Trầm Luân

Chương 14




( chưa beta)

Hoắc Tiểu Lang nhón chân đặt bát vào chạm tủ, "Nếu không quản tôi gọi, gọi anh đi"

Chu Mộ Trạch giật giật, lười biếng dùng tay chống lên đầu suy nghĩ, thay đổi tư thế thoải mái ngắm nhìn đứa trẻ rửa chén.

"Gọi,gọi,như vậy, khả năng anh sẽ cảm thấy chính mình, tuổi trẻ hơn một chút."

"...... Câm miệng."

Hoắc Tiểu Lang giống như có một sức mạnh,có thể làm người ta tức điên lên trong một giây, còn cô trông rất vô tội, đôi khi ngay cả Chu Mộ Trạch cũng có chút không phân biệt được cô cùng anh nói giỡn hay là nói thật

Tóm lại không có biện pháp nào trị cô.

Hoắc Tiểu Lang mếu máo, thành thật gọi người, "Chú,cái tủ này cũng rộng quá đi......"Mặt khác, Hoắc Tiểu Lang lại nhìn vào tủ chén rồi lại nói, " cũng không có gì,gì."

Hoắc Tiểu Lang quay đầu lại, trịnh trọng nhìn Chu Mộ Trạch, "Không thể không nói, sạch sẽ thật sạch sẽ."

Câu "Chú "này làm Chu Mộ Trạch rất hưởng thụ, Chu Mộ Trạch gật đầu, "Em nói muốn học nấu cơm,vậy tự mình mua đồ đi, hướng đông có một cái siêu thị nhỏ, trong chốc lát đưa em đi xem."

Hoắc Tiểu Lang quay đầu lại, "Hôm nay không đi làm sao?"

Hoắc Tiểu Lang nhàn rỗi là bởi vì Chu Mộ Trạch xin cho cô nghỉ bệnh, Chu Mộ Trạch ngày thường rất bận, hôm nay tự nhiên rảnh rỗi cùng cô đi siêu thị?

"Ừ," Chu Mộ Trạch rũ mắt, hôm nay Mạnh Vĩ vào công ty, Chu Mộ Trạch không nghĩ sẽ đi tiếp đón.

Hoắc Tiểu Lang không hỏi nhiều, cười rộ lên, "Được."

Hoắc Tiểu Lang rửa xong chénbát, Chu Mộ Trạch lại giám sát uống thuốc, lần này cô nếm thử vị quýt, Chu Mộ Trạch hỏi cô: "Uống cái này rất ngon?"

Hoắc Tiểu Lang bĩu môi, còn một chút vị, cũng không có ngon, bị một câu lạnh như băng của Chu Mộ Trạch "Không được bĩu môi" liền quay về phòng.

Hoắc Tiểu Lang ở phía sau Chu Mộ Trạch khẽ trừng anh một cái, thay đổi quần áo đi theo Chu Mộ Trạch ra cửa.

Chu Mộ Trạch hôm nay không lái chiếc xe Lincoln mà anh thường đi, mà đi vào gara, lái một chiếc Jaguar màu đen ra.

"Xe này tôi biết." Hoắc Tiểu Lang nhìn tay lái đánh giá, học giọng điệu quảng cáo trên TV, " Thân sĩ phi thường, tuyệt đối không dễ chọc —— đúng không?"

Chu Mộ Trạch cười rộ lên, "Phải."

Sở dĩ Hoắc Tiểu Lang nhớ kỹ câu khẩu hiệu của quảng cáo này, là bởi vì câu nói này thật sự rất giống Chu Mộ Trạch.

Đó là một siêu thị nhập khẩu, được xây dựng riêng dành cho khu biệt thự này, gần nhà, không cần rẽ trái hay phải, Hoắc Tiểu Lang nhìn một chút, đi bộ cũng chỉ mất mười mấy phút.

"Định mua cái gì?"

Tầm giờ này siêu thị không nhiều người lắm, tầng một là rau củ quả, hướng lên trên là khu sinh hoạt khu và khu bán thực phẩm.

Hoắc Tiểu Lang tung tăng nhảy nhót đi phía trước, Chu Mộ Trạch đẩy xe đi theo phía sau cô.

