Trảm Long (Tập 1) - Đại Phong Thủy Sư

Chương 24




Nào ngờ cây gậy bắn lên không trung, mụ đàn bà cũng nhảy vọt lên theo, quay ngoắt sang phía Jack, đón lấy cây Tề mi côn trên không, thuận thế quay người nhằm đầu Jack bổ thẳng gậy xuống.

Jack đang ngẩn người kinh ngạc vì mình bắn trượt, đã bao năm nay anh không biết bắn trượt là thế nào nữa, chợt nhận ra mụ đàn bà đã né được viên đạn, anh ta đang định giơ súng nhằm bóng người trên không bắn tiếp phát thứ hai, bỗng cảm thấy trên đỉnh đầu có tiếng xé gió, vội lùi lại một bước theo phản xạ, cây Tề mi côn của mụ đàn bà không giáng trúng đầu anh ta, nhưng đã quật phải cổ tay đang cầm súng.

Jack tránh được đầu, nhưng không thu kịp tay, bị cây Tề mi côn cứng đanh đập bốp lên mu bàn tay, khẩu súng lục lập tức rơi xuống đất. Cơn đau còn chưa kịp truyền lên não bộ, cây gậy đã lại biến chiêu, mụ đàn bà vẫn đang ở trên không, cây gậy đập lên tay Jack xong không hề thu về, đầu gậy giật một cái, thọc thẳng về phía trước, nhằm vào ngực anh ta.

Lúc này Jack mới cảm thấy đau, cơn đau dội lên đồng thời ở ngực và tay, đến nỗi chỉ muốn hét toáng lên, nhưng lồng ngực bị cây gậy thọc mạnh đã tản hết hơi, tiếng hét to bị biến thành tiếng ho khùng khục khổ sở, cả người anh ta bắn ngược ra sau.

Jack không hiểu về côn pháp, nên ngờ nghệch trúng chiêu, nhưng An Long Nhi đứng bên cạnh lại nhìn rất rõ, loại côn pháp tráo trở đầu gậy một đánh một thọc này, chính là Hầu tử thiên môn côn được tạo ra dựa trên năm loại tâm pháp là m, Độc, Tổn, Hoạt, Gian, một độ xưng bá miền Đông tỉnh Hà Bắc.

Cách nói “thương sợ lắc đầu côn sợ điểm” trong võ lâm, chính là chỉ chỗ tinh túy nhất của thương pháp nằm ở mũi thương vạch ra hoa thương thiên biến vạn hóa, khiến đối phương không cách nào nắm bắt; còn tinh nhất trong côn pháp là ở chỗ khi đối thủ cứ ngỡ gậy đang đánh vù vù, thì đột ngột sử dụng một kỳ chiêu lấy đầu gậy tấn công đối thủ, một đòn tất sát. Chiêu mụ đàn bà kia dùng để đốn ngã Jack chính là chiêu thức Hầu tử hiến bàn đào được cấu thành từ một loạt các đòn vừa đánh vừa điểm.

An Long Nhi lập tức liên tưởng tới cú ngã của mình trên xe ngựa ban nãy, đối phương cũng sử dụng đòn này, xem ra người này là một cao thủ dùng côn. Chân An Long Nhi vẫn còn đau nhói, nhưng thấy Jack bị đánh bổ ngửa ra đất, thằng bé chẳng màng đến cơn đau, vội bật người dậy lao tới.

Ban nãy bị mụ đàn bà kia đá từ trên xe ngựa xuống, cây gậy gỗ đã văng sang một bên, lúc này trên người An Long Nhi không còn binh khí, thằng bé bèn quăng sợi dây gắn phi tiêu trên cổ tay ra, quật về phía mụ ta.

Lục Kiều Kiều thấy tình hình đột biến, thì chẳng màng nhân nghĩa đạo đức nữa, nổ một phát súng về phía mụ đàn bà kia, dường như mụ ta đã dự liệu trước được phát súng này của Lục Kiều Kiều, đánh ngã Jack xong, thân người vừa đáp xuống đất, đã lập tức lăn lên xe ngựa, cũng vừa hay né được sợi dây của An Long Nhi trong gang tấc.

Lục Kiều Kiều bắn trượt phát đầu, lập tức lên nòng chĩa súng xông về phía xe ngựa.

Mụ đàn bà ngắm chuẩn hướng Lục Kiều Kiều xông tới, ép người vào góc mà tầm nhìn của Lục Kiều Kiều bị cái chòi chắn mất, vung côn phóng tới An Long Nhi. An Long Nhi vừa thu dây lại, thấy mụ đàn bà lao về phía mình, bèn mượn lực xoay người quăng mạnh sợi dây, phát ra mũi tiêu thép từ sau lưng lần nữa, phi thẳng vào mặt mụ ta.

Mụ ta đối mặt với mũi tiêu thép đâm tới mà không hề tránh né, mặt vẫn không biểu cảm bổ về An Long Nhi, khiến thằng bé lạnh hết sống lưng. Đến khi mũi tiêu sắp đâm tới mặt, mụ ta mới nghiêng mặt sang bên, để mũi tiêu thép phóng vọt qua, còn người vẫn không hề giảm tốc độ, lao theo sợi dây về phía An Long Nhi, cầm gậy như cầm thương, đâm thẳng vào ngực thằng bé.

