài, về sau này sẽ như thế nào chắc hẳn Thẩm Tri Vi cũng đã chuẩn bị, anh chỉ cần chậm rãi chờ đợi thì tốt rồi.

Vì thế Vân Xuân Hoa bắt đầu trải qua ngày tháng bổ củi.

Xuân Hoa thân cường thể tráng, bổ củi vừa nhanh vừa khéo, còn thường xuyên trợ giúp các thím trong bếp nấu ăn, rất được hâm mộ. Trong trạch viện nhà quan giết người không chớp mắt nên lúc nào chẳng có một vài oan hồn, nghe nói từ khi Xuân Hoa đến hậu viện thì không còn thấy phong thanh, Xuân Hoa còn có công hiệu trừ tà nữa!

Vân Xuân Hoa: “…”

Hình như mọi người trong hậu viện đều coi anh là nữ tử, không quản anh cao bao nhiêu to thế nào, cơ bắp cuồn cuộn ra sao, mọi người đều không “nhận lầm” anh là nam tử. Chỉ là ngẫu nhiên sẽ có tiểu nha hoàn cũng búi tóc hai bên len lén cho anh nào là hầu bao, khăn tay các thứ, miệng vẫn gọi tỷ tỷ, anh chỉ còn biết 囧.

Vân Xuân Hoa… Năm nay mới mười bốn tuổi a, các nha hoàn gọi anh tỷ tỷ đều đã là lão nhân gia, người nhỏ nhất cũng phải mười lăm tuổi, cũng gọi anh là tỷ tỷ…

Thở dài thật dài, nhận mệnh đi bưng trà cho Thiếu phu nhân vậy.

Trở thành nha hoàn nhị đẳng đi theo Thiếu phu nhân cũng do ngày ấy khi Thiếu phu nhân suýt nữa té ngã trong hoa viên liền đươc Xuân Hoa đỡ lấy, còn bấm mạch tượng biết được nàng hoài thai nên bế về phòng ngủ tĩnh dưỡng rồi gọi người mời đại phu. Đại phu nói Thiếu phu nhân hoài thai bất ổn, nếu mà còn bị ngã thì hài tử khó toàn. Nên để cảm tạ Xuân Hoa, cũng muốn có cảm giác an toàn, Thiếu phu nhân liền cất nhắc nha hoàn bổ củi lên hàng nhị đẳng rồi mang theo bên mình, sau còn có người gác đêm đuổi quỷ trừ tà.

Tuy rằng chỉ là nhị đẳng nha hoàn, nhưng Thiếu phu nhân thực tín nhiệm Xuân Hoa, còn nha hoàn nhất đẳng cũng đối xử với Xuân Hoa phi thường tốt, thường xuyên cho anh một ít điểm tâm hay mấy thứ linh tinh.

Vân Xuân Hoa cảm thấy mình lại mở ra một hướng đi khác biệt, dù bản thân chính là nha hoàn khó coi nhất thì không quản nam nữ đều đặc biệt thích mình.

Bất quá có việc anh thật không hiểu, dựa theo nguyên lý trái dấu hút nhau thì Thiếu phu nhân có hảo cảm với mình là chuyện thường, vì sao cả Trần đại thiếu gia, tương lai sẽ là Trần tước gia, cũng có hảo cảm với mình chứ?

Dựa theo lệ thường, sau khi chính thê mang thai rồi sẽ tuyển thiếp chăm sóc phu quân. Thiếu phu nhân cũng là như thế, từ khi biết mình có thai thì liền sai đưa hai nha hoàn hồi môn của mình đến cho Trần đại thiếu làm thông phòng. Sau này nếu Trần đại thiếu thích hai nàng thì sẽ cất nhắc cho cái danh phận tiểu thiếp. Khế ước bán thân của các nằm trong tay Thiếu phu nhân, có muốn cãi cũng cãi không được.

Nhưng ai ngờ Trần đại thiếu không cần hai nha hoàn trong veo như nước này, lại đi muốn nhị đẳng nha hoàn Xuân Hoa của Thiếu phu nhân.

