Lúc phụ thân cùng huynh đệ chết đi, Tiêu Cẩm Thư vốn đã mất đi hy vọng với triều đình, thậm chí với cả hoàng đế. Thứ giúp gã chống đỡ nơi biên ải này chính là xương máu, là oai linh của phụ thân cùng huynh đệ gã, cũng giống như máu thịt của gã sẽ nhuộm đỏ nơi đây.
Nhận được phi ưng truyền tin Cảnh Nhân đế sắp sửa ngự giá thân chinh, Tiêu Cẩm Thư thật sự không tin. Năm đó phụ thân vào thành lĩnh thưởng, gã có may mắn gặp qua tiên đế một lần, trung anh minh đế mà gã khát khao diện kiến lại hóa thành đế vương âm ngoan bất định ngả nghiêng trên ngai vàng. Tiêu Cẩm Thư vốn dĩ thiên phú đa mưu một mặt, gã liếc mắt một cái liền nhìn thấu sự nghi kị của tiên đế với Tiêu gia nên ra sức phản đối phụ thân gả muội muội vào nơi sài lang hổ báo. Nhưng mà quân mệnh khó cãi, muội muội vẫn phải gả đi, bây giờ trở thành hoàng hậu lại nhiều năm không khai hoa mãn nguyệt, Cảnh Nhân đế thật sự có kính trọng muội muội sao? Tiêu Cẩm Thư lấy làm hoài nghi.
Tiên đế đầy lòng nghi kị lại tri diện bất tri tâm kia vẫn có thể nuôi dưỡng được một vị hoàng đế hết lòng vì dân chúng hay sao?
Tiêu Cẩm Thư hoàn toàn không tin.
Nhưng gã vẫn dán truyền thư có đóng ngọc ấn trên thành, gã không quan tâm Cảnh Nhân đế có tới hay không, gã chỉ cần dân chúng biên ải biết tin này. Còn hi vọng là còn cơ hội sống, gã cần thời gian, cần thêm một chút thời gian để cho phụ nữ cùng trẻ nhỏ chạy trốn, chạy càng xa càng tốt, ít nhất có thể chạy tới gần thành trì, ít nhất có thể giữ mạng bọn nhỏ.
Cũng thật may là Hô Diên Hi bị thương, cho bọn họ thời gian thở dốc, Mục tộc mỗi ngày công thành một lần, cũng không phải nghiêm túc công thành, chỉ là rung cây nhát khỉ để doạ bọn họ. Tiêu Cẩm Thư biết Mục tộc đang chơi trò mèo vờn chuột, nghe tiếng chuột kêu thảm thiết lại không thoát được khiến bọn chúng vui vẻ.
Tiêu Cẩm Thư sẽ không cảm thấy khuất nhục, ngược lại gã càng hy vọng Mục tộc có thể chơi lâu một chút, để gã có thêm thời gian cứu người.
Chờ đến khi thương thế của Hô Diên Hi tốt lên, mèo sẽ vờn chán, lúc đó là lúc mất thành.
Nhưng Tiêu Cẩm Thư hoàn toàn không ngờ, viện binh sẽ đến nhanh như vậy!
Đội quân tiên phong gồm một ngàn kị binh, chưa đến mười ngày từ khi lính truyền tin rời khỏi Mạc Bắc, đã đến rồi!
Đội trưởng báo cho Tiêu Cẩm Thư, đại quân xuất phát cùng lúc với bọn họ, bệ hạ theo sau mang quân nhu đến Mạc Bắc, ít ngày nữa sẽ đến nơi, thỉnh dân chúng Mạc Bắc phòng thủ vững vàng.
Thánh chỉ vàng rực, kỵ binh trang bị chỉnh tề mang đến hy vọng cho toàn thể thành trì mệt mỏi, bách tính liền tràn trề nhiệt huyết, cầm cuốc xẻng cùng đao gươm tiến lên thủ thành, ngay cả nữ nhân cùng hài tử cũng không trốn đi, bọn họ ở hậu phương nấu nước đun dầu rồi cho nam nhân trong nhà khiêng lên tường thành dội thẳng xuống đầu binh sĩ Mục tộc.
Phòng thủ ở thành Bắc làm Mục tộc tổn thất không ít, hành động vờn chuột nhất thời ngừng lại, trên dưới thành Bắc cũng có cơ hội nghỉ ngơi chốc lát, nhưng mà Tiêu Cẩm Thư cũng hiểu được, đây là yên ả trước giông bão. Bọn chúng đang chờ, chờ Hô Diên Hi bình phục, chỉnh đốn quân lính, tiếng trống đầu tiên của hắn sẽ nâng cao sĩ khí hạ thủ thành Bắc!
