Trảm Long

Chương 7: Tự nghĩ ra chiêu thức




Còn chưa đi đến cửa thôn, chân tôi loạng choạng, ngay sau đó bị mấy tên Cuồng Chiến Sĩ cầm theo chiến phủ giãm lên ót mà qua, hắn là mấy cái tên này cũng đang háo hức đi giết Thảo Cẩu?

Sức không bằng người, nhịn!

Tôi nhìn vào giao diện thuộc tính, tân sinh cấp 1 sẽ được hệ thống ban cho 10 điểm thuộc tính, tôi thêm toàn bộ vào giá trị lực lượng. Đúng, đây chính là chiến thuật của tôi, liều mình vì thiên hạ, thân là một Huyền Hồ Y Giả, có thể buff cũng có thể đánh, đây mới thực sự là thuật kinh bang tế thết

Nhìn xem giao diện thuộc tính, trời sinh 1 cấp, hệ thống cho 10 {điểm thuộc tính}, toàn bộ phân phối cho lực lượng giá trị, đúng vậy, đây chính là ta chiến thuật, chính mình liều thiên hạ, thân là một cái hành y thầy thuốc, có thể thêm có thể đánh, đây mới thực sự là con đường chân chính!

Trước cứ đợi đã, không cần phải vội, giờ mà ra ngoài giết Thảo Cẩu đảm bảo không đoạt lại đám Cuồng Chiến Sĩ, Kiếm Sĩ,.. đã thêm toàn bộ điểm vào sức mạnh. Hiện tại thử tìm xem trong thôn có nhiệm vụ gì có thể nhận hay không, sau đó lại đi nhận nhiệm vụ giết Thảo Cẩu, đó mới thực sự là làm chơi ăn thật.

Trong trấn nhỏ có một cái giếng cạn nằm ở vị trí trung †âm, cạnh giếng có một mô đất được đắp thành từ những tảng đá to, mỗi tảng đá đều được phân bổ riêng biệt, nhưng lại có một sự liên kế vi diệu nào đó.

Tôi quan sát mất năm phút mới kinh hãi nhận ra đây là... Thất Tinh Trận! Đúng vậy, đây chính là cách phân bổ của Thất Tinh Trận. Lúc trước, dưới sự dạy dỗ của lão già kia, tôi đã phải ngậm đắng nuốt cay mà luyện kiếm trong Thất Tinh Trận. Không ngờ trong trò chơi này cũng có Thất Tinh Trận, điều này chứng tỏ, trong số những người tạo ra trò chơi chắc chắn có cao thủ dùng kiếm, nếu không sẽ không hiểu được Thất Tinh Trận.

Dường như bị hấp dẫn, tôi vô thức bước đến trước, chân đạp lên Ngọc Hành, hướng về phía Dao Quang, rồi đột ngột rút kiếm ral

“Choangl!”

Tuy tôi là Huyền Hồ Y Giả, nhưng sau khi thêm 10 điểm lực lượng, lực cổ tay không hề thấp. Thiết kiếm ra khỏi vỏ mang theo kiếm khí nhàn nhạt, loại cảm giác này đã quá lâu chưa được thể nghiệm, không ngờ trong trò chơi lại có thể cho tôi cảm nhận được sự tồn tại của kiếm ý!

Tôi bỗng có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, mẹ kiếp, nếu thật sự như vây, cộng thêm lời quảng bá trước đó của nhà phát hành game, hẳn là có thể năm bắt được cơ hội thật sự ở đây!

“Choang!”

Lần thứ hai rút kiếm, cảm giác về kiếm ý lại càng thêm mãnh liệt!

Tôi như lên cơn nghiện, cứ đứng đó rút kiếm hết lần này đến lần khác, tâm trí giao hòa, đối với người luyện kiếm mà nói, dường như cảm giác thể ngộ kiếm ý trong trò chơi cũng là một loại hưởng thụ.

Tôi mất gần một giờ chỉ để thực hiện nhiều lần động tác rút kiếm, có rất nhiều game thủ ở tân thủ thôn tỏ vẻ kinh ngạc nhìn tôi, thậm chí có một gã Cuồng Chiến Sĩ cấp 2 xách chiến phủ đi tu sửa ngang qua, nhìn tôi và lắc đầu nói: “Haiz, nghe nói trò chơi này có thể tự nghĩ ra chiêu thức, xem ra đúng là có mấy đứa 2B thật sự tin vào chuyện ma quỷ đó! Thằng nhóc kia thoạt nhìn cũng điển trai như mình, mà sao chỉ số thông minh lại thấp thế nhỉ?”

