Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng

Chương 24: Trẫm đã hoá điên




Khi người ta quá mức khiếp sợ thì đầu óc sẽ trở nên trống rỗng, lúc này làm bất cứ chuyện gì cũng chỉ theo bản năng. Cảnh Nhân đế bây giờ cũng vậy, ngay lúc hắn nhìn thấy nam tử kia, hắn không ra mặt, cũng không chạy vào chất vấn, mà chỉ lẳng lặng rời khỏi phòng tắm, lại dặn dò hạ nhân Tê Phượng điện không được nói cho hoàng hậu biết hắn có ghé qua, đồng thời phân phó Liên công công lưu lại báo với hoàng hậu rằng chính sự còn nhiều, tối nay hắn sẽ ở ngự thư phòng, không đến Khôn Ninh cung.

Cẩn thận xếp đặt tất cả, Cảnh Nhân đế mới đến làm sao về làm vậy, nhẹ nhàng rời đi.

Lúc này đầu óc hắn trống rỗng, mãi cho đến khi quay lại phòng ngủ trong ngự thư phòng, Cảnh Nhân đế mới khôi phục chút thần trí.

Hoàng hậu là nam!

Không có bất kì lý do cùng biện minh nào, Cảnh Nhân đế đã trực tiếp nhìn rõ toàn bộ cơ thể hoàng hậu, xác định chắc chắn hoàng hậu của hắn là một nam tử. Nhưng làm sao có thể chứ? Cho dù trước khi đại hôn y có thể qua mắt ma ma, nhưng lúc động phòng làm sao giấu được hắn? Chẳng lẽ hoàng hậu cũng dùng hương?

Chậm đã, hắn làm sao mà không nhớ rõ diễn biến lúc hắn động phòng?

Cảnh Nhân đế ngây người, hắn rõ ràng có ấn tượng, sau khi đại hôn hắn cùng hoàng hậu từng có ba tháng thân mật khăng khít, sau ba tháng hoàng hậu không hoài thai hắn mới đi lâm hạnh các phi tử khác, nhưng mà… Ba tháng đáng lý phải khắc sâu trong trí nhớ của hắn lúc này lại như tờ giấy trắng không văn tự, giống như chuyện đó hắn chỉ biết qua miệng người khác nói rằng: “sau ba tháng Đế hậu đại hôn ngọt ngào keo sơn”, nhưng cũng chỉ có vỏn vẹn một câu nói kia, đến cùng là ngọt ngào thế nào, sự việc diễn ra khi ở chung ra sao, hắn hoàn toàn không có ấn tượng.

So với việc truy cứu tội khi quân của hoàng hậu, lúc này chuyện trọng yếu trong lòng Cảnh Nhân đế là tìm lại ký ức của mình.

Hắn không rõ trước khi đập đầu hắn có nhớ việc này hay không, bây giờ cẩn thận ngẫm lại, chuyện hắn có thể nhớ rõ chỉ gói gọn trong quãng thời gian mấy tháng sau khi hắn đập đầu, mấy ngày gần đây những gì xảy ra trước mắt hắn đều nhớ. Trước khi đập đầu, sau ba tháng đại hôn hắn lâm hạnh Đức phi, hắn tuy có chút kí ức, chỉ là tương đối mơ hồ, nhưng hắn vẫn nhớ chuyện xảy ra thế nào, chi tiết vụn vặt cũng nhớ. Còn chuyện từ lúc đó trở về trước, hắn chỉ có vài ấn tượng mờ ảo. Ký ức lúc trước của hắn chỉ như những dòng chữ giản đơn không có hình minh hoạ.

Nếu hắn đến đêm động phòng của mình cũng không nhớ, vậy hắn có phải là đã mắc chứng bệnh khó nói nào không?

Rốt cuộc là do đập đầu nên nảy sinh vấn đề, hay vốn dĩ đã có vấn đề?

Cảnh Nhân đế nghĩ không thông, có nghĩ cũng không ra. Loại chuyện này dường như đi chất vấn hoàng hậu sẽ tốt hơn, hắn còn do dự cái gì? Ra lệnh một tiếng, đem cả nhà tên nam nhân dám khi quân phạm thượng giam vào thiên lao, tỉ mỉ thẩm vấn, tự nhiên có thể hỏi ra cách thức hoàng hậu đã dùng để giấu diếm hắn trong ba tháng đại hôn.

Nhưng mà, Cảnh Nhân đế không làm như vậy.

Hoàng hậu võ công cao cường, có người xâm nhập dục trì, làm sao y lại không nghe thấy chứ. Đại khái ngay lúc hắn đẩy cửa bước vào, y đã biết hắn đến, y không che đi còn xoay người lại, để cho hắn “Trộm” nhìn thấy chân tướng.

Bây giờ giống như hoàng hậu chưa để lộ cái gì, Cảnh Nhân đế yên lặng rời khỏi Tê Phượng điện, lén lén lút lút làm bộ như hắn chưa đến đó. Nhưng thực tế, trong cung làm gì có bí mật, hắn rõ ràng đã đến đó, cho dù đã dặn dò cung nhân, hoàng hậu vẫn không thể không biết.

Đối với chuyện này, hai người bọn họ đều theo bản năng, chọn cách không nói đến, như vậy mới còn khả năng chừa cho nhau một cơ hội.

Lý trí hắn báo động nhưng đây là lại lúc bản năng thắng thế, Cảnh Nhân đế không hy vọng chính mình phải xử trí hoàng hậu.

Vào lúc không biết làm sao cho phải thế này, Cảnh Nhân đế quyết định tạm thời để đó không quản, việc hắn muốn làm nhất lúc này là giải quyết vấn đề về kí ức của mình.