Vân Xuân Hoa: “…”

Anh nhìn thấy thế nào cũng không thấy có khả năng Trần thiếu gia ăn chơi nhà này là tiến sĩ nhỏ nhà anh, hơn nữa người này vừa là thấy ‘thẳng’, vì sao lại thích cái gã to cao như anh?

Chuyện tiếp theo còn thần kì hơn, Thiếu phu nhân cư nhiên ngang ngạnh cự tuyệt yêu cầu của Trần đại thiếu, nói mình mang thai thân thể khó chịu, rất cần Xuân Hoa hầu hạ bên người, Xuân Hoa khí lực lớn, gặp chuyện còn có thể ôm nàng về phòng, hữu dụng hơn các nha hoàn khác nhiều, nàng dứt khoát không bỏ Xuân Hoa.

Bởi vì chuyện Trần đại thiếu muốn nạp Xuân Hoa làm thiếp, hai vợ chồng cãi nhau to.

Trần đại thiếu còn lén lút tỏ ý với Xuân Hoa, gã đã lấy được khế ước bán thân của Xuân Hoa từ chỗ quản gia, chỉ cần Xuân Hoa đi theo gã, gã sẽ trả lại cho Xuân Hoa, còn đến quan phủ tiêu trừ nô tịch của Xuân Hoa, để Xuân Hoa quay về làm nữ tử nhà lành.

Đối với chuyện này, Vân Xuân Hoa phi thường không hiểu, anh thật sự muốn biết Thẩm Tri Vi rốt cuộc đã an bài thân phận gì cho mình nên hỏi: “Đại thiếu gia, Xuân Hoa vô tài vô mạo, chỉ có một thân khí lực chẳng ra sao, ngài rốt cuộc nhìn trúng điểm nào của Xuân Hoa?”

Trần đại thiếu đỏ mặt, dùng ánh mắt ái muội nhìn Xuân Hoa mà nói: “Ta, ta chính là lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, đã cảm thấy ngươi thập phần, thập phần… không giống người thường. Ngươi khác hẳn những nử tử khác. Lần đầu tiên ta thấy ngươi là lúc ngươi đang bổ củi sau bếp, ngươi đứng giữa tiểu viện, giơ búa chém khúc gỗ to thành năm phần, đều tăm tắp. Ngay lúc đó ta đã nghĩ, a, thật khác biệt, ta có được ngươi thì tốt. Hơn nữa, ta còn biết ngươi học nấu ăn, ta, ta thập phần muốn ăn thức ăn ngươi nấu.”

Xuân Hoa mặt không đổi sắc, biểu tình thản nhiên nói: “Xuân Hoa đa tạ đại thiếu gia nâng đỡ, nhưng Xuân Hoa không muốn làm thiếp, Xuân Hoa tình nguyện làm nương tử của nô bộc trong phủ. Xin làm vợ thường dân, không mong làm thiếp nhà quyền quý.”

” Xin làm vợ thường dân, không mong làm thiếp nhà quyền quý …” Trần đại thiếu thất hồn lạc phách mà lặp lại này vài chữ, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt mất mát mà nói, “Ta, ta chỉ biết, ngươi khác với những nữ tử mơ mộng cao sang, ngươi… thật đặc biệt.Chỉ là ta, ta đã cưới chính thê, ta không xứng cưới ngươi.”

Trần đại thiếu ngẩng đầu, tràn ngập hy vọng mà nói: “Xuân Hoa, ta muốn hưu Thiếu phu nhân, thú ngươi làm chính thê, ngươi thấy thế nào?”

Tuy biểu tình của Xuân Hoa không có gì biến hóa, nhưng ánh mắt nhìn Trần đại thiếu có một chút không vui: “Đại thiếu gia, Thiếu phu nhân đối với ngươi một mảnh tình thâm, còn hoài hài tử của ngươi, cũng không có phạm ‘Thất đức’, ngươi hưu Thiếu phu nhân, là muốn chặt đứt đường sống của nàng sao?”