Bởi vì không cần đi làm, Chu Mộ Trạch chỉ mặc một chiếc áo sơ i đen, phía dưới là cũng là chiếc quần dài màu đen, siêu thị có chút nóng, Chu Mộ Trạch đem tay áo vén lến một ít, lộ ra đường đường gân cứng cáp.

Làn da Chu Mộ Trạch rất trắng,lông mày sắc nét, khí chất phong trần, nhàn nhã đẩy xe đi ở siêu thị, hấp dẫn không ánh mắt.

Hoắc Tiểu Lang không thể hiểu trong lòng lại có chút tự hào, dương cằm đi ở phía trước Chu Mộ Trạch, rất có cảm giác cáo mượn oai hùm.

Hoắc Tiểu Lang ở tầng một chọn ít rau và trái cây, ban đầu không nghĩ sẽ mua nhiều như vậy, Chu Mộ Trạch luôn hỏi cô cái này đã ăn qua chưa, cái kia đã thử rồi chứ, nếu Hoắc Tiểu Lang nói không có, anh nhất định phải mua một chút trở về cho cô nếm thử.

Đi qua đi lại, còn chưa đi hết tầng một, chiếc xe của họ đã đầy.

"Trước đi tính tiền, rồi chốc lát lên lầu lại mua."

"Hôm nay đều phải mua hết sao?" Hoắc Tiểu Lang nói.

Tuy rằng siêu thị rất gần nhà, nhưng Chu Mộ Trạch rất ít tự mình tới đây, đồ trong nhà hầu như là dì Hồng mua, nếu anh phát hiện thiếu cái gì cũng kêu trợ lý Trương Mạnh Nham đi mua.

Anh không thích đến nơi quá đông người, anh quá đa nghi, mỗi khi đến chỗ đông đúc tính cảnh giác rất cao, dạo một vòng xuống dưới sẽ rất mệt.

Nhưng hôm nay ngược lại, bởi vì toàn bộ quá trình sự chú ý của Chu Mộ Trạch dường như đều ở trên người Hoắc Tiểu Lang.

Hoắc Tiểu Lang và Chu Mộ Trạch hoàn toàn khác nhau,cô thích những chỗ náo nhiệt,chỗ nào đông người thì lại hướng tới, lại là thói quen không tốt, cũng không biết đợi Chu Mộ Trạch, một cái không chú ý đều chạy không thấy người, Hoắc Tiểu Lang không mang di động, Chu Mộ Trạch sợ tìm không thấy cô, chỉ có thể luôn đi theo phía sau cô.

Cuối cùng Chu Mộ Trạch đồng ý kiến nghị Hoắc Tiểu Lang, hôm nay trước mua một phần, về sau lại qua đây mua tiếp.

Dù sao tương lai còn dài.

Chu Mộ Trạch đem đồ đặt ở cốp xe, Hoắc Tiểu Lang âm thầm xoa tay, "Thật chờ mong Hoắc, Hoắc đầu bếp xuất sắc thể hiện tài năng."

Chu Mộ Trạch trợn trắng mắt.

Nay chờ bữa cơm đã lâu,Hoắc đầu bếp chưa kịp làm, về đến nhà Hoắc Tiểu Lang lại phát sốt nhẹ, Chu Mộ Trạch không cho cô xuống tầng.

"Tôi bị cái gì, bệnh nan y?"

Chu Mộ Trạch ra lệnh cưỡng chế Hoắc Tiểu Lang, cô thành thật nằm trong ổ chăn, vừa cử động cũng không cho phép nhúc nhích, quấn chăn kín mít, Hoắc Tiểu Lang cảm giác chính mình giống như một con kén.

" Không được động," Chu Mộ Trạch cho Hoắc Tiểu Lang một trắc □□ ôn(1), "Em như nào lại hăng hái muốn bệnh nan y."

Hoắc Tiểu Lang mếu máo, trong ổ chăn vặn vẹo, "Con Tằm, con tằm, tôi là con tằm."

Chu Mộ Trạch: "......"

"Xin chào Chu bảo mẫu, tôi là con tằm."

Chu Mộ Trạch: "Em câm miệng cho tôi."

Hoắc Tiểu Lang tiếp tục vặn: "......Con Tằm nghe không hiểu tiếng trung quốc."

Chu Mộ Trạch không nói chuyện, ánh mắt sắc bén liếc qua, Hoắc Tiểu Lang bất động.