Mũi tiêu thép của An Long Nhi bay sượt qua người mụ đàn bà, không thể lập tức thu về, thì Tề mi côn đã sắp sửa chọc vào lồng ngực. Với sự mạnh mẽ tàn độc của Hầu tử thiên môn côn, né sang hai bên chỉ tổ trúng đòn liên hoàn, lối thoát duy nhất của An Long Nhi chính là phóng vọt lên trên, lộn ra sau lưng mụ đàn bà nọ rồi xuất chiêu trả đòn.

Mụ đàn bà quả nhiên lao hụt cả người lẫn gậy, nhưng không đợi An Long Nhi xuất chiêu hay tiếp đất, mụ ta đã quay ngoặt người lại, hai tay cầm gậy bổ về sau, đánh trúng cẳng chân An Long Nhi đang lơ lửng trên không. An Long Nhi lần nữa trúng đòn ngã xuống, bên hông lại thêm một trận đau đớn.

Mụ đàn bà đứng nguyên tại chỗ xoay mình múa côn, vận lực nhằm thẳng mũi côn vào đầu An Long Nhi, đang định ra chiêu Lực phách Hoa sơn, dồn sức hạ sát thằng bé, bỗng thoáng thấy có họng súng đang chĩa vào mình, vội thu thế, lộn một vòng như diều hâu chao liệng. Quả nhiên liền sau đó vang lên năm tiếng súng nổ, mụ đàn bà lộn nhào thêm ba lần liên tiếp, vừa tiếp đất liền lăn sang phía bên kia xe ngựa.

Người có thể bắn một lần năm phát súng, chỉ có thể là Jack.

Lúc này Jack đã nhặt lại khẩu súng lục rơi dưới đất, đứng trong bụi cỏ ven đường, Lục Kiều Kiều cũng chạy tới bên cạnh anh, như vậy sẽ không lo xảy ra tình trạng lạc đạn bắn phải người phe mình.

Jack đã bắn hết năm viên đạn, Lục Kiều Kiều liền đưa súng của mình cho Jack, còn mình cầm lấy súng Jack nhanh nhẹn nạp sáu viên đạn mới.

Tay Jack vẫn rất đau, một đòn vừa rồi đủ khiến tay anh rách da lòi thịt, giờ tay phải cầm súng cứ run run, năm phát liên tiếp khi nãy chỉ là đòn uy hiếp, hòng hù dọa mụ đàn bà kia, cứu An Long Nhi khỏi hiểm cảnh, chứ Jack vốn không tin có thể bắn trúng mụ ta.

Cũng may súng lục thời này, muốn bắn liên tiếp cũng không cần ngón tay phải làm việc liên tục giật cò, cách chính xác là tay phải giữ vững súng, ngón tay trỏ ép chặt cò, tay trái đặt phía sau súng, không ngừng lên đạn là được, vì vậy tay phải Jack dù bị thương, nhưng đạn vẫn bắn ra rất nhanh.

Mụ đàn bà thấy không thể tấn công An Long Nhi, bèn chuyển mục tiêu hạ thủ sang Jack, sau khi lộn sang bên kia xe, mụ liền di chuyển thật nhanh quanh xe như bóng ma, định áp sát Jack từ sau xe.

Mụ hiểu rõ giờ trốn chạy thì chỉ còn đường chết, muốn chạy mụ buộc phải đi đường thẳng, mà sau lưng có một tay súng như Jack, dù mụ có chạy nhanh cỡ nào chăng nữa, cũng không nhanh bằng đạn súng Tây, vì vậy, mụ chỉ có một mục đích, đó là giết sạch kẻ địch, đương nhiên trừ Lục Kiều Kiều, như thế mụ mới có thể rút lui an toàn.

Thoáng cái đã thấy mụ đàn bà bám sát phía sau cỗ xe, Jack vừa đón lấy khẩu súng của Lục Kiều Kiều, thấy bóng mụ ta chớp lên liền nheo mắt nín thở, cảm nhận hướng chuyển động, mau mắn tính toán để tiện bắn đón đầu.

Mụ đàn bà thình lình hiện ra từ sau xe ngựa, cách Jack khoảng hai trượng, ngay lập tức, khẩu súng trên tay Jack nổ liền bốn phát, nào ngờ mụ ta lách ngang nhanh như bóng ma, đạn chỉ sượt qua người hoặc qua mặt, một viên sượt qua đầu, làm gãy chiếc trâm mây, mái tóc xõa ra lòa xòa trước mặt.

Mụ ta thấy Jack đã bắn hết đạn, liền cười khẩy một tiếng, vung côn bổ tới.

Jack và Lục Kiều Kiều kinh hoàng lùi lại sau mấy bước, khẩu súng tên tay Lục Kiều Kiều còn chưa nạp đạn xong, bóng mụ đàn bà đã lướt tới trước mặt họ, chỉ nghe trên đầu tiếng gậy vun vút, tưởng như cái chết cận kề, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ngay khuôn mặt vô cảm lòa xòa tóc tai của mụ đàn bà kia, Jack lập tức xoay người ôm lấy Lục Kiều Kiều lăn ra đất, định dùng lưng mình đỡ một gậy chí mạng của mụ ta.

Jack vừa ôm Lục Kiều Kiều lăn ra đất, đã nghe sau lưng tiếng mụ đàn bà kêu thảm, cây gậy cũng không hề đập xuống lưng mình.

Thì ra An Long Nhi từ dưới đất bò lên, vừa hay thấy Jack bắn hết bốn viên đạn cuối cùng, mụ đàn bà đang giơ gậy xông về phía anh ta và Lục Kiều Kiều. Trên tay An Long Nhi vẫn cầm sợi dây gắn phi tiêu, thằng bé lập tức dùng hết sức phóng phi tiêu ra, cắm phập vào lưng mụ.

