Sau khi đạp tuyết trở về, cảm tình vừa đủ, còn thêm thời tiết se lạnh, chuyện phù hợp nhất để làm lúc này là hai người cùng về cởi quần áo ôm nhau trong chăn. Đáng tiếc Cảnh Nhân đế là đế vương, một năm bốn mùa không lúc nào thanh nhàn, ban ngày ban mặt làm sao có thể tuyên dâm. Yến hội tối nay lại mời đủ văn võ bá quan, Cảnh Nhân đế còn phải dành cả buổi chiều bàn luận về Ngũ yến với Lễ bộ thượng thư, còn phải ban thưởng lễ vật cho vài viên quan vì lý do gì đó không thể dự yến, tỷ như lão Hầu gia bên kia tuổi cao sức yếu, lại như lão thái quân bên này bệnh nặng chưa khỏi, những vị này đều phải do đích thân Cảnh Nhân đế chấp bút, thánh chỉ còn tự tay niêm đại ấn để ban đến khen tặng. Hắn có thể giữa muôn vàn bận rộn mà bớt chút thời gian đi đạp tuyết thưởng mai với hoàng hậu đã coi như rất có ý vị với nàng.
Cảnh Nhân đế xử lý chính sự nên hoàng hậu không thể đi theo, hơn nữa hoàng hậu cũng rất bận, buổi tối phải ban thưởng cho mệnh phụ, còn phải chiêu đãi các phu nhân trong nội điện, không hề nhàn rỗi hơn Cảnh Nhân đế.
Ra khỏi ngự hoa viên, hai người sẽ phải tách ra để hồi cung. Trước đó, thừa dịp hạ nhân còn chưa tới, hoàng hậu ở chỗ không người cúi xuống hôn lên môi Cảnh Nhân đế, thấp giọng nói: “Đáng tiếc, ta và ngươi chung quy không thể cùng nhau đón giao thừa.”
Từng năm qua, đêm trừ tịch của Cảnh Nhân đế đều thuộc về thiên hạ chứ không thuộc về hoàng hậu, hắn phải cùng bá quan văn võ đón giao thừa, cùng chờ tất niên.
Nghe thấy hoàng hậu nói như vậy, khuôn mặt của Cảnh Nhân đế bất giác lộ ra chút cô đơn, cái gọi là cô đơn, chính là như thế. Bởi vì cả thiên hạ đều thuộc về hắn, cho nên hắn không cách nào thuộc về một người, cho nên hắn chỉ có thể cô đơn một mình.
Chỗ ngồi càng cao, người ngồi càng lạnh.
Nhưng hoàng hậu lại nói: “Bất quá nếu bệ hạ có thể ăn ít chừa bụng ở yến hội, ta sẽ chuẩn bị vài món ăn khuya nóng cho người, chúng ta có thể vừa uống canh nóng, vừa đón mặt trời đầu năm.”
Sau khi đón khoảnh khắc giao thừa, Cảnh Nhân đế sẽ tự mình cầu phúc cho thiên hạ, thắp nén hương lễ đầu năm, còn phải nhận triều bái của bá quan văn võ, sau đó mới cho bọn họ rời cung, từ đây cho đến rằm tháng giêng không cần thượng triều. Dù trong thời gian này đôi khi sẽ xảy ra chút chuyện nhỏ, nhưng dù sao so với bình thường đã là nhàn hơn rất nhiều rồi. Đặc biệt là mùng một đầu năm, Cảnh Nhân đế ngoài trực tiếp nhận triều bái mừng tuổi ra thì chẳng phải làm gì, thỉnh an thái hậu xong là có thể nghỉ ngơi một ngày, cho nên hoàng hậu mới có thể gợi ý cùng Cảnh Nhân đế thức đêm, không cần lo hắn ngủ không đủ ngày mai lại mệt.
“Ngày mai không phải Hoàng hậu phải nhận chúc Tết của các phi tần sao?” Cảnh Nhân đế hỏi.
Hắn phải nhận triều bái sau giao thừa, hoàng hậu cũng vậy, phi tần cung nhân từ cấp nhỏ đến phẩm hàm to đều đến chúc Tết hoàng hậu.
“Ta không sao.” Nghe thấy Cảnh Nhân đế quan tâm, hoàng hậu khẽ cười nói, “Ta thân cường thể tráng, không ngủ vài tối cũng không sao.”