Tôi chẳng chút để tâm, vẫn tiếp tục rút kiếm, cả người đắm chìn trong cảm giác sung sướng khó tả này.

Thoáng cái đã đến buổi chiều, dù không có bất kỳ tiến triển nào, dù tôi có cảm giác mình sắp đột phá rồi nhưng mãi vẫn không đột phá được. Mãi đến hơn 8 giờ tối, điện thoại reo vang và tự động kết nối vào trò chơi, đó là dãy số của Lâm Uyển Nhi.

“Lý Tiêu Dao, tôi và Tiểu Nguyệt log out để đi ăn cơm, anh thì sao?”

Nghe vậy, tôi vô cùng hào hứng: “Tôi đi cùng hai người, trưa nay tôi cũng không ăn được bao nhiêu, à, không phải, tôi phải bảo vệ hai cô...”

Lâm Uyển Nhi cười khẽ: “Được rồi, anh đến dưới khu ký †úc xá của chúng tôi đi, thấy anh, chúng tôi sẽ đi xuống!”

“Được!

Tôi log out ngay trong trấn nhỏ, nơi này là khu vực an toàn, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.

Cởi mũ trò chơi ra, tôi nhìn thấy anh kính cận ở giường đối diện đang run bần bật, cứ như bị rút gân vậy. Hẳn là anh ta đang luyện cấp, vậy thì tôi sẽ không quấy rầy anh ta, tôi đi ăn cơm với Lâm Uyển Nhi là được rồi.

Tôi đi ra ngoài, đến dưới ký túc xá nữ, chẳng mấy chốc, bóng dáng uyển chuyển của Lâm Uyển Nhi đã xuất hiện dưới lầu, Đông Thành Nguyệt cũng xách theo một cái xắc tay màu trăng nhanh chân đi xuống. Thấy tôi đằng xa, Đông Thành Nguyệt còn nhiệt tình hơn so với Lâm Uyển Nhi: “Hi, Tiêu Daol”

Tôi gật đầu cười: “Xin chào, hai cô định đi ăn ở đâu?” “Tiếp tục đến căn tin số 1 nhé? Sớm về còn luyện cấp nữa... ngày 01/09 sẽ khai giảng, chúng ta có thể tranh thủ

mấy ngày này để chuyên tâm cày gamel”

“Ừm!”

Vào căn tin, sau khi chọn mấy món xào, ba người chúng tôi ngồi đối diện chờ cơm. Hai MM có vẻ như cũng đó bụng, cứ than vãn liên hồ, cứ như hận không thể nuốt luôn tôi vậy.

Lâm Uyển Nhi tựa lưng vào ghế, cầm điện thoại lướt. Mái tóc dài xinh đẹp xõa tung trên vai, khoảnh khắc phong tình vạn chủng này khiến người ta say mê, tôi nhìn cô ấy, ngoại mặt tuy không nói gì, nhưng trong lòng lại không ngừng khuyên nhủ bản thân: Thiếu hiệp xin tự trọng!

Một lát sau, Lâm Uyển Nhi ngẩng đầu nhìn tôi, hỏi: “Lý Tiêu Dao, cả buổi chiều hôm nay, anh lên đến cấp bao nhiêu rồi?"

Tôi: “Cấp 1, không có đi train kinh nghiệm!”

Lâm Uyển Nhi ngạc nhiên, cái miệng xinh xắn há ra: “Không phải chứ? Không đi giết quái kiếm kinh nghiệm, vậy anh định làm gì? Dù có muốn là cái kho di động cho tôi và Nguyệt Nhi thì ít nhất cũng phải có khả năng chạy đến chủ thành chứ, kiểu này thì mấy con quái nhỏ ven đường cũng có thể hành chết anh đấy..."

Tôi có hơi xấu hổ, sờ sờ cái mũi, cười nói: “Thật ra... Thật ra tôi đang tìm hiểu một vài kỹ năng trong game mà thôi, tạm thời vẫn chưa thích ứng được với loại trò chơi có độ chân thật lên đến 97 %...”

“Hì..”, Lâm Uyển Nhi bỗng nhiên nở nụ cười: “Gài”

Có lẽ vì đạt được mục tiêu nên trong lòng cô ấy đang âm thầm vui vẻ đây mà, tổn thương tôi là việc quan trọng hơn hết thảy, cái cô nàng này đúng là thù dai... Mà có vẻ như... cũng không đúng lắm, ngày đó tôi gần như đã xem hết của cô ấy, theo như tính cách của mấy cô nàng tiểu thư thì Lâm Uyển Nhi chưa giết người diệt khẩu đã là bao dung với tôi lắm rồi.