Mụ đàn bà đau đến độ gần như ngất xỉu, chiếc gậy đang đánh về phía Jack cũng thoát lực mà hút mất, nhưng mụ ta mặc kệ An Long Nhi tập kích đằng sau, chỉ muốn nhanh chóng giết chết kẻ thiện xạ nguy hiểm nhất là Jack, nên không buồn ngoảnh đầu lại, hít sâu thêm một hơi, giơ gậy nhằm vào đầu Jack bấy giờ đang lăn tròn dưới đất mà phang.

An Long Nhi thấy phi tiêu đã trúng mục tiêu, bèn rút trong chòi cỏ ra một cây gậy dài vốn dùng để chống giàn, lao tới sau lưng mụ đàn bà, tung người lên không đánh một chiêu Hoành tảo thiên quân tạt ngang đầu mụ ta.

Mụ đàn bà nghe sau lưng có tiếng gậy vun vút, không thể tiếp tục truy sát Jack được nữa, đành ngồi thụp xuống tránh đòn của An Long Nhi, miệng mắng: “Thằng oắt con dám chơi gậy với ta? Tới đi!” Dứt lời, mụ thuận thế xoay người vung Tề mi côn lên trả đòn, hai người gậy qua gậy lại đánh lộn tùng phèo ngay bên cạnh Jack và Lục Kiều Kiều.

Hầu tử thiên môn côn được mụ đàn bà biến hóa thành nhiều chiêu, thân pháp tinh xảo, trường côn mà dùng như đoản côn, tấn công bằng cả hai đầu, trước đòn tấn công tới tấp của mụ ta, nhịp xuất chiêu của An Long Nhi cũng bị dẫn động càng lúc càng nhanh.

Hai cây gậy chớp mắt đã công thủ mấy chục chiêu, hoàn toàn rơi vào cục diện gay go lấy nhanh đỡ mau, chỉ cần một bên thể lực không đủ, phản ứng hơi chậm, sẽ lập tức bị đối phương tìm ra sơ hở một đòn kết liễu.

Cây gậy trên tay mụ đàn bà làm bằng gỗ bạch lạp chuyên dùng chế tạo binh khí, nhìn có vẻ mảnh khảnh, nhưng thực chất lại rất nặng, thân gậy nhẵn bóng mà kết hợp đủ cả cương nhu, có thể thấy là loại binh khí mụ ta thường dùng đã quen tay; cây gậy An Long Nhi rút trên xe ngựa xuống lại là vật liệu dựng chòi, vốn không phải vũ khí để giao đấu, độ cứng độ dẻo đều không đủ, giả sử cùng một lực đạo và cùng một chiêu thức, hiệu quả chắc chắn kém hơn ba phần so với mụ ta.

Cây gậy của An Long Nhi dài hơn Tề mi côn của mụ vài tấc, nhưng so với vóc người nhỏ bé của An Long Nhi thì nó lại cao hơn cả một cánh tay, không thể vung xoay dùng cả hai đầu như Tề mi côn. Cũng may An Long Nhi học nghệ ở gánh mãi võ, Nam quyền Bắc cước binh khí ngắn dài, chỉ cần võ công nào đẹp mắt thằng bé đều nằm lòng, khi đánh nhau chẳng cần chọn lựa binh khí. Thằng bé cầm lấy cây gậy dài, thì lập tức đánh ra chiêu thức Mã chiến trường thương trong Thập tam côn thương của Nam Thiếu Lâm, tay sau ép chặt đuôi gậy, tay trước múa gậy như thương, hết móc lại đâm, tấn công dồn dập.

Có câu rằng dài một tấc mạnh một tấc, chỉ cần cây gậy dài dồn ép được mụ đàn bà, khiến mụ ta không cách nào áp sát giáp lá cà với nó cũng như tấn công Jack và Lục Kiều Kiều, thì bọn Lục Kiều Kiều có thể rảnh tay nạp đạn, bắn liên tiếp vào đối phương, dù thân thủ có nhanh thế nào cũng có lúc trúng đạn.

Mụ đàn bà lại định nhân lúc hỗn chiến lợi dụng An Long Nhi làm bia đỡ đạn, vừa muốn giết được thằng bé, vừa không muốn để Jack có cơ hội nổ súng, càng không thể cách quá xa bọn họ, chỉ cần rời nửa bước thì mụ ta khó lòng hạ thủ Jack trước khi nổ súng. Muốn làm được điều này, bắt buộc phải áp chế dồn dập ép An Long Nhi vào giữa mụ ta và Jack, dồn thằng bé lùi từng bước về phía người Tây kia.

Lúc này, mụ ta liếc thấy súng của Jack đã nạp xong đạn, họng súng đang không ngừng di chuyển giữa mình và An Long Nhi, anh ta không thể nổ súng là vì hai người đấu gậy quá nhanh, gần như thành một thể, sợ bắn nhầm phải An Long Nhi, nhưng chỉ cần mụ để lộ ra chút sơ hở hoặc động tác chậm một chút, đạn của Jack chắc chắn không hụt như lúc nãy.

Thân hình mụ già tựa như con khỉ, co vào duỗi ra hết sức nhanh nhẹn, phương hướng nhảy tránh xảo quyệt, trong những lần va chạm nhau chớp nhoáng, mụ luôn đặt mình vào vị trí Jack không thể nào ngắm chuẩn.