Lời này Cảnh Nhân đế nghe rất quen tai, là câu đầu tiên hắn nghe sau khi đập đầu tỉnh lại, là câu đầu tiên hắn nghe hoàng hậu nói.
“Thế thì, liền cùng hoàng hậu phóng túng một đêm.” Cảnh Nhân đế cười, cổ tay hắn dưới lớp áo đen tuyền càng thêm trắng, nụ cười mỹ lệ không cách nào tả được.
Hoàng hậu thầm khắc nụ cười này vào lòng rồi mới tách khỏi Cảnh Nhân đế, vội bỏ đi.
Lúc này thời gian Hoài Nam vương “hít thở khí trời” cũng vừa xong, bị Tả tông chính của Tông Nhân phủ thộp cổ về. Năm trăm tinh binh án binh bất động, sau khi hạ nhân nhà vương gia dâng lễ thì bị điều về lại Hoài Nam vương phủ. Tông Nhân phủ kiếm vài hạ nhân trong phủ đến hầu hạ Hoài Nam vương, cũng không thể để một Vương gia ở Tông Nhân phủ không có cả người dâng trà rót nước.
“Vương gia!” Một thư sinh thanh y cùng thái giám hầu hạ Hoài Nam vương gia tiến vào Tông Nhân phủ, nhìn thấy Hoài Nam vương liền “Phù phù” phủi bụi rồi quỳ xuống, vẻ mặt tự trách mà nói, “Đều do thần thân thể yếu, chịu không nổi cái lạnh phương bắc, ngã bệnh trên đường, không thể không ở lại trạm dịch dưỡng bệnh, để Vương gia một mình hồi kinh, không thể đúng lúc vì Vương gia phân ưu!”
Hắn là Hứa Khanh Dương phụ tá của Hoài Nam vương phủ, là tiểu quan bát phẩm của vương phủ, là người tài giỏi đắc lực, chữ viết rất đẹp, bình thường giúp Hoài Nam vương viết các thứ linh tinh, nên được Hoài Nam vương coi trọng.
Hứa Khanh Dương đi nửa đường lại bị phong hàn, bệnh nặng đến mức không đứng vững, Hoài Nam vương vốn định dời lúc xuất phát chờ hắn, chỉ là nếu thế thì sang năm cũng chưa tới được kinh thành. Hồi kinh trễ còn có thể viện cớ, chứ để qua năm còn chưa tới thì Hoài Nam vương sẽ bị quy vào tội kháng chỉ, bỏ qua đại thọ của mẫu thân, biến thành người bất trung bất hiếu.
Vì thế Hoài Nam vương chỉ có thể để Hứa Khanh Dương ở lại, tự mình mang theo đại đội nhân mã tới trước, mà Hứa Khanh Dương chính là mưu sĩ của Hoài Nam vương, nếu hắn cùng đi, hắn nhất định sẽ khuyên Hoài Nam vương hạ trại nghỉ ngơi ngoài thành một đêm, hôm sau lại dẫn ít người vào thành. Như vậy còn có thể để Cảnh Nhân đế tin rằng Hoài Nam vương vĩnh viễn là đệ đệ tốt của Cảnh Nhân đế, an phận thủ thường, tuyệt đối không mưu phản; lại còn có thể tố khổ với thái hậu, nói đêm qua trời lạnh cắt da, ở ngoài hạ trại đóng quân có biết bao nhiêu khó chịu, hạ một ván cờ tình thâm, Cảnh Nhân đế nhất định sẽ cảm thấy có lỗi với Hoài Nam vương, lần nhập kinh này càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Nhưng ai ngờ hắn chỉ vừa bị bệnh, Hoài Nam vương liền làm ra chuyện lớn thế này, bệnh mới tốt một chút là Hứa Khanh Dương liền vội vã vào kinh, khi đến nơi nghe thấy tin Hoài Nam vương bị giam vào Tông Nhân phủ, cơn sốt vừa qua lại nóng như lửa.
Hứa Khanh Dương biết, Hoài Nam vương là một người chán ghét lễ giáo, gã rất tuỳ tiện, tính cách như vậy không thích hợp làm đế vương. Chỉ là Hứa Khanh Dương cảm thấy, việc này cũng có thể chậm rãi giáo dục được, Hoài Nam vương không được nuôi dạy để làm hoàng đế, tất nhiên gã sẽ không câu nệ tiểu tiết. Hắn nhìn trúng, Hoài Nam vương đối với dân chúng bằng một mảnh nhân tâm.