Quả nhiên, sau khi quân tiên phong đến chừng mười một ngày, Mục tộc lại dốc toàn bộ binh lực bắt đầu công thành. Lúc này đây, Hô Diên Hi cưỡi ngựa đứng ở bên ngoài tường thành, tinh thần phấn chấn, nhìn không ra đã từng bị thương.
Có Hô Diên Hi, phương thức công thành lập tức đổi khác. Bọn họ trước phóng hỏa tiễn, giết chết tướng sĩ trấn thủ trên thành, lại sai người bắc thang trèo lên. Tiêu Cẩm Thư biết hiện tại chỉ có thể cố chống đỡ, liền phái người luân phiên lên thành phòng thủ, đổi đội xạ thủ khác. Hô Diên Hi có một toán thần tiễn, nhắm bắn chuẩn xác vào tướng sĩ thủ thành chứ không hề bắn trật vào quân sĩ leo thành.
Cũng may mấy ngày này quân Mạc Bắc không hề lơi lỏng, Tiêu Cẩm Thư khẩn trương triệu hồi thợ mộc trong thành chế máy bắn đá, lính tráng nấp trong thành bắn đá ra, vừa không cần lo bị tên bắn trúng vừa dùng đá đẩy ngã thang.
Cản được một đợt tiến công của Mục tộc, quân dân Mạc Bắc đều nhẹ thở phào, chỉ có Tiêu Cẩm Thư còn cau mày.
Nguyên nhân gã nhíu mày là vì Hô Diên Hi vẫn chưa ra tay. Võ công của Hô Diên Hi vượt khỏi sức tưởng tượng của mọi người. Người có võ công cao cường nhất Tiêu gia là Tứ đệ, nhưng khi Tứ đệ giao chiến với Hô Diên Hi cũng chỉ đỡ được tầm mười chiêu. Võ công của Hô Diên Hi rất cao, một khi hắn ra tay, Mạc Bắc tựa như giấy, binh khí thành hư không.
Đó cũng chính là nguyên nhân khiến phụ thân cùng huynh đệ của gã liều chết ám sát Hô Diên Hi, dù không thể giết chết hắn cũng phải làm hắn bị thương. Chỉ cần trong đội quân công thành không có Hô Diên Hi, mọi người vẫn còn hi vọng.
Hô Diên Hi hiện tại thoạt nhìn giống như người khỏe mạnh, nhưng từ đầu đến giờ vẫn chưa ra tay, là khinh thường không muốn ra tay, hay là vết thương chưa khỏi hẳn, đứng ở trước trận chỉ để ủng hộ quân tâm?
Tiêu Cẩm Thư không rõ lắm, bây giờ điều gã có thể làm cũng chỉ là cầm đầu quân dân Mạc Bắc lần lượt ngăn cản sự công kích của Mục tộc.
Quân tiên phong triều đình phái tới ngay từ đầu đã bẩm với gã bọn họ sẽ do gã toàn quyền chỉ huy, không dám có nửa điểm vi phạm. Toán quân này thật sự tốt, bọn họ như lời đã nói, hoàn toàn nghe lệnh Tiêu Cẩm Thư, chẳng sợ Tiêu Cẩm Thư phái bọn họ đi tìm chết, bọn họ cũng sẽ không nhăn nửa bên mày.
Quân ngũ như vậy… Gã sao không thể chờ mong đại quân triều đình phái tới đây?
Chỉ là một khi Hô Diên Hi thật sự ra tay, chỉ sợ có bao nhiêu người đều vô dụng. Gã đã thấy qua công lực của Hô Diên Hi, thật giống như tương truyền, “Mười bước giết một, ngàn dặm bất lưu”. Chỉ một mình Hô Diên Hi mà thiên quân vạn mã còn ngăn không được, đừng nói viện quân có bao nhiêu người, dưới sức đánh của Hô Diên Hi, quân tâm đều sẽ tan rã, đến lúc đó…
Ngự giá thân chinh!
Tiêu Cẩm Thư nắm thật chặt nắm tay, cho dù là liều mạng, cũng phải bảo vệ tốt Cảnh Nhân đế!
Trận công thành kéo dài đến chạng vạng, Mạc Bắc mặt trời lặn sớm, lúc này sắc trời phiếm hồng, Mục tộc cũng dừng tấn công.
Bọn họ giống như lại sống thêm một ngày, Tiêu Cẩm Thư hơi thở phào, tai nghe bên ngoài tường thành truyền đến giọng nói của Hô Diên Hi.
