Trầm Luân

Chương 9




Hoắc Tiểu Lang bị một tiếng rống này làm cho tỉnh, phản ứng lại lăn long lóc từ trên giường bò dậy.

"Chu, Chu tiên...... Chu tiên sinh."

Chu Mộ Trạch chậm rãi mở mắt ra, cực giận nhưng lại cười, nhìn cô trong chốc lát, nhẹ giọng hỏi: "Có mệt không?"

Hoắc Tiểu Lang rất sợ đôi mắt Chu Mộ Trạch, tuy rằng nhìn qua ôn tồn lễ độ, giơ tay nhấc chân hết sức lịch lãm, nhưng Hoắc Tiểu Lang có thể cảm nhận được khí thế của anh. Đặc biệt là cặp mắt kia, đen nhánh như mặt hồ lạnh lẽo, khí thế đằng đằng, lúc cô nhìn vào sâu thẳm, trong lòng cô cảm thấy run sợ.

Dường như anh có thể nhìn thấu mọi người.

Hoắc Tiểu Lang trong chăn tay đều đang run rẩy, cô không dám ngẩng đầu, như có thứ gì đè ở cổ cô, rất nặng nề.

Chu Mộ Trạch đến gần cô, giọng nói như cũ thấp thấp, "ừ?"

"Không......"

"Xuống dưới."

Hoắc Tiểu Lang chạy nhanh bò xuống dưới, bởi vì sốt ruột, chân bị chăn vướng một chút, lúc xuống giường không có đứng vững, Chu Mộ Trạch liền đỡ lấy.

"A ——!"

Chu Mộ Trạch một bàn tay đỡ được cô, Hoắc Tiểu Lang ngã vào khuỷu tay Chu Mộ Trạch, cánh tay vừa vặn ở trước ngực cô,khiến ngực có chút đau, Hoắc Tiểu Lang liền đẩy cánh tay Chu Mộ Trạch đứng thẳng thân mình, lung tung đem chân từ trong chăn lấy ra, khom lưng chuẩn bị đem chăn bỏ lại trên giường.

Chu Mộ Trạch nhíu mày: "Không cần."

Hoắc Tiểu Lang liền như vậy ôm chăn, bỏ chăn trên mặt đất cũng không phải, thả trên giường cũng không được, khô khan ngẩng đầu nhìn Chu Mộ Trạch một cái, lại nhanh chóng cúi đầu.

"Đi ra ngoài."

Hoắc Tiểu Lang gật đầu, "Vâng."

Ôm một góc chăn kéo đi ra ngoài.

Mảnh chăn cuối cùng cũng ra khỏi cửa, Hoắc Tiểu Lang đem đặt một góc ở trên mặt đất, "Lộc cộc" chạy tới, đóng cửa phòng Chu Mộ Trạch.

Chu Mộ Trạch thở phào một hơi, đi qua giữ cửa khóa lại, rồi nhấn công tắc của bình đun nước, hiện tại chỉ có trà có thể mới có thể làm dịu lửa giận của anh.

Cánh tay tựa hồ còn có cảm giác mềm mại, Chu Mộ Trạch nhíu mày, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay, dường như muốn ném cái loại cảm giác kỳ quái này, nhưng chung quy là không thể.

Đi một nửa nhìn trên mặt đất có cái dép lê, bị chăn cuốn một cái ở cửa,một cái dép ở ngay mép giường.

Khuôn mặt tức giận, Chu Mộ Trạch nhìn lại phiền lòng.

Cũng không có tâm trạng uống trà, Chu Mộ Trạch cởi áo trên, tắm rửa.

Nghe được trong tiếng cửa khoá"Cùm cụp", Hoắc Tiểu Lang bĩu môi.

Keo kiệt......

Ý định đưa chăn vào từ bỏ, còn không phải nằm một chút sao, cô đều đã tắm rửa sạch sẽ, một chút cũng không dơ.

Hoắc Tiểu Lang vừa chửi thầm,vừa đi phòng ngủ chính mình.

Cũng không biết Chu Mộ Trạch xử lí cô như thế nào, anh hỏi cô có mệt hay không, ước chừng, ý tứ chính là không cần cô đi.

Hoắc Tiểu Lang đem Chu Mộ Trạch chăn kéo dài tới chính mình phòng, ném lên trên giường.

Muốn hay không đi hống hống hắn đâu? Hiện tại Chu Mộ Trạch đang nổi nóng, có lẽ sẽ biến khéo thành vụng.

Hoắc Tiểu Lang ngồi ở trên chăn, từ trong ngăn kéo tìm được cái túi vải của mình, lấy ra một cái khối Rubik.

Kỳ thật cũng tự trách mình, như thế nào liền ngủ luôn ở đấy?

Trước kia Hoắc Tiểu Lang cũng bị đuổi ra, lần đầu tiên bị Hoắc Miện đuổi ra nguyên nhân thì cô nhớ không rõ, khi đó cô quá nhỏ, nhưng nháo lần đó rất nghiêm trọng, cô nhưng thật ra nhớ rất rõ ràng.