Đông Thành Nguyệt cũng ngạc nhiên nhìn tôi: “Tiêu Dao, anh đúng là có phong cách riêng mà...

Tôi gật đầu cười: “Tiểu Nguyệt, cô và cô chủ đã lên cấp bao nhiêu rồi?”

Đông Thành Nguyệt mím đôi môi đỏ mọng: “Chúng tôi cũng tạm, tôi đã lên cấp 7, Uyển Nhi lên cấp 6, anh đừng có gọi cô chủ nữa, Uyển Nhi cũng không phải người câu nệ, cứ gọi cậu ấy là Uyển Nhi là được rồi...”

Lâm Uyển Nhi trừng mắt với tôi: “Không được, anh ta không được gọi tớ là Uyển Nhi!”

Tôi cam chịu: “Đã biết, tôi không gọi, cô chủ...”

Đông Thành Nguyệt nhìn tôi, lại nhìn Lâm Uyển Nhị, dường như hiểu ra cái gì đó, cô ta che miệng cười: “Chà... Hình như giữa hai người có cái gì đó thì phải, nếu không sẽ không trở thành như vậy... Úi úi, Uyển Nhi, đừng đánh tớ, tớ không nói nữa là được mà...”

Hai MM tuyệt sắc quậy một thoáng, xa xa, mấy tên nam sinh đang ăn cơm ngơ ngẩn nhìn, thiếu điều mì sợi trong miệng muốn rơi xuống đất luôn rồi.

Không bao lâu sau, thức ăn được đưa đến, tôi cũng không dám làm quá, chỉ ăn những thứ trước mặt mình và... 3 chén cơm. Lâm Uyển Nhi ngạc nhiên nhìn, trông rất khó xử, hẳn là cảm thấy tôi ăn quá nhiều mà chỉ mới có cấp 1, đúng thực là loại chỉ biết ăn không biết làm!

Mười giờ tối, điện thoại reo vang, là số của Lâm Thiên Nam...

“Tiểu Lý, hôm nay thế nào? Uyển Nhi không có làm khó gì cậu chứ?”, Lâm Thiên Nam nói.

Tôi lắc đầu: “Sao có thể chứ, cô chủ đối xử với tôi rất tốt, ông Lâm cứ yên tâm!”

Lâm Thiên Nam bật cười: “Ừm, thật ra tính cách của Uyển Nhi rất hòa nhã, tuy nhiên... con bé luôn có ác cảm với việc tôi thuê vệ sĩ cận thân bảo vệ nó. Những vệ sĩ trước đó đều không chịu nổi áp lực nên mới xin nghỉ, hi vọng cậu có thể kiên trì, gánh nặng đường xa mà...”

Tôi mỉm cười: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là ăn cơm với cô chủ, chơi trò chơi cùng mà thôi, tôi có thể làm được!”

Lâm Thiên Nam cười ha hả: “Vậy thì tốt rồi, đúng rồi, trình độ chơi game của cậu thế nào? Trong trò chơi online trước đó xếp hạng bao nhiêu?”

Tôi nói: “Hơn ba triệu...”

“Ồ, vậy là gà siêu cấp rồi..”

Tôi: “...”

Tôi cúp điện thoại, lúc này, anh kính cận cũng đã log out để nấu mì ăn. Anh ta hoa chân múa tay trông rất hào hứng: “Nhóc Lý, sao rồi, cái trò chơi mô phỏng thực tế 97% này đúng là tuyệt mài! Tôi đã lên cấp 4 rồi, rất mạnh đúng không? Cậu cấp bao nhiều rồi?”

Tôi thản nhiên đáp: “Cấp 1, sao hả...?”

“Ha ha, cấp 1 à? Mẹ ơi, cậu bị quái vật vả chết bao nhiêu lần mà mới cấp 1 vậy?”

Tôi thờ ơ nói: “Cũng đành thôi, cấp 1 chính là cấp 1. Tôi là Huyền Hồ Y Giả, không có lực công kích...”

“Huyền Hồ Y Giả, đây là chức nghiệp bình sữa à? Tuy không giết được quái nhưng có thể tự buff máu cho mình, cũng không đến nỗi bị giết rớt xuống cấp 1 đâu!? Nhóc Lý, cậu đúng là không phải dạng vừa, nhưng cũng không sao, không cần gấp, có anh ở đây, đợi anh dẫn cậu đi train, nhất định sẽ khiến cậu trở thành một trong số những cao thủ đếm trên đầu ngón tay trong Thiên Mệnh!”

“Anh mà không nói khoác thì chết à?”