Buổi tối Chu Mộ Trạch gọi dì Hồng tới, Hoắc Tiểu Lang rốt cuộc mới được ăn bữa tối.

Thời điểm Hoắc Tiểu Lang nhìn thấy dì Hồng quả thực mừng rớt nước mắt.

Trước lúc ăn cơm Chu Mộ Trạch đi lên gọi cô, ném cho Hoắc Tiểu Lang một cái áo ngủ.

Là áo trước kia củaChu Mộ Trạch, Chu Mộ Trạch mặc đến đầu gối, Hoắc Tiểu Lang cơ bản mặc vào liền phết đất, đó là chiế áo nhưng chất lượng rất tốt, Chu Mộ Trạch sợ Hoắc Tiểu Lang lạnh, nên đưa cô mặc cái này xuống tầng ăn cơm.

Hoắc Tiểu Lang kéo cái đuôi nhỏ, "Đây là quần áo của anh?Anh không mặc nữa?"

Không chê cô?

Lương tâm trỗi dậy?

Chu Mộ Trạch lạnh lùng liếc Hoắc Tiểu Lang một cái, "Ừ, áo bỏ đi."

"......"

Dì Hồng nhìn thấy Hoắc Tiểu Lang xuống dưới, thân thiết vẫy tay cô.

Dì Hồng rất thích đứa nhỏ Tiểu Lang này,bên ngoài trông vui vẻ, nói chuyện lại có ý tứ, dì Hồng đi theo Chu Mộ Trạch rất nhiều năm, bà thật lòng mà cảm thấy Hoắc Tiểu Lang quả thực chính là báu vật ông trời ban cho Chu Mộ Trạch.

Tính cách của bọn họ rất bổ sung, bù trừ cho nhau.

Hoắc Tiểu Lang nhảy nhót chạy đến bên dì Hồng dì, Chu Mộ Trạch nhíu mày nhìn Hoắc Tiểu Lang, "Đừng chạy loạn."

Hoắc Tiểu Lang không cười nữa, ngoan ngoãn gật đầu, "Vâng."

Giọng nói Chu Mộ Trạch dịu đi một chút, "Đừng dẫm lên áo cẩn thận bị ngã."

Dì Hồng cười tủm tỉm nhìn hai người, "Đây là áo của tiên sinh."

Chu Mộ Trạch ở ngồi vào bàn ăn cơm, "Ừ."

Hồng dì nói: "Rất quần áo nhiều năm trước, Tiểu Lang mặc còn rất thích hợp."

Hoắc Tiểu Lang đem tay áo vén lên nhiều mới rốt cuộc mới lộ ra bàn tay tay, "Đều rất rộng, trùng, trùng cả xuống dưới."

Hoắc Tiểu Lang thật cẩn thận thu cái đuôi áo lại gọn gàng, ngoan ngoãn ở ghế trên ngồi xuống chờ ăn cơm.

Đưa tay lên trên bàn định cầm lấy cái muỗng gõ chén, nhớ tới cái gì đó, đôi mắt liếc đến Chu Mộ Trạch xoay người đi phòng bếp lấy đồ, Hoắc Tiểu Lang nhanh chóng gõ bát một chút sau đó đặt cái muỗng xuống.

Trong miệng dường như không có việc gì liền lẩm nhẩm một ca khúc.

Dì Hồng nghe được âm thanh quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Chu Mộ Trạch không quay đầu lại, an tĩnh cúi đầu lau tay, "Có chút bướng bỉnh."

Dì Hồng ngước mắt, vừa vặn nhìn thấy khóe môi Chu Mộ Trạch khẽ cười.

Bữa cơm này Hoắc Tiểu Lang ăn rất nhiều, ăn xong đều hơi có chút ra mồ hôi.

Tay đem kéo cổ áo ra một chút, Chu Mộ Trạch ngẩng đầu nhìn thoáng qua, "Mặc cho cẩn thận."

"Nóng." Hoắc Tiểu Lang lên án.

Chu Mộ Trạch không nói chuyện, Hoắc Tiểu Lang chỉ phải ngoan ngoãn mặc vào.

Dì Hồng cười cười hòa hoãn: "Tiểu lang đi học thế nào? Ngày mai có phải đi học hay không?"