Mụ đàn bà bị trúng mũi tiêu của An Long Nhi, sau lưng chảy đầm đìa máu, mũi tiêu vẫn nối với sợi thừng dài cắm trên lưng mụ ta. An Long Nhi lần lượt trúng gậy nặng ở mắt cá chân và eo, giờ cũng đang nén đau chiến đấu, hai bên giao chiến không hề dễ dàng, nhưng đều không thể có chút lơi là, cả hai đều chỉ muốn tốc chiến tốc thắng.

An Long Nhi nôn nóng muốn ép mụ đàn bà tránh xa mấy người phe mình, liền múa gậy gạt mấy chiêu đâm xiên của mụ ta, cây gậy chếch lên không. Mụ đàn bà vừa thấy đầu gậy của đối phương không chĩa về mình nữa, cho rằng đây chính là thời cơ tấn công, lập tức lăn người theo cây gậy mà áp sát vào.

An Long Nhi đang đợi chính cơ hội này, mụ đàn bà vừa tiến vào phạm vi quét của cây gậy dài, thằng bé lập tức xuất chiêu chặn thế gậy, dốc toàn lực như khi chống thuyền ngược dòng quét ngược cây gậy về phía sau. Cây gậy dài đương nhiên có lực mạnh, mụ đàn bà nóng lòng muốn thắng thành ra lại hố to, bị cây gậy quét trúng lưng. Trên lưng mụ ta đã bị tiêu đâm trọng thương, giờ lại trúng tiếp một gậy càng thêm chí mạng.

An Long Nhi dùng lực quá mạnh, cây gậy dài không chịu nổi lập tức gãy thành vô số đoạn, cũng vì vậy mà động tác của thằng bé đột ngột mất trọng tâm, người loạng choạng ngã lăn ra đất. Mụ đàn bà trúng gậy bị bắn ra xa hai trượng, người vẫn còn trên không đã bị Jack dội liên tiếp ba phát đạn, mụ ta kêu thảm một tiếng rồi rơi vào bụi cỏ cao ngang eo người bên vệ đường, không đứng lên nổi nữa. Từ xa nhìn lại không thấy người, chỉ thấp thoáng trông ra một bóng xám bất động.

Jack chờ rất lâu mới chộp được thời cơ nổ súng, lần này tin chắc rằng đã bắn trúng mụ đàn bà, anh ta cầm súng chạy lại chỗ mụ ta rơi xuống, Lục Kiều Kiều cũng vội vàng theo sau, chuẩn bị một khẩu súng nạp đầy đạn sẵn sàng đổi ngay cho Jack bất cứ lúc nào.

An Long Nhi ở dưới đất bò dậy, cũng chạy theo nhìn, chỉ thấy trong lùm cỏ một bộ quần áo phụ nữ loang lổ vết máu, còn mụ đàn bà kia tựa như đã biến mất trong không khí không một dấu vết. Ba người sững sờ, Jack thở hồng hộc nói: “Quỷ tha ma bắt, cái đất Trung Quốc này đúng là một nơi đáng sợ.”

Lục Kiều Kiều lập tức nhìn ra vấn đề: “Mụ ta dùng thuật Ngũ hành độn hình, người đã không còn ở đây nữa, nhưng chắc chắn chưa chạy được xa, An Long Nhi có thể leo lên cây kiểm tra không?”

“Chắc là được ạ.” An Long Nhi cố nén đau trèo lên cây.

Jack quay trở lại mặt đường, đứng trên xe cũng có thể quan sát bốn phía rõ hơn.

Lục Kiều Kiều chạy đi tìm gã đàn ông bị Jack trói, hắn ta chứng kiến trận kịch chiến ban nãy, sợ đến nỗi đã tự lăn vào trốn trong bụi cỏ ven đường, kinh hoàng trợn tròn mắt nhìn, không dám phát ra tiếng nào.

Lục Kiều Kiều ngồi xuống, chĩa súng vào đầu hắn ta gằn giọng hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại đi theo ta? Nói!”

“Xin tha mạng! Bà cô ơi xin tha mạng! Tôi chỉ đánh xe thôi... Tôi không có tiền đâu...” Gã đàn ông bị gí súng vào đầu hoảng sợ khóc rống lên.

“Mụ đàn bà kia là ai? Sao bà ta lại ngồi xe ngươi?” Lục Kiều Kiều truy hỏi, thực ra cô biết rõ người này hoàn toàn vô can, nếu như hắn ta là đồng đảng của mụ đàn bà kia, chắc chắn võ công đã không kém thế này; còn nếu hắn ta chỉ vì thất thủ bị tóm, với tác phong hành sự của mụ kia, hẳn sẽ không để hắn sống sót ở lại đây.

“Bà ta thuê tôi đánh xe, nói đi đâu thì tôi đi đấy, tôi quả thực không biết bà ta là người thế nào...”

Lục Kiều Kiều không thèm nghe tên đánh xe nói hết, nhổ một túm cỏ bên cạnh, nhét vào mồm hắn, sau đó nhảy lên xe ngựa cùng Jack tìm người.

Gió thổi lá cây lào xào, đầy tiếng tạp âm nhiễu loạn, lúc này Lục Kiều Kiều chỉ muốn không gian yên tĩnh lại, để cô có thể nghe thấy nhất cử nhất động của mụ đàn bà kia.