Hoài Nam vương không hành hạ ai, không đánh người tùy tiện, làm người khoan dung rộng lượng, trân trọng cả tiểu thương gia. Hoài Nam vương được cấp đất ba năm, ba năm không sưu cao thuế nặng, tự mình tra xét quan viên, bắt không ít tham quan trả lại cá thịt cho dân chúng. Gã còn chiêu hiền đãi sĩ, khoản đãi hiền tài, ba năm nay giúp nông dân thêm giống lúa mới, thợ thuyền thêm công cụ mới, khiến cho cả tỉnh Hoài Nam nâng cao sản lượng, dân chúng cơm no áo ấm. Còn cổ vũ nông dân trồng thêm dược liệu ở chỗ đất cằn cỗi, khai khẩn vô số đất hoang, giúp cho dân quanh vùng núi không trồng được gì có thể lấy đất đã khai hoang trồng lương thực, không còn phải bán tống bán tháo mọi thứ cứu đói. Năm kia gặp thiên tai, Hoài Nam vương vừa nhận đất phong liền vì dân chúng chiêu binh bắt bớ những thương nhân trục lợi tích trữ thực phẩm, cứu sống vô số con dân sa cơ. Cũng vì như thế, mới có triều thần buộc tội Hoài Nam vương dưỡng tư binh, tâm tư bất chính, bất chính chỗ nào, gã đều là vì dân chúng!
Hứa Khanh Dương cảm thấy, Hoài Nam vương nhân tâm nhân nghĩa yêu dân như vậy mới xứng làm đế vương. Không thủ lễ giáo thì làm sao, chuyện đại sự không câu nệ tiểu tiết, chỉ cần vạn dân no lành là được. Hứa Khanh Dương hy vọng toàn bộ dân chúng Hạ quốc cũng sẽ hạnh phúc như dân chúng ở Hoài Nam, hắn hy vọng Hoài Nam vương trở thành đế vương.
Vì thế từ khi vào Hoài Nam vương phủ, Hứa Khanh Dương vẫn luôn giữ ý khuyên nhủ Hoài Nam vương giành lấy đế vị. Hiện tại Cảnh Nhân đế không có con nối dòng, một khi hắn gặp chuyện, Hoài Nam vương là người có khả năng kế vị nhất, không cần động binh, chỉ cần Cảnh Nhân đế chết là được. Chỉ là Hoài Nam vương nhân từ nương tay, vẫn luôn nhớ thương tình cảm huynh đệ không chịu thương tổn Cảnh Nhân đế, một lần ám sát ở khu vực săn bắn đó cũng nghiêm lệnh thủ hạ không được thương tổn đến một sợi tóc của Cảnh Nhân đế, phải bắt sống. Nếu không phải như vậy, nhiều tử sĩ huấn luyện đặc biệt đến thế làm sao có thể để toàn quân huỷ diệt!
“Vương gia,” Hứa Khanh Dương ghé vào bên tai Hoài Nam vương nói, “Người bận tâm tình cảm huynh đệ, nhưng bệ hạ rõ ràng có xem người là huynh đệ đâu. Nếu không sao chỉ là chuyện nhỏ, hắn lại dùng một câu nhốt người vào Tông Nhân phủ đến mười lăm tháng giêng mới lôi ra xử, này rõ ràng xem người là phạm nhân mà, Vương gia!”
Hoài Nam vương rất phiền Hứa Khanh Dương mỗi ngày cứ lải nhải bên tai mình, phải làm Hoàng Thượng phải làm Hoàng Thượng, gã đâu có muốn làm Hoàng Thượng, gã là … Aiz, hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, ai ngờ Cảnh Nhân đế là một người cứng nhắc như vậy chớ, phạt gã ăn cơm tù đầu năm, aiz.
“Chuyện này… chẳng phải là do ta sai trước hay sao…” Hoài Nam vương buồn bã ỉu xìu đáp, “Để ngăn các ngôn quan lời ra tiếng vào, hoàng huynh cho dù có bao che vẫn phải bắt ta ở lại Tông Nhân phủ, coi như là đổi chỗ ở mà thôi, ta muốn đi đâu chỉ cần dắt người của Tông Nhân phủ cùng đi là được, không ai ngăn cản ta, chẳng khác gì khi ở vương phủ cả.”