Giọng của hắn cũng không lớn, lại có thể xuyên thấu qua tường thành truyền đến trong lỗ tai nhiều người như vậy, đủ thấy nội lực thâm hậu.
“Tiêu quân sư, như ngươi sở liệu, bổn vương vẫn chưa ra tay bởi vì trọng thương chưa khỏi, hôm nay ra trận cũng là do lo lắng đại quân của các ngươi đến, mới vừa có thể đứng lên liền đến công thành, miễn cho đại đội nhân mã đến sẽ mất cơ hội ngàn năm một thuở. Vài vị tướng quân Tiêu gia liều chết đánh ta trọng thương, bổn vương bội phục, vốn định để lại một vị tàn phế nối dõi tông đường, đáng tiếc hiện tại không được.”
Hô Diên Hi nói lời này cực kỳ vô lễ, binh lính bên người Tiêu Cẩm Thư tức giận đến mức đỏ bừng hai mắt, chỉ muốn lao ra liều mạng cùng hắn.
Tiêu Cẩm Thư lại rất bình thản, tiếng nói của gã vô pháp truyền xa như vậy, liền dùng văn tự Mục tộc viết lên một mảnh vải lớn rồi sai người thả trên tường thành, mảnh vải ghi chữ —— “con khỉ xưng Đại vương”. (Editor: Tôn Ngộ Không xưng vương Hoa Quả Sơn)
Hô Diên Hi mới vừa rồi tự xưng bổn vương, là hắn tự phong, sau khi thống nhất thảo nguyên Tái Bắc, Hô Diên Hi liền tự phong Tái Bắc vương, muốn một đường đánh tới hoàng thành, thay đổi triều đại. Hắn lấy tính mệnh Tiêu gia vũ nhục Tiêu Cẩm Thư, Tiêu Cẩm Thư liền châm chọc hắn là hầu tử, dù sao đều là múa mép khua môi, Hô Diên Hi nhất định đấu không lại Tiêu Cẩm Thư.
Nhìn chữ viết trên tờ giấy, nụ cười trên mặt Hô Diên Hi không thay đổi, hắn cất cao giọng nói: “Tiêu quân sư, bổn vương không định tuyệt tình như vậy, đáng tiếc là các ngươi ngoan cố không thay đổi a.”
Nói xong hắn nhẹ nhàng vung tay lên, bốn Binh sĩ Mục tộc mỗi người giơ một cái cái gậy tre cao lên, mỗi gậy tre móc một cái đầu người, rõ ràng là một nhà Trấn Hắc hầu!
Hốc mắt của tất cả mọi người trong thành đỏ lên, vài binh lính xúc động lập tức muốn đi hạ tường thành cùng bọn họ liều mạng, lại bị Tiêu Cẩm Thư ngăn lại.
“Dừng lại cho ta!” ánh mắt Tiêu Cẩm Thư nổi tơ máu, hiển nhiên tức giận đến mức tận cùng, giọng nói của gã khàn khàn “Hiện tại bọn chúng muốn kích động chúng ta mở cổng thành gây chiến để nhân cơ hội tấn công vào. Thương thế của Hô Diên Hi chưa tốt, chỉ có thể dùng biện pháp như thế. Chúng ta tuyệt đối không thể bị khiêu khích, nhất định phải nhẫn, nhẫn chờ viện quân đến, lấy đầu Hô Diên Hi tế mấy vạn tướng sĩ mạc Bắc!”
Tất cả mọi người dừng lại, vài binh lính kích động trộm lau nước mắt, đó là lão Hầu gia của bọn họ, ba vị tướng quân của bọn họ, rõ ràng là dòng dõi cao quý lại cùng ăn cùng uống với bọn họ, là tướng quân của bọn họ a!
Tướng quân của bọn họ bị người vũ nhục như vậy, bọn họ lại chỉ có thể nhẫn sao?
Đột nhiên một thanh âm giống như Hô Diên Hi truyền vào trong tai mọi người, người nọ thanh âm trầm thấp, không giấu lửa giận: “Hô Diên Hi, ngươi muốn dùng loại phương pháp này bức Tam ca của ta mở cổng thành, vậy là sai lầm mười phần. Tam ca của ta từ nhỏ đến lớn viết nhiều nhất là chữ ‘Nhẫn’, bút lông trong nhà đều do huynh ấy viết mòn. Bất quá, Tam ca của ta nhẫn, ta lại không nhẫn!”