Thuật Ngũ hành độn hình là một đạo thuật kinh điển, nhưng Lục Kiều Kiều biết đạo thuật này tiêu tốn rất nhiều nguyên thần của người sử dụng, với tình trạng trọng thương của mụ kia, chắc chắn không có khả năng toàn diện phát động Ngũ hành độn hình, người có thể biến mất nhưng nhất định chưa thể đi khỏi phạm vi tầm mắt.

Thời gian trôi qua từng chút một, Lục Kiều Kiều lòng nóng như lửa đốt, nếu phán đoán của mình sai lầm, vậy mụ đàn bà kia có lẽ sớm đã rời khỏi khu đồi núi này rồi; giả sử mụ ta muốn chạy khỏi đây, thì sẽ chạy lên núi hay chạy trở lại thị trấn?

Theo hướng lên đồi Song Long, có hai con chim sẻ bay lên từ một cội cây cách bọn họ chừng năm sáu mươi trượng, Jack giơ súng bắn vào dưới thân cây. Năm sáu mươi trượng đã là cực hạn khoảng cách bắn của súng lục, nhưng Jack vẫn găm chuẩn xác ba lỗ đạn lên thân cây, làm bốc lên một đám khói xanh.

Lùm cỏ dưới gốc cây quả nhiên có động tĩnh, một cái đầu người ló ra, nhanh chóng chạy lên núi.

Ba người đồng thời trông thấy kẻ chạy lên núi, An Long Nhi lập tức rảo chân chạy đuổi theo, Jack và Lục Kiều Kiều đang đứng trên xe ngựa, Jack nhặt roi lên quất vào mông ngựa một cái thật mạnh, chiếc xe tức khắc lao đi trên con đường núi.

Lục Kiều Kiều nói với Jack: “Lần này thì rắc rối rồi, mụ ta nhất định đang đi tìm bùa thế thân của tôi... Còn nữa, tôi phát hiện mụ ta không định chạy trốn, mà là định giết người diệt khẩu, Jack, anh không được nhân nhượng, muốn sống chỉ có thể giết chết mụ ta!”

Jack liên tục quất ngựa chạy nhanh, lúc này đã đuổi đến bên cạnh An Long Nhi, vươn tay kéo thằng bé lên xe.

Đây chỉ là xe kéo do một con ngựa già thồ, không chở được nặng, ngựa cũng chẳng có sức, bình thường chở hàng trên đường thì không vấn đề gì, nhưng muốn con ngựa già chạy nhanh thì có phần hơi quá, hơn nữa đoạn đường này còn là đường mòn lên núi. Xe ngựa đi chậm rề rề, nhưng vẫn còn tốt hơn ba người cùng chạy bộ lên núi, tuy sốt ruột nhưng cũng đành như thế mà thôi.

An Long Nhi ngồi phía trước xe, lấy trong người ra cây kim điếu hồn nhắm vào bát tự của Lý Tiểu Văn, chỉ đường cho Jack; Lục Kiều Kiều ngồi trong chòi cỏ sau xe nạp lại đạn cho hai khẩu súng, sau đó lục soát đồ đạc trong chòi.

Trên xe có hai cái sọt, Lục Kiều Kiều cho rằng đây chính là hai sọt rau của mụ đàn bà gánh rau mấy ngày trước An Long Nhi thấy trên sườn dốc. Cô lập tức đổ hết đồ trong sọt ra, thấy có năm sáu bộ quần áo, có đồ nam nữ nông dân, lại có cả đồ con buôn và quý phu nhân. Lục Kiều Kiều nghĩ, lần này không sai vào đâu được nữa, đây chính là kẻ đã đi theo mình bao lâu nay.

Ngoài ra trong sọt còn có hai bọc vải màu đen, Lục Kiều Kiều mở bọc thứ nhất ra, bên trong có rất nhiều lọ nhỏ, vặn ra xem thử, thì là đủ loại phẩm màu; lại mở bao thứ hai ra, bên trong có một vắt bột mì nửa ẩm nửa khô.

Dùng bột mì làm mặt nạ, lại lấy phẩm màu tô lên mặt, sau đó mặc trang phục tương ứng, là có thể biến thành một người khác. Cả bộ đồ nghề này là công cụ không thể thiếu để thay đổi dung mạo.

Cô lục lọi thêm song chẳng tìm được gì nữa, con châu chấu cỏ chỉ đường không có ở trên xe, thứ đồ quan trọng như vậy, mụ kia hẳn đã mang theo bên mình rồi.

Xe ngựa thận trọng tiến về phía trước trên con đường núi quanh co, Lục Kiều Kiều nói với Jack và An Long Nhi: “Trong mấy cái sọt của mụ đàn bà kia có dụng cụ hóa trang, mụ ta chắc chắn là người theo dõi tôi... mọi người cần đề phòng mụ ta phục kích ở trước mặt, cũng cần nhanh chóng tìm được Lý Tiểu Văn, lấy lại con búp bê thế thân của tôi, tuyệt đối không được để rơi vào tay mụ ta.”

Jack “ừ” một tiếng, quất ngựa tăng tốc. An Long Nhi quay đầu lại nói với Lục Kiều Kiều: “Cô Kiều, cháu đã gắng hết sức rồi, nhưng võ công của mụ đàn bà đó quả thực quá cao, cháu có dốc toàn lực cũng không đối phó nổi...”

Lục Kiều Kiều nói: “Tình hình khác rồi, cứ cố hết sức thôi, giờ sống sót là quan trọng nhất... mày có bị thương không?”