“Ha hai”

Buổi tối, tôi tiếp tục đăng nhập vào trò chơi, mất hơn một giờ tìm kiếm cảm giác kiếm ý nhưng vẫn không có tiến triển gì cả. Tuy nhiên, tôi cũng không sốt ruột, chung quy cũng chỉ là một trò chơi mà thôi, không cần gấp gáp đột phá. Đến trước 12 giờ, tôi log out và đi ngủ, đây chính là lịch làm việc và nghỉ ngơi mà Lâm Uyển Nhi đã đề ra cho tôi.ư

Sáng hôm sau, đúng 7 giờ, tôi rời giường, đi mua điểm tâm đưa đến cho Lâm Uyển Nhi và Đông Thành Nguyệt, tiếc là không thể lên lầu, dì quản lý trợn tròn mắt nhìn tôi, hét to: “Tên nhóc kia, cậu muốn đi vào ký túc xá nữ sinh thì bước qua ải của tôi trước đã!”

Tôi hậm hực rời đi, đồng thời cũng phát hiện trong văn phòng quản lý còn có hai bảo vệ trẻ tuổi, trông khá lực lưỡng, từ hành động của bọn họ có thể nhìn ra hai người này cũng có chút công phu. Ừm, chắc chắn là người do Lâm Thiên Nam sắp xếp, vì đứa con gái này, ngoài tôi ra, ông ta đã cài không ít trạm gác ngầm.

Về đến ký túc xá, tôi tiếp tục luyện kiếm.

Thoáng cái đã hết buổi sáng, kiếm sắt của tôi phải tu sửa hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không có bất kỳ đột phá gì trong trò chơi. Tuy nhiên, tôi có thể cảm nhận được đã sắp đột phá, cái cảm giác vỡ òa khi nhìn thấy lối ra này ngày càng trở nên mãnh liệt.

Buổi trưa, tại căn tin, tôi ăn cơm cùng Lâm Uyển Nhi và Đông Thành Nguyệt.

“Đã 24 tiếng trôi qua..”, Đông Thành Nguyệt cười nói: “Nghe nói đa số người chơi đều đã rời khỏi tân thủ thô, và đẳng cấp cao nhất hiện tại là 12 rồi!”

Lâm Uyển Nhi vuốt tóc, vừa ăn cơm vừa cười hì hì nói: “Tớ cũng đã lên cấp 11 rồi!”

Đong Thành Nguyệt: “Chiều nay tớ luyện thêm 2 tiếng nữa là có thể thăng cấp 11 rồi, huhu, một Linh Thuật Sư như tớ mà tốc độ train level lại kém một Thích Khách, Uyển Nhi, cậu mang đến cho tớ áp lực thật lớn”.

Lâm Uyển Nhi mỉm cười, chỉ vào tôi và nói: “Cũng có gì đâu, vị bên kia có thể mang đến một chút an ủi cho cậu đấy... Lý Tiêu Dao, anh cấp bao nhiêu rồi? Chậc, xếp hạng bao nhiêu trên toàn server?”

Tôi ậm ừ đáp: “Cấp 1, xếp hạng thứ 1 triệu trên toàn Server..."

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Uyển Nhi dường như hóa đá, cô ấy kinh ngạc nhìn tôi: “Tổng cộng cũng chỉ có 1 triệu người tham gia lần Open Beta này mà thôi... Anh anh anh... Anh thật đúng là sự sỉ nhục của Thiên Mệnh..."

Tôi câm nín: “Móa...”

Đông Thành Nguyệt vừa ăn vừa cười: “Không sao đâu, đợi khi nào rảnh, em sẽ kéo anh thăng cấp...”

Tôi gật đầu: “Cảm ơn Đông Thành, cô quả thật biết quan tâm hơn cô chủ của tôi nhiều...”

Lâm Uyển Nhi lườm tôi, trong mắt cất giấu sát ý: “Ồ? Anh lặp lại lần nữa đi...”

Tôi siết chặt đôi đũa trong tay: “Ăn nhanh đi, ăn xong còn về đi train level...”

Một giờ chiều, thôn Thảo Cẩu. “Choang!”

Kiếm sắt ra khỏi vỏ lần thứ n, đồng thời, một luồng ý vô hình lan ra, cũng ở thời khắc này, cơ thể tôi run lên, một luồng sáng vàng từ lòng bàn chân tôi b ắn ra, đồng thời, âm thanh hệ thống quanh quẩn bên tai...

“Tinhl” Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng bạn đã hoàn thành độ thuần thực! Bạn tự nghĩ ra chiêu thức, sau khi rút kiếm, lực công kích sẽ tăng lên 10%. Xin hãy đặt tên cho chiêu thức!