Hôm nay thái hậu kéo gã về cung mà tâm tình, ân cần dạy bảo rằng ca ca gã vất vả bao nhiêu, đám ngôn quan có bao nhiêu phiền, cho nên gã nhất định phải nghe lời ca ca cùng mẫu thân, trong khoảng thời gian này ngoan ngoãn một chút, hiếu thuận một chút. Thái hậu còn nói, năm sau bà sẽ giả bộ bệnh, yêu cầu thân tử cắt thịt lấy máu làm thuốc để trị, Cảnh Nhân đế là đế vương chắc chắn không thể tổn thương long thể, đến lúc đó Hoài Nam vương dâng máu, lấy chữ hiếu làm đầu, Hoài Nam vương hữu tình hữu nghĩa làm sao có thể có tâm bất chính, Cảnh Nhân đế cũng có được một cái cớ tốt cứu gã ra khỏi Tông Nhân phủ, đến lúc đó ngôn quan cũng phải câm miệng.
Hoài Nam vương lúc này đã bị biện pháp của thái hậu doạ sợ, thầm cảm thấy nữ nhân có thể dưỡng ra được hoàng thượng đúng là không đơn giản, tâm cơ thật sâu mà!
Vì thế gã đem chuyện của thái hậu ra nói cùng Hứa Khanh Dương một chút, Hứa Khanh Dương này gã biết, tam quan chính trực, trung tâm với gã, còn yêu dân như con. Chính là hắn vừa mắt gã, hắn chỉ hận không đem hết thiên hạ dâng cho gã, ngôi vị hoàng đế ai ngồi Hứa Khanh Dương cũng không thuận mắt, trừ phi là Thẩm Quân Nghị ngồi. Đối với Hứa Khanh Dương, Hoài Nam vương vẫn có tín nhiệm hơn.
Nghe xong biện pháp của thái hậu, Hứa Khanh Dương suy nghĩ sâu xa rồi nói: “Thái hậu không hổ là thân mẫu của Vương gia, quả là người phi phàm. Như vậy, Vương gia không những được rửa sạch được hiềm nghi phạm thượng, lại còn có thể cứu vãn thanh danh ở kinh thành, để tất cả mọi người biết Hoài Nam vương là người đại hiếu. Vương gia huyết thống thuần khiết, chỉ cần có danh khí, căn bản không cần kết bè kết cánh. Vẫn chính là ứng cử viên lớn nhất.”
Vừa nghe lời này Hoài Nam vương liền đau đầu, hắn nói: “Hoàng huynh của ta làm hoàng đế rất tốt, ngươi xem hắn thống trị hoàng thành tốt như vậy, năm nay còn thi hành tân chính, rút xương máu của đám thương nhân trả lại cho con dân, đế vương anh minh là vậy. Ta vừa đọc sách liền đau đầu, căn bản không duyệt nổi tấu chương, không thể làm hoàng thượng đâu.”
“Vương gia tạo phúc cho dân, không cần đọc sách vẫn có tài trí!” Hứa Khanh Dương dùng vẻ mặt ngưỡng mộ nói, “Huống hồ Vương gia lâu rồi không hồi kinh, không nhớ hoàng cung sao?”
Gã có muốn làm hoàng đế đâu, gã chỉ nóng lòng công lược tiểu hoàng đế thôi mà! So với chuyện gây dựng danh khí ở kinh thành sau đó lại về Hoài Nam phủ chuẩn bị mưu phản, thì kỳ thật hắn thà bị giam lỏng ở Tông nhân phủ để ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy Cảnh Nhân đế mà thôi!
Không chung chí hướng với quân sư, Hoài Nam vương cảm thấy mệt tâm vô cùng.
Tác giả: khụ khụ, vừa viết đến Hoài Nam vương liền không kiềm chế được mà viết nhiều quá đi, ngày mai còn phải mở đại yến chiêu đãi bá quan văn võ nữa …
Nếu mà bắt viết tấu chương mị nghĩ là mị sẽ viết: Hứa Khanh Dương một lòng mưu cầu đại sự, Hoài Nam vương lại chuyên tâm cản trở hắn, ha ha ha ha ha ha!
Đau lòng cho Hứa bảo bối một giây đồng hồ.
Hứa Khanh Dương: Vương gia mới là người duy nhất xứng đáng làm hoàng đế.
Hoài Nam vương *tức đến khó thở*: ta dùng ngươi là muốn ngươi dùng tài trí giúp ta công chiếm phòng the của Cảnh Nhân đế hoặc là để Cảnh Nhân đế sủng ái ta, không phải ta muốn làm hoàng đế đâu màaaaa!
.