Trần đại thiếu cúi đầu ra vẻ mất mát: “Ta biết, Xuân Hoa ngươi… Về sau nhất định phải gả cho người tốt, có ai dám không tốt với ngươi, ta sẽ vì ngươi trút giận!”

Nói xong gã chạy trối chết, mỗi lần đụng mặt Trần đại thiếu, gã đều dùng ánh thâm tình, quyến luyến nhìn Xuân Hoa.

Xuân Hoa nhìn thẳng, vẫn nghiêm túc mà hầu hạ Thiếu phu nhân.

Tháng ngày yên ổn của Trần phủ rốt cuộc bị đại thọ tám mươi của Trần lão Hầu gia đánh vỡ.

Ngày đó Trần phủ được rất nhiều đại quan cùng quý nhân ghé thăm, Thiếu phu nhân dù mang thai sáu tháng cũng phải ra mặt tiếp khách, Xuân Hoa giúp đỡ bọn nha hoàn ở hậu viện hầu hạ các vị quý phu nhân, lại không biết như thế nào mà ngay lúc bưng mâm quả qua chỗ vắng trong hành lang vẫn đụng mặt một công tử lạc đường.

Công tử anh tuấn đi đến trước mặt Xuân Hoa, ngả ngớn dùng tay niết cằm anh: “Thật sự là … rất khác biệt, nha hoàn, theo bản công tử đi, về sau cam đoan ngươi ăn ngon uống tốt, căn bản không cần làm những việc khổ cực này. Nhìn tay ngươi đi, làm việc nặng nên thô to.”

Xuân Hoa lui ra phía sau một bước, tránh né ngón tay của anh tuấn công tử, trầm giọng nói: “Tay ta là trời sinh, không phải làm việc cũng lớn như vậy.”

“… Đây là lần đầu tiên ta thấy một người thành thực không giống nha hoàn như vậy.Bản công tử rất có hứng thú. Tiểu nha hoàn tên gọi là gì, nói cho công tử biết.”

“Chủ tử ban danh tự gì, ta sẽ được gọi bằng danh tự đó.” Xuân Hoa bình tĩnh trả lời, “Vị công tử này, trong tay ta là hoa quả từ phiên bang được bệ hạ ban cho lão Hầu gia, lão Hầu gia dùng để chiêu đãi các vị nữ khách, nếu trên đường dâng khách mà chúng bị tổn hại, chính là bất kính với bệ hạ.”

“A?” chân mày của thiếu công tử khẽ nhướn, “Thật là một nha đầu thông minh lanh lợi, biết dùng bệ hạ khống chế ta, thật sự là khác biệt. Lần này buông tha cho ngươi, lần sau… chưa chắc.”

Đang khi nói chuyện, đối diện hành lang có một thanh âm truyền đến: “Tiêu Hoằng Kiếm, bên đó là chỗ của nữ quyến, ngươi đến đó làm gì?”

Thanh âm kia thập phần dễ nghe, vừa nghe vào tai liền tê dại. Xuân Hoa xác định trừ người trong lòng anh ra thì không ai có thể khiến anh động tâm như thế. Anh quay đầu nhìn lại cũng chỉ kịp nhìn thấy một góc áo đang rời đi.

Tiêu Hoằng Kiếm cười nói: “Tiểu nha đầu, lần sau lại gặp.”

Cho dù chỉ là khúc dạo đầu, nhưng Xuân Hoa vẫn muốn nghe lại thanh âm kia, anh đã nhiều ngày không gặp người trong lòng, không khỏi có chút ngây ngốc.

Đáng tiếc anh chỉ là một tiểu nha hoàn, căn bản không có tư cách hỏi thăm chuyện của chủ tử, hỏi thăm mất mấy ngày cũng không hỏi ra thân phận người nọ.