Hoắc Miện lần đầu tiên đưa Hoắc Tiểu Lang đi học, Hoắc Tiểu Lang không có khái niệm "Đi học", càng không biết "Lão sư" là nhân vật nào, lúc tan học có bạn học cười nhạo cô, Hoắc Tiểu Lang không phản ứng; sau lại có tên làm trầm trọng thêm, Hoắc Tiểu Lang liền bực mình, lấy một địch mười, đập nồi dìm thuyền, kết quả tất cả mọi người đều choáng váng, có học sinh mách với giáo viên nơi đó, thêm mắm thêm muối nói một hồi, Hoắc Tiểu Lang càng nhiều tội,lúc giáo viên hỏi cô, cô lại lười giải thích.

Người lại không phải Hoắc Miện,cô dựa vào cái gì nói cho họ đã xảy ra cái gì.

Sau đó Hoắc Tiểu Lang đã bị giáo viên hung hăng mà phê bình, Hoắc Tiểu Lang đứng ở trước mặt toàn bạn học, giáo viên nói xong lời cuối cùng, Hoắc Tiểu Lang vẫn không có phản ứng,giáo viên nói: "Hoắc Tiểu Lang em nếu không thể đi học em liền về nhà ngay đi!"

Hoắc Tiểu Lang rốt cuộc có phản ứng,cô lạnh lùng nhìn liếc mắt nhìn giáo viên một cái, sau đó thật sự đi, làm bạn học ngớ người, một chút mặt mũi cũng không cho giáo viên......

Đi được một nửa đụng tới Chủ Nhiệm Giáo Dục, Chủ Nhiệm Giáo Dục biết được chuyện này, lúc sau nói giáo viên dùng cách xử phạt về thể xác học sinh, đem giáo viên nói một hồi, giáo viên khó thở, từ văn phòng trở về liền la hét muốn tìm hiệu trưởng.

Hoắc Tiểu Lang không biết Hoắc Miện phí bao công sức,nguy hiểm mới cho Hoắc Tiểu Lang tìm được một khu nhà tiểu học, Hoắc Tiểu Lang cũng cảm thấy ủy khuất, cô cảm thấy chuyện này cô căn bản không sai, hiện tại ngay cả Hoắc Miện đều không tin cô, cuối cùng hai người cãi nhau, Hoắc Miện trực tiếp đem Hoắc Tiểu Lang ném ra ngoài cửa, khóa cửa, nói, cô yêu ai tìm ai liền tìm đi thôi, không thân chẳng quen, ông cũng không nghĩ quản cô.

Hoắc Miện nói lời này rất bình tĩnh, không giống như đang nổi giận đùng đùng. Hoắc Tiểu Lang thật sự, Hoắc Miện nếu không muốn cô, kia cô vẫn là đi thôi.

Lúc sau Hoắc Miện ở một cái ngân hàng ATM bên cạnh tìm được Hoắc Tiểu Lang, Hoắc Tiểu Lang đông lạnh đến run rẩy, trong khoảng thời gian này khổ sở cô đều nhịn lại đây, lúc Hoắc Miện xuất hiện, ôm Hoắc Tiểu Lang nói cùng nhau về nhà, Hoắc Tiểu Lang "Oa" một tiếng khóc lớn.

Hoắc Tiểu Lang nhìn ngoài cửa sổ, vừa mới vẫn là trời nắng, hiện tại mây đen dày đặc, lập tức trời sẽ đổ mưa.

Hoắc Tiểu Lang cúi đầu nhìn khối Rubik, một giọt nước đọng lại khóe mẳ rồi rơi xuống bàn tay cô.

Cơm chiều Chu Mộ Trạch chính mình làm, thời điểm xới cơm có chút do dự, cuối cùng vẫn là xới nhiều chút, để chỗ Hoắc Tiểu Lang một phần.

Nhưng mãi cho đến anh làm xong cơm Hoắc Tiểu Lang đều không có xuống dưới, Chu Mộ Trạch cũng không có đi lên tìm, một mình ăn xong cơm chiều, lúc rửa xong chén dùng khăn giấy chà lau đôi tay mới giác ra không đúng.

Hoắc Tiểu Lang buổi trưa ngốc trong phòng một chút âm thanh đều không có, hay là xảy ra cái gì ngoài ý muốn, Chu Mộ Trạch vừa nghĩ vừa lên tầng.

Hoắc Tiểu Lang không có bật đèn, Chu Mộ Trạch ấn xuống chốt mở, Hoắc Tiểu Lang ngồi ở trên giường, ôm chính mình, co rúm người lại, chung quanh bọc chăn của anh, trong tay có một khối Rubik.

Ánh đèn sáng lên trong nháy mắt,Hoắc Tiểu Lang ngẩng đầu, bị ánh sáng chiều vào híp mắt.

Nước ở khóe mắt ánh đèn rọi xuống liền thấy được.

Chu Mộ Trạch không thể hiểu được anh vừa động lòng.

Hoắc Tiểu Lang nhìn Chu Mộ Trạch, dùng tay lau mắt, muốn nói cái gì, nhưng là không có nói ra.