“Bị thương vài chỗ, nhưng giờ hơi đỡ rồi ạ.” An Long Nhi tiện tay xoa xoa mắt cá chân, nghĩ lại chiêu tấn công bất ngờ trên xe, mà rùng mình.

Một canh giờ sau, xe đã lên tới lưng chừng đồi Song Long, quẹo qua một cái đèo, ba người nhìn thấy cỗ xe ngựa Tây của Jack đỗ giữa đường.

Lý Tiểu Văn bị trói vào một gốc cây lớn bên vách núi, mồm bị nhét giẻ.

Trên mặt đất vung vãi đồ đạc của ba người, Lục Kiều Kiều kinh hãi chết lặng, đối phương lục tung hành lý, chỉ có một động cơ, chính là tìm ra con búp bê vải mang bát tự thế thân của mình. Cô nhảy xuống xe ngựa, chạy xộc tới bên xe ngựa của Jack, lục tìm hòm mây.

Jack và An Long Nhi đang định tới chỗ Lý Tiểu Văn cởi trói thì nghe một giọng nói nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ cất lên bên cạnh Lý Tiểu Văn: “Không cần tìm nữa, đang ở chỗ ta đây.”

Từ sau gốc cây trói Lý Tiểu Văn thò ra một bàn tay cầm dao găm, con dao kề vào cổ họng Lý Tiểu Văn.

Jack rút “xoạch” khẩu súng bên hông ra, bàn tay cầm con dao găm dài gần một thước đằng sau gốc cây đồng thời miết một đường lên cổ Lý Tiểu Văn, tốc độ không hề chậm hơn súng của Jack.

“Không!” Jack hét lớn, dừng ngay tay lại.

Vết dao ban nãy để lại giữa cổ Lý Tiểu Văn một ngấn máu, máu tươi chảy thành dòng từ cổ xuống ngực.

Con dao găm miết ngang một đường, sau đó mũi dao kề ngay vào động mạch chính trên cổ Lý Tiểu Văn, từ sau gốc cây vọng ra tiếng mụ đàn bà: “Jack vứt súng tới dưới chân Thúy Ngọc! Ngươi và An Long Nhi giơ hai tay lên quay người lại, bước về phía trước hai chục bước, không được ngoảnh đầu!”

Mụ đàn bà xảo quyệt khống chế hai kẻ mạnh nhất, nếu như dao của mụ ta không kề trên cổ Lý Tiểu Văn, với tài bắn súng của Jack, hoàn toàn có thể bắn gãy tay mụ ta giải trừ mối họa.

Nhưng vạch một đường dao trên cổ Lý Tiểu Văn cùng lúc Jack rút súng, quả thực đã hù dọa được Jack, làm rối loạn tiết tấu tâm lý của anh ta. Jack vứt súng xuống, ngoan ngoãn cùng An Long Nhi xoay người lại bước ra xa hai mươi bước, quay lưng về phía Lý Tiểu Văn.

“Lục Kiều Kiều, ngươi đi tới trước mặt Thúy Ngọc, đứng cách hai bước! Mau!” Mụ chỉ nấp sau cây ra lệnh, tuyệt nhiên không ló đầu ra, đây là cách đối phó súng lục hữu hiệu nhất.

Bùa thế thân của Lục Kiều Kiều đã rơi vào tay đối phương, cho dù chẳng màng sống chết của Lý Tiểu Văn thì lá bùa cũng chưa chắc đã ở trên người đối phương, động thủ lúc này là vô cùng thất sách.

Điều khiến Lục Kiều Kiều khó hiểu nhất là, mụ đàn bà này chỉ là một kẻ theo dõi, bị người ta phát hiện rồi thì chạy là xong, lần sau lại bám theo tiếp, hoặc đổi người khác theo đuôi thì được rồi, nhưng đây, mụ ta đã chạy thoát còn quay lại dồn tất cả mọi người vào bước đường cùng. Rốt cuộc mụ ta muốn gì?

Chắc không phải bắt cóc Lý Tiểu Văn đòi tiền đấy chứ?

Lục Kiều Kiều từng bước lại gần Lý Tiểu Văn, trước sau đều không nhìn thấy người sau cây, chỉ thấy mũi dao càng lúc càng ấn sâu vào họng Lý Tiểu Văn, đã cắm vào da vài phân, máu từ vết dao đang từ từ rỉ ra.

Thủ đoạn này vốn vô dụng với Lục Kiều Kiều, cô cũng chẳng mấy cảm tình với Lý Tiểu Văn, nhưng mũi dao đang kê họng Lý Tiểu Văn kia đã cho Lục Kiều Kiều một ví dụ về độ độc ác nham hiểm của đối phương, bùa thế thân đã rơi vào tay mụ đàn bà này, ắt mụ ta cũng có gan làm càn như những gì đang làm với Lý Tiểu Văn.

Mụ đàn bà có thể lưu loát đọc ra tên từng người họ, cũng thể hiện cho Lục Kiều Kiều thấy mụ ta nắm rõ mọi con người, mọi sự việc, mọi tầng quan hệ trong lòng bàn tay. Mụ ta dùng bùa thế thân uy hiếp Lục Kiều Kiều và An Long Nhi, lại dùng Lý Tiểu Văn uy hiếp Jack, một nước cờ vô cùng thông minh khống chế toàn cục.

Lục Kiều Kiều bước tới trước mặt Lý Tiểu Văn, miệng Lý Tiểu Văn bị nhét một nùi giẻ, hai mắt hoảng loạn nhìn Lục Kiều Kiều. Lục Kiều Kiều cười nhạt: “Giờ đã hối hận vì đi theo Jack thiếu gia rồi chứ?”