Ngay lúc Xuân Hoa trăm phương nghìn kế mà tìm người, Trần đại thiếu lại mang vẻ mặt kinh sợ mà tìm Xuân Hoa: “Xuân Hoa, ngày ấy tổ phụ đãi tiệc, ngươi đã gặp Cảnh vương điện hạ?”

Cảnh vương điện hạ? Xuân Hoa hơi hơi nhướng mày, hắn bình tĩnh nói: “Lúc ta bưng mâm quả có gặp một người gọi là Tiêu Hoằng Kiếm công tử, hắn là Cảnh vương sao?”

Có thể xưng vương cũng chỉ có con cháu hoàng thất, hẳn không phải là Tiêu Hoằng Kiếm.

“Tiêu Hoằng Kiếm, Tiêu gia? Tiêu gia là hoàng thân, nhất định là Tiêu Hoằng Kiếm! Xuân Hoa, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi!”

Trần đại thiếu nói xong liền vội vàng bỏ đi, để lại Xuân Hoa vẫn không hiểu có chuyện gì.

Là hoàng thân Tiêu gia… Đại khái cũng chỉ có Tiêu gia mạc bắc đi? Cho nên vừa rồi anh gặp được vãn bối của mình, nói không chừng còn là hậu bối cách hai đời?

Trần đại thiếu tức đến nổ phổi mà tìm anh, Xuân Hoa mơ hồ cảm thấy có chút không ổn. Quả nhiên đến ngày thứ hai, Thiếu phu nhân mang vẻ mặt đưa đám đến nói với Xuân Hoa: “Xuân Hoa, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, lại là người ta tín nhiệm nhất trong nhà này. Ta vốn định chờ ngươi đến tuổi sẽ giúp ngươi tiêu trừ nô tịch, chọn người xứng đáng, gả ngươi đường hoàng để về sau hài tử của ngươi không phải đi làm nô gia cho người khác.”

“Đa tạ Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân đối tốt với Xuân Hoa, Xuân Hoa đều nhớ rõ.”

“Chính là… Ta số khổ Xuân Hoa a… Ngươi làm sao lại đặc biệt như vậy? Ta bị ngươi mê hoặc, phu quân vô dụng của ta cũng bị ngươi mê hoặc, hiện tại ngay cả Cảnh vương cũng … Cảnh vương nói rõ muốn ngươi, Trần gia chỉ là hầu tước, căn bản không có cách cự tuyệt Cảnh vương a!” Thiếu phu nhân mặt đầy nước mắt.

Xuân Hoa bị câu “Ta bị ngươi mê hoặc” dọa sợ hết hồn, cũng may khí tức anh trầm ổn, ánh mắt không nheo một cái, trầm giọng nói: “Đa tạ Thiếu phu nhân ưu ái, Xuân Hoa có số mệnh của mình, Thiếu phu nhân không nên lo lắng.”

Hai hàng lệ của Thiếu phu nhân rớt đầy lên hộp gỗ đàn hương trên tay, nàng nhét cái hộp bản thân vô cùng trân quý vào tay Xuân Hoa, lau lệ nói: “Ta chẳng giúp gì được cho ngươi, chỉ có thể cho ngươi chút tài vật phòng thân. Cảnh vương phủ là vốn là hào môn cao quý, ngươi không có tiền chắc chắn khó sống. Ngươi đừng ngại, số tiền này, coi như là ta cảm tạ ngươi đã cứu hài nhi trong bụng ta.Ân cứu mạng, những thứ phàm tục như thế này không xứng.”

Thấy Xuân Hoa gật gù nhận hộp, Thiếu phu nhân lại khóc trong chốc lát, cuối cùng mệt mỏi, Xuân Hoa dìu nàng về giường ngủ yên.

Mở hộp gỗ ra, bên trong là hai ngân phiếu mấy ngàn đồng cùng vài trang sức trân quý, nhiều đồ vật quý như vậy, Thiếu phu nhân thật là có tâm.