"em muốn nói cái gì?" Chu Mộ Trạch nói.

"Anh," mở miệng, tựa như mở ra dòng nước mắt, "Oa" mà một tiếng khóc ra, nước mắt bùm bùm rơi xuống, "Anh là tới, tới đuổi tôi đi sao?"

Hoắc Tiểu Lang vốn dĩ nói lắp, hiện tại còn đang khóc, một câu nói phá thành mảnh nhỏ, nhưng Chu Mộ Trạch tốt xấu cũng nghe hiểu.

"Xuống dưới ăn cơm."

Hoắc Tiểu Lang mếu máo, nỗ lực nhịn khóc, nghẹn đến mức mặt đều biến hình, Chu Mộ Trạch cũng không xem cô nhiều, xoay người ra cửa, "Động tác nhanh lên."

Hoắc Tiểu Lang nào còn dám ngỗ nghịch với Chu Mộ Trạch, từ trên giường nhảy xuống chạy vài bước lại dừng lại.

Vừa nhớ tới thời điểm Chu Mộ Trạch nói, không thể chân trần đi ở trên mặt đất, sẽ có dấu chân.

Nhưng cúi đầu dạo qua một vòng cũng không tìm được dép lê, lại sẽ bị ai mắng, cúi đầuđứng ở tại chỗ.

Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi tay, Chu Mộ Trạch thở dài khom lưng đem đôi dép lê nhẹ nhàng đặt ở bên chân Hoắc Tiểu Lang.

Hoắc Tiểu Lang kinh ngạc nâng đôi mắt lên, Chu Mộ Trạch xoay người, "Em đi trước ăn cơm, tôi đi rửa tay."

"...... vâng."

Chu Mộ Trạch rửa tay xong lúc sau lại đem đồ ăn hâm nóng lại cho Hoắc Tiểu Lang, Hoắc Tiểu Lang giữa trưa chỉ uống lên hai túi sữa, đã sớm đói bụng.

"Ăn ngon sao?" Chu Mộ Trạch nhìn bộ dạng Hoắc Tiểu Lang ăn ngấu nghiến, hỏi.

Hoắc Tiểu Lang cắn đồ ăn trên bàn gần như không có mùi vị, gật đầu.

Người ở dưới mái hiên, không thể không nói dối.

Cơm nước xong, Hoắc Tiểu Lang chủ động rửa chén, rửa xong chén lúc sau lại tung ta tung tăng giúp Chu Mộ Trạch nấu nước, vẻ mặt tướng chân chó.

Chu Mộ Trạch nhìn bộ dạng cô có chút muốn cười, "Không vội."

Hoắc Tiểu Lang nhìn Chu Mộ Trạch, lại là biểu tình ủy khuất kia.

"Lại đây." Chu Mộ Trạch ngồi ở trên sô pha vẫy gọi cô tới.

Hoắc Tiểu Lang do dự một chút, đi tới ngồi vào chỗ xa nhất Chu Mộ Trạch.

Chu Mộ Trạch từ phía sau lấy ra một cái cặp đưa cho Hoắc Tiểu Lang, "Đẹp không?"

Đó là một cái bằng da hai vai đeo, xúc cảm ngạnh lãng, mặt trên tinh xảo, Hoắc Tiểu Lang gật đầu, "Đẹp."

"ừ, cuối tuần đi học đeo nó đi."

Hoắc Tiểu Lang nhướng mày, "Đi học?"

Nước mở ra, Chu Mộ Trạch đổ vào trà, "Ừ, tôi đã tìm cho em trường cao trung tư nhân."

Hoắc Tiểu Lang cúi đầu, đùa nghịch trong tay hai dây đeo không nói lời nào.

"Tôi nhìn hộ khẩu của en, 16 tuổi, vừa vặn thượng cao trung." Chu Mộ Trạch nói.

"Anh, anh thấy thế nào?" Hoắc Tiểu Lang hỏi.

"Vậy em cũng đừng quản," Chu Mộ Trạch giãn ra ngồi ở trên sô pha, "Đi học yêu cầu cần đồ dùng Trương Mạnh Nham sẽ mua cho em."

Dù sao Chu Mộ Trạch chăn anh cũng không cần, buổi tối Hoắc Tiểu Lang dứt khoát đem nó phủ dưới thân, giường ngủ so với lúc trước càng thoải mái, nhưng Hoắc Tiểu Lang lại hồi lâu đều không có ngủ.

Đi học, hai chữ này vẫn luôn là kẻ thù với cô, Hoắc Tiểu Lang biết chính mình lần này đã chọc tới Chu Mộ Trạch, Chu Mộ Trạch dưới sự tức giận liền phải đưa côđi học, Hoắc Tiểu Lang lại trong chăn rụt rụt.

Là phúc không phải họa, là họa khó tránh khỏi.

Tác giả có lời muốn nói:

Được, Chu tiên sinh, xin hãy thận trọng những ngày sói con còn ngoan ngoãn đi,

Rốt cuộc ngày như vậy còn không mấy đâu......