Cuối cùng một tiếng “Nhẫn” như là hét to, tai của binh sĩ Mục tộc nhưu nổ tung, binh lính tố chất không tốt liền chảy máu tai, coi như thủng màn nhĩ.
“Người nào?” Tiêu Cẩm Thư ngồi trên xe lăn nhìn quanh trong thành.
Chỉ thấy hai người một ngựa cuộn cả bụi đường phóng tới chỗ bọn họ, qua vài hơi thở đã tiến đến trước mặt Tiêu Cẩm Thư. Lập tức thấy một người vận kim giáp, khuôn mặt túc mục long uy mười phần, một người khác thân hình cao lớn đằng đằng sát khí, rõ ràng ngũ quan có vài phần giống gã!
Nam tử to cao vận huyền giáp ôm thắt lưng nam tử mặc kim giáp nhảy xuống khỏi ngựa rồi đặt lên ghế, sau đó gật đầu nói với Tiêu Cẩm Thư: “Bảo hộ bệ hạ, ta đi đoạt lại di thể của phụ thân cùng huynh trưởng.”
Nói xong liền một bước phi ra xa.
Cái gì? Bệ hạ?
Tầm mắt Tiêu Cẩm Thư vốn dõi theo huyền giáp nam tử, nghe y vừa nói như thế, lập tức quay đầu nhìn người vận kim giáp kia, chỉ thấy dưới kim giáp là chiến bào kim long ngũ sắc, khắp thiên hạ trừ bỏ vị ngự trong Kim Loan điện kia, còn có ai dám ăn vận như vậy!
“Bệ, bệ hạ?” Tiêu Cẩm Thư hai chân đã bị cắt cụt, không thể quỳ lạy, đành chắp tay lắp bắp mà nói, “Tham kiến bệ hạ, đại quân đâu?”
Lúc này gã đã không còn tâm trạng giữ lễ nghĩa, chỉ lo lắng hỏi.
Cảnh Nhân đế đứng lên khỏi ghế, bình tĩnh nói: “Đại quân ngay phía sau, khoảng sau nửa canh giờ sẽ tới. Tiêu ái khanh dẫn dắt quân dân Mạc Bắc tử thủ hơn hai mươi ngày, kể công không hết, các ngươi có thể nghỉ ngơi một chút rồi.”
“Tạ bệ hạ…” Không phải, cảm tạ cái gì chứ! Đại quân chưa đến hoàng đế đã đến, làm sao bọn họ nghỉ đây, hoàn toàn không thể, còn phải liều mạng bảo vệ!
“Không cần lo lắng,” Cảnh Nhân đế hơi nhếch khóe môi, “Một mình Định Bắc tướng quân cũng đủ làm quân địch khiếp sợ, chúng ta lên tường thành mà xem.”
Không được, tường thành là nơi nguy hiểm, tên bay đạn lạc, vạn nhất thương tổn đến bệ hạ vậy trách nhiệm ai gánh nổi, có muốn cũng không nổi!
Chỉ là Tiêu Cẩm Thư căn bản không ngăn được Cảnh Nhân đế, tiểu hoàng đế vậy mà mạnh mẽ, nhảy vài cái đã đứng trên tường thành nhìn xuống, một thân kim giáp vô cùng chói mắt, cứ như đang viết “Ta là hoàng đế tới bắt ta đi”.
Tiêu Cẩm Thư vội vàng sai người đẩy gã lên, nghĩ vạn nhất có tên phóng tới, gã cũng có thể dùng thân mình làm bia thay người.
Mới vừa lên tường thành đã thấy cả trận mưa tên ập đến, cung thủ ra tay rất nhanh, bất quá không phải hướng về phía Cảnh Nhân đế, mà hướng về huyền giáp nam tử.
Mà huyền giáp nam tử cầm trong tay một thanh trường đao, đơn thương độc mã vọt vào bên trong địch doanh, nơi y đi qua, mưa tên đứt đoạn, không một ai có thể tiếp cận y, quân địch xung quanh hoàn toàn gục ngã.
Thấy tiễn không có tác dụng, vài tên tướng lĩnh của Mục tộc dẫn theo sĩ binh xông lên, kết quả bị người kia lần lượt cho một đao giống như đốn gỗ giữa rừng, nơi y đi qua, không ai thoát được.
Quả thực là một pho tượng thần chết!
“Bệ hạ, đây là ai, dũng mãnh như vậy?” Tiêu Cẩm Thư giật mình mà hỏi.
“Tiêu Cẩm Ý,” thấy Tiêu Cẩm Thư nghệch mặt ra, Cảnh Nhân đế cười rất ôn hòa, “Định Bắc tướng quân … của trẫm.”