Xuân Hoa cất kỹ ngân phiếu cùng trang sức, trở lại phòng mình suy tính sâu xa. Dựa vào dung mạo của anh, nếu đi mê hoặc một vài nữ hài tử thì còn có khả năng. Nhưng một nha hoàn to cao búi tóc hai bên lại có thể mê đảo Thiếu gia, Thiếu phu nhân, hoàng thân Tiêu Hoằng Kiếm cùng Cảnh vương điện hạ, trừ phi những người này đều bị mù.

Trên người anh nhất định có mê lực hấp dẫn.

Lời hứa hẹn của Trần đại thiếu hoàn toàn không có bất luận ý nghĩa gì, qua vài ngày, Xuân Hoa đã bị người đưa đến Cảnh vương phủ. Người ra đón nàng là một lão bà chanh chua trong phủ, bà đánh giá cao thấp Xuân Hoa một phen, hừ lạnh một tiếng: “Không biết là loại người gì lại được Cảnh vương điện hạ nể trọng. Đến Cảnh vương phủ, cần phải thu lại tính tìng lẳng lơ, Cảnh vương phủ tuy rằng không có nữ chủ nhân, nhưng thân phận đó không phải để loại người như ngươi mơ tưởng, ngươi cứ yên phận làm việc của mình. Cảnh vương phủ có quy tắc, nếu là không hiểu quy củ chỉ sợ không qua vài ngày là bị đánh chết.”

“Bà bà,” Xuân Hoa không bị dọa, trầm tĩnh nói, “Cảnh vương người như thế nào, ta mới đến, sợ phạm điều kiêng kị của chủ tử.”

Khi nói chuyện còn nhét một nén bạc nhỏ vào tay lão bà.

Lão bà lắc lắc nén bạc ước lượng trọng lượng của nó rồi tùy tay nhét vào ống tay áo, thái độ liền tốt hơn, bắt đầu giảng chuyện về Cảnh vương cho Xuân Hoa.

Sau khi tiên đế Cảnh Nhân đế nhận nuôi bệ hạ từ dòng dõi hoàng thất, Ninh An đế đương nhiệm cũng noi theo tiên đế, chọn từ dòng họ ra người ưu tú nối ngôi, không câu nệ việc không phải hài tử thân sinh. Mà người Ninh An đế thích nhất, chính là Cảnh vương giống tiên đế như đúc.

Cảnh vương là một chi huyết mạch của thái tổ, sau mấy trăm năm, chi tộc này đã dần nghèo túng. Bất quá từ khi Ninh An đế tỏ vẻ muốn chọn kẻ nối ngôi từ dòng họ theo cách bình đẳng thì mọi tôn thất đều được coi trọng, ngay cả phần huyết mạch suy yếu này cũng được gọi tên, Ninh An đế vừa nhìn qua Cảnh vương nhỏ tuổi này liền vừa lòng.

Khi Ninh An đế thấy Cảnh vương thì nhất thời lệ rơi đầy mặt, đêm đó còn cho hài tử sáu tuổi này túc trực trong cung, về sau thu làm nghĩa tử, dưỡng dưới gối hoàng hậu. Mười năm sau, Ninh An đế lại phong hắn làm thân vương, ban cho tên “Cảnh”. Nguyên bản danh hiệu của tiên đế là Cảnh Nhân đế, hai chữ “Cảnh Nhân” này là húy phải kiêng kị, không nên dùng. Chính do Ninh An đế rất thích Cảnh vương, các khanh gia thấy dung mạo của Cảnh vương rồi cũng không có ý kiến gì, chỉ có vài ngôn quan náo loạn vài hồi không thu được kết quả, danh hiệu Cảnh vương này cứ thế định ra.

Ninh An đế lựa cho Cảnh vương một mảnh đất phong cực kì sung túc và giàu có, bất quá vẫn chưa để hắn làm phiên vương mà vẫn giữ ở kinh thành trong kiến vương phủ, coi như giữ hắn bên người.

Do thế trong triều có người đồn, vì Ninh An đế yêu thích, Cảnh vương rất có hy vọng là người kế vị.