"Không cần." Hoắc Tiểu Lang tức khắc không ăn uống.

"Xem sức khỏe của em ngày mai." Chu Mộ Trạch nói.

Hoắc Tiểu Lang đặt chén đũa, "Ăn xong rồi."

Chu Mộ Trạch nói: "Tự mình đi lượng một □□ ôn."

Hoắc Tiểu Lang lộc cộc chạy lên tầng, mới vừa chạy ra khỏi tầm mắt của Chu Mộ Trạch liền dừng lại, đem áo khoác cởi, đang muốn tiếp tục đi lên trên, phía sau truyền đến giọng nói Chu Mộ Trạch: "Hoắc Tiểu Lang."

Hoắc Tiểu Lang lại chạy vài bước xuống tầng, quay đầu nhìn Chu Mộ Trạch, "Anh như thế nào biết!"

Chu Mộ Trạch cười rộ lên, cùng Hồng dì liếc nhau, đối Hoắc Tiểu Lang nói: "Em tốt nhất ngoan một chút."

Hoắc Tiểu Lang mếu máo, thành thật mặc áo khoác lên tầng, đã không còn sốt, nhưng Chu Mộ Trạch vẫn bảo dì Hồng pha thuốc uống.

Dì Hồng mở hòm thuốc ra, "Nhiều như vậy?" Một túi lại một túi,cả người lớn và trẻ em, có thuốc cảm, thuốc đau dạ dày, các loại hương vị cái gì cần có đều có.

"Ừ," Chu Mộ Trạch còn chưa cơm nước xong, nhìn dì Hồng bên kia một cái, "Tôi mua."

Dì Hồng không hiểu, Chu Mộ Trạch bổ sung một câu, "Cô ấy không uống viên nang."

Dì Hồng gật đầu, nhưng chỉ thuốc hạ sốt có rất nhiều loại, nhất thời dì Hồng chọn đến hoa cả mắt.

"Đi chọn mùi vị đi." Chu Mộ Trạch nói với Hoắc Tiểu Lang.

Hoắc Tiểu Lang đi qua, "Lần sau không cần mua trái cây, trực tiếp uống, uống thuốc đi."

Chu Mộ Trạch hơi nhíu mày, "Đừng nói bừa."

Uống xong thuốc, tưởng tượng đến ngày mai phải đi học, Hoắc Tiểu Lang một chút tâm tình đều không có.

Lúc tắm rửa do dự mà nhĩ đến chuyển nước ấm thành nước lạnh, lại nhớ tới câu kia Chu Mộ Trạch "EM đêm nay tốt nhất thành thật một chút, bằng không cũng đừng muốn nghỉ bệnh." Hoắc Tiểu Lang liền run run, không dám làm càn.

Ban đầu nghĩ rằng tâm tình không tốt khẳng định sẽ mất ngủ, Hoắc Tiểu Lang cũng chưa nghĩ đến mình tự nhiên ngủ, nhất định buổi tối ăn quá tốt, mới một giấc ngủ đến tận bình minh.

Sáng sớm Hoắc Tiểu Lang xuống lầu dì Hồng đã đi rồi, Hoắc Tiểu Lang bước chân chậm rãi, Chu Mộ Trạch nhìn thấy cô thất vọng liền cười rộ lên, bất đắc dĩ giải thích nói: "dì Hồng làm xong cơm mới đi."

"A?" Hoắc Tiểu Lang cao hứng lên, " Thật tốt quá."

Chu Mộ Trạch: "......"

Cơm nước xong, Chu Mộ Trạch đưa cho Hoắc Tiểu Lang cặp sách, chiếc xe hơi màu đen dừng ở cửa, Hoắc Tiểu Lang còn tưởng rằng là Trương Mạnh Nham, vừa muốn ra cửa, cửa sổ xe hạ xuống.

Ngô Thừa Hiên lộ ra tươi cười, "Hi, Tiểu Lang, đi học sao?"

Tác giả có lời muốn nói:

Bảo vệ động vật, không có mua bán, không có tổn thương.

(1) Ừm..... tôi đag suy nghĩ 😁

lời editor: tớ đang không biết nên để xưng hô như thế nào nhỉ?

Tôi -chú với tôi -cháu

tôi anh với tôi em???

vote vote vote ♥️