Nếu không thể thẳng thắn đi hỏi hoàng hậu, vậy thì tự mình điều tra. Liên quan đến thời gian đại hôn của mình, mọi việc đều được ghi chép lại, chỉ cần muốn tra, có thể tra ra rất nhiều thứ.

Đế Hậu muốn lưu danh sử sách thì trước cần lễ đại hôn cùng đăng cơ, sử quan sẽ chép rõ việc này, dù cho chỉ bằng xuân thu bút pháp vẽ vời vẫn có giá trị tham khảo. Sau đó là người cùng lễ vật bên phía hoàng hậu chuẩn bị cho đại hôn, người còn có thể nói dối, nhưng vật thì không. Phụ thân của hoàng hậu ở ải Bắc rất xa, tra xét bên nhà hoàng hậu sẽ tương đối khó khăn. Nên muốn tra việc xảy ra sau đại hôn, vậy cứ tra hai vật trong yếu nhất là phượng bào mặc khi đại hôn, và nguyên khăn dùng lúc động phòng.

Hoàng hậu là nam, phượng bào hay trang sức đều là dành cho nữ, nội y cũng vậy. Còn nguyên khăn thấm máu xử nữ …

Cảnh Nhân đế nhéo nhéo ấn đường, đồ vật cần kiểm tra rất nhiều, hắn dứt khoát gọi thủ hạ đi tìm. Tìm được rồi hắn cũng không muốn để người khác thấy, Cảnh Nhân đế muốn chính tay điều tra.

Đọc bản danh sách liệt kê qua hết một đêm, hôm sau Cảnh Nhân đế thượng triều có hơi mỏi mệt, bất quá sức khoẻ của hắn lúc này rất tốt, mệt nhọc như vậy hắn vẫn có thể chịu được.



“Bệ hạ không ngủ cả đêm?” trong Tê Phượng điện, hoàng hậu hỏi.

“Vâng.” Từ khi Tứ phi bị lật bài, Liên công công ở trước mặt hoàng hậu cúi đầu lại càng thấp hơn, “Bệ hạ viết gì đó trong ngự thư phòng, rồi giao cho Cẩm Y vệ đi lấy.”

“Bổn cung biết, ngươi đi xuống đi.”

Liên công công không hỏi một câu liền lui xuống, hoàng hậu thì thở dài một tiếng.

Tối qua y ngâm trong bồn tắm từ chiều đến khuya, lúc đầu là chờ tiểu hoàng đế đến Tê Phượng điện rồi “vừa vặn” nhìn thấy y tắm rửa, sau đó khi tiểu hoàng đế bỏ đi, y vẫn ngâm trong đó không chịu bước ra.

Hoàng hậu hôm qua trái lo phải nghĩ, cuối cùng cũng chỉ có nghĩ ra cách thức ngu ngốc như thế để dẹp đi suy nghĩ muốn sinh hài tử của Cảnh Nhân đế. Y đê tiện đem quyền quyết định giao vào tay tiểu hoàng đế, rồi lại đau lòng sau khi biết hắn cả đêm không ngủ.

Cảnh Nhân đế thập phần chờ mong đứa bé này, mà y lại không thể cho hắn.

Lần đầu tiên nếm trải cái gì gọi là nóng lòng cùng luống cuống, hoàng hậu ngồi trên ghế, cố lắm mới cản được bản thân không đi đến ngự thư phòng, bắt tiểu hoàng đế thức trắng đêm kia đi ngủ.

So với hoàng hậu đang nóng lòng, cảm xúc của Cảnh Nhân đế lại được điều chỉnh rất tốt. Hôm nay hắn thượng triều, gạt bỏ hết ý kiến của bá quan khuyên ngăn việc hắn biếm tứ phi thành chiêu nghi, lại mượn danh mừng thọ thái hậu mà chiêu hồi các phiên vương, còn giải quyết mấy vấn đề việc Tân chính, làm việc rất năng suất.

Người có việc tinh thần tỉnh táo, Cảnh Nhân đế cho đến lúc hạ triều giống như đã quên chuyện ngày hôm qua, cho đến khi ám vệ đem bản kí sự sinh hoạt của hoàng hậu, phượng bào cùng nguyên khăn đến cho hắn.

Muốn động những thứ này, không thể không kinh động hoàng hậu, có thể lấy những thứ này, coi như hoàng hậu đã chấp thuận.

Vừa nhìn thấy mấy thứ này, tâm tình Cảnh Nhân đế liền không tốt, hắn đầu tiên là lật lật phượng bào, phát hiện nội y không có vấn đề gì, tất cả đều may theo kiểu cách cho nữ. Nhớ tới cảnh hùng vĩ đêm qua, Cảnh Nhân đế chỉ cảm thấy hoàng hậu mặc y phục thế này chắc chắn sẽ không thoải mái. Hắn nhớ bốn năm trước lúc hoàng hậu còn chưa nảy nở, cũng có thể mặc rất vừa vặn.

Mặc kệ niềm vui kì lạ đang dâng lên, Cảnh Nhân đế mở hộp đựng nguyên khăn ra, tấm lụa trắng đặt gọn trong hộp được Cảnh Nhân đế mở ra, hắn ngay lập tức bị vết máu hồng trên đó làm đau lòng.

Trong khoảnh khắc đó, hắn lại nhớ đến chỗ nào đó của hoàng hậu, cùng vết máu đỏ sậm trên tấm lụa này, Cảnh Nhân đế thế mà nghĩ về một vấn đề không thể tin nổi ——

Vết máu trên nguyên khăn, rốt cuộc là của ai?