“Cảnh vương điện hạ đến nay chưa có thú phi, chỉ vì bệ hạ quá mức yêu thương hắn, muốn tuyển nữ tử tốt nhất cho hắn nên việc này cứ kéo dài.” Lão bà kết thúc câu chuyện.

Khóe môi Xuân Hoa khẽ nhếch thành nụ cười khó thấy.

Hơn nửa khả năng cậu ta là Cảnh vương, vào vương phủ rồi bọn họ sẽ có khả năng gặp mặt.

Xuân Hoa vốn là cho rằng vào vương phủ liền là một bước lên mây, ai biết ngay cả mặt mũi của Cảnh vương anh còn biết là sao thì đã bị phân đến phòng bếp.

Không sai, lại là phòng bếp.

Bất quá lần này Xuân Hoa không còn phải bổ củi nữa, mà là phụ với đầu bếp, xem như học nghề.

Đại đầu bếp vốn dĩ đưa từ Ngự thiện phòng trong cung ra, được Ninh An đế ban cho Cảnh vương. Tay nghề của gã là gia truyền tuyệt học, vốn không muốn truyền cho một nữ tử. Bất quá khi hắn nhìn thấy thân thể cao to cùng thân thủ lưu loát của Xuân Hoa liền có cái nhìn mới, cảm thấy cho dù là nữ tử thì cũng có thể làm thức ăn ngon, liền bắt đầu tận tâm tận lực mà dạy dỗ Xuân Hoa.

Những ngày Xuân Hoa ngốc trong phòng bếp thực dễ chịu, không chỉ ăn ngon ngủ ngon, được ở riêng một phòng, căn bản không có ai đến quấy rầy anh.

Nhưng vẫn đến một ngày, vào phiên trực đêm của Xuân Hoa, một tiểu tặc đến phòng bếp ăn vụng rồi bị anh bắt được. Tiểu tặc kia vốn dĩ đang chột dạ, nhưng sau khi nhìn thấy Xuân Hoa thì lập tức châm ngọn đèn, nói: “Hóa ra ngươi bị biểu ca giấu ở nơi này.”

Xuân Hoa tập trung nhìn mới thấy tiểu tặc đúng là Tiêu Hoằng Kiếm ngày ấy gặp ở Trần phủ.

Tiêu Hoằng Kiếm nhìn thấy Xuân Hoa liền làm mặt tức giận nói: “Ta vốn tưởng rằng ngươi không giống nữ tử thông thường, còn muốn đem ngươi theo ta, cho ngươi trải qua những ngày vui vẻ. Ai biết ngươi ngược lại có tính lẳng lơ, quay đầu liền thông đồng với biểu ca Cảnh vương. Ta còn tưởng rằng ngươi là nữ tử không yêu hư vinh, hóa ra ngươi không để Tiêu gia vào mắt!”

Đối với người khác, Xuân Hoa không có ý gì, chính là đối với con cháu Tiêu gia, anh càng yêu nhiều càng kì vọng cao.

“Ngươi là con cháu Tiêu gia?” Xuân Hoa nhíu mày hỏi, “Theo ta được biết, con cháu Tiêu gia thuở nhỏ được dạy dỗ trong quân doanh ở mạc bắc, thiếu thời đã phải ra chiến trường rèn luyện, mỗi người đều là mình đồng da sắt, nhưng ngươi thì sao?”

Anh kéo tay Tiêu Hoằng Kiếm qua: “Trên tay của ngươi không có vết chai, chân đứng không vững, khí tức nhu hòa, hiển nhiên là không luyện võ, chưa đến chiến trường, không giết người. Cả người phát ra khí tức công tử bột được yêu chiều, làm sao có mặt mũi tự xưng hậu nhân của Tiêu gia? Tiêu gia mỗi người đều là nhân kiệt, nào có con cháu chỉ biết đùa giỡn tì nữ như ngươi!”