Lý Tiểu Văn nghe lời châm chọc của Lục Kiều Kiều, nước mắt lập tức tuôn ra ào ạt.

“Quay lưng lại!” Mụ đàn bà biết Lục Kiều Kiều đã tới trước mặt Lý Tiểu Văn thì quát lớn.

Lục Kiều Kiều làm theo lời mụ ta, im lặng đợi mụ đàn bà đưa ra điều kiện. Đã bắt con tin thì chắc chắn có điều cần nói, nếu không có gì thì đã bỏ chạy hoặc giết chết đối phương luôn rồi, việc gì phải giở thủ đoạn này.

“Rút súng ra, giết thằng Jack!” Mụ đàn bà đưa ra một mệnh lệnh không thể chấp nhận, giọng gằn xuống rất thấp.

Lục Kiều Kiều vẫn đứng yên, cô cảm thấy mệnh lệnh này quá kỳ quặc, thực sự không nghĩ ra giữa mụ đàn bà này và Jack có hận thù gì. Lý Tiểu Văn lại cuống cuồng lắc đầu quầy quậy, mồm ra sức ú ớ.

“Đây là điều kiện của bà ư?” Lục Kiều Kiều không kìm được hỏi mụ.

“Mau! Ta đếm đến ba nếu ngươi không nổ súng, ta sẽ dùng Tản hồn chú tiễn bát tự của ngươi về cõi thái hư!”

Lời uy hiếp của mụ đàn bà có sức hăm dọa tuyệt đối đối với người học đạo. Một người để bát tự rời xa thân thể sẽ mất đi số mệnh cùng tất cả mọi hỗ trợ từ ngũ hành lực, nếu lại dùng Tản hồn chú xóa bát tự, người ấy sẽ vĩnh viễn trở thành một cái xác không hồn, không những trong sinh hoạt hằng ngày ẽo ợt như đậu phụ, mà còn trở thành một con búp bê sống bất kỳ đạo sĩ nào cũng có thể dùng đạo thuật điều khiển dễ dàng, chẳng cần kiêng dè người này bẩm sinh có sức mạnh ngũ hành, hay phí công vạch kế tìm ra khiếm khuyết trong số mệnh của y.

Trên thực tế, bát tự của Lục Kiều Kiều đã được thế lên con búp bê vải, lúc này cô đã là một cái xác đậu phụ, không có số mệnh, giờ mọi thứ xảy ra đối với cô đều là ngẫu nhiên, không thể khống chế cũng không thể suy đoán. Phục tùng hay tranh đấu, Lục Kiều Kiều bắt buộc phải đưa ra quyết định.

“Giết Jack rồi ngươi sẽ trả lại bùa thế thân cho ta chứ?” Lục Kiều Kiều nôn nóng lí nhí hỏi.

“Một.” Mụ đàn bà không trả lời câu hỏi của Lục Kiều Kiều, bắt đầu đếm với thái độ cương quyết.

Tay Lục Kiều Kiều sờ lên khẩu súng bên hông, hoảng loạn hét lớn: “Xa như thế ta không bắn trúng!”

“Hai!” Mụ đàn bà quát lên, muốn lấp miệng Lục Kiều Kiều.

Lục Kiều Kiều rút súng lên nòng, hét thật to: “Jack, tôi phải giết anh!”

“Ba!” Mụ đàn bà từ sau lưng Lục Kiều Kiều hét lên lần thứ ba.

Lục Kiều Kiều đột nhiên quay phắt người lại ngồi rạp xuống đất, cơ thể thoắt rụt về sau, hai tay giương súng tìm kiếm mụ đàn bà.

Jack ở cách Lục Kiều Kiều quá xa, từ đầu tới cuối không nghe rõ hai người họ nói gì, giờ lại nghe Lục Kiều Kiều hét lên gọi mình thì lập tức quay người lại. Anh ta chỉ thấy mụ đàn bà đã đứng ra bên cạnh Lý Tiểu Văn, dùng súng của anh chĩa vào đầu Lục Kiều Kiều, Lục Kiều Kiều đang ngồi xổm dưới đất, hai tay giơ súng cũng chĩa lên mặt mụ ta, hai người cách nhau chưa đầy ba thước.

Lục Kiều Kiều biết khi cô quay lưng lại với Lý Tiểu Văn, súng của Jack nhất định đã rơi vào tay mụ đàn bà, hơn nữa khẩu súng này, không chĩa vào Jack mà là chĩa vào mình. Jack đứng cách cô hơn mười trượng, đừng nói là khó mà ngắm chuẩn, dù ngắm được rồi cũng chưa chắc đã một phát bắn chết người, mụ đàn bà mà nhặt khẩu súng lên, nòng súng ấy nhất định sẽ chĩa vào cô.

Vì vậy Lục Kiều Kiều vừa xoay người đã ngồi rạp xuống, tránh khỏi họng súng nhắm vào đầu, sau khi quay người lại, quả thực cô thấy mụ đàn bà đứng lù lù trước mặt, nhưng khẩu súng lục không chỉ lên trên mà vẫn nhắm đúng giữa trán cô.

Cô dùng hết sức lực gạt cánh tay cầm súng của mụ ta, đồng thời nhè thẳng mặt mụ mà bắn.