Tiêu Hoằng Kiếm bị Xuân Hoa răn dạy đến mức khuôn mặc đỏ bừng, khó chịu nói: “Ngươi nghĩ ta không muốn ra chiến trường sao? Chính là tổ phụ nói, ta là hài tử cuối cùng còn là duy nhất của Tiêu gia, Tiêu gia muốn lưu lại một nam tử truyền tự, nên không cho ta ra chiến trường! Ngươi nghĩ ta không hâm mộ các huynh trưởng đánh giặc trên sa trường sao?”

“Không cho ngươi viết, ngươi sẽ không trộm luyện?” Xuân Hoa nói, “Tổ phụ Tiêu Cẩm Thư của ngươi, hai chân đứt đoạn vẫn có thể bảo vệ giang sơn, dù hắn không ra chiến trường vẫn không ai địch lại mưu kế của hắn. Võ không được, chẳng lẽ văn cũng không được?”

Tiêu Hoằng Kiếm bị anh răn dạy đến mức cứng miệng không thể trả lời.

“Về mạc bắc đi, ” Xuân Hoa thản nhiên nói, “Hoàng thành phồn hoa, không thấy giá lạnh ở mạc bắc khủng khiếp, không biết nhân gian khó khăn bao nhiêu. Chỉ có trải qua giá lạnh tại mạc bắc, rèn luyện ý chí sắt đá trong phong ba mới không phụ anh minh Tiêu gia.”

Tiêu Hoằng Kiếm không nói được một lời, ngồi dưới đất trầm tư, Xuân Hoa cũng ngồi dưới đất cùng hắn.

Mãi đến khi sắc trời ửng hồng, Tiêu Hoằng Kiếm mới nắm chặt nắm tay, kiên định nói: “Ta về mạc bắc, dù tổ phụ không đồng ý, ta cũng phải tập võ. Dù không thể ra chiến trường, chẳng sợ chỉ được làm công văn, ta cũng phải trở về!”

Nhìn ánh mắt kiên định đó, Xuân Hoa rốt cuộc mới lộ ra nụ cười tán thưởng: “Đây mới là hài tử Tiêu gia.”

“Xuân Hoa…” Tiêu Hoằng Kiếm đỏ mặt nói, “Ta, ta hiểu lầm ngươi, ngươi chắc chắn không phải loại nữ nhân ham mê quyền quý. Ngươi, ngươi theo ta đến mạc bắc đi?”

“Ta là hạ nhân của Cảnh vương phủ.” Xuân Hoa thản nhiên nói.

“Ta đi cầu biểu ca!” Tiêu Hoằng Kiếm nhảy dựng lên, chạy khỏi phòng bếp.

Chính ngọ ngày hôm sau, có người đến gọi Xuân Hoa, nói Cảnh vương muốn gặp.

Tối hôm qua Xuân Hoa trực đêm nên không ngủ, vốn nghĩ ngủ bù vào ban ngày, cuối cùng không dám ngủ mà ngồi yên trong phòng chờ. Sau khi được truyền, anh chỉnh lý y phục một chút, sờ sờ hai búi tóc trên đầu, kiểm tra xem mình có chỗ nào thất thố hay không.

Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng rồi mới theo người truyền tin đến gặp Cảnh vương.

Thư phòng của Cảnh vương thực an tĩnh, không có người hầu hạ. Người kia mang anh đến gặp Cảnh vương sau liền lui xuống, trong phòng chỉ có anh cùng Cảnh vương.

Xuân Hoa cúi đầu nói: “Tham kiến Cảnh vương điện hạ.”

Anh vừa muốn quỳ xuống, đã bị một thân thể quen thuộc đỡ lấy.

“Xuân Hoa, ” Cảnh vương ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói, “Hoằng kiếm muốn dẫn ngươi đến mạc bắc, ngươi tính thế nào?”

Xuân Hoa lãnh tĩnh nói: “Xuân Hoa là hạ nhân của vương phủ, hết thảy đều theo Vương gia an bài.”

Tác giả:

Cảnh vương thở dài một hơi: “Xuân Hoa, ngươi nói bổn vương phải giam ngươi thế nào cho phải?”