Mụ đàn bà lách đầu tránh viên đạn Lục Kiều Kiều bắn ra, tay trái như gọng kìm tóm lấy cổ tay phải cô, ngón cái bấm vào huyệt Lao Cung trong lòng bàn tay, ngón trỏ và ngón giữa bấm vào huyệt Dương Trì trên mu bàn tay, bẻ oặt tay cô lại. Lục Kiều Kiều đau đến nỗi buông rơi cả súng, sụm người dưới đất không sao đứng lên nổi.

Mụ đàn bà tay trái khống chế Lục Kiều Kiều, tay phải giơ súng bắn Jack.

“Khực!” Cò súng đã bóp, nhưng đạn không bay ra, thì ra trước khi vứt súng lại chỗ Lý Tiểu Văn, Jack đã khóa chốt an toàn. Thời này triều đình nhà Thanh vốn không chú trọng dùng súng, quân đội không được trang bị nhiều vũ khí tiên tiến, mụ đàn bà đương nhiên cũng không thể cầm vào khẩu súng tân tiến nhất thế giới thời bấy giờ mà bắn ngay được. Mưu kế này đã khiến Jack giữ được tính mạng, anh ta lập tức cùng An Long Nhi xông lại chỗ gốc cây.

Lục Kiều Kiều bị mụ đàn bà bẻ tay quỳ dưới đất, vừa phát hiện mụ ta không bắn được thì lập tức xoay người thuận theo hướng khớp tay phải bị khống chế, rúc người bổ vào lòng mụ, xòe năm ngón tay cái chọc thẳng vào mắt đối phương.

Hành động này nằm ngoài dự liệu của mụ đàn bà, tay phải mụ đang bận cầm súng không kịp thu về phòng vệ, tay trái đang bẻ tay Lục Kiều Kiều lại bị cô hóa giải, phần mặt rơi vào trạng thái không được phòng thủ, mụ ta vội nhắm chặt mắt quay mặt sang bên theo phản xạ.

Ngón tay Lục Kiều Kiều tiếp xúc với khuôn mặt lạnh như băng của mụ đàn bà, trong lúc cấp bách vốn không biết đâu là mắt đâu là mũi, vừa chọc vào liền lập tức móc thành móc câu ra sức kéo xé, chỉ mong có thể khiến động tác của mụ ta chậm lại một tích tắc, để Jack và An Long Nhi kịp tới bên mình.

Mụ đàn bà vừa kịp quay đầu sang một bên, tránh được ngón tay Lục Kiều Kiều móc trúng mắt, nhưng lại bị Lục Kiều Kiều kéo xệch da mặt xuống một nửa.

Tay phải Lục Kiều Kiều vẫn chưa thoát khỏi gọng kìm, tay trái vừa xé được một mảnh da trên mặt đối phương xuống không kịp nghĩ ngợi nhiều, lại siết thành nắm đấm đấm thẳng vào mặt mụ ta. Song lần này cô không dễ dàng đắc thủ nữa, mụ đàn bà phát hiện khẩu súng trên tay không thể nhả đạn liền vứt luôn xuống đất, tay phải thu về chụp lấy nắm đấm của Lục Kiều Kiều.

Lục Kiều Kiều bị giữ chặt hai tay, mặt chỉ cách mụ đàn bà chưa đầy một thước, cô vừa nhìn thấy bộ mặt mụ ta đã hét lên thất thanh.

Phần da mặt bên phải của mụ đàn bà bị kéo rách, lộ ra một khuôn mặt không hề có ngũ quan.

Khuôn mặt này trên rộng dưới hẹp, trống huếch một màu trắng như xác chết, tựa như một cây củ cải hình đầu người, trên mặt không hề có lông mày, sống mũi, môi miệng, mà chỉ có hai lỗ thịt, lỗ bên trên có con ngươi, lỗ bên dưới nhe ra hàm răng... Người này không phải đàn bà, bộ dạng của y rõ ràng là ác quỷ dưới địa ngục.

Trông thấy gương mặt này, Lục Kiều Kiều sợ phát khiếp, toàn thân cứng đờ không thể nhúc nhích, chỉ biết hét thất thanh.

Người không mặt mặc kệ cô gào thét, tay phải tóm được nắm đấm của Lục Kiều Kiều, liền vặn ngược hai tay cô ra sau lưng, giữ chặt bằng tay trái, còn tay kia quàng ra sau rút ra một con dao găm, ghì lên cổ Lục Kiều Kiều.

Động tác của người này hết sức nhanh nhạy thuần thục, Jack còn chưa kịp xông tới, đã lại bị hắn ta không chế cục diện lần nữa.

“Dừng lại!” Con dao của người không mặt vừa kề vào cổ Lục Kiều Kiều, hắn liền quát lên chặn Jack và An Long Nhi lại.

Jack và An Long Nhi vẫn còn cách Lục Kiều Kiều ba trượng, nghe đối phương quát, đang định dừng lại thì thấy động tác của hắn đột nhiên khựng lại, toàn thân cứng đờ ngửa cổ lên trời.

Lục Kiều Kiều nghe tiếng người không mặt ú ớ hớp hơi, cảm thấy bàn tay bẻ tay mình dần dần nới lỏng, liền vung ra chạy lại nấp sau lưng Jack. Bọn họ nhìn thấy người không mặt từ từ quay người lại nhìn ra phía sau, lúc này mới để ý trên lưng hắn đang cắm ba mũi tên.

Người không mặt mới quay được nửa người đã đổ rầm ra đất, thì ra có người bắn ám tiễn sau lưng hắn, nhưng mọi người không hề thấy ai xuất hiện.